Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 586: Thật sự không quyến rũ sao?


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 586: Thật sự không quyến rũ sao?

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Kim Châu Chân Vị không phải chỉ thuần túy là gọi thức ăn, mà kiểu bàn ăn công
thêm gọi món. Thật giống như ngồi xe taxi, khi mới lên là một giá, sau đó càng
đi, giá lại càng tăng. Cái gọi là kiểu bàn ăn, chính là ba loại bàn bạc, bàn
vàng, và bàn kim cương. Từ mười ngàn trở xuống là bàn bạc. Từ mười ngàn đến
tám mươi ngàn đều là bàn vàng. Mà bàn kim cương là loại 88888 tệ.

Giá của Kim Châu Chân Vị căn cứ vào loại bàn. Bàn thấp nhất chính là 2222
đồng, cao nhất chính là 88888 đồng.

Túy Viện Viện gọi một bàn bạc 8888 đồng. Sau khi gọi loại bàn xong, liền trực
tiếp đi vào phòng, thông qua bức bình phong trong phòng để gọi món ăn là được
rồi. Đương nhiên cũng có thể đi tới quầy gọi thức ăn cũng được. Tương đối mà
nói, cái giá này đã không thấp.

Không nên nhìn Túy Viện Viện chỉ gọi một bàn bạc 8888, nhưng với rượu nước và
một vài món ăn phụ, bữa cơm này khẳng định phải vượt quá mười lăm ngàn đồng.
Đây vẫn là phải xem anh uống rượu gì. Nếu là rượu cao cấp hơn, nói không chừng
mấy lần mười lăm nghìn này cũng không đủ.

– Chúng ta chỉ có hai người, không nên gọi nhiều như vậy. Hơn nữa ăn không
hết sẽ lãng phí.

Diệp Mặc thấy Túy Viện Viện gọi đồ ăn đã quá mười lăm nghìn, liền nhắc nhở cô
một câu.

Túy Viện Viện mỉm cười.

– Anh Diệp, em thật vất vả mới có một cơ hội mời anh ăn một bữa cơm. Nếu
không gọi nhiều một chút, lần sau muốn mời anh, không biết phải chờ tới khi
nào.

Diệp Mặc biết Túy Viện Viện muốn cảm ơn, sờ sờ cằm, không tiếp tục phản đối
nữa.

Một đôi nam nữ đi theo phía sau Diệp Mặc nghe Túy Viện Viện nói xong, lúc này
mới hiểu được, hoá ra người mời khách lần này lại là cô gái kia.

An Ngưng nhíu mày. Cô ta nhận ra Diệp Mặc và Túy Viện Viện cũng không là người
có tiền. Nhưng nếu không có tiền còn tới nơi này ăn tiệc lớn, điều này khiến
cô ta cảm thấy rất khinh thường. Đương nhiên điều này không phải là chủ yếu
nhất. Chủ yếu là không ngờ người đàn ông kia lại dựa vào bộ mặt công tử bột
của mình để ăn miễn phí.

– Anh bạn, tôi nghĩ nếu cùng phụ nữ đến ăn cơm, tốt nhất là đàn ông thanh
toán tiền chứ. Để một cô gái thanh toán hóa đơn như vậy, có chút mất thân
phận.

Người đàn ông dẫn theo An Ngưng đã nhận ra vẻ không thoải mái của cô ta, cười
hì hì đi đến bên cạnh Diệp Mặc nói.

Túy Viện Viện lập tức mất hứng. Cô nhìn lướt qua người đàn ông này lập tức
nói:

– Tôi mời khách liên quan gì đến anh? Tôi bằng lòng, tôi dùng tiền của mình.
Thật đúng là nhàn rỗi xen vào việc của người khác.

Cô gái tên là An Ngưng không ngờ được Túy Viện Viện không biết phân biệt phải
trái như vậy. Cô ta thực sự không nhịn được liền ngắt lời nói:

– Vị tiểu thư này, Chí Nhưỡng cũng chỉ có lòng tốt, cô có cần phải làm như
vậy không?

– Cô mới là tiểu thư. Cả nhà cô đều là tiểu thư.

Ấn tượng trong lòng Túy Viện Viện đối với An Ngưng vốn không tệ lắm, nhưng chỉ
vì điều này đã lập tức giảm xuống.

