Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 627: Đuổi tận giết tuyệt


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 627: Đuổi tận giết tuyệt

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Thẩm Thiên Thiên thấy Diệp Mặc không vội vã ra ngoài, cũng không đứng dậy. Khi
hầu như mọi người đã đi hết, cô thấy Diệp Mặc vẫn không có ý nhúc nhích, lúc
này mới không thể không biết xấu hổ tiếp tục chờ. Cô chào một tiếng rồi đứng
lên đi ra ngoài trước.

Thần thức của Diệp Mặc khóa chặt người đàn ông trên ngực treo một cái máy ảnh
tiêu cự lớn kia. Nhưng Diệp Mặc biết bên trong máy ảnh kia có vấn đề. Bên
trong máy ảnh trống rỗng. Chính xác mà nói, bên trong có một cái túi nho nhỏ.
Thần thức của hắn không thể xuyên qua được. Mà trong túi là một vật gì đó chỉ
lớn bằng nắm tay.

Thứ có thể ngăn cản được thần thức, Diệp Mặc không phải chưa từng thấy. Lúc
trước khi hắn còn ở Thuần An, chỗ nhà quỷ kia hắn đã từng thấy vật liệu gỗ
này. Bởi vì loại gỗ này được làm thành một ngăn tủ, thiếu chút nữa đã khiến
hắn không phát hiện ra người phụ nữ áo hồng của Cửu Nguyệt Quan kia. Nếu không
phải ngăn tủ kia bị hắn thiêu hủy toàn bộ nên không có tác dụng nữa, bằng
không hắn đã để lại. Không ngờ được, hôm nay hắn lại thấy loại vật liệu này,
hơn nữa còn đặt ở bên trong máy ảnh.

Người đàn ông kia dường như cảm nhận được có người theo dõi anh ta. Anh ta
nhìn xung quanh một chút, sau đó lập tức xoay người liền tiến vào bên trong
đại sảnh.

Diệp Mặc thu hồi thần thức, kinh ngạc khi thấy cảm giác của người này nhạy bén
như vậy. Hiện tại thần thức của hắn, chỉ cần không phải là dao động đặc biệt
lớn, thì ngay cả cao thủ Địa cấp cũng thực sự khó mà phát hiện được. Đương
nhiên nếu một khi có chân khí dao động, tỉ lệ bị phát hiện sẽ lớn hơn nhiều.
Mà người treo máy ảnh kia, thoạt nhìn chỉ là một người bình thường mà thôi.
Không ngờ anh ta có thể cảm ứng được thần thức của hắn.

Hơn nữa bên trong máy ảnh của anh ta lại dùng loại vật liệu gỗ tạo thành
khoảng cách ngăn cản thần thức. Có thể thấy được nơi này cho dù không ai có
thần thức, nhưng lại có người biết thông qua biện pháp gì để tránh né thần
thức.

Tuy rằng Diệp Mặc không thấy được bên trong máy ảnh kia cất giấu cái gì, nhưng
hắn đã có thể khẳng định 90% đó là đá ngũ hành.

Điều hắn không rõ chính là, đá ngũ hành không được bán trong hội đấu giá vì
sao lại lọt vào trong tay người kia?

Tuy nhiên mặc kệ là vấn đề gì, chỉ cần hắn tìm được, thứ đó cũng đừng nghĩ có
thể chạy thoát.

Diệp Mặc nghĩ đến đây liền đứng lên. Lúc này hắn mới phát hiện những người
khác đều đã đi ra ngoài. Nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên đứng ở phía trước, Điệp
Mặc lập tức đuổi theo.

Thẩm Thiên Thiên lại bị người khác ngăn cản. Cô vừa đi ra khỏi đại sảnh, đã bị
người đàn ông hung ác nham hiểm che khăn đen ngăn lại.

– Cô là người Thẩm gia đúng không? Cô rất giỏi, dám cho người khác vay tiền
để cướp đồ của tôi. Nếu cô biết người đã cướp Khí Cơ Thạch của tôi một lát nữa
sẽ chết, còn có Thẩm Gia các người chờ khi tôi trở về cũng sẽ qua giết sạch
toàn bộ, không biết cô sẽ hối hận hay không? Khặc, nghe nói bộ dạng của cô rất
xấu đúng không? Tuy nhiên, với tôi mà nói chỉ cần là đàn bà thì tôi có thể
khiến cô phải chết khô. Về phần bộ dạng thế nào, tôi không quan tâm….

