Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 636: Lại mời một lần nữa


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 636: Lại mời một lần nữa

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Nếu như nói quốc gia khác còn có thể thông qua bồi thường cho Dược phẩm Lạc
Nguyêt, thậm chí là đền tiền để cải thiện quan hệ với Lạc Nguyệt thì có một
nước không thể làm được điều đó.

Khi xuất hiện âm mưu đối phó với Lạc Nguyệt, họ đã làm có phần quá triệt để.
Không chỉ phá bỏ hoàn toàn tất cả sản nghiệp trong nước của Diệp Mặc, họ thậm
chí còn giết và làm bị thương người. Hơn nữa tất cả những điều đó đều được
tiến hành dưới sự hậu thuẫn của chính phủ.

Sau khi Lạc Nguyệt ra tuyên bố cứng rắn thì các nước tranh nhau cải thiện quan
hệ với Lạc Nguyệt, ít nhất thì trước khi máy nhiễu sóng đến được tay họ thì
không được đắc tội với Lạc Nguyệt, bọn họ cần biết bản thân đã làm những
chuyện hết sức ngu xuẩn. Mấy tháng trước, khói thuốc súng của trận chiến đó
còn chưa tan hẳn. “Bản thảo luận về chiến tranh thế giới mới” của Sieg – nhà
lý luận quân sự nổi tiếng thế giới vẫn đang được truyền bá rộng khắp. Vẫn chưa
có một ai lên tiếng phản bác về việc Lạc Nguyệt được mệnh danh là chuyên gia
phòng ngự số một thế giới. Lúc này thì chính Lạc Nguyệt lại đang tuyên chiến
với họ.

Học giả quân sự Myron đã chỉ ra rằng chiến tranh điện tử của Lạc Nguyệt đã
vượt qua cả thời đại này, một mãnh thú như thế thì liệu một Indonesia nhỏ bé
có phải là đối thủ của họ hay không? Huống hồ khoảng cách giữa mãnh thú và
nước Indonesia lại gần đến như vậy, lại còn có tới bốn chiếc tàu sân bay và
một hạm đội mang sức mạnh kinh hoàng.

Trong khi đó một quan chức cấp cao của chính phủ nước này, người mà trước đây
muốn đối phó cứng rắn với Dược phẩm Lạc Nguyệt thì nay đã mất tích, có thể
thấy chuyện này vốn là một âm mưu. Vị quan chức cấp cao đó chỉ là cố ý khơi
mào nỗi căm ghét đối với Lạc Nguyệt, mặc dù mục đích của ông ta không ai hay
biết, nhưng khi xem xét phương án giải quyết của các nước khác thì Indonesia
liền hiểu ra chính họ đã lâm vào chốn đường cùng.

Vị quan chức này sở dĩ có thể dễ dàng khơi mào để người khác tấn công giết
chóc Lạc Nguyệt là bởi vì từ trước đến giờ Indonesia luôn có tư tưởng bài xích
Hoa Hạ, thậm chí nhiều năm trước đây rất nhiều người Indonesia còn thấy vui
với chuyện giết người hàng loạt ở Hoa Hạ, hiện nay mặc dù Lạc Nguyệt hoàn toàn
độc lập tự chủ, nhưng thành chủ và những nhân vật cốt cán ở đây đều là người
Hoa Hạ chính cống.

Nhưng tuyên bố của Lạc Nguyệt đã được nêu ra trong thời gian dài như vậy nhưng
nước Mỹ không hề lên tiếng phát biểu, Liên hợp quốc cũng chỉ đưa ra một tuyên
bố hô hào đối thoại hòa bình, không hề đả động tới bên nào. Indonesia đã hoàn
toàn tuyệt vọng, sau khi sự việc trở nên nổi cộm, người chịu trách nhiệm về sự
việc đã biến mất.

Nếu như không phải vì mức bồi thường mà Lạc Nguyệt yêu cầu quá cao thì bọn họ
cũng trả tiền rồi. Nhưng chín mươi tỉ đô la Mỹ, đó không phải là một khoản
nhỏ, nó tương đương với một phần tám mức thu nhập quốc dân trong một năm của
đất nước này rồi. Nếu như người ta chi ra khoản tiền này thì kinh tế quốc gia
sẽ lập tức tuột dốc.