– Cô…

An Ngưng cảm giác đôi nam nữ trước mặt này thật sự không có bất kì giáo dục
gì. Thật giống như người đàn bà chanh chua xấu xa cãi nhau trên phố.

Người đàn ông vừa tiến tới định nói gì lại bị An Ngưng ngăn lại. Bỗng nhiên cô
ta nói với người đàn ông kia:

– Chí Nhưỡng, người khác làm gì thì kệ người ta, chúng ta cũng gọi món ăn đi.

– Được, em nói rất đúng. A, bàn thấp nhất chỉ có mấy ngàn đồng? Bàn bạc mấy
ngàn đồng này có thể ăn cái gì? Rất mất mặt. Anh bạn, cho tôi tới một bàn kim
cương 88888.

Ban đầu người đàn ông kia chắc sẽ không gọi bàn kim cương đắt nhất này, nhưng
vừa rồi hai người này không biết phân biệt phải trái, anh ta muốn dùng tiền để
làm mất mặt bọn họ.

Diệp Mặc không nói gì, nhưng Túy Viện Viện lại tức giận không nhịn được. Làm
vậy không phải muốn làm mất mặt cô sao? Phải biết rằng tuy ở đây có nhiều
người ăn cơm, nhưng gọi một bàn bạc 8888 cũng không nhiều lắm. Cô đã gọi đủ
cao. Nhưng hai người nói vậy, có khác nào nói cô quá keo kiệt. Ban đầu cô mời
Diệp Mặc ăn cơm là chân tâm thật ý. Cứ như vậy, anh Diệp sẽ nghĩ về mình thế
nào.

– Hừ, bàn 88888 tôi không phải ăn không nổi…

Túy Viện Viện đã tính đổi một bàn kim cương đắt nhất, lại bị Diệp Mặc ngăn
lại.

Thấy Túy Viện Viện mất hứng, Diệp Mặc mỉm cười nói:

– Viện Viện, hai người chúng ta cũng không phải là heo, gọi nhiều như vậy ăn
có hết không? Bàn 8888 đã là quá nhiều rồi. Cứ như vậy đi.

– Anh nói vậy là có ý gì?

An Ngưng nhướng mày, lập tức cảm thấy không thoải mái.

– Tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở anh một câu, sao anh nói như vậy? Ai là heo
hả?

Lúc này Diệp Mặc mới nhớ ra vừa rồi hai người kia cũng gọi bàn kim cương. Thật
lòng mà nói, hắn không có ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Hiện tại cô gái này
vừa nói, lại bảo vừa rồi mình đã mắng bọn họ.

– Tôi tính tình tốt, không ỷ thế hiếp người, đừng tưởng rằng tôi chắc chắn sẽ
không khi dễ người.

Người đàn ông tên Chí Nhưỡng cũng tỏ ra không thoải mái.

Diệp Mặc suy nghĩ. Đây vốn là một chuyện nhỏ, cần gì phải làm ầm ĩ lên. Gã có
tiền đi ăn đồ tốt. Vừa rồi mình nói vậy quả thật có thể khiến người ta hiểu
lầm. Nghĩ đến đây hắn mỉm cười.

– Vừa rồi tôi nói vậy không phải mắng hai người, tin hay không thì tùy cô.
Viện Viện, món ăn chúng ta gọi đã đưa lên rồi. Tôi thật muốn biết rốt cuộc món
ăn đắt tiền đó thế nào.

Người đàn ông kia vừa định nổi giận, lại bị cô gái gọi là An Ngưng giành trước
một bước. An Ngưng nghe Diệp Mặc nói xong, không ngờ tự nhiên cười nói.

– Vừa rồi là tôi không tốt, là tôi quá nhạy cảm. Tôi tên là An Ngưng, đây là
danh thiếp của tôi.

Nói đến đây, cô gái đưa một danh thiếp có in lá phong đỏ qua. Trên danh thiếp
còn có một mùi thơm thoang thoảng.

