Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 646: Bãi sông Yến Thủy


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 646: Bãi sông Yến Thủy

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Thấy Diệp Mặc chỉ lo nói chuyện với Đỗ Đào, thậm chí đến nhìn cũng không thèm
nhìn mình, Khâu Chí Học cố nén tức giận trong lòng nói:

– Không biết Mặc thiếu gia tìm tôi có chuyện gì, nếu như không có chuyện gì
thì tôi…

Nghe thấy câu nói của Khâu Chí Học, Đỗ Đào vội không tiếp tục nói chuyện với
Diệp Mặc nữa. Mặc dù thân phận của y khiến cho Khâu Chí Học kiêng nể, nhưng so
với Khâu Chí Học mà nói, y thực sự cũng không là cái gì cả. Cho nên Diệp Mặc
có thể không để ý đến Khâu Chí Học, nhưng y thì lại không thể, y không thể đắc
tội với Khâu gia được.

Diệp Mặc liếc mắt nhìn Khâu Chí Học nói:

– Nghe nói Lý Thu Dương của Lý gia bị Khâu gia các anh và Đới gia hãm hại?
Còn phải đối mặt với tai ương ngồi tù nữa?

Khâu Chí Học nghe xong câu nói của Diệp Mặc, trong đầu “Ầm” một tiếng, Diệp
Mặc muốn nhúng tay vào chuyện của hai nhà Đới-Khâu và Lý gia sao? Nếu như vậy,
Đới gia và Khâu gia cũng không nắm được phần thắng trong tay. Diệp Mặc là kẻ
điên không nói đạo lý, không có quy tắc, hơn nữa thủ trưởng và Hàn gia cùng
với Trương gia đều giúp đỡ Diệp Mặc, nếu như Diệp Mặc ra tay, rất có thể khiến
cho hai nhà Đới-Khâu thất bại trong gang tấc.

Nhưng bây giờ Diệp Mặc lại hỏi đến, lại còn nói thẳng bị hãm hại, Khâu Chí Học
mặc dù trong lòng thầm mắng, má nó sao lại có hạng người như này? Nhưng gã
không thể không trả lời, vội vàng nói:

– Không có chuyện như vậy, quan hệ giữa tôi và lão đệ Thu Dương rất tốt, lần
này chỉ là đi giúp đỡ điều tra mà thôi, rất nhanh sẽ không có chuyện gì đâu.

Diệp Mặc không có tâm trạng đi can thiệp vào chuyện tranh giành này, hắn nói:

– Lý Thu Dương giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không có hứng thú với những chuyện
khác, nhưng tôi không muốn Lý Thu Dương xảy ra chuyện. Anh về thì chuyển lời
giúp tôi, lòng kiên nhẫn của tôi hơi kém, nếu như không nhanh chóng biết được
tin tức của ông ấy, thì tôi sẽ đến nhà các anh hỏi thăm đấy.

Uy hiếp trắng trợn, Diệp Mặc thậm chí không muốn hỏi những chuyện khác, liền
trực tiếp yêu cầu bọn họ không nên đối phó Lý Thu Dương. Cái này thật bá đạo,
nên biết Lý Thu Dương là tinh anh đời thứ ba của Lý gia, đối với địa vị của gã
thì cũng không kém nhiều, bây giờ tình hình này phải trực tiếp thả Lý Thu
Dương, cái này và mất mặt có gì là khác nhau? Cũng may hắn nói hắn không có
hứng với sự tranh giành của bọn họ, điều này khiến cho bọn họ thoải mái chút.

Khâu Chí Học mặc dù rất muốn nói với Diệp Mặc, chuyện này căn bản không phải
do gã quản, thậm chí muốn xin hắn không cần xen vào chuyện của người khác.
Nhưng gã biết gã nói không chừng sẽ bị một trận đòn, con người trước mặt này
không có chút lí trí nào cả. Cái dựa vào chính là nắm đấm dã man. Hắn chính là
một người ngu đần về chính trị, hắn căn bản không hiểu về chính trị, nhưng
nghĩ lại, người ta lại cần hiểu sao? Diệp Mặc hắn căn bản không cần phải nói
năng vòng vo, hắn có năng lực nói ra câu nói như thế này.

