Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 597: Đường hẹp


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 597: Đường hẹp

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Một tiếng “ Rắc rắc” truyền đến, Diệp Mặc không kìm nổi phun ra một câu nói
tục

-Mẹ nó…

Diệp Mặc bị rơi mạnh xuống một tảng đá, chẳng những chân trái bị gẫy, mà ngực
cũng bị đập mạnh xuống, bây giờ âm ỉ đau. Thực ra những thứ này đều là thứ
yếu, quan trọng là không ngờ hắn không thể vận nổi chân khí.

Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, sợ quỷ có quỷ, đan điền của mình xảy ra chuyện
thật rồi. Vừa rồi hắn hết sức muốn thoát khỏi cái lực hút vô cùng khủng bố
kia, cái đầu tiên mà thân thể hắn phải đối mặt với phản chân khí chính là đan
điền của hắn.

May là “Liên sinh đan” trên người hắn cũng không thiếu, Diệp Mặc theo bản năng
muốn lấy “Liên sinh đan” từ trong nhẫn trữ vật của mình ra, nhưng hắn lập tức
mồ hôi nhễ nhại, thần thức của hắn không ngờ lại không thể di chuyển được.

Thổ huyết và gãy xương, đối với Diệp Mặc mà nói chỉ là vấn đề nhỏ, vẫn đề lớn
nhất chính là đan điền bị tổn hại. Nhưng những thứ này so với thần thức của
hắn mà nói, thì cũng chẳng là gì cả.

Mà bây giờ thần thức của hắn không thể huy động được, cái này với cái mạng của
hắn cũng chẳng có gì khác nhau cả? Tất cả đồ của hắn đều ở trong nhẫn trữ vật
nhưng thần thức lại không thể huy động được, thì hắn căn bản cũng không lấy
được thứ gì ra cả.

Khi Diệp Mặc biết được tình huống gay go của mình đến bước này, trong lòng
cũng có chút lo lắng. Ở đây hắn còn nhìn thấy một còn gấu đen, nếu chẳng may
chạy tới chỗ con dã thú ấy, tình hình hiện tại của hắn chỉ có thể là chờ chết.

May mà hắn cũng là người Tu chân, thần kinh cứng cỏi. Nhanh chóng nhìn thấy sự
thực, đồng thời cũng nghĩ đến, so với bị hấp thành thịt khô, tình hình bây giờ
của hắn cũng coi như là tốt nhất rồi.

Lại nhìn Ngụy Vĩnh Càn đằng xa đã biến thành thịt khô, Diệp Mặc rất nghi hoặc,
gã cũng dùng nội khí đi dò xét, lúc này mới bị hút thành thịt khô sao? Hoặc là
lão tiêu cô kia tìm được gã, cố ý làm cho gã biến thành thịt khô, sau đó có
thể tiến vào trận pháp rồi?

Nếu là như vậy, lân cận quanh đây đều là người, cần gì phải tìm Ngụy Vĩnh Càn?

Bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ đến một chuyện, đó là hồi trước khi hắn hỏi Bắc Vi, từ
Bắc Vi hắn biết được lão đạo cô hình như bị thương rồi, hơn nữa vết thương lại
rất nghiêm trọng.

Có phải lão đạo cô kia cũng không biết sự nguy hiểm đáng sợ của Thiên Khu Vị
hay không, sau đó cô ta dùng nội khí thử thăm dò, kết quả cũng bị thương như
mình? Sau đó cô ta lại tìm cách tiến vào trận pháp, cho Ngụy Vĩnh Càn đến cho
hút trận này ăn no, như thế mới có thể tiến vào được?

Nếu là như vậy, mặc dù có thể giải thích, nhưng cô ta cố tình tìm đến Ngụy
Vĩnh Càn lại không giải thích được.

Diệp Mặc lại nghĩ đến, mình đã luyện khí đến trung kì tầng năm, dựa theo cách
nói của Lạc Nguyệt, sư thúc của cô mới Bán bộ Tiên thiên. Tại sao mình bị
thương nghiêm trọng thế này, đạo cô kia lại có thể đến Hàm Sơn?