Từng câu mà người đàn ông hung ác nham hiểm này nói ra, đều khiến Thẩm Thiên
Thiên cảm thấy run rẩy rùng mình.

Kỳ thật không cần người đàn ông này phải nói gì, chỉ cần đứng ở nơi đó, người
khác chỉ cần thấy gã lộ ra làn da lồi lõm của mình, đã cảm thấy sởn gai ốc,
chứ đừng nói gã nói ra những lời rợn tóc gáy như vậy.

Người đàn ông hung ác nói không hề có chút e dè mọi người xung quanh. Xung
quanh cũng không chỉ một người nghe thấy gã nói như vậy. Nhưng những người
nghe thấy đều tránh xa, thậm chí ngay cả nhìn vào mắt người đàn ông hung ác
này cũng không dám nhìn. Bất kể người này là ai, nhưng một kẻ nuôi trùng độc,
thì không ai muốn tiếp cận.

Mà có số rất ít người nhận ra người đàn ông hung ác này lại càng nhanh chóng
tránh sang một bên, không dám động chạm tới gã.

– Anh không quan tâm nhưng tôi quan tâm. Bộ dạng anh thực sự chẳng ra gì.
Ngay cả giòi bọ trong hầm cầu so với bộ dạng của anh cũng giống tới ba phần.
Anh nói anh đứng ở chỗ này là khiến tôi buồn nôn? Hay anh muốn mọi người trên
tàu chở khách này buồn nôn?

Giọng nói của Diệp Mặc truyền từ phía sau Thẫm Thiên Thiên

Tuy rằng rất nhiều người nghe thấy Diệp Mặc nói, nhưng không ai dám cười. Một
khi đắc tội với người đàn ông hung ác này, có lẽ ngay sau đó bọn họ liền chẳng
hiểu tại sao chìm vào trong biển rộng. Chiếc tàu biển chở khách này khác với
các tàu biển chở khách khác rất nhiều. Nếu muốn chết thì chết, cũng không có
ai hỏi anh chết như thế nào.

Thẩm Thiên Thiên vốn có chút hoang mang lo sợ. Cô mơ hồ đoán được người này là
ai, trong lòng càng sợ hãi. Hiện tại giọng nói của Diệp Mặc truyền đến, cô hầu
như không hề suy nghĩ liền tránh ở phía sau Diệp Mặc.

Người đàn ông hung ác ngẩng đầu hung dữ nhìn về phía Diệp Mặc. Gã không thể
tưởng tượng được không ngờ thật sự có loại không người sợ chết như vậy. Cướp
đồ của mình, mình còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn lại tìm tới cửa tìm mình
trước.

– Ha ha.

Người đàn ông này cười ha hả.

– Không thể tưởng tượng được Nghiêm Vô Lượng tôi mới mấy năm không ra ngoài,
lại có người không nhận ra.

Người đàn ông tên là Nghiêm Vô Lượng này miệng cười, trên mặt lại không hề mỉm
cười. Gã nói một nửa lại đột nhiên dừng lại, sau đó gằn rõ từng tiếng một với
Diệp Mặc nói:

– Nếu tôi không khiến anh hối hận vì sống trên thế giới này, vậy những năm
qua Nghiêm Vô Lượng tôi chẳng khác nào sống ở trên thân chó rồi.

– Nghiêm Vô Lượng? Là con sâu nào? Tôi thật sự chưa từng nghe nói qua. Hơn
nữa, mong anh có thể đừng sỉ nhục chó nữa.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn Thẩm Thiên Thiên nói:

– Cô đi vào trong trước. Tôi muốn đốt con sâu này. Một lát nữa tôi sẽ tới hỏi
cô mấy vấn đề.

