Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 662: Ông biết cái này không?


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 662: Ông biết cái này không?

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc vừa thấy người này lại muốn động thủ, trong lòng biết cho dù người
này không có pháp thuật thì mình cũng không đánh lại gã. Nói thực là người này
đã đến được Trúc Cơ rồi, hơn nữa bản thân đang luyện khí trung kỳ.

Vừa rồi người này mới đánh một quyền đã dừng lại ngay. Nếu gã ta không dừng
lại thì dù bản thân không chết chắc cũng không còn bình thường nữa. Nhưng Diệp
Mặc không biết là chân khí của tên này đã bị thương nên không thể đánh ra quá
nhiều.

– Khoan hãy động thủ, ông nhìn xem thứ này của tôi có phải là bảo bối hay
không?

Diệp Mặc lấy ra chiếc phi kiếm rồi ném ra cho gã đàn ông này. Hắn biết nếu bản
thân mình phóng ra Phi Kiếm, đợi Phi Kiếm tới trước mặt của tên đàn ông này,
Phi Kiếm đã bị người ta cướp lấy rồi

– Hừ

Gã đàn ông này từ từ nhặt lấy phi kiếm của Diệp Mặc, chiếc phi kiếm vừa đến
tay người này thì cho gã ta một cảm giác thật kỳ lạ

Đây là loại kiếm gì? Mười loại đại danh kiếm của Hoa Hạ y cũng từng xem qua
nhưng từ trước tới giờ chưa nhìn thấy loại bảo kiếm này. Y cầm lấy kiếm cắm
xuống mặt đất, đơn giản như cắt một quả đậu.

– Kiếm tốt…

Cho dù gã ta là người tu chân cũng cảm thấy sự bất thường của thanh phi kiếm
này. Y dùng chút chân khí của mình đưa vào bên trong phi kiếm. Phi kiếm bỗng
kêu lên một tiếng, dường như nó trở lên lớn hơn một chút.

Gã này mặt chợt biến sắc, vội đứng dậy. Cái loại này dường như để cho gã ta
dùng vậy. Vô cùng thích hợp với quá trình tu luyện của gã ta.

– Kiếm này là một pháp khí thượng phẩm. Nhà ngươi lấy được từ đâu vậy?

Gã đàn ông này đột nhiên cất giọng hỏi.

Lúc Diệp Mặc đưa phi kiếm cho người này, trong lòng vẫn lo sợ bất an. Đến một
ngày đối phương mà biết đây là phi kiếm của gã, sẽ hủy diệt thần thức của hắn,
rồi sau đó hắn liền lập tức thành dê đợi làm thịt.

Hắn mang phi kiếm của mình đưa cho người này, cũng chính là một sự cá cược, gã
chính là kẻ chẳng hiểu biết gì về các loại pháp khí cả. Quả nhiên gã chỉ nói
phi kiếm của mình là loại thượng phẩm chứ không biết loại pháp khí này so với
pháp khí thượng phẩm của cổ võ có sự khác biệt to lớn. Bởi vì loại pháp khí
này có thể dùng thần thức để liên kết lại.

Bây giờ xem ra hắn đã thành công rồi. Bây giờ gã này còn chưa quét qua thần
thức của hắn, chứng tỏ gã thực sự không hiểu về giới pháp khi Tu Chân.

Diệp Mặc thở phào một cái rồi nói:

– Đây chiếm được được từ vị trí của tang bảo đồ . Chỉ có một điều đáng tiếc
là tôi chỉ có thể ở bên ngoài chứ không thể vào được bên trong nên chỉ lấy
được mỗi một thanh kiếm này.

Gã đàn ông này nghe lời Diệp Mặc nói, trong mắt đột nhiên lóe sáng. Diệp Mặc
biết rằng gã đã lay động rồi. Một người theo công pháp Tu Chân, gặp vật như
thế này không lay động mới là lạ.

– Nhà ngươi hãy đưa cho ta cái tàng bảo đồ đó. Ta sẽ tha mạng cho.

Gã đàn ông này cầm phi kiếm, lạnh giọng nói.