Chẳng lẽ đạo cô kia là Tiên thiên hay sao? Cái này tuyệt đối không thể, nếu
như đạo cô ấy là Tiên thiên, vậy thì Lạc Nguyệt không thể không biết, hoặc có
thể đạo cô kia sau khi bị hút, cách thoát khỏi khó khăn của cô lại lợi hại hơn
mình sao? Diệp Mặc nhất thời không tìm ra được nguyên nhân, chỉ biết nghĩ như
vậy.

Còn có một khả năng, đó chính là đạo cô kia căn bản không phải bị thương từ
trong trận pháp đó, cô ta cũng là bị người khác đánh. Nhưng khả năng này, Diệp
Mặc không chắc chắn. Bởi vì ở trong này người có thể đánh thương lão đạo cô
Bán bộ Tiên thiên, quả thực không có. Trừ Nhất Bình Xuyên, nhưng tên đó bị hắn
giết chết rồi.

Sau khi nghỉ ngơi một hồi lâu, Diệp Mặc khôi phục được một chút khí lực, nhưng
chân khí của hắn vẫn không thể vận ra được.

Hắn giãy giụa bò lên, nhảy qua một bên, bẽ gãy một cành cây thô ráp, dùng làm
gậy ba toong.

Nghĩ đến mình lại biến thành bộ dạng này bởi Thất Tinh trận pháp, trong lòng
Diệp Mặc rất khó chịu. Nhưng trận pháp này quá lợi hại, đến bây giờ hắn vẫn
chưa nhìn ra vấn đề gì.

Đang từ từ chuyển sang tảng đá lớn, Diệp Mặc cẩn thận xem xét một hồi lâu, vẫn
không xảy ra vấn đề gì. Hắn thở dài, cho dù là khi trước hắn có thần thức,
cũng không nhìn ra, bây giờ hắn đã bị thương rồi, thần thức không thể dùng
được, thì càng không nhìn ra cái gì cả.

Diệp Mặc lại đi đến bên cạnh Ngụy Vĩnh Càn, cẩn thận nhìn những đồ vật trên
người Ngụy Vĩnh Càn, lấy ra mấy trăm tệ trong túi của gã ra.

Nhưng lại không tìm thấy di động, Diệp Mặc vốn nghĩ, nếu như có thể tìm thấy
điện thoại di động, hắn có thể gọi điện cho Khinh Tuyết hoặc Bắc Vi, chỉ cần
hai người họ biết mình ở chỗ này, thì có thể đến. Bọn họ đều có thần thức, có
thể lấy được đồ trong nhẫn trữ vật của mình ra.

Diệp Mặc cảm giác đây là lần đầu tiên mình lại chật vật như vậy, cho dù là lần
trước khi hắn gặp Nhâm Bình Xuyên, cũng không khó khăn như ngày hôm nay.

May thay chỗ này là nơi ít người qua lại, Diệp Mặc dễ dàng tìm thấy vài cây
thuốc, sau khi hắn bó lại chỗ chân bị gãy, đắp thảo dược lên, lúc này mới thở
phào nhẹ nhõm.

Cho dù là không có cách nào lấy đồ trong nhẫn trữ vật ra, chỉ cần hắn khôi
phục được khí lực của người bình thường, hắn có thể trở về chỗ Bắc Vi ở Ninh
Hải.

Nhưng Diệp Mặc vừa đi đến cửa khe núi, lúc chuẩn bị ra ngoài, sắc mặt hắn lại
trở nên cực kỳ khó coi, một lão đạo cô mang theo một bọc nhỏ đang đi đến, hơn
nữa cô này đồng thời cũng nhìn chằm chằm Diệp Mặc.

Hai người sững sờ một lúc thật lâu, không nói câu gì.

