Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 584: Chẳng qua lúc ấy thấy buồn rầu


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 584: Chẳng qua lúc ấy thấy buồn rầu

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Hiện giờ Lạc Nguyệt đã đi vào quy củ, hơn nữa Diệp Mặc tin tưởng, cho dù có
một số quốc gia muốn có được Lạc Nguyệt, cũng sẽ không dễ dàng khiêu khích.
Thời gian Lạc Nguyệt xây dựng càng dài, như vậy lực lượng Lạc Nguyệt lại càng
dày.

Cho nên Diệp Mặc muốn đi ra ngoài làm một ít chuyện của mình, vì việc xây dựng
Lạc Nguyệt Thành, đã làm hắn trễ nãi rất lâu. Đối với một người tu luyện mà
nói, hắn nên dùng tinh lực chủ yếu đặt vào việc tu luyện và tìm kiếm tài
nguyên tu luyện là trên hết.

Còn có một điều, Diệp Mặc muốn đi tìm một con tiểu hồ ly màu trắng, nếu con
cáo tuyết nhung kia thật sự có thể tìm được linh thạch và linh dược cùng loại,
như vậy hắn mới thành công được.

Đương nhiên quan trọng nhất là, Diệp Mặc muốn đi tìm Lạc Ảnh, hắn tuy rằng đều
yêu Khinh Tuyết và yêu Lạc Ảnh, nhưng hắn vẫn không muốn hôn lễ của mình lại
thiếu Lạc Ảnh. Bất kể kiếp trước và kiếp này, bất kể là sư phụ lúc trước hay
là Tố Tố hiện giờ, Lạc Ảnh ở trong lòng Diệp Mặc luôn không thay đổi.

Lần trước hắn ở sa mạc Takla Makan đã biết được tin tức của Lạc Ảnh, nhưng bởi
vì sự tình Lạc Nguyệt nên không có cách nào tiếp tục đi điều tra, lần này nhất
định phải đi điều tra một chút.

Lúc chạng vạng tối, Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết mới trở lại chỗ ở, nhưng thật
không ngờ Hàn Yên đã đợi hắn rất lâu rồi.

Thấy Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết trở về, Hàn Yên lập tức liền đứng lên.

– Hàn Yên, em tìm anh có việc gì?

Diệp Mặc kỳ quái nhìn Hàn Yên, theo lý mà nói khi các cô tu luyện sẽ rất ít
khi đi ra ngoài, hơn nữa cái chỗ kia cô tìm được cũng rất hẻo lánh, non xanh
nước biếc. Sau đó 'Liên hàng Tĩnh Trai, đã xây xong sơn môn ở cùng chỗ thung
lũng này, tất cả những thứ đó vẫn là nhờ Diệp Mặc giúp.

Sắc mặt Hàn Yên có chút không tự nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ lúc trước cô cùng
Lý Hồ đến Yến Kinh để báo thù Diệp Mặc, nhưng hiện giờ lại có thể đến nước
này.

– Là ông nội của em bảo em tới hay sao? Lại là vì máy gây nhiễu nữa chứ gì?
Những thứ đó em chỉ cần nói với chị Nguyệt Hoa là được rồi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn cảm giác việc này Hàn Yên không nên ra mặt, cô nên
cố gắng tu luyện. Bởi vì đối với việc máy gây nhiễu, Diệp Mặc sẽ không động
tay động chân với bất kỳ một quốc gia nào, chỉ cần có tiền là tốt rồi. Cho nên
Hàn Yên không cần phải đến mở cửa sau này.

Hàn Yên lắc lắc đầu,

– Không phải, mặc dù là ông nội của em để cho em tới đây, tuy nhiên cũng
không phải chuyện máy gây nhiễu gì. Ông nội của em muốn mời anh đi Yến Kinh,
nếu không phải là bởi vì tình huống đặc thù, ông nội của em sẽ chủ động lại
đây một chuyến.

Diệp Mặc lập tức hiểu được, Hàn Tại Tân đại diện cho quân đội Hoa Hạ, nếu tại
thời điểm mẫn cảm này, ông ta đến Lạc Nguyệt quả thật không hợp thích lắm.