Mấy người bao gồm của Diệp Mặc đều ngây ngẩn cả người. Cô gái xinh đẹp này
thay đổi cũng quá nhanh. Mọi người đều tưởng rằng cô ta muốn trở mặt, nhưng
không ngờ lại muốn kết giao với Diệp Mặc. Chỉ cần nhìn tấm danh thiếp tinh
xảo, còn có mùi thơm thoang thoảng, đã biết danh thiếp này không phải thứ có
thể tùy ý đưa cho người khác.

Ngay cả Chí Nhưỡng cũng sa sầm mặt xuống. Loại danh thiếp này, ngay cả mình
cũng không có một cái, không ngờ người đàn ông xa lạ này lại lấy được.

Diệp Mặc âm thầm lắc đầu. Tuy rằng cô gái này rất đẹp, nhưng ánh mắt của cô ta
quá cố chấp. Hơn nữa tuy rằng vẻ mặt cô lạnh lùng, nhưng bên trong lại có một
hương vị mà Diệp Mặc không thích. Hoặc là nói cô ta là một người có lòng dạ
thâm trầm.

Nhưng đối mặt với một cô gái trực tiếp đưa danh thiếp cho, Diệp Mặc không thể
từ chối. Nếu làm như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người ta.

Diệp Mặc mỉm cười, nhận danh thiếp, nói một câu.

– Hiện tại tôi còn chưa có công việc, cho nên không có danh thiếp.

Sau đó, hắn dẫn theo Túy Viện Viện trực tiếp vào phòng riêng.

Tuy rằng không có bất kỳ tâm tư gì đối với Diệp Mặc, nhưng Túy Viện Viện lại
không thích cô gái An Ngưng kia. Sau khi vào phòng riêng, cô lập tức nói với
Diệp Mặc:

– Anh Diệp, tôi thấy cô An Ngưng kia không phải là một người đơn giản. Anh
phải cẩn thận một chút.

Diệp Mặc gật đầu ra hiệu không sao. Kỳ thật hắn còn chưa nhìn tới danh thiếp
kia đã để vào trong thùng rác. Chỉ có điều chuyện như vậy đương nhiên hắn
không thể nói với Túy Viện Viện.

Nhìn bóng Diệp Mặc và Túy Viện Viện rời khỏi, An Ngưng lạnh lùng cười. Cô tin
tưởng sau này người trẻ tuổi kia sẽ gọi điện thoại cho cô ta. Đến lúc đó cô ta
sẽ chế giễu hắn một phen. Hơn nữa cô ta khẳng định khi vừa nhìn thấy mình, bộ
dạng người thanh niên kia giống như không thấy mình, đó nhất định là giả vờ.
Chắc chắn là như vậy.

Người như thế cô từng gặp nhiều rồi. Cho nên hôm nay cô nhất định phải giáo
huấn kẻ có da mặt vô cùng dày không biết tốt xấu này một chút. Cô ta rất tự
tin về dung mạo của mình. Ít nhất cô ta chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp hơn
cô ta. Cho dù là ngôi sao minh tinh điện ảnh ca nhạc dùng lớp phấn dày để che
giấu cũng không so sánh được với cô ta.

– An Ngưng, vừa rồi sao cô lại đưa danh thiếp kia cho hắn. Tôi thấy hắn không
có thiện ý với cô. Cô phải cẩn thận một chút. Nếu là tôi, tôi lập tức sai
người dạy cho hắn một bài học.

Sau khi thấy An Ngưng đưa danh thiếp kia cho Diệp Mặc, trong lòng Chí Nhưỡng
vẫn cảm thấy không thoải mái.

An Ngưng mỉm cười.

– Không có gì, anh không nên tùy tiện giáo huấn người khác. Lần trước không
phải ông nội anh cố ý mở cuộc họp, để công tử các anh kiềm chế một chút sao?

– Đấy chẳng qua là ở Yến Kinh mà thôi. Tôi lại không ở Yến Kinh, hơn nữa tôi
đã rất kiềm chế rồi. Bình thường người khác không động tới tôi, tôi cũng không
chủ động ra tay.

Người đàn ông tên Chí Nhưỡng này có chút oan ức nói.

– Đúng rồi, tôi nghe bác trai nói nhà các cô đang làm thủ tục di dân tới Lạc
Nguyệt. Chuyện thế nào rồi?

