Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 615: Ngô Kim hội


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 615: Ngô Kim hội

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Đối nghịch với Yến Kinh hiện giờ đang sóng gió lay động, thì Tân Thành – thành
phố lớn thứ hai của Hoa Hạ lúc này lại có vẻ yên tĩnh hơn. Nhưng sự yên tĩnh
này chỉ có tương đối mà nói, phú hào lớn nhất của Tân Thành là Thẩm gia lại
rất không yên tĩnh.

Tổ tiên Thẩm gia nghe nói là Thẩm Vạn Tam, Thẩm gia vẫn luôn đứng đầu trong
giới kinh doanh, cho dù bị đả kích mấy lần, nhưng sau khi lập nước bọn họ lại
dựa vào kinh nghiệm kinh doanh hạng nhất mà chấn hưng Thẩm gia. Mặc dù đang ở
trên bảng xếp hạng Forbes, danh tiếng Thẩm gia rất tao nhã, nhưng những người
trong nghề lại biết người có tiền không nằm trong bảng danh sách ở Forbes, mà
Thẩm gia chính là một gia tộc có tiền như vậy.

Hôm nay Thẩm gia sở dĩ rất không yên tĩnh, là vì gia chủ Thẩm gia, Thẩm Thái
Công bệnh nặng, căn cứ di huấn của Thẩm gia, tiếp nhận chức vụ gia chủ nhiệm
kỳ kế tiếp phải là tôn trưởng. Đây không có ngoại lệ, trừ phi tôn trưởng bị
chết, bằng không di huấn này tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Theo lý thuyết tôn trưởng Thẩm gia hiện đang không bị ốm chết, hẳn là không có
nhiều tranh cãi như vậy, nhưng vấn đề lại cố tình xuất hiện ở trong này. Tôn
trưởng Thẩm gia thế hệ này mặc dù không có chết, nhưng so với chết lại không
khác mấy, bởi vì đứa con cả Thẩm Cầu Ngân của Thẩm gia đã bị bệnh liệt giường
nửa năm rồi, nếu chỉ có ốm đau, như vậy vẫn không có lời gì để nói. Nhưng Thẩm
Cầu Ngân chẳng những ốm, mà là một người sống đời sống thực vật.

Ở xã hội Hoa Hạ hiện đại, tuy rằng còn có rất nhiều đại gia tộc tồn tại, nhưng
để một người sống đời sống thực vật đảm nhiệm chức vụ gia chủ, lập tức liền
đưa tới tranh cãi.

Thẩm gia là một đại gia tộc, đã Ngũ Đại đồng đường rồi, nhiều người vấn đề
liền nhiều hơn. Cho nên trung tâm quyền lực Thẩm gia tại biệt viện Thẩm gia,
liên tiếp nhiều ngày đều vì người gia chủ này mà nảy sinh nhiều chuyện tranh
cãi.

Thẩm Âm cũng là người của Thẩm gia, cô từ Hongkong trở về đã một thời gian,
chỉ có điều lúc trở lại có chút cô đơn thôi. Dì Thanh Huệ sau khi hết bệnh
cũng không trở về cùng nàng, một mình rời khỏi Hongkong, ngay cả Thẩm Âm cũng
không biết cô đã đi chỗ nào.

Chuyện thứ nhất khi cô trở lại Tân Thành chính là báo cáo với mọi người trong
nhà bệnh của dì Thanh Huệ đã được chữa khỏi. Hơn nữa còn nói một người tuổi
trẻ trên máy bay dùng bùa trị khỏi, cô lập tức nói cho người của Thẩm gia, để
người của Thẩm gia đi tìm người trẻ tuổi dùng bùa chữa bệnh kia, sau đó nhờ
hắn cũng trị bệnh cho bác cả.

Đối với Thẩm Âm nói bệnh của Thanh Huệ đã được trị khỏi, vốn đã có rất ít
người tin tưởng, nhưng nghe nói kẻ động thủ lại là một người tuổi còn trẻ, còn
dùng bùa để chữa bệnh, lập tức không có ai tin lời Thẩm Âm. Thậm chí việc sống
chết của Thẩm Thanh Huệ không có ai chú ý tới, một người nhất định sẽ chết sẽ
có người quan tâm hay sao?

