Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 656: Đường ngầm ở dưới căn cứ đóng quân


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 656: Đường ngầm ở dưới căn cứ đóng quân

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Tuy rằng đảo Bali đã trải qua một hồi chiến tranh, nhưng vì quân đội Lạc
Nguyệt đến nhanh đi nhanh, cho nên cảnh quan du lịch trên đảo cũng không bị hư
hỏng lớn.

Thời điểm Lạc Nguyệt chiếm lĩnh đảo Bali, chiếm lĩnh chủ yếu chính là phương
tiện quân sự và một ít cảnh quan du lịch chủ yếu, còn có một vài tuyến giao
thông chính, cũng không có đi giết hại cư dân đảo Bali. Bởi vì Lạc Nguyệt thật
sự không phải vì tiêu diệt đảo Bali, mà là vì để Indonesia thỏa hiệp.

Lạc Nguyệt đóng quân ở trên đảo Bali, gần eo biển Bali, cáh sân bay rất gần,
nơi này đóng quân đúng là nơi có thể tấn công cũng có thể phòng thủ, tuy rằng
Indonesia không có gì có thể uy hiếp được lực lượng Lạc Nguyệt, nhưng cẩn
thận sẽ không gây ra sai lầm lớn. Hơn nữa Lạc Nguyệt vốn chính là lực lượng
hải quân tối cao.

Diệp Mặc đi vào nơi Lạc Nguyệt từng đóng quân trên đảo Bali, vẫn như cũ có
chút bùi ngùi. Tuy rằng quân đội Lạc Nguyệt không có dừng lại trên đảo Bali
lâu, nhưng gần chỗ này có một ít phương tiện du lịch và một ít kiến trúc xây
dựng đã bị quân đội Lạc Nguyệt phá hủy.

Gần nơi Lạc Nguyệt đóng quân, đã là một mảnh đất bằng phẳng. Đối với những thứ
này Diệp Mặc cũng có thể lý giải, gần nơi đóng quân làm sao có thể cho phép
một lượng lớn kiến trúc nhà cửa. Hơn nữa lúc trước bọn khỉ Indonesia giết hại
người Hoa so với sự phá hoại này còn ác liệt không biết gấp bao nhiêu lần, đối
với cái này, Diệp Mặc không có chút thông cảm nào. Ít nhất, quân đội Lạc
Nguyệt còn không xuống tay với người dân.

Quân đội Lạc Nguyệt tấn công chiếm đảo Bali tuy rằng chỉ có khoảng mười ngàn
người, nhưng căn cứ đóng quân lại rất lớn, thần thức của hắn căn bản là nhìn
không hết. Lúc này Diệp Mặc thấy Lương Địch mang theo một số người lần lượt
rời khỏi chỗ cư trú, lên một con thuyền quân hạm gần bến tàu.

Diệp Mặc không tới chào hỏi, hắn chỉ nhìn đã biết đám người Lương Địch không
thu hoạch được gì. Để bọn họ sớm rời khỏi đây một chút là chuyện tốt, bằng
không chỉ cần quân đội Lạc Nguyệt còn ở trên đảo Bali, thì lời đàm tiếu càng
nhiều. Lúc này Lạc Nguyệt đã chiếm được cái mình mong muốn nhất, nếu không
thấy tốt mà thu về, rất có thể xảy ra tác dụng phụ.

Đợi đám người Lương Địch sau khi rời khỏi, Diệp Mặc bắt đầu chú ý căn cứ đóng
quân này.

Tiến vào căn cứ có hai con đường, một chính là đi lên từ eo biển Bali, eo biển
Bali có bến tàu mà Lạc Nguyệt mới xây dựng tạm thời, đây là nơi Lạc Nguyệt
tiến quân và rút quân. Còn có một con đường chính là đường bộ Lạc Nguyệt tiến
quân chiếm lĩnh đảo Bali, từ nơi ấy có thể trực tiếp tấn công đảo Bali.

Diệp Mặc chú ý một chút, phía trước tuyến tiến công đường bộ đại bộ phận cảnh
quan du lịch đều bị Quân đội Lạc Nguyệt phá hủy, có một con đường do xe thiết
giáp và xe tăng tạo nên.