Nhưng nếu không chi tiền thì kẻ láng giềng Lạc Nguyệt cũng chẳng phải là một
kẻ dễ chơi. Tuyên bố của thành chủ Lạc Nguyệt Thành – Hư Nguyệt Hoa cách đây
không lâu vẫn còn văng vẳng bên tai. Toàn thế giới đều đang dự đoán Lạc Nguyệt
đã bước vào thời đại phát triển của công nghệ cao, nếu như phát sinh chiến
tranh với một nơi có nền khoa học công nghệ trình độ cao như vậy thì bọn họ
liệu có nắm được phần thắng hay không?

Indonesia lúc này đã lâm vào cảnh chó cùng rứt giậu rồi, thậm chí nước này còn
thù hận cả với Hàn Quốc. Nếu như không phải đảo Tế Châu phơi bày clip đe dọa
tống tiền Dược phẩm Lạc Nguyệt thì chuyện này thật sự rất khó nói. Bởi vì một
khi clip này bị lộ thì Lạc Nguyệt sẽ là bên chịu thiệt hại. Nếu không thì cho
dù là người khác có nghi ngờ, nhưng nếu không có chứng cứ thì Lạc Nguyệt cũng
không có cách nào.

Diệp Mặc cùng Thẩm Thiên Thiên lại tới Tân Thành. Nơi này còn có một số chuyện
cần phải giải quyết.

Về chuyện tuyên bố của Lạc Nguyệt thì Diệp Mặc không hề có một chút nào lo
lắng, hắn tin rằng sau lần trước khi liên quân xâm lấn Lạc Nguyệt thì muốn tổ
chức thành liên quân để lại tấn công Lạc Nguyệt là chuyện không thể, bởi vậy
hắn không cần phải lo lắng.

Hơn nữa, cho dù là liên quân xâm nhập Lạc Nguyệt thật thì Diệp Mặc tin rằng có
Diệp Tinh ở đó thì Lạc Nguyệt sẽ không đời nào bị thua thiệt, những cái bất
thường của Diệp Tinh, Diệp Mặc có thể hiểu được.

Thẩm Thiên Thiên vừa quay lại Tân Thành liền lập tức trở về nhà họ Thẩm, mặc
dù cô bị nhà họ Thẩm khống chế nhưng nếu cô muốn rời bỏ nơi đây để đến Lạc
Nguyệt thì vẫn có một số chuyện nhất định phải dặn dò cụ thể.

Diệp Mặc sở dĩ có ấn tượng tương đối tốt về Thẩm Thiên Thiên không chỉ vì
chuyện cô dùng tiền để mua linh thạch cho hắn mà còn vì sau khi cô biết Diệp
Mặc là thần y, cô vẫn tuyệt nhiên không hề nhờ Diệp Mặc giúp người nhà cô khám
bệnh. Trong khi đó Diệp Mặc biết Thẩm gia có một người đang sống trong cảnh
người thực vật, hình như địa vị của người đó cũng không hề thấp.

Có lẽ sau khi quay lại Thẩm gia, Thẩm Thiên Thiên sẽ thông báo về chuyện có
một vị thần y đã đến Tân Thành của nhà họ Thẩm, nhưng những chuyện như thế
không có gì quan trọng.

Diệp Mặc đi tới bệnh viện Khang Hải, đúng lúc gặp cả gia đình Hứa Vi và Hứa
Bân Vũ sắp sửa ra viện.

Thấy Diệp Mặc đến, gia đình Hứa Vi đều rất vui, nhờ có Diệp Mặc nên mẹ của Hứa
Vi hồi phục rất nhanh, mặc dù Hứa Vi nói đi nói lại rằng mình có tiền nhưng bà
Hứa không muốn tiếp tục ở trong phòng bệnh nữa.

– Diệp đại ca, sáng nay ông chủ Hỗ và tổng giám đốc La đều đã đến đây. Phải
rồi, tối qua Thẩm Âm cũng có đến một lần nhưng không tìm được anh!

Hứa Vi mấy lần gọi điện thoại cho Diệp Mặc đều không được, bây giờ Diệp Mặc
đến thật vừa lúc, Diệp Mặc đã đỡ giúp cô nên cô vẫn muốn mời Diệp Mặc dùng một
bữa cơm.

Diệp Mặc gật đầu hỏi:

– Mọi người dự định tiếp tục ở lại Tân Thành hay đi đâu? Nếu như không có nơi
nào để đi thì tôi có thể giới thiệu mọi người đến Lạc Nguyệt.