Diệp Mặc không hề vội vã, bình thản nói:

– Đưa cho ông cái bảo đồ cất giấu đó cũng được. Nhưng tôi cũng có điều kiện.
Ông cũng phải nói cho tôi biết nơi ông có được những thứ đó.

– Cũng được.

Gã đàn ông này nói chuyện rất rõ ràng.

– Ta lấy được ở trên núi Tinh Gia. Lúc đó ta và hai sư đệ của ta ở đó…

Gã đàn ông này còn chưa dứt lời thì đột nhiên thanh kiếm trong tay chợt đâm về
phía Diệp Mặc với tốc độ nhanh như chớp. Xem ra gã đã thấy cái tang bảo đồ kia
chắc chắn trên người Diệp Mặc. Chỉ cần giết Diệp Mặc thì tang bảo đồ không
phải là có thể lấy dễ dàng hay sao?

Diệp Mặc không ngờ rằng tới một câu gã này cũng không nói đã vội động thủ với
hắn. Cũng may gã ta dùng phi kiếm của hắn nên trước khi gã ta động thủ một
giây thì Diệp Mặc đã cảm nhận được từ phía phi kiếm là gã này muốn động thủ.
Hắn liền lập tức tránh ngay, phi kiếm liền đâm qua cái bóng của hắn.

Không đợi gã đàn ông này kinh ngạc Diệp Mặc làm thế nào để tránh được thì phi
kiếm trong tay gã bỗng tuột ra, quay ngược lại xoẹt qua cổ họng gã.

Gã đàn ông này kinh hãi, lấy tay nắm lấy cổ họng, nhìn chằm chằm chiếc phi
kiếm bay tới trước phía Diệp Mặc, một tiếng cũng không thể nói ra.

Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ thật may mắn. May mắn là gã đó lại dùng phi kiếm
của mình. Nếu gã vẫn cứ dùng quyền để tấn công thì Diệp Mặc sao có thể tránh
được. Hắn cho rằng cái tên này ít nhất cũng sẽ lại động thủ một lần nữa, nhưng
thật không ngờ gã này ngay cả nói thôi cũng không nói gì cả, thực sự là không
đơn giản chút nào.

-Đây mới là pháp khí phi kiếm dùng cho giới Tu Chân, chỉ mấy chiêu mà cũng dám nói là tu luyện trường sinh đại đạo sao?

Diệp Mặc cười nhạt, trong tay đột nhiên hiện ra mấy quả cầu lửa, lại nói:

– Ông tu luyện trường sinh đại đạo, biết cái này chứ?

Trong mắt gã đàn ông này bỗng tập trung nhiều cảm giác kinh hãi, khó hiểu,
giật mình. Nhưng cuối cùng gã chỉ có thể ặc ặc vài tiếng rồi hồn bay phách
lạc.

Diệp Mặc lau chút mồ hôi lạnh, thầm thấy thật may mắn. May là gã đấy không
hiểu về pháp khí, không hiểu được khả năng cơ bản của loại đồ vật này. Nếu
không thì người chết hôm nay có lẽ là hắn. Chỉ có một điều đáng tiếc là,
chuyện trên núi Tinh Gia gã hoàn toàn không nói ra chút nào. Diệp Mặc khẳng
định gã và sư đệ của gã đã tìm ra dấu tích của Tu Chân. Cũng giống như những
động phủ bình thường khác, chỉ có điều là dấu tích của Tu Chân là có đan dược.
Chắc chắn so với những động phủ đang tu luyện thì cao cấp hơn nhiều.

Đang lúc Diệp Mặc còn cho rằng trên người của gã này không có vật gì, đang lúc
chuẩn bị ném hỏa cầu để thiêu cháy hoàn toàn gã, thì lại phát hiện ra bên
trong đệm cói của gã không ngờ rỗng không.

Diệp Mặc lập tức giơ tay, nắm lấy đệm cói, xé ra thì bên trong lộ ra một tấm
lệnh bài và hai quyển sổ. Ngoài những thứ này ra thì còn có vài cái bình ngọc
nhưng bên trong những cái bình ngọc đó thì đều trống không. Diệp Mặc ngửi qua
chiếc bình ngọc, lập tức sắc mặt thay đổi ngay. Hóa ra đây chính là mùi vị của
“Đại Bồi Nguyên Đan”.