Tuy nhiên Diệp Mặc vẫn phản ứng nhanh, hắn giả bộ kinh ngạc hỏi lão đạo cô:

-Sư phụ, tôi và mấy người bạn đến Vân Hải thám hiểm, không ngờ lại gặp phải một con gấu, tôi bị con gấu ấy đuổi đến nơi này, sao cô lại tìm được tới đây?

Diệp Mặc vừa thấy đạo cô này, lập tức biết cô ta chính là lão bà mà Bắc Vi nói
muốn giết, cũng chính là sư thúc của Lạc Nguyệt. Không ngờ cô ta vẫn chưa rời
khỏi, vẫn còn ở đây. Diệp Mặc trong lòng thầm mắng xui xẻo, nếu như hắn đến
chậm ba giờ, thì đạo cô này đã nằm trong bàn ăn rồi. Chỉ có điều bây giờ, hắn
lại biến thành thứ đồ trong bàn ăn của đạo cô này.

Bây giờ hắn và đạo cô đối mặt nhau, hơn nữa cũng biết tấm giấy vàng đang trên
người đạo cô này, không có cách nào khác. Nói chính xác, bây giờ cái mà hắn
nên suy nghĩ không phải là tấm giấy vàng, hơn nữa đạo cô trước mặt này có ý
giết hắn không, mà bây giờ hắn lại không có chút sức lực phản kháng nào.

Đạo cô lúc này đã kịp phản ứng lại, cô nghe xong lời nói của Diệp Mặc, trong
lòng thả lỏng. Bất kể người thanh niên trước mặt nói là thật hay giả, nghe
khẩu khí của hắn hẳn là chỉ có mình hắn biết nơi này, nếu như quá nhiều người
biết, vậy thì không dễ làm rồi.

Tuy rằng nơi này có một con gấu đen không nhỏ, cô cũng đã gặp không phải là
một lần, nhưng đối với lời nói của Diệp Mặc, cô lại có chút bán tín bán nghi.
Bởi vì nơi mà Diệp Mặc trốn lại thật trùng hợp, không ngờ lại có thể đến được
chỗ này.

-Ồ, tôi là người của am Tận Ngôn của thị trấn Hối Diêm. Bởi vì muốn đi hái một vài dược liệu hiếm, nên mới đến chỗ này. Không ngờ lại gặp người ở chỗ này, cho nên có chút kinh ngạc. Anh gặp gấu đen sao? Vậy thì thật nguy hiểm.

Đạo cô phản ứng lại, dường như có chút lo lắng nói.

Diệp Mặc cẩn trọng nhìn đạo cô trước mặt, thoạt nhìn cũng khoảng 40, 50 tuổi,
làn da rất trắng. So với Bắc Vi, sắc mặt cô có chút tái nhợt, nhưng mặt mày
lại thanh tú. Nếu như trên trán và khóe mắt của cô không có chút nếp nhăn,
thật đúng nhìn không ra đây là một lão đạo cô.

Mặc dù không có thần thức, nhưng Diệp Mặc chỉ là quan sát cô này một chút, thì
biết chắc chắn cô ta cũng giống như mình, bị trọng thương chưa lành. Chỉ có
điều Diệp Mặc không cần nghĩ, tình trạng của cô tuyệt đối tốt hơn mình rất
nhiều rồi.

Nếu trở mặt mà nói, Diệp Mặc tin rằng trước mặt đạo cô này hắn căn bản không
thể ra lấy một chiêu.

-Con gấu đen kia ở chỗ nào, bây giờ ra đó sẽ gặp lại nó không?

Sau khi đạo cô nói một câu, sắc mặt lại vô cùng lo lắng.

Diệp Mặc mặt có chút khó coi nói:

-Thực ra tôi cũng không muốn bây giờ đi ra ngoài, nhưng tôi cũng vừa mới phát hiện ra trong này cũng rất quỷ dị. Tôi nhìn thấy một chỗ dưới chân núi, có một người chết nằm trên một tảng đá, một mình tôi không dám ở lại nơi này, so với người chết thì thà rằng tôi đối mặt với gấu đen còn hơn.