Nếu như trước đây, Hứa Vi vẫn còn nghi ngờ về những điều Diệp Mặc nói, nhưng
bây giờ cô không còn một chút nghi ngờ nào nữa. Có điều cô vẫn lại lắc đầu
nói:

– Diệp đại ca, tôi và em trai đã bàn bạc rồi, chúng tôi sẽ về quê để phát
triển. Thẩm Âm đã giúp Tiểu Vũ làm một giấy chứng nhận thực tập nên không cần
phải đi học tiếp nữa.

Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng Hứa Vi không muốn đến Lạc Nguyệt, Diệp Mặc cũng
không ép bọn họ đi. Hắn cũng biết rằng nếu không mời hắn một bữa cơm thì trong
lòng Hứa Vi chắc chắn sẽ rất áy náy.

Tuy rằng ăn cơm ở nơi cao cấp nhưng Hứa Vi lại yên lặng không nói. Hứa Bân Vũ
dường như hiểu được tâm sự của chị gái nên cũng chỉ cứ lẳng lặng mà ăn cơm,
không nói một lời. Chỉ có bà Hứa nhìn Diệp Mặc rồi lại nhìn Hứa Vi, bà cũng
không nói nhiều lời.

Diệp Mặc cảm thấy không khí bữa cơm có chút không tự nhiên, mặc dù hắn định
nói điều gì đó nhưng không biết nên bắt đầu như thế nào.

Một bữa cơm có chút trầm lặng, ra khỏi nhà hàng, Hứa Vi dường như có lời muốn
nói với Diệp Mặc, nhưng do dự biết bao lần, cuối cùng cũng không nói ra, chỉ
nói với Diệp Mặc mấy lời tạm biệt.

Nhìn theo chiếc taxi đưa ba người nhà họ Hứa xa dần, Diệp Mặc hiểu rằng ý
nghĩa của hai từ tạm biệt có đôi lúc lại là vĩnh biệt. Hứa Vi là một cô gái
tốt, em trai của cô cũng tốt bụng, hi vọng cả gia đình họ sẽ được sống bình an
hạnh phúc.

Chuông điện thoại của Diệp Mặc reo vang, hắn nhấc máy, là Hàn Tại Tân gọi.

– Cuối cùng thì anh cũng chịu mở máy rồi, điện thoại gọi cho anh nhiều quá
rồi đấy!

Hàn Tại Tân nghe thấy giọng của Diệp Mặc mới thở phào, nhưng nagy sau đó anh
ta lại nói:

– Lần này không được cúp máy của tôi đâu nữa đấy!

Diệp Mặc đã từng một lần cúp điện thoại của Hàn Tại Tân, hắn biết Hàn Tại Tân
tìm mình là có chuyện gì đó, nhưng chuyện đó Diệp Mặc cũng không muốn dính
vào. Hắn biết Bản thiết kế Không Quỳ đã xảy ra chuyện gì, nó đã trở thành sở
hữu của Lạc Nguyệt, cho dù hắn có đưa trang giấy bản thiết kế Không Quỳ cho
Hàn Tại Tân thì cũng không thể tạo ra được thứ đó. Lại nói, cho dù có làm ra
được thứ đó thì cũng không có năng lượng để khởi động.

Thứ có thể khởi động thiết bị này là tinh thạch cực năng, mà tinh thạch cực
năng lại vô cùng quý hiếm, cho dù cả Lạc Nguyệt thành cũng chỉ có bốn viên,
còn một viên nữa đã bị lắp vào máy nhiễu sóng rồi.

Trong khi đó bốn viên tinh thạch còn lại nằm trong tay của Bắc Sa, số cực năng
tinh thạch này Diệp Mặc không có cách nào lấy được về tay, Hàn Tại Tân thì
càng không thể.

– Diệp Mặc, anh đến Yến Kinh một chuyến đi, ở đây tôi chắc chắn có thứ đồ tốt
mà anh muốn, hơn nữa anh còn là huấn luyện viên của Phi Tuyết, đã lâu vậy rồi
anh cũng đến đây tham quan xem xét đi. Có một lô lớn khoáng thạch tốt vừa mới
đến chỗ tôi, lẽ nào anh cũng không muốn xem thử ư?