Diệp Mặc gật gật đầu,

– Được, anh vốn cũng định đi ra ngoài một chuyến, đến lúc đó thuận tiện đi
Yến Kinh một chuyến. Lão Hàn còn nợ anh một lượng khoáng thạch lớn, anh phải
đi đòi về.

Hàn Yên nói câu cảm ơn có chút mất tự nhiên, lúc này mới xoay người rời đi.

Cô là thật sự cảm tạ Diệp Mặc, để sư môn của nàng có thể có được nơi tu luyện
tốt như vậy ở Lạc Nguyệt.

Chuyện cáo tuyết nhung gác qua một bên, sau khi Diệp Mặc rời khỏi Lạc Nguyệt,
muốn đi Ninh Hải thăm em gái Đường Bắc Vi, tuy rằng Đường Bắc Vi thích Ninh
Hải, không muốn rời đi. Nhưng Diệp Mặc lại có chút không yên tâm cho lắm, sau
khi cho nàng không ít Hỏa Cầu phù, còn thường xuyên đến thăm nàng.

'Tây Hồ nhân gia”; Ninh Hải. Đây là nơi sau khi Diệp Mặc tới nơi này, lần đầu
tiên ăn cơm ở chốn này. Lúc này hắn đi qua 'Tây Hồ nhân gia’, bất chợt không
khỏi nhớ lại. Lần đó là Tô Tĩnh Văn mời cơm, Tô Tĩnh Văn chẳng những giúp hắn
làm một việc mà còn mời hắn ăn cơm ở trong này.

Thực tế mà nói, hắn quen Tô Tĩnh Văn trước khi quen Ninh Khinh Tuyết. Diệp Mặc
theo bản năng đem thần thức quét về phía 'Tây Hồ nhân gia”; lại phát hiện nơi
mà lần trước hắn và Tô Tĩnh Văn ăn cơm, Tô Tĩnh Văn một mình ngồi ở bên trong
có chút sững sờ.

Đã nhìn thấy cô, hơn nữa Diệp Mặc vẫn có thiện cảm rất lớn đối với Tô Tĩnh
Văn, hắn lập tức liền tiến vào quán cơm này, thậm chí ngay cả chị chủ Phương
xinh đẹp kia cũng không chào hỏi.

– Tĩnh Văn, cô sao lại một mình ngồi ở chỗ này? Cô không phải cùng Bắc Vi ở
cùng một chỗ sao?

Diệp Mặc đẩy cửa phòng ra, cười hỏi.

– Diệp…

Tô Tĩnh Văn bỗng đứng lên, nàng cười thật tươi đứng ở trước mặt Diệp Mặc, theo
bản năng dụi dụi con mắt. Vừa nghĩ đến hắn, làm thế nào hắn liền hiện ra ở
trước mặt của mình rồi hả? Mình không phải mơ hả?

– Cô không sao chứ?

Diệp Mặc theo bản năng muốn giơ tay nắm lấy cổ tay Tô Tĩnh Văn.

Không nghĩ tới Tô Tĩnh Văn lại đột nhiên giơ tay bắt lấy tay Diệp Mặc trước,

– Anh đúng là Diệp Mặc, anh, anh làm sao biết tôi ở trong này?

– Thời gian dài như vậy đừng nói là quên tôi rồi nhé, cô mà quên thì cũng quá
nhanh rồi đó. Tôi là đi ngang qua nơi này, nhớ tới lần đầu tiên cô mời tôi ăn
cơm chính là ở trong này, cứ tới đây nhìn, không nghĩ tới cô cũng ở đây. Tuy
nhiên, cô thật ra càng ngày càng đẹp.

Diệp Mặc nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên Tô Tĩnh Văn đưa hắn về từ đồn cảnh
sát, về phần Tô Tĩnh Văn càng ngày càng đẹp, những lời này là nói thật. Diệp
Mặc cũng biết, đây hẳn là hiệu quả của 'Trú Nhan Đan’.

Tô Tĩnh Văn mắt đỏ lên, ngay sau đó mặt cũng đỏ lên, cô đang kích động, nên đã
quên tay Diệp Mặc còn đang bị cô nắm trong tay.