Bệnh của Thẩm Thanh Huệ đã được trị khỏi, vì sao không trở về Tân Thành? Thẩm
Âm sở dĩ nói như vậy, nhất định là muốn người trong nhà lại xuất ra một khoản
tiền đưa cho dì Thanh Huệ của cô đi chữa bệnh thêm một lần nữa mà thôi. Nói
dối cũng không biết nói, có người để ý tới Thẩm Âm mới là chuyện lạ.

Thẩm Âm tìm được phụ thân của nàng rồi, nhưng lời nói của phụ thân nàng lại
khiến cho nàng thương tâm, phụ thân nàng chỉ nói một câu, bảo nàng về sau
không nên đi cùng dì Thanh Huệ, đối với việc nàng nói có thể dùng bùa chữa
bệnh lại mắng nàng một trận.

Vạn bất đắc dĩ Thẩm Âm đi tìm anh họ của cô là Thẩm Phi Bân, nhờ anh ta giúp
gỡ bỏ phong tỏa tài khoản ngân hàng của dì Thanh Huệ. Nhưng Thẩm Phi Bân biết
tấm thẻ kia là bị kẻ lừa đảo lấy đi, cho nên cũng không giúp Thẩm Âm. Tuy rằng
đối với Thẩm Phi Bân mà nói, chỉ giống như mang tiền cho người bình thường mà
thôi, nhưng anh ta lại nói tiền của Thẩm gia không thể cho kẻ lừa đảo.

Thẩm Âm thiếu chút nữa là đã đánh nhau với Thẩm Phi Bân, nhưng thẻ ngân hang
vẫn không có biện pháp mở lại. Nếu thẻ được mở lại, Thẩm Âm thậm chí muốn
chuyển vào đó mấy triệu.

Người Thẩm gia không tin nàng, cũng không có người để ý dì Thanh Huệ, Thẩm Âm
cảm giác rất thất vọng, cô rốt cục hiểu được dì Thanh Huệ tại sao phải một
mình rời khỏi đây, cũng không muốn trở lại Thẩm gia.

Nam Nam cũng bị Thẩm gia đưa sang Pháp học, rơi vào đường cùng, Thẩm Âm về tới
trường học, cô không bao giờ muốn nói nhiều với những người Thẩm gia đó nữa.

Mà Diệp Mặc đã đưa Lạc Ảnh đến Ninh Hải cùng ngày hôm đó, Tô Tĩnh Văn đi Yến
kinh, nghe nói là vì đại lễ mừng thọ Tô lão gia. Vì Đường Bắc Vi là em gái
Diệp Mặc, Lạc Ảnh đối đãi Đường Bắc Vi rất tự nhiên. Cho nên Đường Bắc Vi và
Lạc Ảnh hai người tán gẫu rất vui vẻ, Đường Bắc Vi đã sớm nghe anh trai nói
qua, cô có hai người chị dâu, một chính là Lạc Ảnh, một là Khinh Tuyết.

Thời điểm cô nhìn thấy Lạc Ảnh, trong lòng cũng không khỏi không bội phục ánh
mắt của anh trai, hai người chị dâu này thật sự là khó phân cao thấp, đều là
cực kỳ xinh đẹp. Trong nội tâm nàng cũng không khỏi âm thầm lo lắng, thời điểm
Lạc Ảnh và Khinh Tuyết gặp mặt, anh trai sẽ xử lý như thế nào? Đồng thời trong
nội tâm nàng cũng buồn thay cho chị Tĩnh Văn, chị Tĩnh Văn là một cô gái ưu tú
như thế, lại không thể khiến anh trai mình động lòng.

Còn có chị Vân Băng thường xuyên tới, cô ấy dường như luôn hỏi chuyện tình cảm
của anh trai. Nghĩ tới những thứ này, Đường Bắc Vi chỉ có thể âm thầm thở dài.

Sau khi Diệp Mặc đưa Lạc Ảnh đến Ninh Hải, dặn dò hai người vài câu rồi lập
tức về Cửu Đường. Tờ giấy vàng mặc dù quan trọng, nhưng mà dù sao bây giờ cũng
không nhất định dùng đến, đá ngũ hành lại lập tức cần dùng đến, cho nên Diệp
Mặc nhất định phải có đá ngũ hành.

