Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 639: Hắn thật kỳ dị


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 639: Hắn thật kỳ dị

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Máy bay từ Ninh Hải đến Tân Thành đã sắp sửa hạ cánh xuống sân bay, Diệp Mặc
chen lên chỗ gần nhất.

Hành khách trên máy bay lần lượt bước ra, nhưng trong lòng Diệp Mặc mỗi lúc
lại thêm bất an. Hắn không nhìn thấy hình bóng của Lạc Ảnh, Diệp Mặc tin Tĩnh
Văn không đời nào lại lừa mình, nếu như cô ấy đã nói là giúp Lạc Ảnh mua vé
máy bay đến Tân Thành thì đó chắc chắn là thật.

Diệp Mặc không còn tâm trí để tiếp tục đợi nữa, hắn lập tức tàng hình để đi
vào. Cùng lúc đó hắn cũng khuếch tán thần thức, Diệp Mặc phát hiện nơi này
chắc chắn không có Lạc Ảnh, điều đó cũng có nghĩa Lạc Ảnh chắc chắn không lên
chuyến máy bay này.

Không cần gọi điện thoại xác nhận với Tô Tĩnh Văn nữa, nếu như Lạc Ảnh quay về
rồi thì việc đầu tiên cô ấy làm sẽ là gọi điện thoại báo cho hắn.

Diệp Mặc nghĩ đến đây liền đi đến văn phòng lớn nhất ở nơi này.

Một người đàn ông to béo đang đè lên ôm hôn một cô gái mặc trang phục phục vụ
viên ngay trên mặt bàn, thậm chí tay cũng đã cho vào trong váy rồi.

Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Mặc khiến y sợ hãi tới mức mềm nhũn người. Thậm
chí không kịp nghĩ ngợi gì vội đẩy cô gái đó sang một bên.

Khi phát hiện ra chỉ là một người bình thường, y lập tức nói bằng vẻ mặt lạnh
băng:

– Cậu là ai? Ai cho phép cậu xông vào bừa bãi như vậy?

Diệp Mặc lập tức rút ra một khẩu súng lục đã lên đạn ấn vào trán của gã đàn
ông nói:

– Mau kiểm tra chuyến bay từ Ninh Hải đến Thiên Tân ngay lập tức cho tao, có
một người tên Lạc Ảnh tại sao không lên máy bay?

– Đừng bắn, tôi lập tức sai người…

Gã đàn ông to béo nhìn thấy Diệp Mặc rút súng ra lập tức cảm thấy thứ vừa mềm
xuống lại nóng lên, nhưng cái nóng này không phải do nhiệt độ tăng lên mà là
nước tiểu đang chảy từ trên xuống dưới.

– Nhanh lên!

Diệp Mặc nhìn cánh tay run rẩy của y, có chút không kiên nhẫn nổi lại hét lên
một tiếng.

– Vâng… vâng…

Mặc dù rất căng thẳng nhưng động tác của tên béo vẫn khá nhanh.

Người phụ nữ nhìn thấy Diệp Mặc cầm khẩu súng đã sợ hãi nấp sau ghế sô-pha
không dám động đậy.

– Hành khách tên Lạc Ảnh không lên máy bay, cô ấy cũng không trả vé đi Ninh
Hải.

Tốc độ tra cứu của tên béo cũng rất nhanh, gần như có tin tức phản hồi ngay
lập tức.

Diệp Mặc nói lạnh băng:

– Gọi điện thoại đến Ninh Hải đi, xem cô ấy có lên chuyến bay nào khác không.

– Vâng… Vâng…

Sau một cuộc điện thoại, người đàn ông to béo không còn run sợ như lúc trước,
y nhanh chóng gọi đến Ninh Hải, tìm kiếm thông tin của Lạc Ảnh.