– Cảm ơn anh còn nhớ tới tôi…

Tô Tĩnh Văn lại cảm thấy lúc này cô thật sự không tìm được lời gì để nói.

Diệp Mặc cảm giác Tô Tĩnh Văn đối với hắn có chút không bình thường, nhưng hắn
có Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết đã rất thỏa mãn rồi. Hắn trong lúc nhất thời
không ngờ cũng không tìm thấy lời nói thích hợp để dỗ dành Tô Văn.

Cửa lại bị mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi cầm một bó hoa hồng đứng ở cửa, y
giật mình nhìn Tô Tĩnh Văn đang nắm lấy tay Diệp Mặc, cũng sững sờ ở đó.

Tô Tĩnh Văn lúc này mới phản ứng lại, tay Diệp Mặc vẫn bị cô bắt lấy, cô mặt
đỏ lên, khẩn trương buông ra. Trong nháy mắt, không khí hiện trường trầm mặc
có chút quỷ dị.

– Ách, rất xin lỗi, anh không biết hai người đang hẹn hò, anh đi trước.

Diệp Mặc lúc này mới biết được hoá ra Tô Tĩnh Văn đã cùng người khác hẹn gặp
mặt ở chỗ này, chính mình đến không phải làm bóng đèn sao?

Trong lòng của hắn hơi có chút không thoải mái, tuy nhiên lập tức tỉnh lại.
Mình không thể cho Tô Tĩnh Văn bất kỳ vật gì, cô và người khác hẹn hò sao mình
lại không thoải mái? Điều này cũng thật là bá đạo. Nghĩ đến đây Diệp Mặc âm
thầm lắc lắc đầu, theo bản năng phản ứng có chút không vừa lòng đối với chính
mình.

– Đúng rồi, Bắc Vi ở nhà không?

Diệp Mặc trước khi đi hỏi

– A, ngày hôm qua Bắc Vi nói đi tham gia cuộc họp mặt với bạn học, nói hôm
nay trở về. Nhưng tôi đã đợi cô ấy một ngày, cô ấy vẫn chưa có trở về, cho nên
một mình buồn…

Tô Tĩnh Văn trả lời theo bản năng.

Họp mặt với bạn học? Diệp Mặc trong lòng hơi sửng sốt, xem ra Bắc Vi đi Đàn
Đô. Mình muốn đi dãy núi Hoành Đoạn tìm 'Khổ mười nam’, còn vào trận pháp nội
ẩn môn, vừa lúc đi qua Đàn Đô, thuận tiện đi thăm em gái.

– Cảm ơn cô nhé, không quấy rầy hai người nữa, tạm biệt.

Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác không được thoải mái, hắn cảm giác mình có chút
ngụy quân tử. Tô Tĩnh Văn và hắn chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi, mà mình quả
thật luôn xem cô ấy là bằng hữu, một người bạn và người khác hẹn hò, hắn làm
sao lại không thoải mái?

Dùng sức lắc lắc đầu, Diệp Mặc rất nhanh ra khỏi 'Tây Hồ nhân gia”;

– A, Diệp Mặc, anh chờ tôi một chút, không phải như anh nghĩ…

Thời điểm Tô Tĩnh Văn kịp phản ứng lại, Diệp Mặc đã biến mất không thấy bóng
dáng đâu nữa, cô lập tức liền đuổi theo.

– Tĩnh Văn…

Tên con trai đang cầm bó hoa tươi thấy Tô Tĩnh Văn vội vã chạy xuống lầu, cũng
gọi lại một câu.

– Chương Lai Bân, làm sao anh biết tôi ở 'Tây Hồ nhân gia‘? Người tôi thích
chỉ có một, anh ấy không phải anh, rất xin lỗi, tôi đi đây.

Nói xong Tô Tĩnh Văn không đợi người con trai này trả lời, liền vội vã lái xe
rời khỏi.

Trong nội tâm nàng đang hối hận, không phải hối hận vì sự tình hôm nay, mà là
hối hận vì chuyện lúc ban đầu. Lúc trước cô rõ ràng có thiện cảm với Diệp Mặc,
thậm chí sau đó có chút thích hắn. Nhưng do sự kiêu ngạo của nàng làm cho nàng
không muốn thừa nhận việc này, thậm chí sau khi biết chuyện Ninh Khinh Tuyết
cùng Diệp Mặc giả kết hôn, trong nội tâm nàng vẫn không thoải mái, cô cảm giác
mình giống như đã bỏ lỡ cái gì đó.