Chẳng trách gã này lại có thể thăng cấp tới đỉnh cao luyện khí. Hóa ra là ăn
nhiều đan dược như vậy. Phải biết rằng Đại Bồi Nguyên Đan là loại có thể ăn
trong qua trình tu luyện Trúc Cơ, vậy mà sao có thể để cho cái tên chết tiệt
kia được chứ. Diệp Mặc tiếc nuối buông chiếc bình xuống, cầm lấy hai quyển
sách kia.

Trong hai quyển đó thì một quyển viết “Huyền Băng Quyết”, Diệp Mặc mởi ra nhìn
qua một chút, quả nhiên là một cuốn công pháp Tu Chân, thích hợp với người căn
Thủy Linh tu luyện. Cái gã vừa mới bị hắn giết chắc chắn là căn Thủy Linh. Hắn
lật qua vài trang, cái quyển này đối với hắn chẳng có tác dụng gì lớn lắm.
Nhưng quyển sách này cũng là thứ công pháp Tu Chân thực sự mà lần đầu hắn nhìn
thấy.

Diệp Mặc gấp cuốn sách vào, lại lấy ra cuốn thứ hai. Không ngờ đó lại là “Thái
Ất chân giải”. Đây là một cuốn tu luyện công pháp cao nhất nhưng dường như
Diệp Mặc vẫn không có hứng thú. Cái mà hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là
cuốn “Thái Ất Chân Giải” này không biết có quan hệ gì với Thái Ất Môn hay
không? Nếu như có quan hệ thì gã vừa bị giết vừa rồi rất có thể là từ tiểu thế
giới ấy đi ra.

Diệp Mặc cầm lấy lệnh bài, mặt trên rõ ràng còn có hai chữ Thái Ất, hơn nữa
mặt dưới còn có viết hai chữ “Trưởng Lão” bằng chữ phồn thể. Hóa ra gã này
chính là trưởng lão của Thái Ất Môn. Không biết là làm thế nào trốn tới đây.

Nói như vậy thì “Thái Ất Chân Giai” này là vật của Thái Ất Môn. Là công pháp
của Thái Ất Môn ư? Diệp Mặc lập tức vui vẻ lạ thường, hắn sớm muộn thì cũng
phải đi vào trong nội Ẩn Môn để tìm Thái Ất Môn tính nợ. Hơn nữa, hắn cũng
biết có rất nhiều cao thủ trong Thái Ất Môn, thậm chí cao thủ Tiên Thiên cũng
có không ít. Bây giờ có công pháp của Thái Ất Môn trong tay, đương nhiên là
hắn sẽ không bỏ qua.

Diệp Mặc bắt đầu lật xem trên tay cuốn Thái Ất Chân Giải, nhớ kỹ các chiêu
thức đặc biệt bên trong đó, hơn nữa một chút mật pháp cũng không bỏ qua. Đang
lúc Diệp Mặc lật trang cuối cùng thì bỗng nhìn thấy một tấm biểu đồ.

“Thất Tinh Trận Pháp” sao? Diệp Mặc cảm thấy niềm vui đến với hắn thực sự là
quá nhiều. Hắn không ngờ mình có thể nhìn thấy biểu đồ Thất Tinh trận pháp ở
trong đây.

Tấm biểu đồ này hơi cũ rồi nhưng trên mặt lại ghi rõ là cách đi vào và đi ra
trận pháp. Ngoài trận pháp buông lỏng mười mấy năm một lần ra, thì có thể đi
ra ngoài, còn có một vài thủ pháp đặc biệt nữa.

Lúc này Diệp Mặc đã chắc chắn người này vì chiếm được tấm biểu đồ này mới có
thể đi từ tiểu thế giới ra. Gã nhất định là người trong thế giới nhỏ, thế mới
nói trên núi Tinh Sơn là của tiểu thế giới.