Nhưng những lời như thế này, một chữ gã cũng không dám nói, gã biết Diệp Mặc
nói không phải là nói dối, hắn nói được thì sẽ làm được.

– Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời của anh lại.

Khâu Chí Học lại dồn sự phẫn nộ xuống, gã rất muốn biết hai nhà Đới-Khâu liên
kết lại có thể giải quyết được Diệp Mặc hay không.

Bởi vì dính đến sự tranh giành của hai nhà Đới-Khâu và Lý gia, Đỗ Đào đứng bên
cạnh cũng không chen miệng vào, y biết chuyện này chỉ có Diệp Mặc là dám nói,
người khác có nói cũng không dám đề cập đến.

Bị Diệp Mặc giáo huấn ột trận, thậm chí còn mang câu nói của Diệp Mặc quay về,
Khâu Chí Học không còn mặt mũi nào cũng không có tâm trạng ở lại chỗ này, thậm
chí gã cũng không còn suy nghĩ chào hỏi Vương Tự, liền quay người vội vàng đi
khỏi.

Tiêu Lôi không nói gì nhìn Diệp Mặc, vũ hội này còn chưa bắt đầu, Diệp Mặc lại
khiến cho bốn người đi khỏi rồi.

Diệp Mặc dường như biết được suy nghĩ của Tiêu Lôi, hắn nhìn Tiêu Lôi cười
cười, sau đó lại cùng Đỗ Đào chào hỏi Vương Tự, rồi kéo Lạc Ảnh rời khỏi hội
trường.

Mục đích của hắn đã đạt được, về phần chuyện của Lý Thu Dương chỉ là tiện thể
lâm vào, Lý Thu Dương đã từng giúp đỡ hắn, bất luận ông ấy xuất phát từ mục
đích nào, thì hắn cũng tiện tay giúp ông ta một chút.

Thấy Diệp Mặc và Lạc Ảnh rời khỏi, Tô Mi mới tỉnh lại, cô chần chừ một chút
nhìn Tiêu Lôi hỏi:

– Phóng viên Tiêu, Diệp Mặc sao lại như vậy, như vậy…

Như vậy một lúc lâu, Tô Mi vẫn chưa nói được hai chữ “kiêu ngạo” ra.

Diệp Mặc đi rồi, Tiêu Lôi cảm thấy rất mất hứng, cô cũng đứng dậy, chỉ nhìn Tô
Mi cười cười, nhưng không trả lời.

Cô biết Diệp Mặc chắc là người của “dược phẩm Lạc Nguyệt”, hắn nhất định có
mối liên hệ gì đó với Lạc Nguyệt, nhưng vì thái độ của Tô Mi với Diệp Mặc, cô
thực sự không muốn quen thân với người như Tô Mi.

– Tố Tố, anh giải quyết xong chuyện bên này, chúng ta cùng về Lạc Nguyệt
thôi. Một ngày nào đó, chúng ta cùng nhau sống ở Lạc Nguyệt, cũng không cần
chạy loạn khắp nơi nữa rồi.

Diệp Mặc có chút áy náy nói với Lạc Ảnh.

Hắn biết Lạc Ảnh thích cuộc sống yên tĩnh ôn hòa, nhưng hắn lại dẫn cô đi chạy
tới chạy lui, hơn nữa còn làm cho cô lo lắng nữa.

Lạc Ảnh thản nhiên cười, không nói gì, chỉ tiến gần đến Diệp Mặc một chút. Một
lúc sau, cô mới nói:

– Anh nói chuyện của cô ấy đi? Là Khinh Tuyết hay là người con gái kia?

Diệp Mặc ngơ ngác hỏi theo bản năng:

– Người con gái kia là ai?

– Vậy thì là Khinh Tuyết rồi?

Lạc Ảnh lại trầm mặc, mặc dù cô và Khinh Tuyết không có bất cứ quan hệ máu mủ
nào, nhưng xem như là dì út của Khinh Tuyết, không ngờ lại có một ngày cô và
Khinh Tuyết lại cùng thích một người đàn ông.