Thấy sắc mặt sợ hãi của Diệp Mặc, đạo cô không ngờ lại cảm thấy câu nói này
của Diệp Mặc còn có chút đáng tin hơn câu nói vừa nãy một chút.

-Đúng rồi, sư phụ, cô tên là gì vậy? Một mình hái thuốc ở đây thì thật nguy hiểm đấy. Tôi thấy cô hay là ra ngoài đi, vừa may hai chúng ta cùng đường.

Bộ mặt Diệp Mặc lo lắng thay cho đạo cô trước mặt, trong mắt thậm chí còn có
chút căng thẳng.

Đạo cô kia sau khi nghe thấy câu nói của Diệp Mặc, trong mắt hiện lên một tia
nghiêm nghị lạnh lùng. Nhưng cô nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt Diệp Mặc,
lại cười cười:

-Không vấn đề gì, người trong am Tận Ngôn chúng tôi có biết chút ít về võ thuật, đối phó với những nguy hiểm bình thường vẫn có thể được.

Tôi sớm biết các cô lợi hại. Diệp Mặc thầm nghĩ, nhưng hắn lại đột nhiên nhìn
thấy ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của đạo cô, trong lòng căng thẳng. Trong
lòng tự nhủ chẳng lẽ mình lại lộ ra sơ suất gì sao? Vừa nãy hắn nói chuyện rất
cẩn thận mà.

Suy nghĩ của Diệp Mặc vừa chuyển, lời nói trước sau và thần thái của đạo cô
này rõ ràng mâu thuẫn, vừa nãy rõ ràng nhìn thấy biểu hiện lo lắng của cô, bây
giờ lại cứ như không có quan hệ gì. Điều này rõ ràng đạo cô thay đổi sách lược
đối với hắn, Diệp Mặc cũng lập tức biết được chỗ mà hắn để lộ ra sơ hở chính
là chỗ nào rồi.

Hắn liền ngẩng đầu biểu hiện bộ dạng ngạc nhiên mừng rỡ nói:

-Vị sư phụ này, cô biết võ thuật thật sao? Tôi có thể học không? Tôi nghe nói có rất nhiều cao nhân đều là ẩn cư trong rừng sâu. Am Tận Ngôn của các cô cũng là ẩn cư trong núi nhỉ?

Diệp Mặc nói xong câu đó, liền chờ đợi đạo cô phản ứng lại, nhưng hắn rõ ràng
chú ý thấy ánh mắt đạo cô có chút bình thường trở lại.

Quả nhiên cô ta đang dò xét mình, bình thường ở Hoa Hạ này, vẫn còn có cao
nhân dị sĩ. Rất nhiều người hi vọng rằng mình có thể tình cờ gặp được một cao
nhân, người này có thể dạy ình bản lĩnh mà ngày thường nghĩ cũng không nghĩ
tới.

Lúc này Diệp Mặc mơ hồ hiểu được Ngụy Vĩnh Càn sao có thể ở được với tiểu cô
này, rất có thể gã muốn học chút bản lĩnh, kết quả lại khúm núm dưới chân đạo
cô này.

-Tên đạo của tôi là Giai Uấn, nếu như anh nhất định muốn bái sư, tôi cũng có thể tiến cử cho anh. Nhưng am Tận Ngôn chúng tôi nhận đệ tử rất nghiêm khắc…

Vị đạo cô này khẽ mỉm cười, gật đầu nói.

-Giai Uấn sư phụ, tôi bằng lòng tiếp nhận cuộc kiểm tra nghiêm ngặt đó, chỉ cần có thể học võ…

Ánh mắt khẩn thiết của Diệp Mặc không chút nghi ngờ, chỉ có điều trong lòng
hắn lại thầm khinh bỉ chính mình, có lẽ bây giờ hắn có thể lấy giải Oscar được
rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.