Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 575: Thu hoạch không nhỏ


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 575: Thu hoạch không nhỏ

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Lúc này Diệp Mặc đứng ở khu vườn trái cây tại sơn trang hào hoa của Mông gia,
nhìn gốc cây ăn quả trước mắt này, từ kích động vô cùng đến thất vọng thật
sâu, hắn thậm chí không có cách nào biểu đạt tâm tình chênh lệch của mình. Bởi
vì cái cây cao chưa tới ba mét ở trước mặt lại là một gốc cây 'Khổ mười năm”,
nhưng bởi vì không được chăm sóc tốt nên nó đang cận kề với cái chết.

'Khổ mười năm’, ở Tu Chân giới đều là khó có thể tìm được linh quả, nằm trong
ba vị thuốc chủ yếu để luyện chế Trúc Cơ Đan, cái khó tìm nhất không phải là
'Thanh Hoa Thanh Diệp thảo” cũng không phải 'già lam hoa” mà là 'Khổ mười năm
“, cho nên cũng đã tạo thành nguyên nhân khó chế được 'Trúc Cơ Đan’.

Một quả 'Khổ mười năm’, bán được mấy vạn linh thạch, chuyện này tuyệt đối
không ngạc nhiên.

'Khổ mười năm’, rất khó trưởng thành, hơn nữa hàng năm nhiều nhất chỉ ột cm,
cây 'Khổ mười năm’ trước mắt này, cao gần ba mét, hiển nhiên đã gần ba trăm
năm, là một gốc cây 'Khổ mười năm’ rất khó kiếm được.

Tiếc nuối duy nhất là, tuy rằng gốc 'Khổ mười năm’ này, một mình chiếm gần một
mẫu vườn trái cây, hơn nữa nhìn thì thấy nó được chăm sóc rất là cẩn thận,
nhưng linh khí tự thân nó đã dần dần tiêu tan, đang chờ chết. Cho dù Diệp Mặc
muốn cứu sống gốc 'Khổ mười năm ” này cũng nhất định phải có linh thạch để bố
trí Tụ Linh Trận pháp. Không cần nói đến việc Diệp Mặc không có linh thạch,
cho dù có linh thạch, cũng không có khả năng lãng phí để bố trí loại trận pháp
này, mà nhất định là dùng để tu luyện.

Tuy nhiên nói một cách khác, có thể nuôi sống 'Khổ mười năm ‘ở cái chỗn này
đến ba trăm năm, đã không dễ dàng gì. Chứng tỏ Mông gia vẫn được đấy.

Về 'Khổ mười năm ” có một câu đồn đại, chính là 'Mười năm nở hoa, một khi kết
quả, đắng ở tâm này, ngọt ở một con đường riêng’. Bởi vì ở Tu Chân giới, chỉ
có chân chính bước vào giai đoạn Trúc Cơ, mới có thể tính là chân chính bước
vào tu đạo. Mà muốn Trúc Cơ, ắt không thể thiếu 'Khổ mười năm’.

– Bác sĩ Mạc…

Mông Cửu Sơn thấy Diệp Mặc đứng trước cây 'Khổ mười năm’ nhìn thật lâu sau lại
lắc đầu, hình dạng thất vọng, không khỏi kêu một câu.

Diệp Mặc nhìn Mông Cửu Sơn nói:

– Cây này của ông chỉ có thể sống thêm vài năm nữa thôi.

Nghe xong lời Diệp Mặc nói, Mông Cửu Sơn trên mặt lộ ra sự ảm đạm, gật đầu nói

– Đúng vậy, bác sĩ Mạc, cậu đã nhìn ra, gốc 'tương tâm quả’ này, quả thật
không sống được mấy năm.

Tương tâm quả ? Diệp Mặc hơi sửng sốt, lập tức liền kịp phản ứng đây là một
cách gọi khác của loài cây 'Khổ mười năm’.

Diệp Mặc gật gật đầu cũng không có để ý chỉ có điều hỏi:

– Cây này chỉ sống vài năm nữa, điều này sao các ông biết được?

– Gốc 'Tương tâm quả’ này là do tổ tiên nhà chúng tôi truyền xuống đấy, bởi
vì rời khỏi nơi sinh trưởng của nó nhiều nhất chỉ sống được ba trăm năm, mà
chỉ còn có vài năm nữa là gốc 'Tương tâm quả’ sẽ được ba trăm năm tuổi.

Mông Cửu Sơn có chút thương cảm nói, gốc 'Tương tâm quả’ này, đối với Mông gia
bọn họ rất quan trọng. Thương cảm của ông ta không chỉ bởi vì vận mệnh của
'Tương tâm quả’ đã tới, mà cũng bởi vì Mông Cửu Sơn ông cũng chỉ có thể sống
thêm hai tuần lễ nữa thôi.