Chí Nhưỡng nhớ chuyện chủ yếu hôm nay gã hẹn An Ngưng ra ngoài.

An Ngưng lắc đầu nói:

– Bây giờ còn chưa giải quyết xong. Hiện tại yêu cầu di dân của Lạc Nguyệt
còn nghiêm ngặt hơn trước kia rất nhiều.

– Vậy thì không cần đi nữa.

Chí Nhưỡng vội vàng khuyên nhủ.

An Ngưng trầm mặc một hồi, rồi mới lên tiếng:

– Tôi đã tới Lạc Nguyệt một lần. Nơi đó rất đẹp. Khắp nơi, tôi đều không nhìn
thấy những chuyện không công bằng. Nhưng hiện tại mỗi ngày tôi mở trang web ra
đều bắt gặp một vài chuyện không công bằng. Trong lòng tôi cảm thấy rất không
thoải mái. Nhưng tôi lại không thể thay đổi được điều gì.

– Dù sao đi nữa cũng không ai dám khi dễ cô, làm gì phải quan tâm nhiều như
vậy làm gì?

Chí Nhưỡng có chút không nỡ để An Ngưng đi, nói.

– Nhưng tôi sống trên một mảnh đất lớn như vậy…

An Ngưng lắc đầu, không nói tiếp. Cô ta biết cũng không có cách nào nói về đề
tài này với loại người có tiền như Chí Nhưỡng. Gã chưa từng trải qua, hơn nữa
cũng không quan tâm tới việc này.

– Nhưỡng thiếu gia…

Một giọng nói lớn cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người. Hai gã thanh niên đã
đi tới.

Người thanh niên đi trước chưa đến 30 tuổi. Nhiều nhất chỉ khoảng hai mươi
sáu, hai mươi bảy tuổi. Mặt chữ điền, thoạt nhìn thực sự anh tuấn khác thường.
Người thanh niên đi phía sau anh ta xem ra lớn tuổi hơn một chút, nhưng cũng
không lớn hơn nhiều lắm. Tuy nhiên người thanh niên phía sau anh ta cũng rất
là anh tuấn, hơn nữa vừa nhìn liền biết có giáo dục tốt.

– Hàn Đan, đã lâu không gặp anh. Vị này chính là…

Người đàn ông đang nói chuyện cùng An Ngưng lập tức ngạc nhiên mừng rỡ chào
hỏi.

Người gọi là Hàn Đan chính là người mặt chữ điền đi phía trước. Anh ta vội
vàng đi tới, vỗ vào vai của Chí Nhưỡng nói:

– Thật không ngờ lại gặp anh ở đây. Xem ra anh cũng là người sành ăn. Giới
thiệu một chút, vị này chính là Chương Lai Bân, từ Ninh Hải tới, vừa mới xuống
khỏi máy bay. Lai Bân, vị này chính là bạn thời đại học của tôi…

Nói tới đây người đàn ông tên Hàn Đan bỗng nhiên ngừng lại. Anh ta nhìn An
Ngưng thiếu chút nữa thì ngây người. Một cô gái rất xinh đẹp. Cũng may anh ta
phản ứng tương đối nhanh, biết bộ dáng của mình có chút giống Trư bát giới
rồi.

– Chào các anh, tôi tên là An Ngưng…

An Ngưng chủ động chào hỏi.

– Chào cô, chào cô…

Hàn Đan càng lộ ra bộ dạng Trư bát giới.

Ngược lại Chương Lai Bân chỉ tùy ý chào hỏi một câu. Tuy rằng An Ngưng được
xem là một cô gái tuyệt sắc, nhưng trong lòng anh ta chỉ có Tô Tĩnh Văn, những
người khác đều là hư ảo.

Hôm nay là lần thứ hai An Ngưng cảm thấy kinh ngạc. Nếu nói lần đầu tiên là
Diệp Mặc giả vờ, nhưng thái độ của Chương Lai Bân lại có chút lãnh đạm. Ít
nhất Diệp Mặc còn nhìn cô một cái. Còn Chương Lai Bân thậm chí có thể nói là
có chút thất thần, hơn nữa lại không thất thần vì cô ta.

Chẳng lẽ mình thật sự không quyến rũ sao?

Toái Càn Khôn

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.