Lần trước cô chỉ nhìn lướt qua Khinh Tuyết một cái, chứ không nhìn kỹ, chỉ
biết cô ấy cũng là một cô gái xinh đẹp.

– Xin lỗi, Tố Tố, anh…

Diệp Mặc thật sự không biết giải thích chuyện này với Lạc Ảnh như nào. Hắn
cũng đã hiểu được người con gái mà Lạc Ảnh nói là ai, hẳn là cô ấy nói về Trì
Uyển Thanh, ngày trước Trì Uyển Thanh cùng Ninh Khinh Tuyết đi tìm hắn, trên
sa mạc đã gặp được cô và Ninh Khinh Tuyết.

Lạc Ảnh thấy bộ dạng có chút áy náy của Diệp Mặc, lại tự nhiên cười nói, rồi
lại nắm chặt lấy tay Diệp Mặc nói:

– Không phải nói xin lỗi, em không sao hết. Em chỉ muốn có thể cùng anh ở một
chỗ là được rồi, những chuyện khác em không để ý đến. Em nghĩ nếu như Ninh
Khinh Tuyết yêu anh, cô ấy chắc là cũng sẽ không để ý giống em.

Diệp Mặc ôm lấy Lạc Ảnh, trong lòng có chút kích động, hắn biết Lạc Ảnh sẽ
không phản đối chuyện của hắn, hoặc là nói Lạc Ảnh dễ chấp nhận hơn Ninh Khinh
Tuyết. Bởi vì trong tiềm thức của cô chắc chắn là có chút ảnh hưởng của đại
lục Lạc Nguyệt, bởi vì ở đại lục Lạc Nguyệt một người đàn ông có thể cưới vài
cô vợ. Nhưng thời điểm thực sự nói chuyện này ra, hắn vẫn có chút hoảng loạn.

– Tố Tố, anh và em nói chút chuyện về Ninh Khinh Tuyết nhé…

– Vâng…

Diệp Mặc vừa dẫn Lạc Ảnh đi dạo trên bờ sông Yến Thủy mênh mông, vừa chậm rãi
kể lại chuyện giữa hắn và Ninh Khinh Tuyết.

Từ Yến Kinh đến Ninh Hải, từ Ninh Hải đến Lưu Xà, đến lúc Ninh Khinh Tuyết đến
sa mạc tìm hắn; sau đó cô ta vì một cây cỏ Ngân Tâm mà bị người khác đánh
trọng thương, tất cả đều được nói rõ hết; cuối cùng cô biết rõ cửu tử nhất
sinh, cũng muốn đi đến Thần Nông giá tìm hắn, cô cứu hắn một mạng dưới vách
núi; sau lại vì giúp hắn gieo trồng cỏ Ngân Tâm mà một mình ở lại Ninh Hải,
nhưng lại bị Thái Ất Môn của nội Ẩn môn đánh thương, mất đi trí nhớ…

Lúc trở về, cô vẫn chờ hắn tìm Lạc Ảnh, chỉ cần sau khi hắn tìm được Lạc Ảnh,
bọn họ sẽ kết hôn…

Sau khi Diệp Mặc nói hết tất cả mọi chuyện với Lạc Ảnh, đôi mắt của Lạc Ảnh có
chút hoe đỏ, trong lòng cô đã hoàn toàn tiếp nhận Ninh Khinh Tuyết, từ trước
tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ Ninh Khinh Tuyết là một cô gái như vậy, kiên
cường, cố chấp. Thậm chí vì đợi cô, mà đến bây giờ vẫn chư kết hôn.

Nếu không phải là cô ấy, Diệp Mặc nói không chừng sớm đã chết ở Thần Nông giá
rồi. Nghĩ đến chuyện Diệp Mặc có thể sẽ chết ở Thần Nông giá, trong lòng Lạc
Ảnh lại nhói lên, cho dù chuyện này đã qua rồi, nhưng cô vẫn có chút sợ hãi.