Mấy phút sau, y lau mồ hôi trên trán nói:

– Lạc Ảnh đã mua vé đến Yến Kinh ở sân bay Ninh Hải, lúc này chắc hẳn đã sắp
đến Yến Kinh rồi…

Tên mập còn chưa nói hết câu thì phát hiện người vừa nãy đã biến mất rồi. Y
dụi dụi mắt, ban nãy y không nhìn nhầm chứ, lẽ nào là ảo giác? Nhưng cuối cũng
y cũng thở phào, trong lòng hạ quyết tâm lần sau nếu làm những chuyện này thì
phải khóa cửa lại cẩn thận.

Yến Kinh, sân bay Thanh Hồng, một chiếc máy bay từ Ninh Hải đang chầm chậm hạ
cánh.

Lạc Ảnh đi ra khỏi sân bay, vẻ đẹp của cô đã thu hút bao nhiêu ánh mắt của bao
nhiêu người, dường như tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô gái tuyệt sắc giai
nhân này.

Nhưng Lạc Ảnh lại giả bộ nhìn xung quanh, cô không biết có phải những kẻ đó đã
biết được cô đã nhận ra tên Diệp Mặc trên máy bay đó là giả mạo hay chưa.
Nhưng cô nhất định phải giả bộ tiếp tục tìm kiếm, đồng thời cô rút điện thoại
ra gọi cho Diệp Mặc. Cô không biết những kẻ đó sẽ đối phó với cô như thế nào,
nhưng với tình hình hiện tại thì chúng sẽ chưa ra tay.

Điện thoại của Lạc Ảnh vẫn chưa mở thì một người đàn ông đẹp trai tuấn tú đã
đến trước mặt cô, rất lịch sự lấy ra một tấm danh thiếp nói:

– Cô là cô gái ưu tú nhất mà tôi từng gặp, hi vọng sự đường đột của tôi không
quấy rầy đến cô, tôi là Trác Minh Hi của Tập đoàn Lam Nghiệp, đã từng đi du
học ở Pháp, hiện tại đang đảm nhiệm vị trí Giám đốc bộ phận nghiên cứu phát
triển của Tập Đoàn Lam Nghiệp. Xin hỏi quý danh của cô?

– À, anh chờ một lát…

Lạc Ảnh không nhận tấm danh thiếp, mà lập tức mở máy điện thoại. Nếu như bình
thường, cô chắc chắn sẽ chẳng để ý tới Trác Minh Hi, nhưng hiện giờ cô không
biết tên Trác Minh Hi này có phải là cùng hội với đám người kia không, hơn nữa
cô còn cần phải gọi điện cho Diệp Mặc.

– Vâng.

Trác Minh Hi thấy Lạc Ảnh không lập tức từ chối mà để anh ta đợi một chút nên
chưa vội giận dữ, rất lịch sự cầm danh thiếp đứng đợi Lạc Ảnh gọi điện thoại.
Anh ta thề rằng cả đời chưa từng gặp cô gái nào có gương mặt khả ái như cô gái
đang đứng trước mặt mình lúc này.

Trước đây có rất nhiều cô gái muốn tiếp cận anh ta, tuy cũng có những cô rất
xinh đẹp, nhưng nếu so với cô gái đang đứng trước mặt anh ta lúc này thì bọn
họ chỉ giống như những hạt bụi trần gian. Nếu có thể lọt vào mắt xanh của cô
gái này thì anh ta sẵn sàng không cần tới chức vụ Giám đốc của Tập đoàn Lam
Nghiệp – chức vụ mà không ít người phải ao ước. Thậm chí ngay đến thân phận
người thừa kế của nhà họ Trác anh ta cũng có thể vứt bỏ. Cô gái này đẹp mê
hồn, cô ấy giống như một tiên nữ trên thiên đình vậy.

Lạc Ảnh cảm thấy rất kì lạ, cô ấy chắc chắn rằng những kẻ đó theo sát mình,
nhưng tại sao xuống máy bay đã lâu như vậy mà bọn chúng vẫn chưa ra tay. Thậm
chí cô còn cầm sẵn khẩu súng của Diệp Mặc trong tay rồi, một khi xảy ra chuyện
gì cô không đối phó được thì sẽ lập tức nổ súng.

Lạc Ảnh biết tu vi của cô quá thấp, cho dù có một tên tầm cỡ như Đới Hằng đến
thì cô cũng không thể nào đối phó được.