Nhìn con đường đó Diệp Mặc cũng có chút nghi ngờ, năm khách du lịch kia làm
sao có thể tiến vào căn cứ đóng quân của Lạc Nguyệt? Thậm chí còn bị người ta
chụp ảnh.

Phải biết rằng từ eo biển Bali tiến vào căn cứ đóng quân là không thể nào, như
vậy khả năng duy nhất chính là dùng xe tăng và xe thiết giáp của Quân đội Lạc
Nguyệt tạo nên con đường kia rồi.

Mà con đường kia cũng không có khả năng, không cần nói đến năm người ngay cả
một con chó tiến vào từ con đường này cũng sẽ bị người trạm gác nhìn thấy.

Diệp Mặc đi đến cửa lớn căn cứ đóng quân, đứng ở cạnh cửa dừng lại lúc lâu,
cửa lớn trước mặt đường trống trải không nói, hai bên đường cũng vô cùng trống
trải, không vật cản trở tầm nhìn. Ở phía xa toàn bộ được giăng lưới dây thép
ngăn chặn, đây là một quân doanh lâm thời đơn giản.

Diệp Mặc dùng thần thức cẩn thận tìm kiếm ở gần hai bên lưới sắt, rất nhanh
hắn liền đã nhìn ra một điểm bất thường. Hắn đi đến phía trước một chỗ dây
thép lưới cách đó không xa, dây thép lưới chỗ này tuy rằng không có bất kỳ sự
khác nhau so với cái bên cạnh, nhưng lại có dấu vết cắt xén rõ ràng, chỉ có
điều sau đó lại dùng dây thép xoắn lại.

Hơn nữa chỗ này cách cửa lớn không xa thậm chí còn là một góc chết. Diệp Mặc
thầm than, Lạc Nguyệt mặc dù có thứ đi đầu thế giới, lợi dụng mấy thứ này,
chiến lực Lạc Nguyệt cũng bay lên rất nhanh, nhưng so với các cường quốc quân
sự trên thế giới vẫn có điểm khác nhau lớn.

Nếu như là quân đội nước Mỹ hoặc là Anh quốc, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho
người khác cắt đứt dây thép lưới mà tiến vào ở ngay dưới mắt mình. Cho dù là
có nội ứng cũng không thể nào làm được loại chuyện này.

Diệp Mặc vừa định mở ra chỗ dây thép lưới này, sau đó dọc theo chỗ này điều
tra, xa xa liền truyền đến một ít âm thanh của ô tô. Quân đội Lạc Nguyệt bỏ
chạy rồi, hiện tại tới hẳn là quân đội Indonesia.

Sau khi quân đội Indonesia đến đây, không ngờ đem cắt toàn bộ lưới sắt bốn bề,
sau đó rất nhanh vứt lên một chiếc xe buýt chở đi.

Quả nhiên là như vậy, nếu như mình lại đến muộn một chút, điểm sơ hở ấy căn
bản là nhìn không ra, hiện tại đối phương hiển nhiên là đến tiêu hủy chứng cứ.

Chỉ phải tìm được có người lộ diện liền dễ làm rồi, Diệp Mặc không lập tức
theo dõi tên dẫn đầu quân đội Indonesia này, mà là đang làm dấu hiệu thần thức
trên người y, tiếp tục xem xét khu vực xung quanh.

Hắn tin tưởng âm mưu này không phải là do Indonesia làm, nếu Indonesia ở dưới
tình huống sứt đầu mẻ trán, còn có thể bình tĩnh như thế nghĩ đến muốn hãm hại
Lạc Nguyệt, Indonesia cũng sẽ không thua thảm như vậy rồi.

Diệp Mặc dọc theo chỗ đoạn dây thép lưới bị cắt đi ra ngoài, hắn đi rất chậm,
đồng thời thần thức cũng thâm nhập xuống dưới đất. Vùng xung quanh đây nhìn
không sót một cái gì, có thể thấy được nơi này đều bị Quân đội Lạc Nguyệt làm
cho trống rỗng rồi. Cho nên ngoại trừ dưới đất ra, thì không thể nào có chỗ ẩn
thân.