Diệp Mặc biết rằng Lạc Ảnh trong lòng lo lắng, hắn ôm sát Lạc Ảnh vào lòng,
hai người liền dừng lại bên bờ sông Yến Thủy.

Cũng không biết qua bao lâu, một con vật gì đó nhảy xuống nước phát ra tiếng
động thức tỉnh hai người.

Lạc Ảnh vuốt ve mái tóc của Diệp Mặc, nhẹ nhàng nói:

– Bây giờ chúng ta về thôi?

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, cũng ôm chặt Lạc Ảnh vào lòng nói:

– Đợi chút, tối nay có chuyện xảy ra, tình hình có chút đẫm máu, hay là anh
đưa em đến khách sạn trước đã, sau đó đợi sau khi chuyện bên này kết thúc, lại
đến dẫn em đi.

Lạc Ảnh lắc đầu:

– Không cần, em đi cùng anh.

– Được, vậy thì cứ như vậy đi,

Diệp Mặc không tiếp tục khuyên bảo Lạc Ảnh, bất luận trí nhớ của Lạc Ảnh về
đại lục Lạc Nguyệt đã được khôi phục hay chưa, sống trong thế giới này, có một
số chuyện nhất định phải đối mặt, những người trên thế giới này bề ngoài đều
là thân sĩ, nhưng khi dính đến tranh chấp quyền lợi, thì cũng không hòa bình
hơn Lạc Nguyệt là bao.

– Tố Tố, lần trước anh đưa cho em quyển nhật ký đó, em xem qua chưa?

Diệp Mặc nhớ đến vật quan trọng nhất trong việc khôi phục trí nhớ cho Lạc Ảnh
về Lạc Nguyệt, đó chính là quyển nhật ký đó.

Lạc Ảnh nói thật nhỏ:

– Vẫn chưa, mấy ngày hôm nay em đang học văn tự Lạc Nguyệt mà anh dạy em, em
muốn học xong thì sẽ đọc luôn, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn chút.

– Được, xem xong rồi mà nhớ ra thì nói với anh nhé…

Lời nói của Diệp Mặc có chút xấu xa, Lạc Ảnh đỏ mặt lên, mặc dù cô rất muốn
trong nhật ký của mình viết những gì, nhưng cô sợ chữ mình học quá ít khi đọc
sẽ bị đứt quãng. Cô không muốn phá hỏng nguyện vọng và tâm trạng tốt đẹp khi
lần đầu đọc cuốn nhật kí đó.

Bây giờ nhìn vẻ mặt của Diệp Mặc, cô sao lại không biết Diệp Mặc đang nghĩ cái
gì, cô đang định chủ động hôn Diệp Mặc một cái, liền nghe thấy Diệp Mặc nói:

– Những người đó đến rồi, chúng ta ở một bên xem xem.

Quả nhiên Lạc Ảnh và Diệp Mặc vừa mới qua một bên, dưới anh trăng trên bãi
sông liền có bốn người lên. Bốn người này Diệp Mặc đều biết, ngay phía trước
hội sở ngoại trừ Đới Vĩnh ra, bốn người còn lại đều tiến đến. Lục Linh, Sếp
Lưu, HạT Tử, và còn một người đàn ông không biết tên, tu vi Hoàng cấp hậu kỳ.

Bốn người này đều mang súng lục, hơn nữa một mình tên sếp Lưu mang hai khẩu.
Điều duy nhất khiến Diệp Mặc thấy kỳ lạ chính là, Lục Linh bị trói dẫn đến,
thậm chí miệng còn bị bịt băng dính. Phải biết rằng mấy người này trước mặt
Diệp Mặc lại rất hòa hợp, một khi đã như vậy thì tại sao bọn họ lại trói Lục
Linh? Hắn đã xác nhận Lục Linh không có làm bất kỳ phép dịch dung nào.

Thần thức Diệp Mặc khuếch tán ra, nhanh chóng sửng sốt, hắn phát hiện ra người
con gái bị hủy dung nhan mà mình gặp cũng có mặt trong đó. Tay cô nắm chặt lấy
mấy thanh phi đao, tránh trong một chỗ lõm đầy nước, xem ra cô không có
súng!!!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.