– Ồ, rời khỏi nơi sinh trưởng? Chẳng lẽ gốc 'Tương tâm quả’ này vốn không
phải do tổ tiên Mông gia trồng ư? Nếu như vậy các ông đã làm thế nào để nó có
thể sống được ba trăm năm?

Diệp Mặc trong mắt lộ ra kỳ quái, ở một trang viên vùng ngoại thành, có thể
làm cho 'Khổ mười năm’, loại linh dược này sống nhiều năm như vậy, coi như là
một kỳ tích rồi, thậm chí trong lúc này lại di dời qua một lần.

– Đúng vậy, năm đó tổ tiên Mông gia chúng tôi phát hiện ra loại cây Tương tâm
quả này, thời điểm đó 'Tương tâm quả’ cao chưa tới ba mươi phân, nhưng tổ tiên
lại đồng thời đào đi bùn đất phía dưới khoảng một thước…

Lời nói của Mông Cửu Sơn đã khiến Diệp Mặc hiểu tại sao ở đây đào nhiều đất đi
như vậy, việc kia chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến 'Khổ mười năm’ đã cao ba
mươi phân, trưởng thành, thời gian tăng lên, bùn đất và hỗn hợp xung quanh tạo
thành, hơn nữa được chăm sóc cẩn thận mới không bị chết. Chỉ có điều trải qua
nhiều năm như vậy, cây này sớm đã hút sạch chất dinh dưỡng trong đất mẹ, lúc
này mới héo rũ như vậy.

Quả nhiên Mông Cửu Sơn nói

– Thời điểm chúng tôi dời cây đến Hongkong trồng, lại đào một khoảng đất hơn
hai mươi thước. Rất gian nan khi dùng thuyền vận chuyển đến nơi này, cho dù là
như vậy, vẫn không thể bảo vệ gốc 'Tương tâm quả’ này.

Diệp Mặc nghe đến đó trong lòng bỗng nhiên vừa động, hắn đột nhiên mở miệng
hỏi:

– Tổ tiên của ông phát hiện 'Tương tâm quả’ là ở nơi nào?

Nghe xong Diệp Mặc hỏi, Mông Nguyên Sơn hiện lên vẻ ngượng nghịu.

Diệp Mặc vừa thấy liền hiểu được Mông Cửu Sơn khôn muốn nói, liền lập tức nói:

– Tôi có thể giúp Mông gia các ông trị hết bệnh, tôi chắc chắn làm được, chỉ
cần ông đồng ý nói ra 'Tương tâm quả’ này vốn được trồng ở đâu.

'Khổ mười năm’ sẽ sống tại nơi có linh khí khá đầy đủ, cho dù nơi đó đã không
có 'Khổ mười năm ” nhưng nếu linh khí sung túc, tu luyện cũng là có thể đấy.

Đối với cái bệnh này của Mông gia, Diệp Mặc đã hiểu được một ít, là tổ tiên
Mông gia năm đó dùng 'Khổ mười năm’ có sai sót mà tạo thành.

'Khổ mười năm’, không phải là không thể sử dụng với mật ong, nhưng nếu 'Khổ
mười năm” linh khí không đủ thì tốt nhất vẫn là luyện chế thành thuốc dùng.
Nói cách khác đối với một người thường không qua tu luyện, tuy rằng có thể
khinh thân kiện thể, thanh thần bổ não, nhưng lại rất dễ dàng tạo thành linh
khí không thể hấp thu, trực tiếp chặn sức sống. Đương nhiên nếu như linh quả
có linh khí sung túc, bình thường đều sẽ không phát sinh tình huống chặn sức
sống, không thể hấp thu sẽ tự động đọng lại trong người, dần dần sẽ được hấp
thu, hoặc là chậm rãi tràn đi.

Mông gia cũng là vì linh khí của 'Khổ mười năm’ thiếu thốn, cho nên mới thân
thể cường tráng hơn, nhưng sức sống lại bị chặn. Một khi vượt qua cửa ải này,
có thể sống đến trăm tuổi cũng không thấy ngạc nhiên. Nhưng thứ sức sống này
rất khó nói rõ, nếu chặn giáp, ngay cả thân thể dồi dào sức khoẻ, cũng không
thể sống sót.

Đương nhiên cũng có thể lựa chọn không ăn loại 'Khổ mười năm” này, nhưng cho
dù không ăn 'Khổ mười năm” cũng phải chờ tới ba đời sau, linh khí trong cơ thể
hoàn toàn tiêu tan mới có thể sống qua sáu mươi. Loại ảnh hưởng này chủ yếu là
nam giới trong Mông gia, bởi vì nam giới thuần dương, đối với phụ nữ đương
nhiên cũng có ảnh hưởng, chỉ có điều kém hơn.