Hàn Tại Tân giống như một con sói già đang lừa một chú cừu non.

Diệp Mặc biết Hàn Tại Tân nhất định là gặp phải vấn đề gì đó, những lúc bình
thường, ông ta chỉ thích hưởng thụ một mình mà thôi, không đời nào lại dùng
cách này để dụ hắn đến.

Nhưng Diệp Mặc lại thực sự bị ổng thuyết phục, không phải vì điều gì khác mà
chính câu nói cuối cùng của ông ta đã làm hắn bị thuyết phục. Chỗ ông ta vừa
có khoáng thạch đến, đó mới là thứ khiến hắn hứng thú.

Diệp Mặc vì có rất nhiều việc nên không có cả thời gian đi tìm cáo Tuyết Nhung
chứ không nói đến thời gian đi tìm khoáng thạch. Lần này nếu không phải vì đá
Ngũ Hành quá quý hiếm, hơn nữa lại sắp mất thì hắn sẽ không đặc biệt đi tìm đá
Ngũ Hành như thế.

Nếu không phải là chuyện thế thì lần này không biết chừng hắn đã xuất hiện tại
dãy núi Hoành Đoạn rồi. Đến dãy núi Hoành Đoạn ngoại trừ việc tìm đạo cô già
thì hắn còn muốn đi xem trận pháp thất tinh, đi đến Tiểu Thế Giới tìm kiếm tài
liệu. Điều luôn xuất hiện trong suy nghĩ của Diệp Mặc là hiện giờ hắn đã lên
đến trung kỳ của luyện khí tầng năm rồi, ắt hẳn cũng đã có khả năng tự vệ khi
vào tiểu thế giới.

Mặc dù rất muốn đi xem khoáng thạch nhưng Diệp Mặc vẫn quyết định đi Ninh Hải
để tụ họp với Lạc Ảnh, chuyện đi xem khoáng thạch chưa gấp, hắn lo rằng Lạc
Ảnh không quen sống ở Ninh Hải. Lạc Ảnh vốn thích nơi thanh tĩnh, Ninh Hải thì
lại giống như một cái chợ, Diệp Mặc lo cô ấy sẽ không thích.

– Được, nếu thế thì một ngày nữa tôi sẽ tới.

Vì bên người thực sự không có khoáng thạch nên Diệp Mặc khó lòng từ chối được
điều kiện của Hàn Tại Tân.

Hơn nữa Diệp Mặc còn biết có những lúc Hàn Tại Tân cũng có đồ tốt, cát Thanh
Ngân lần trước là đến từ chỗ ông ta, mặc dù là đồ của Hàn Yên nhưng cũng là từ
chỗ ông ta mà có.

Nghe Diệp Mặc nói đồng ý, Hàn Tại Tân lập tức cúp máy, ông ta rất sợ Diệp Mặc
đột nhiên đổi ý. Ông ta biết tính Diệp Mặc, nếu đã hứa rồi là sẽ làm.

Lạc Ảnh không có điện thoại di động, nếu Diệp Mặc muốn liên lạc với Lạc Ảnh
thì bắt buộc phải liên lạc với em gái Bắc Vi trước, nhưng điện thoại của Bắc
Vi lại tắt máy.

Diệp Mặc lập tức gọi cho Tô Tĩnh Văn, may mà điện thoại của Tô Tĩnh Văn vẫn
bật.

– Diệp Mặc, cuối cùng anh cũng nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi…

Lời nói của Tô Tĩnh Văn mang chút vẻ trách móc.

Diệp Mặc có chút bối rối vỗ vỗ sau gáy, đối với Tô Tĩnh Văn hắn luôn có một
cảm giác rất thú vị, cảm giác đó rất khó gọi tên.

Tuy rằng rất muốn hỏi về Lạc Ảnh và Bắc Vi nhưng vừa mới gọi điện đã hỏi
chuyện người khác, Diệp Mặc cũng biết điều đó không hay cho lắm.

– Có phải anh muốn hỏi về Lạc Ảnh không?

Im lặng một lát, cuối cùng là Tô Tĩnh Văn lên tiếng trước.

Khi Tô Tịnh Văn nói chuyện, Diệp Mặc đã nghe thấy giọng của Đường Bắc Vi ở bên
cạnh, nếu Bắc Vi ở nhà thì vì sao điện thoại của em ấy lại tắt nhỉ?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.