Sự thật quả nhiên cô không có đoán sai, Ninh Khinh Tuyết sau một thời gian
ngắn ở cùng một chỗ với Diệp Mặc, không ngờ thật sự đã yêu Diệp Mặc, mà Diệp
Mặc dường như cũng thích Ninh Khinh Tuyết, việc này cô không chỉ nghe Lý Mộ
Mai nói một lần.

Cũng đúng, Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc cả ngày đều ở bên trong cái tiểu viện
kia tại Ninh Hải, không sinh ra cảm tình mới là việc lạ. Nghe Lý Mộ Mai nói,
hai người thậm chí còn ngủ chung một căn phòng.

Nói thật lòng, nếu không phải có cảm tình đặc biệt với Diệp Mặc, cô cũng sẽ
không cất giữ món quà Diệp Mặc tặng cho đến hôm nay, cô cũng sẽ không để Diệp
Mặc cùng cô nhảy điệu nhảy đầu tiên. Nàng là người tới trước, tuy nhiên lại
thua bởi người đến sau là Ninh Khinh Tuyết. Lúc trước cô biết rõ phong cách
làm người của Diệp Mặc hơn so với Ninh Khinh Tuyết, hoặc là nói hiểu rõ Diệp
Mặc hơn một ít, chỉ là bởi vì kiêu ngạo và chờ đợi hoặc là không dám thừa
nhận, mới mất đi mối tình đầu quý giá nhất kia.

Cô thừa nhận Ninh Khinh Tuyết càng dũng cảm hơn so với cô, thời điểm biết mình
thích Diệp Mặc, cô không có bảo thủ mà theo đuổi người mình thích. Cho tới hôm
nay, cô vẫn như cũ không biết vì sao một người phụ nữ cao ngạo như Ninh Khinh
Tuyết lại khăng khăng một mực đi yêu Diệp Mặc như vậy.

Lần đó Ninh Khinh Tuyết hỏi cô cách dùng bùa, cô chỉ biết Ninh Khinh Tuyết hẳn
là đi tìm Diệp Mặc. Lần đó hẳn là rất nguy hiểm? Có lẽ Diệp Mặc vì lần đó mới
thích Ninh Khinh Tuyết đấy.

Tô Tĩnh Văn lái xe rất nhanh, nghĩ đến đây, trong lòng lại thở dài.

Nhìn Tô Tĩnh Văn lái xe, Chương Lai Bân buồn bã buông hoa tươi trong tay
xuống. Tuổi thơ của y vô cùng cao ngạo, thông minh hơn người, hơn nữa lại là
công tử của Bí thư Thành ủy, vóc người lại đẹp trai, phong độ. Cho nên vẫn
chính là hoàng tử bạch mã tốt nhất trong lòng các cô gái.

Mà Chương Lai Bân cũng rất biết giới hạn, y khác với đại bộ phận công tử khác
chính là chưa bao giờ đi ra ngoài lêu lổng. Đối với phụ nữ lại không xằng bậy,
tuy rằng hậu trường của y đủ cứng, nhưng y lại không có bất cứ quan hệ nào với
tất cả người trong nhà của mình, tất cả y đều dựa vào chính mình phấn đấu mới
có được.

Đây là lần đầu tiên y chủ động theo đuổi một cô gái, nhưng không nghĩ tới hao
tổn tâm sức lại liên tiếp bị cự tuyệt.

Diệp Mặc lúc này đã đứng ở cửa trường đại học sư phạm Đàn Đô, hắn cảm giác em
gái đến Đàn Đô tham gia họp mặt bạn học hẳn là không cần quá hai ngày, máy bay
từ Ninh Hải đến đây chỉ cần một giờ đã đến. Hơn nữa Bắc Vi ở Ninh Hải còn có
một bồn hoa phải chăm sóc, cô nhất định tham gia họp mặt xong sẽ trở về, nhưng
hiện tại cô đã ở Đàn Đô một đêm rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.