Diệp Mặc rất nhanh liền dừng lại, đi gần mấy trăm mét đều không có phát hiện
cái gì bất thường. Tên dẫn đội bị hắn làm thần thức, cũng dừng lại, chứng tỏ y
đã đến nơi muốn đến. Diệp Mặc quyết định đi xem người đứng sau lưng tên này,
là ai bảo y lấy đi toàn bộ dây thép lưới này.

Sau khi những người đó đem cắt toàn bộ dây thép lưới, cũng không có đi ra xa,
Diệp Mặc rất nhanh đã tìm được chỗ những người này dừng lại. Nhưng khi hắn
nhìn thấy tên dẫn đội kia hắn đã hiểu được vì sao bọn họ phải dừng lại rồi,
tên dẫn đội kia mới vừa rồi còn chỉ huy cắt đoạn dây thép lưới, lúc này đã bỏ
mình.

Ánh mắt Diệp Mặc lập tức liền hiểu được y là bị một con rắn độc cắn chết, hơn
nữa còn là loại rắn rất độc.

Chết thật khéo, Diệp Mặc trong lòng thầm than. Đối phương nếu đã để tên này
chết rồi, đã nói lên hắn nắm chắc người khác không tra ra hắn. Nếu không phải
mình đã đi tới nơi này, như vậy cái này căn bản là giống như chuyện ngoài ý
muốn, tuyệt đối không có khả năng có người nhớ tới tên dẫn đội này cũng là bị
người ta ám sát.

Cho dù manh mối bị chặt đứt, Diệp Mặc cũng phải tìm một người hỏi chuyện một
chút. Đang lúc hắn muốn tìm người hỏi chuyện thì di động bắt đầu rung lên.

Người gọi điện thoại tới là Hư Nguyệt Hoa, ca trực phụ trách trạm gác ngày đó
ngoại trừ hai thi thể bị phát hiện ra, toàn bộ người còn lại đều bị mất tích.

Kỳ thật sau khi Hoàng Ức Niên vừa mới rời khỏi đảo Bali, liền nhận được tin
tức. Sau đó y lập tức bắt đầu tra, kết quả lại thật sự có quan hệ với cái ca
trực trạm gác kia. Chỉ có điều Quân đội Lạc Nguyệt lần này chiếm lĩnh đảo Bali
cũng đã chết một số người, cho nên Hoàng Ức Niên không nghĩ đến điểm này
trước.

– Lập tức đem hoàn cảnh và thiết bị của căn cứ đóng quân gửi cho tôi, bản đồ
phải tường tận một chút.

Diệp Mặc lập tức nói. Hắn phản ứng rất nhanh, hắn tin tưởng nếu năm người kia
là mất tích ở trong căn cứ, đã nói lên cái trụ sở này có vấn đề. Căn cứ có vấn
đề nhất định là dưới mặt đất, không thể nào là vấn đề trên mặt đất.

Hư Nguyệt Hoa phản ứng rất nhanh, không bao lâu sau, Diệp Mặc liền nhận được
bản đồ căn cứ Hư Nguyệt Hoa gửi tới.

Nhìn bản đồ Diệp Mặc mới biết được, nơi này hóa ra là một phố buôn bán gần sân
bay. Diệp Mặc lập tức đã tìm được địa chỉ cũ của phố buôn bán, tuy rằng hiện
tại đã bị chôn lấp nhưng thần thức Diệp Mặc xuyên thấu ngầm hơn mười thước vẫn
không thành vấn đề. Hắn tin tưởng cho dù có tầng hầm ngầm, mười mấy thước
tuyệt đối là có thể phát hiện ra.

Diệp Mặc đi lại phố buôn bán này một lần, cuối cùng không phát hiện có chút
nghi ngờ nào. Hắn có chút thất vọng đi trở lại một lần nữa, vẫn không có phát
hiện cái gì.

Tuy rằng Diệp Mặc tin tưởng nơi này khẳng định có tầng hầm ngầm, bởi vì sau
khi năm người tiến vào căn cứ không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất, trừ
phi bọn họ tiến xuống dưới lòng đất. Nói cách khác, ở căn cứ quân sự trăm phần
trăm sẽ bị phát hiện.

