Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 648: Nỗi lo lắng của Khinh Tuyết


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 648: Nỗi lo lắng của Khinh Tuyết

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Sếp Lưu như đóng băng, y biết mình xong rồi. Lúc y muốn tự sát, thì mặt mình
bị một cú đá, thuốc độc và răng rơi ra. Trước khi y ngất đi, chỉ nghe thấy
Diệp Mặc nói:

– Đừng giở chiêu này, tao thực sự muốn biết chúng mày và “đế quốc mặt trời
đen” có gì khác nhau, đều thích cái này.

Thấy Diệp Mặc đánh mấy người này, Lạc Ảnh đi tới, đứng bên cạnh Diệp Mặc.

Khi Lục Na nhìn thấy Diệp Mặc, lòng cô trầm xuống, cô biết hành động của mình
chẳng khác nào phản bội Lạc Nguyệt. Nhưng rất nhanh cô nghĩ đến chị gái mình,
Lục Linh, cô đưa mắt nhìn về phía chị Lục Linh của mình, nhìn thấy trên cổ Lục
Linh toàn là vết thương, sắc mặt khó coi, cô không kìm lòng ôm Lục Linh khóc.

Tâm trạng lúc này của Lục Linh rất kích động, cũng chỉ biết ôm lấy Lục Na khóc
mà thôi. Hai chị em ở bên sông Yến Thủy, không ngừng khóc.

Diệp Mặc nhìn người phụ nữ đã chết dưới đất giống hệt Lục Linh, trong lòng
thầm nghĩ Bắc Sa quả là có bản lĩnh, không ngờ thông thạo từ chỉnh hình đến
dịch dung.

Lúc này Lương Tuấn đã xuống thuyền, đến trước mặt Diệp Mặc, anh ta quen Diệp
Mặc nên chỉ có thể chào Diệp Mặc rồi yên lặng đứng bên cạnh không nói gì.

Thật lâu sau, Lục Linh mới đẩy Lục Na ra, khom người nói với Diệp Mặc:

– Diệp Mặc, tôi từng nghe qua đại danh của anh, cảm ơn anh đã cứu tôi, và cứu
cả em gái Lục Na của tôi.

Lục Na cũng yên lặng đứng sau chị, không nói gì. Trong lòng Diệp Mặc thấy lạ,
bất luận vì lý do gì, Lục Na làm vậy chẳng khác nào phản bội Lạc Nguyệt. Vì
sao cô lại không hề cảm thấy áy náy?

Thần thức của Diệp Mặc quét đến chiếc hòm rơi xuống đất, bên trong ngoại trừ
một quả bom ra, chỉ có mấy đồ linh tinh.

Hóa ra những thứ này đều là giả, nếu Lục Na thực sự đem tư liệu của Lạc Nguyệt
đi thì sẽ không dùng hình thức bản vẽ, mà sẽ dùng hình thức USB. Bản thiết kế
bây giờ còn có mấy ai dùng giấy để viết?

Mục đích cô làm vậy chỉ là muốn đưa chị gái chạy trốn, không hề có ý đem đồ
của Lạc Nguyệt đi trao đổi. Nhưng cô cũng quá coi thường Bắc Sa rồi. Không cần
nói thứ mà cô mang theo là bản vẽ giả, dù là bản vẽ thật, nếu không gặp mình,
cô cũng sẽ không chạy thoát. Trước nay Lục Na và Lương Tuấn toàn nghiên cứu
khoa học kĩ thuật nên thiếu kiến thức bình thường này.

– Xin lỗi…

Lục Linh biết Diệp Mặc là người của dược phẩm Lạc Nguyệt, nhưng đối với chuyện
Diệp Mặc ở vị trí nào thì không rõ. Cho nên cô cũng không biết làm thế nào để
giải vây cho em gái.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

– Lục Na là nhà khoa học của Lạc Nguyệt. Tôi tin cô ấy sẽ không đem những thứ
này đi.

Tuy Diệp Mặc biết Hư Nguyệt Hoa chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho tư liệu cơ
mật của Lạc Nguyệt bị người khác có được, nhưng ngay cả tư liệu về nguyên tố
Cưỡng Lục Na cũng không lấy ra, Diệp Mặc sẽ rất cảm kích cô. Dù những tư liệu
khác Lục Na không biết, nhưng tư liệu về Cưỡng cô vẫn rất rõ.

Lục Na nghe Diệp Mặc nói, hai mắt đỏ lên, thực sự cô không muốn mang những tư
liệu kia đi. Diệp Mặc có ơn cứu mạng với cô, hơn nữa Hư Nguyệt Hoa bọn họ đối
với cô như người thân, làm sao cô có thể phản bội Lạc Nguyệt. Huống hồ cô biết
tư liệu quan trọng của Lạc Nguyệt bị tiết lộ sẽ như thế nào, chính là tính
mạng của mấy chục vạn người, một khí phòng ngự của Lac Nguyệt vô hiệu, hạm đội
máy bay của người khác sẽ lao đến tới tấp.