Nhưng hành động gọi điện thoại của cô lập tức phải dừng lại, cô nhìn thấy một
người để râu, cái cô nhìn thấy không phải là bộ râu mà là đôi mắt. Kể từ sau
khi xảy ra chuyện ở thôn An Lý, đôi mắt đó cô không bao giờ có thể quên được.

Ngoại trừ ánh mắt của người đó thì khí chất toát ra từ người đó rất tự nhiên
gần gũi khiến cô có cảm giác muốn ào tới.

Diệp Mặc, Lạc Ảnh trong phút chốc có cảm giác muốn khóc, cô và Diệp Mặc chỉ
cách xa nhau một thời gian ngắn mà sao cô cảm thấy như xa nhau đã mấy thế kỷ
rồi.

Khi vào giây phút máy bay vừa chạm tới mặt đất, Diệp Mặc đã nhìn thấy Lạc Ảnh,
hắn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Chỉ cần nhìn thấy Lạc Ảnh thì cho dù bầu trời
kia có rơi xuống đất thì hắn sẽ đứng trước mặt cô mà chống đỡ cả bầu trời ấy.

Tuy rằng cảm nhận của hắn không đúng, nhưng tại sao Lạc Ảnh lại vội thay đổi
chuyến bay như vậy, còn nữa, nếu như có người lừa cô ấy thì tại sao Lạc Ảnh
vẫn bình yên vô sự?

Ý niệm này lướt qua trong đầu Diệp Mặc, không có bất cứ điều gì có thể ngăn
cản được khoảnh khắc này của Diệp Mặc, bây giờ trong mắt hắn chỉ có Lạc Ảnh,
thậm chí hắn đã quên rằng mình đã cải trang.

Vào khoảnh khắc khi nhìn thấy Lạc Ảnh, Diệp Mặc cảm thấy có người đang nhìn
hắn, mặc dù hắn có thể lập tức tìm ra, nhưng hắn không có tâm trí nào để tìm
nữa. Bởi vì những điều đó lúc này đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần hắn
nhìn thấy Lạc Ảnh là được rồi, bất luận là xảy ra chuyện gì hắn cũng phải ôm
Lạc Ảnh vào lòng trước đã.

Cùng lúc đó, một tên chuẩn bị cướp điện thoại của Lạc Ảnh, ba tên chuẩn bị lập
tức ra tay khi Lạc Ảnh chạy đuổi theo tên cướp điện thoại, đều đã dừng hành
động. Bọn chúng nhận được tin tức lập tức hủy kế hoạch ban đầu, toàn bộ rút
quân.

Tuy không biết vì sao khi kế hoạch đã thành công đến 80% thì lại đột ngột dừng
lại, nhưng những tên này hiển nhiên đều rất phục tùng mệnh lệnh, gần như cùng
với lúc nhận được mệnh lệnh thì bọn chúng phải rút lui, lập tức rút khỏi sân
bay.

Trước mắt Diệp Mặc, Lạc Ảnh không hề thận trọng, không chút lo lắng, cô thậm
chí cũng không mảy may nghĩ ngợi, lập tức chạy đến ôm chặt lấy Diệp Mặc.

– Tố Tố, anh đến rồi đây!

– Ừ, em biết!

Trác Minh Hi cầm danh thiếp ngây ngẩn nhìn người mà tiên nữ đang ôm lấy là một
tên râu rậm, anh ta thấy đầu mình ong ong.

Một tiên nữ như thế mà lại ôm một tên xấu xí râu ria rậm rạp như vây ư, đúng
là có quá bất thường không? Cái này chẳng khác nào bông hoa nhài cắm bãi cứt
trâu!

Không chỉ có Trác Minh Hi choáng váng mà tất cả những người còn lại trên sân
bay đều ngạc nhiên. Rất nhiều kẻ vừa liếc nhìn Lạc Ảnh đã thầm mến lập tức cảm
thấy như quả tim của họ bị vỡ vụn.