Chỉ có điều Diệp Mặc vừa thấy liền biết tấm tiểu này cũng chỉ là cách xử lý.
Dù là mượn trận pháp buông lỏng hay là thủ đoạn khác thì đều không phải là
phương pháp hóa giải Thất Tinh trận pháp thật sự. Nhưng những thứ này đối với
Diệp Mặc là đủ rồi bởi vì hắn cũng không cần phá giải trận pháp. Hắn cũng biết
là tu vi của hắn vẫn chưa đủ với loại trận pháp này, căn bản là không có cách
để phá giải. Hắn chỉ cần có thể đi vào và đi ra được thôi.

Lợi dụng trận pháp buông lỏng cũng không cần nghĩ, đây là thứ cần có thời gian
không chế. Hơn nữa mười mấy năm mới có một lần. Ngoài lợi dụng trận pháp buông
lỏng ra, phương pháp thứ nhất đi vào chính là dùng phương pháp dùng đá khí cơ,
hơn thế nữa cần bảy khối đá khí cơ. Diệp Mặc nhìn cũng chẳng nhìn, liền lướt
qua. Nếu hắn có nhiều đá khí cơ vậy thì cũng chính là Linh thạch thì hắn đã có
thể luyện khí hậu kỳ tầng năm rồi.

Cách thứ hai đi vào chính là tìm người có Tuệ Căn, hấp thụ toàn bộ máu của
người này vào Thiên Khu. Sau đó thì có thể bước vào trận pháp.

Diệp Mặc lúc này đã hoàn toàn hiểu rồi. Cái gì có Tuệ Căn chứ, nói thẳng ra
chính là người có Linh Căn thôi. Lần trước đạo cô cũng dùng cách này, xem ra ả
cũng có biểu đồ. Chỉ có điều ả tìm thấy Ngụy Vĩnh Càn. Tuy máu bị hút hết rồi
nhưng lại không có mở ra trận pháp. Nếu không phải là linh căn của y không đủ
thì những chỗ khác cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Sau này khi ả tìm thấy mình cũng dùng cái loại công pháp này. Điều đáng tiếc
là mình vừa mới thoát ra khỏi chỗ kia một cách khó khắn, không biết là chỗ đó
một ngày chỉ có thể hấp thụ một lần hay là một người chỉ có thể thử một lần.
Dù sao thì máu cũng hắn cũng không bị hút đi. Chẳng những thoát được một mạng
mà ngược lại còn lừa lấy được Linh Thạch

Từ trên mà nói, hắn còn cảm kích cái ả Giai Uấn này. Vì bản thân không những
lừa được linh thạch của ả mà còn nhờ có chuyện này mà tìm thấy Lạc Ảnh.

Điều đáng tiếc là hai cách này Diệp Mặc đều không thể dùng. Lợi dụng linh
thạch là điều không cần phải nói vì hắn vốn không có linh thạch. Cách thứ hai
là hút hết máu người cho thành thịt khô. Diệp Mặc tuy rất quyết đoán trong
việc sát phạt ai đó nhưng hắn lại ân oán rõ ràng, vốn cũng không phải là người
vô duyên vô cớ đi hút máu người khác cho thành thịt khô.

Hơn nữa, cho dù là Diệp Mặc nghĩ làm như vậy, cũng không thể tìm một người có
Linh Căn. Hắn biết đạo cô Giai Uấn dùng linh thạch kia để tìm người có Linh
Căn thì cái cách ấy về căn bản là không thể thực hiện được. Hoặc nói cách khác
là biện pháp này là không thể tìm ra được.

Diệp Mặc bất đắc dĩ phải dùng cầu lửa tiên diệt gã đàn ông trên mặt đất, rồi
lại nhìn vài cái nhà đá còn lại, thấy không có gì đáng giá để mang về thì hắn
mới đi ra khỏi ẩn nặc trận pháp này.

Cho dù Diệp Mặc là người Tu Chân, từ trong chỗ mát lạnh như phòng đá đi ra thì
cũng không kìm nổi, rùng mình một cái vì nhiệt độ ở hai nơi này thật quá chênh
lệch.

Mặc dù không tìm được ổ Bắc Sa nhưng đến cuối cùng cũng có chút thu hoạch.
Đang lúc Diệp Mặc chuẩn bị bước trên phi kiếm rời khỏi nơi này thì hắn nghe
thấy từ một nơi nào đó có truyền đến âm thanh chói tai.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.