Chuyện này cô sao có thể làm được, đây không phải là việc con người có thể
làm. Cô cứ tưởng Diệp Mặc sẽ tức giận, nhưng không, Diệp Mặc không hỏi gì đã
tha thứ cho cô rồi.

Lục Na không giải thích, chỉ cần Diệp Mặc tin cô là được. Cô quay người lại ôm
lấy Lục Linh giọng nức nở:

– Chị, sao chị gầy vậy? Rốt cuộc bọn xúc sinh đó đã tra tấn chị như thế nào,
bọn đó là đồ xúc sinh…

Lục Linh cười gượng nói:

– Chỉ cần có thể nhìn thấy em là được rồi, chị đã rất mãn nguyện, đau đớn xác
thịt đối với chị đâu có nghĩa lý gì.

Lạc Ảnh nhìn Lục Linh giả dưới đất rồi lại nhìn bộ dạng của Lục Linh thật bị
tra tấn cũng thấy không đành lòng. Người chết thì cũng chết rồi, nhưng không
ngờ người sống lại bị tra tấn thành ra như vậy.

Diệp Mặc ho khan một tiếng, phá vỡ sự bi thương của Lục Linh và Lục Na nói:

– Chuyện này cũng liên quan đến tôi, nếu không phải vì tôi, có lẽ Lục Linh sẽ
không bị tra tấn như thế này.

Lục Linh nghe lời Diệp Mặc nói, liền lắc đầu đáp:

– Lúc đó lập trường của chúng ta khác nhau, chuyện này không liên quan đến
anh.

Nếu không phải lúc trước Diệp Mặc gọi điện thoại, người chịu tội thay rất có
thể không phải là Lục Linh mà là Lương Thạch Quốc, nhưng Lục Linh lại cho rằng
chuyện này không thể trách Diệp Mặc. Nhưng cô không hề biết những gì Diệp Mặc
nói và hắn có liên quan, là chỉ hai viên “tinh thạch Cực năng” do hắn lấy đi.

Diệp Mặc không giải thích vì sao liên quan đến hắn, mà lấy ra một viên Trú
Nhan Đan đưa cho Lục Linh nói:

– Đây là Trú Nhan Đan có thể khôi phục dung mạo cô, thậm chí có thể giúp cô
mãi mãi trẻ trung, coi như là tôi bù đắp cho cô.

– A…

Lục Linh không ngờ có ngày cô có thể có được loại đan dược lợi hại này, cô
ngây cả người.

“Trú Nhan Đan” cô đương nhiên nghe nói qua, nhưng trên thị trường rất ít, nghe
nói công chúa Bắc Sa có một viên, nhưng phải tốn mấy tỷ đô la Mỹ mới mua được.
Nhưng hôm nay, cô lại có được viên đan dược này, nếu không phải đan dược đang
ở trong tay, cô vẫn cứ ngỡ mình nằm mơ.

– Anh Diệp, cảm ơn anh.

Lục Na vội vàng cảm ơn Diệp Mặc, sau đó giục chị Lục Linh đi vào trong thuyền
uống đan dược.

Thấy Diệp Mặc không trách bọn họ, Lương Tuấn mới nhẹ nhõm, anh ta thích Lạc
Nguyệt này, nhưng Lục Na muốn cứu chị gái, anh ta chỉ có thể đi theo Lục Na.

Sau khi Lục Linh rời đi, Lục Na mới chú ý đến Lạc Ảnh, vẻ đẹp của Lạc Ảnh và
Ninh Khinh Tuyết giống nhau, khiến trong lòng Lục Na hơi nghi ngờ. Cô biết
Ninh Khinh Tuyết là vợ của Diệp Mặc, nhưng bây giờ hắn lại ở cùng một cô gái
khác, chẳng lẽ hắn đã bỏ rơi chị Khinh Tuyết sao?

Nhưng Lục Na chỉ nghĩ chuyện này trong lòng chứ không hỏi.

Diệp Mặc bảo mấy người Lục Na và Lạc Ảnh ở đây đợi hắn một lát, hắn đưa sếp
Lưu đi tra hỏi. Lương Tuân đem mấy người chết trên đất kéo qua một bên đào hố
chôn.

Nửa tiếng sau, Lục Linh lấy gương ra soi nhìn gương mặt mình đã hoàn toàn hồi
phục, cô mừng vui đến phát khóc. Nếu có thể, ai bằng lòng bị hủy hoại dung
nhan? Lúc này ngoài hơi gầy ra, so với trước kia bị hủy hoại dung nhan cô có
khí chất hơn, chẳng trách “Trú Nhan Đan” lợi hại như vậy.

– Chị, chị đã khỏe rồi?

Lục Na xông vào, ôm chị một lần nữa. Trên thế giới này, chị là người thân duy
nhất của cô, cô không muốn khiến chị bị tổn thương.

– Bây giờ chúng ta đi đâu?

Tâm trạng lúc này của Lục Linh khác hoàn toàn với tâm trạng nửa tiếng trước,
cô bắt đầu nghĩ đến chuyện tương lai.

– Chị, chị cùng em và Lương Tuấn đến Lạc Nguyệt đi, Lạc Nguyệt rất đẹp, hơn
nữa chỗ đó rất tốt.