Thật lâu sau, Trác Minh Hi mới phản ứng lại, anh ta thấy vị tiên nữ đó đã bị
lừa rồi. Anh ta khẳng định rằng cô ấy đã bị những lời nói ngon ngọt của tên
râu rậm này lừa gạt rồi, nếu bản thân anh ta mà đem so sánh với tên râu rậm ấy
thì chắc chắn cô ấy phải chọn anh ta mới phải.

Trác Minh Hi anh tuấn đẹp trai, tốt nghiệp đại học trên đất Pháp, lại còn là
nhân viên quản lý của một doanh nghiệp tiếng tăm, là người thừa kế của nhà họ
Trác, tên râu rậm kia có gì để so sánh với anh ta cơ chứ?

Nghĩ đến đây Trác Minh Hi lại tràn ngập hi vọng, anh ta cầm danh thiếp chạy
đến trước mặt Diệp Mặc và Lạc Ảnh, đưa danh thiếp ra và nói:

– Tên tôi là Trác Minh Hi, là Giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển của Tập
đoàn Lam Nghiệp…

Diệp Mặc vốn không định để mắt tới tên Trác Minh Hi này, hắn đang chuẩn bị dẫn
Lạc Ảnh đi. Nhưng nghe đến cái tên Tập đoàn Lam Nghiệp, hắn cầm luôn lấy danh
thiếp nói:

– Ồ, tôi đã từng nghe về tên công ty này.

Hắn nói xong kéo tay Lạc Ảnh nói:

– Chúng ta đi thôi, đợi lát nữa em từ từ nói cho anh biết.

Nhìn thấy hai người Diệp Mặc và Lạc Ảnh mỗi lúc một xa dần, Trác Minh Hi cầm
tấm danh thiếp thứ hai vẫn đứng ngơ ngẩn ở nguyên vị trí. Danh thiếp này là để
đưa cho cô gái tiên nữ, nhưng anh ta còn chưa kịp đưa thì người ta đã đi mất
rồi.

Cùng lúc đó, tại một ngôi biệt thự ở Yến Kinh, mấy người đang ngồi quây lại
với nhau. Người mà Lạc Ảnh đã nhìn thấy trên máy bay, gã trông giống Diệp Mặc
nổi giận đùng đùng, giơ một tay kéo mặt nạ xuống, chưa đợi người khác nói gì
gã lập tức gọi điện thoại.

– Chúng tôi đã dừng hành động rồi, vâng, tôi đã nhìn thấy người đó. Hiện giờ
tôi xác nhận gã đó là Diệp Mặc, là người ở Cửu Đường, cũng là người đi cùng cô
gái tên Lạc Ảnh đó. Vâng, chắc chắn, sau khi họ gặp mặt thì lập tức chạy về
phía đối phương.

Giọng điệu của gã khá nghiêm túc, hơn nữa tay gã còn đang run.

Chỉ có người quen biết với gã mới hiểu, cho dù là giết nhiều người thì tay y
cũng không run. Nhưng bây giờ tay y thật sự đang run lên.

– Không, tôi chắc chắn trong vòng một tiếng trước hắn vẫn ở Tân Thành, tôi
cũng không biết tại sao hắn có mặt được ở sân bay Thanh Hồng Yến Kinh thế này.
Chuyện này là điều không thể, nhưng dù sao nó cũng đã xảy ra rồi. Kế hoạch vốn
tiến hành rất thuận lợi, có thể nói nếu như không phải hắn đột nhiên xuất hiện
thì kế hoạch đã thành công rồi. Tôi cũng không ngừng hẳn mệnh lệnh này, hắn ta
thật kỳ dị.

Gã này mặc dù nói chậm dần, nhưng tay của gã thì lại run lên.

Bổng nhiên gã này nói bằng giọng cao hơn:

– Không, hắn ta chắc chắn không thể đi máy bay tới, tôi khẳng định… vâng,
tôi nghi ngờ hắn có một chiếc trực thăng cỡ nhỏ, thậm chí giống với máy bay do
nước ngoài chế tạo… Vâng, tôi muốn biết bước tiếp theo chúng tôi vẫn theo
dõi họ hay làm gì?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.