Ở nơi mà tài nguyên tu chân phong phú thì không cần lo lắng, nhưng ở Địa Cầu
này tài nguyên tu chân rất ít có, một khi thấy thứ tốt, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ
không bỏ qua cơ hội.

Cũng giống như đi nội ẩn môn, nếu không bởi vì 'Khổ mười năm ” có lẽ Diệp Mặc
còn đợi một thời gian ngắn nữa mới đi, nhưng vì 'Khổ mười năm, khiến hắn hận
không thể ngay lập tức đi nội ẩn môn đào nó mang về

Ngô Kim hội, là bang hội lớn nhất của Cửu Đường, địa bàn của bọn họ không chỉ
là Cửu Đường, tỉnh Hà Đông, phàm là tất cả thành phố đều có phần của họ.

Tên Hắc Đầu bị Diệp Mặc bắn chết chính là người của 'Ngô Kim hội’, công ty của
y chỉ là một công ty cho vay nặng lãi dưới tay 'Ngô Kim hội’ mà thôi.

Tên Hắc Đầu vay tiền cho Thi Tu chỉ là muốn kiếm chút tiền lãi của Thi Tu, chứ
không phải hai ba ngày sẽ muốn lấy mười lần tiền lợi tức. Bọn họ sở dĩ mới vay
tiền hai ngày liền muốn Thi Tu trả lợi tức, đó là bởi vì 'Ngô Kim hội’ biết
được Thi Tu đang giúp Lý Xuân Sinh, cho nên muốn đánh rơi Thi Tu. Thật không
ngờ Thi Tu không bị xử lý, ngược lại tên Hắc Đầu lại bị Diệp Mặc giết.

Rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại dám bắn chết tên Hắc Đầu, thậm chí còn
ở địa bàn của 'Ngô Kim hội’, đây quả thực là lật trời rồi.

Ngô Kim hội liền lập tức nộp tiền bảo lãnh đem tất cả các tên đệ tử đang nằm
trong đồn cảnh sát giải thoát ra, và cũng biết được người giết người của 'Ngô
Kim hội’ bọn chúng là đến từ Yến Kinh, còn là một nhân vật đặc biệt có giấy
phép giết người.

Thù này phải báo hay là không cần báo, khiến lão Hùng Thiên của 'Ngô Kim hội’
trong lúc nhất thời lâm vào mâu thuẫn, y không phải đồ ngốc, nếu y thật sự
động thủ với một người như vậy, chính phủ nhất định sẽ đuổi tới đáy.

'Ngô Kim hội’, có giỏi cũng chỉ là một bang hội mà thôi, tuy rằng trong bang
hội có rất nhiều người có thực quyền, nhưng một khi xảy ra chuyện, những người
này còn có thể hỗ trợ hay không lại là chuyện khác. Nhưng nếu không giết,
thanh danh của “Ngô Kim hội” lập tức bị mất sạch, lại muốn có lực ngưng tụ
lớn như vậy là không thể nào, nói không chừng qua một thời gian ngắn sẽ tan
thành mây khói.

Cho nên hôm nay Hùng Thiên kêu gọi tất cả các nhân vật cao cấp tập trung về
cuộc họp này, mục đích thảo luận là phải động thủ như thế nào.

– Anh Hùng, nếu Hằng Thiếu gia không có bị thương, chuyện này chúng ta còn
không thể động thủ, nhưng Hằng Thiếu gia bị thương, tôi cảm giác chúng ta có
thể động thủ. Cái tên kia nổ súng cho rằng mình là ai chứ, lại dám đánh tổn
thương Hằng Thiếu gia.

Người đang nói chuyện chính là một tay đấm bảo kê dưới tay Hùng Thiên.

Hùng Thiên nhíu nhíu mày phất tay nói:

– Chúng ta chờ một lát, xem Hằng Thiếu gia xử lý chuyện này như thế nào. Dù
sao cũng là có tên này làm chứng, cho nên nhất định phải phải cẩn thận một
chút. Người đâu, đi đem tên cảnh sát mang đến đây.