Lục Na nghĩ ngay đến đi Lạc Nguyệt, bây giờ ngoài Lạc Nguyệt ra, họ thực sự
không còn chỗ nào để đi.

Trong mắt Lục Linh ánh lên sự vui mừng:

– Nhưng Diệp Mặc anh ấy có đồng ý không?

Diệp Mặc lúc này cùng Lạc Ảnh đi vào, nghe giọng nói của Lục Linh liền cười
đáp:

– Đương nhiên đồng ý, ngày mai thuê máy may riêng về Lạc Nguyệt là được.

Ban nãy sếp Lưu hắn đã hỏi rất rõ, sếp Lưu đến vì chuyện của Lục Na, không ngờ
sở dĩ bọn họ có thể liên lạc với Lục Na là thông qua trang mạng của Lục Na.
Điều này khiến Diệp Mặc thấy cần phải tăng thêm lưới phòng ngự, một mình Diệp
Tinh quả thực quá bận.

Đáng tiếc sếp Lưu chỉ có vị trí nhỏ trong Bắc Sa, những gì biết được không
nhiều. Chuyện duy nhất biết được chính là Đới gia đã dựa vào Bắc Sa nhưng lí
do cụ thể thì y không biết.

Đêm đó, Diệp Mặc trở về Ninh Hải, đưa em gái Đường Bắc Vi đến Yến Kinh. Hắn
muốn rời khỏi chỗ này, bây giờ đã nổ ra đại chiến Lạc Nguyệt, hắn không muốn
để Đường Bắc Vi một mình ở Ninh Hải. Quân địch của Lạc Nguyệt bây giờ rất
nhiều, lâu dần người khác sẽ biết thân phận của hắn, người bên cạnh của mình ở
Lạc Nguyệt mới an toàn nhất.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc đến chỗ lão Hàn trước, hắn quét một lượt khoáng
thạch cần có trong kho hàng, thậm chí còn lấy được một khối Thiết Tinh nhỏ và
một khối Ngân Sa.

Từ chối lời mời ở lại của lão Hàn, Diệp Mặc đưa Lạc Ảnh, Bắc Vi, còn cả Lương
Tuấn, Lục Linh và Lục Na đến sân bay Thanh Hồng.

Yến Kinh vốn có chuyến bay đến Lạc Nguyệt. Nhưng gần đây Lạc Nguyệt phong tỏa
nên tạm thời dừng đường bay mà thôi. Nhưng đối với Diệp Mặc mà nói, muốn thuê
máy bay riêng về Lạc Nguyệt không có gì ảnh hưởng cả.

Mấy người họ vừa đến sân bay, Lý Thu Dương đã vội chạy đến. Gần đây Lý Thu
Dương gầy đi rất nhiều, anh ta vừa đến sân bay đã cảm ơn ơn cứu mạng của Diệp
Mặc.

Lý Thu Dương biết, ngoài Diệp Mặc, không có ai có thể giúp anh ta. Nhưng giao
tình giữa anh ta và Diệp Mặc không sâu đậm cho lắm, hơn nữa Diệp Mặc lại rất
khó tìm, anh ta không ngờ Diệp Mặc thực sự giúp mình.

Hai nhà Đới, Khâu quả nhiên không dám đối đầu với Diệp Mặc, bọn họ biết ngay
cả Bắc Sa cũng phải kiêng nể Diệp Mặc, hơn nữa họn họ mơ hồ biết Diệp Mặc có
một địa vị nhất định ở Lạc Nguyệt. Thêm nữa Diệp Mặc từng nói không quản
chuyện của Lý gia, chỉ yêu cầu tha cho Lý Thu Dương, bọn họ không dám không
nghe.

Cho nên Lý Thu Dương vừa đến đã muốn nhìn thấy Diệp Mặc đầu tiên, chỉ là tối
qua Lý Thu Dương đến hơi muộn, không muốn đến quấy rầy Diệp Mặc, hôm nay biết
Diệp Mặc đến sân bay, anh ta liền lập tức tới.

Diệp Mặc từ chối lời mời của Lý Thu Dương, hắn biết người mời là ông nội của
Lý Thu Dương. Nếu là thời điểm bình thường, nói không chừng Diệp Mặc cũng đi
thăm. Nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn trở về Lạc Nguyệt trước.

Lý Thu Dương nhìn chiếc máy bay cất cánh khỏi sân bay Thanh Hồng của Yến Kinh,
đành thở dài. Anh ta biết Diệp Mặc cứu mình là vì mình đã giúp hắn mấy lần,
lần này thậm chí có thể nói là tiện thì giúp, muốn xin Diệp Mặc giúp Lý gia,
ít nhất bây giờ là không thể.

Tuy vẫn còn mấy tiếng nữa máy bay từ Yến Kinh tới mới hạ cánh xuống sân bay
Lạc Nguyệt, nhưng Ninh Khinh Tuyết đã đến sân bay từ sớm, Diệp Mặc sắp trở về
rồi. Nhưng gần đây điều cô bất an không yên là hôm nay gặp Lạc Ảnh, cô vẫn
chưa nghĩ được nên nói gì với dì út.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.