Diệp Mặc không biết Nghiêm Vô Lượng, không có nghĩa là những người khác ở trên
thuyền không biết. Sau khi mấy người đứng từ phía xa nghe nói là Nghiêm Vô
Lượng, lập tức chạy xa hơn nữa. Rất nhanh một vài góc tàu truyền đến tiếng
nghị luận. Nhiều năm trước Nghiêm Vô Lượng xuất thân từ Miêu Cương không ngờ
tái xuất trên tàu chở khách ở Bột Hải. Điều này quả thật có chút dọa người.
Nghiêm Vô Lượng còn có một biệt hiệu là “Đuổi tận giết tuyệt”. Chỉ cần đắc tội
với người của gã, gã đều giết sạch cả nhà người đó. Đối phó với phụ nữ gã càng
tàn nhẫn hơn.

Có thể nói nếu gã thật sự là Nghiêm Vô Lượng, như vậy những lời gã nói với
Thẩm Thiên Thiên tuyệt đối không phải là giả. Điều đó quả thực còn thật hơn cả
vàng. Bởi vì người này muốn giết người cho tới bây giờ cũng không cần tự mình
động thủ. Gã nuôi hơn mười loại trùng độc. Cổ trùng độc này có thể tùy ý đi
giết người giúp gã. Những vết lồi lõm trên mặt gã, nghe nói là do một loại cổ
trùng phản phệ tạo thành. Cho dù như vậy, cổ trùng kia cũng đã bị gã giết
chết.

Có thể nói ở trong mắt rất nhiều người, Nghiêm Vô Lượng chính là một ác ma. Có
lẽ ác ma so với gã còn lương thiện hơn rất nhiều. Người bị gã giết chết, người
khác ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.

Thẩm Thiên Thiên nghe Diệp Mặc nói xong, không dám tiếp tục ở lại chỗ này.
Nhưng khi cô nghe nói người đàn ông hung ác kia là Nghiêm Vô Lượng, lập tức
mặt không còn chút máu. Theo bản năng cô quay đầu lại thoáng nhìn về phía Diệp
Mặc, phát hiện Diệp Mặc còn đứng ở nơi đó dường như đang nói chuyện với Nghiêm
Vô Lượng. Nhưng cô lại không có dũng khí đi tới nói với Diệp Mặc một câu “cẩn
thận”.

Cô đã từng nghe nói về Nghiêm Vô Lượng. Đó cũng chỉ là nghe người ta nói
chuyện trong lúc nhàn rỗi, tùy tiện nói ra. Nhưng cô không ngờ được Nghiêm Vô
Lượng này thật sự tồn tại. Thậm chí gã còn lên cùng một chuyến tàu khách với
bọn họ.

– Tốt lắm, anh có dũng khí….

Bên trong lớp khăn đen che mặt, Nghiêm Vô Lượng cười nhe răng lộ vẻ cực kỳ
phẫn nộ. Gã không thể tưởng tượng được người đàn ông râu quai nón này mình ghi
tên báo thù, hiện tại ở trước mặt mình còn dám kiêu ngạo như thế.

Cho dù nơi này không phải là nơi có thể động thủ, gã cũng không chút do dự giơ
tay lên. Mấy đường ánh sáng màu đen giống như tia chớp đánh về phía Diệp Mặc.

Mấy đường ánh sáng màu đen này dưới ngọn đèn yếu ớt trên tàu, cũng có vẻ bình
thường. Nếu không phải tốc độ quá nhanh, người khác căn bản không cho rằng mấy
đường ánh sáng màu đen này lại là mấy con sâu đen sì.

Lúc này trong một phòng sang trọng trên tàu khách, bốn người với thần thái
nghiêm túc ngồi vây xung quanh một chỗ. Từ vẻ mặt của bọn họ có thể thấy được,
bọn họ dường như đang thương lượng chuyện gì đó.

Bốn người này gồm ba đàn ông và một phụ nữ. Trong đó người phụ nữ kia chưa đến
ba mươi tuổi. Khuôn mặt thanh tú. Thoạt nhìn cô ta có phần điềm đạm nho nhã,
thật giống như một tiểu thư khuê các vừa đi ra. Ba người đàn ông có hai người
là người Á Đông giống cô ta. Người còn là một người da đen nhỏ bé nhanh nhẹn.
Người đàn ông đeo máy ảnh trên ngực mà Diệp Mặc chú ý tới cũng đang ở bên
trong.