Hai gã đàn em nghe xong lời Hùng Thiên nói, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Hai gã đàn em này mới vừa đi ra, Hùng Thiên lại lần nữa nhận được tin tức, một
quản gia bên cạnh Đới Hằng sáng sớm hôm nay liền một mình đi tìm mấy người
ngày hôm qua. Hơn nữa y đã đi rất nhanh, sau khi năm người bọn Thi Tu và Lỗ
Linh lần lượt rời khỏi Cửu Đường, nhưng cái tên giết Hắc Đầu và người phụ nữ
xinh đẹp kia vẫn còn đang ở khách sạn.

– Xem ra lai lịch người trẻ tuổi kia không nhỏ, sáng hôm nay là người quản
gia của Đới Hằng một mình đi đấy, hơn nữa cũng không có dẫn người đi theo, đã
nói lên bọn họ đã đạt được một hiệp nghị.

Hùng Thiên nói xong ngẫm nghĩ một chút lại tiếp tục nói:

– Nghe mệnh lệnh của tôi, hiện tại 'Ngô Kim hội’ chúng ta, bất luận là người
nào cũng không thể động thủ đối với người kia.

Nghe nói Đới Hằng cũng không động thủ với kẻ đã giết đàn em, Hùng Thiên lập
tức biết lai lịch người trẻ tuổi kia không tầm thường. Y không phải người lỗ
mãng, “Ngô Kim hội” có được ngày hôm nay thật không dễ dàng.

Đới Hằng là một người như thế nào? Kiêu ngạo đến mức tận cùng, cậu ta nói muốn
làm rơi một Giám đốc sở liền xử lý, năng lượng có bao nhiêu, nhìn khí thế Đới
gia tại Yến Kinh thì biết ngay. Một người như vậy, bị người nọ đánh cho hai
chân tàn phế, cũng còn phải nhịn xuống, nếu cho rằng người trẻ tuổi kia là một
người bình thường, Hùng Thiên y có lẽ có mắt bị mù rồi.

Tên cảnh sát kia rất nhanh đã bị dẫn tới, chỉ có điều toàn thân anh ta đều bị
đánh không có một chỗ lành lặn, ngay cả trên đầu khắp nơi đều là vết máu. Nếu
không phải hai người lôi anh ta, anh ta đã ngã xuống rồi.

– Cảnh sát Lưu, cho anh thêm một cơ hội, nói xem người giết Hắc Đầu tên gọi
là gì? Cụ thể là ngành gì? Anh không sợ chết, nhưng vợ anh thì sao? Chẳng lẽ
anh không lo lắng cho vợ anh? Hùng Thiên tôi ở trong này cam đoan, chỉ cần anh
nói ra tên họ của người kia là gì, làm ở đâu, tôi sẽ không động thủ với vợ
anh.

Hùng Thiên giọng điệu có chút hòa hoãn.

Lưu Chuẩn trong lòng biết anh ta sắp xong đời, cho dù mình nói ra Hùng Thiên
khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta. Một mình tiết lộ thân phận của
Diệp Mặc đã phạm vào trọng tội rồi. Anh ta cứ tưởng rằng Hùng Thiên sẽ e dè
một chút, hiện tại xem ra Hùng Thiên là được ăn cả ngã về không, sẽ không tha
ình rời khỏi đây.

Nói ra vậy, Lưu Chuẩn thở dài đang muốn nói, trong gian phòng lớn đột ngột
vang lên một thanh âm,

– Tao tên là Diệp Mặc, nếu biết mày nóng lòng muốn biết lai lịch của tao như
vậy, tao sẽ tới sớm hơn.

– Cũng may bây giờ còn không muộn, tất cả mọi người đều ở đây.

Vừa nghe cái thanh âm này Lưu Chuẩn lập tức đã biết là ai đến đây, anh ta thậm
chí thở một hơi dài nhẹ nhõm.

– Mày là ai? Vào đây bằng cách nào?

Hùng Thiên lập tức liền đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, y lập tức
liền kịp phản ứng, người thanh niên này chính là người mà y muốn hỏi.

– Tao đi tới.

Diệp Mặc nói xong liền một cước đem hai gã kịp phản ứng muốn đánh hắn đạp đến
góc tường.

Hùng Thiên không để ý tới hai gã sắp chết, sắc mặt bỗng nhiên biến thành run
run nói:

– Mày nói mày là Diệp Mặc? Diệp Mặc nhà Diệp Gia ở Yến Kinh ? ! ! !

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.