Trăm phần trăm sẽ bị phát hiện? Diệp Mặc nghĩ đến đây, lập tức lại trở về phía
cửa chính.

Sau khi Hoàng Ức Niên rút quân mới biết được tin tức năm người kia, còn là
thông qua người khác ở trên mạng truyền bá mới biết, đã nói lên năm người này
khẳng định không có xâm nhập căn cứ đóng quân. Nếu bọn họ xâm nhập căn cứ đóng
quân, nếu Hoàng Ức Niên còn không biết thì anh ta quả thực quá kém.

Diệp Mặc đi tới trạm gác tại cửa lớn, nơi này hóa ra là một tiệm cà phê, sau
khi Lạc Nguyệt chiếm lĩnh nơi này, đem nơi này biến thành một trạm gác.

Diệp Mặc dùng thần thức từ nơi này đi xuống quả nhiên, hắn lập tức liền phát
hiện một tầng hầm. Lúc này Diệp Mặc đã hiểu, năm người kia sau khi bị người ta
đưa tới nơi này, tiến vào trạm gác, sau đó biến mất từ nơi này.

Hắn cảm giác đối thủ này rất lợi hại, thậm chí còn đi trước Lạc Nguyệt. Tuy
rằng Diệp Mặc không tin đối phương sẽ biết Lạc Nguyệt tiến công đảo Bali,
nhưng bố trí này của đối phương, nếu như nói là sau khi Lạc Nguyệt tấn công
đảo Bali mới gấp gáp tiến hành, bất kể là như thế nào Diệp Mặc cũng không tin.

Tên gác trạm mất tích kia nếu không phải nội ứng, thì cũng bị giết rồi. Diệp
Mặc không có phí nhiều khí lực, đã đem đất phía ngoài đào xong, kéo ra một tấm
thép lớn, một luồng mùi của biển đập vào mặt. Nhưng sau khi mùi đó tiêu tan,
dường như đã không có gì nữa.

Diệp Mặc thần thức đưa ra ngoài, phía dưới là một phòng cất trữ, bên trong
phòng cất trữ này trừ một ít hạt cà và một ít đồ dùng ra, dường như không có
bất kỳ vật gì. Nhưng Diệp Mặc biết rằng, nếu năm người biến mất ở trong này, ở
trong này khẳng định còn có cơ quan.

Diệp Mặc không chút do dự đem bùn đất và tấm thép trên đầu đỉnh phục hồi như
cũ, lúc này mới đi vào phòng cất trữ.

Nếu như là người ở bên ngoài vào xem, phòng cất trữ này không có chút kỳ quái
nào, cho dù bỏ công sức đi tìm, cũng không nhất định có thể tìm được chỗ bất
thường, bởi vì đều là một ít vật dụng hàng ngày của tiệm cà phê và một ít tài
liệu dụng cụ.

Nền đất trong phòng cất trữ toàn bộ là lát đá cẩm thạch, không có gì khác
nhau, hơn nữa ở phía dưới đá cẩm thạch toàn bộ là bùn đất, cho dù là đào bới
cũng không có chỗ đặc biệt nào.

Nhưng Diệp Mặc thông qua thần thức lại biết, tới gần cửa đá cẩm thạch dưới mặt
đất bùn dày độ một thước, dưới mặt bùn đất dày một thước này lại là một đường
ngầm.

Đường ngầm rất bí ẩn, hơn nữa cửa ra không làm cho người ta hoài nghi. Thậm
chí lối vào trên đường ngầm vẫn là bùn đất giống xung quanh, nhưng dưới thần
thức của Diệp Mặc, vẫn không thể dấu kín được.

Vị trí đường ngầm rất dễ tìm, nhưng Diệp Mặc vì tìm chốt mở đường ngầm, lại
ước chừng hao phí mất nửa giờ. Nửa giờ sau, Diệp Mặc đã kéo cái chốt phòng
cháy. Tiếng vang truyền đến, một đường ngầm sâu kín đã hiện ra trước mặt, đồng
thời một luồn không khí mang theo mùi gió biển đập vào mặt. ! ! !

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.