– Vừa rồi đã xác nhận, người mua Khống Thần Cổ chính là Nghiêm Vô Lượng “Đuổi
tận giết tuyệt” ở Miêu Cương Hoa Hạ năm đó. Bởi vì chuyện Khí Cơ Thạch, gã và
tên râu quai nón kia đang nói chuyện với nhau.

Người phụ nữ kia nói.

Nghe người phụ nữ này nói xong, Người đàn ông không đeo máy ảnh trầm ngâm một
hồi lâu, mới hỏi:

– Sophia, đã tra ra được lai lịch của người mua Khí Cơ Thạch chưa? Hắn vào
hội đấu giá lúc nào? Vì sao chúng ta không có bất kỳ tư liệu gì về hắn?

Rất rõ ràng Sophia chính là tên của người phụ nữ điềm đạm nho nhã vừa nói
chuyện. Tên và dáng vẻ bề ngoài của cô ta thật sự là cách nhau quá xa.

Người phụ nữ tên Sophia nói:

– Bây giờ còn chưa điều tra ra. Trong màn hình giám sát người tiến vào nơi
bán đấu giá không có người này. Nói cách khác hắn đột ngột xuất hiện, hoặc là
hắn vào với một thân phận khác, sau đó lại dịch dung. Nhưng có một vài điểm
vẫn không giống chính là số người đi vào ít hơn một người so với số người ra
khỏi hội đấu giá. Tôi nghĩ chắc phía bán đấu giá sẽ không nói dối chúng ta về
điều này.

Lúc này người đàn ông có treo máy ảnh trên ngực lại nói:

– Tôi nghĩ người này chắc chắn sẽ không tự nhiên xuất hiện. Có phải có chỗ
nào đó mà màn hình giám sát không tới, hay có chỗ nào bị người ta động tay
động chân hay không. Trước hết chúng ta không vội đưa ra kết luận. Hiện tại
người kia bỏ ra một khoản tiền lớn mua Khí Cơ Thạch của chúng ta, có thể thấy
được người kia tuyệt đối là một người tu luyện cổ võ. Nếu hắn là người của Ẩn
Môn Hoa Hạ nào đó đi ra. Chúng ta có nên đợi lát nữa nói chuyện với hắn một
chút hay không?

Người đàn ông vừa hỏi Sophia gật đầu.

– Khẳng định là phải trao đổi một chút. Chỉ có điều hiện tại hắn bị Nghiêm Vô
Lượng theo dõi. Kết quả thế nào còn không biết được. Nghiêm Vô Lượng là người
điên. Lần này chúng ta có chuyện quan trọng, tạm thời không nên chọc tới gã.
Còn nữa, hắn và Thẩm Thiên Thiên đã giao dịch Trú Nhan Đan. Nếu không bất ngờ,
hẳn là đan dược thật. Một người có thể lấy ra loại đan dược này tuyệt đối
không đơn giản. Bob, anh lập tức đi theo dõi thật chặt người râu quai nón và
Nghiêm Vô Lượng.

– Vâng, đội trưởng Matsumoto Wave.

Giọng người da đen nhỏ bé nhanh nhẹn đáp ngắn gọn rõ ràng, trả lời một câu lập
tức liền ra khỏi phòng.

Chờ sau khi người da đen này rời khỏi, người đàn ông được gọi là đội trưởng
Matsumoto Wave nhìn người đàn ông có treo máy ảnh hỏi:

– Kish, vừa rồi anh thật sự cảm giác có người lén nhìn anh sao?

– Đúng vậy, khẳng định không sai. Hơn nữa tôi cảm giác người kia quan sát rất
cẩn thận. Tôi dường như có một loại cảm giác bị hắn nhìn thấu. Tôi không dám
tiếp tục ở bên ngoài, lập tức vào trong.

Trong mắt Kishlộ vẻ thận trọng, có chút lo lắng nói.

Matsumoto Wave nghe Kishnói xong, gần như không hề suy nghĩ, lập tức nói:

– Kish, anh lập tức lấy thứ đó ra giao cho Sophia, để cô ấy đặt ở trong áo
lót ngực. Chuyện đá ngũ sắc này không phải là chuyện nhỏ. Tuyệt đối không thể
có bất kỳ sơ xuất gì.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.