Nếu 'Khổ mười năm’ không bị héo rũ, Diệp Mặc đối với bệnh này cũng là khó
khăn. Nhưng nếu 'Khổ mười năm’ đã héo rũ rồi, hắn chỉ cần làm tiêu tán linh
khí trở ngại sức sống của Mông gia là được. Dù sao về sau Mông gia cũng không
có 'Khổ mười năm’ có thể ăn rồi.

– Đa tạ Mạc thần y rồi.

Mông Cửu Sơn đợi những lời này của Diệp Mặc, hiện tại câu nói được tương
truyền đã mấy trăm năm rồi, cũng không có người Mông gia tìm được chỗ đó, bây
giờ nói ra cũng không có cái gì.

– Năm đó, tổ tiên Mông gia tôi tại chỗ đó phát hiện hai gốc 'Tương tâm quả”
trong đó một gốc cây đã gần năm mét rồi…

Diệp Mặc trong lòng chấn động, thốt lên nói:

– Hai cây?

Nhưng trong lòng của hắn cũng là nhất thời kinh đào, trong đó một gốc cây đã
có năm mét rồi, hơn nữa hiện tại ba trăm năm trôi qua, vậy không phải nói một
gốc cây kia đã là tám trăm năm rồi ư? 'Khổ mười năm” tám trăm năm, Diệp Mặc
trong lòng nhất thời nóng lên. Nếu loại 'Khổ mười năm’ có năm tuổi này nằm
trong tay hắn, quả thực là quá tốt.

Nếu là có một cây 'Khổ mười năm’ tám trăm năm, trái bán đi ở Tu Chân giới, quả
thực là mấy trăm nghìn linh thạch nha.

Mông Cửu Sơn đã nhìn ra Diệp Mặc rất có hứng thú đối với 'Tương tâm quả, tiếp
tục nói:

– Đúng vậy, năm đó năng lực tổ tiên tôi chỉ có thể đem gốc cây ba tấc này
mang đi, vốn định qua một thời gian ngắn trở về lấy thêm gốc cây lớn kia nữa,
nhưng vẫn không có tìm được. Cái chỗ kia ở chỗ sâu trong dãy Hoành Đoạn sơn
Mạch Vân hải, tổ tiên nói nơi đó có một Bắc Đẩu Thất Tinh thiên nhiên. Nhưng
mấy đời Mông gia chúng tôi tìm hơn hai trăm năm cũng không có tìm được.

Diệp Mặc đã bình tĩnh trở lại, bất kể như thế nào hắn đều phải mau chân đến
xem nơi 'Khổ mười năm’ này sinh trưởng. Nghe đến đó hắn giọng điệu bình tĩnh
nói:

– Được, nếu như vậy, ông hãy tường thuật lại một lần truyền thừa tướng thuật
của Mông gia, tôi xem vấn đề nằm ở chỗ nào.

Diệp Mặc đã biết vấn đề ra ở chỗ nào, nhưng giúp Mông gia trị một bệnh không
tiện nói ra như vậy, thu chút lợi tức cũng không là gì. Cho nên mới bảo Mông
Cửu Sơn thuật lại tướng thuật một lần.

Mông Cửu Sơn lại không có hoài nghi, ông ta biết nếu muốn học dịch thuật của
Mông gia cũng không phải là nói một lần sẽ học được. Bởi vì dịch thuật của
Mông gia có rất nhiều danh từ chuyên nghiệp, đều cần từng chữ từng chữ giải
thích, đôi khi một chữ có thể phải giải mất một ngày cũng là chuyện bình
thường. Hơn nữa ông ta cũng cho rằng Mông gia sống lâu chỉ có điều hạn chế đến
giáp, có quan hệ với tướng thuật, giống như người khác nói gặp trời ghét.

Mà Diệp Mặc có thể dùng bùa cứu người, chứng minh hắn không chỉ là một bác sĩ,
hắn xuất thân ẩn môn, rất có thể là một ẩn môn tu thuật.

Dịch thuật của Mông gia không phải rất dài, tổng cộng chưa tới mười ngàn chữ,
điều khiến Diệp Mặc kinh hãi chính là, dịch thuật của Mông gia không ngờ là
thứ tu chân thứ hai mà hắn đã gặp ở Địa Cầu, thuật ngữ chuyên nghiệp bên trong
và danh từ đối với Diệp Mặc mà nói đương nhiên không có chút khó khăn nào, có
thể nói hắn lý giải còn sâu hơn nhiều so với Mông Cửu Sơn. Chỉ có điều dịch
thuật này chỉ tu dịch toán và bói toán, không tu chân khí mà thôi.

Nhưng bản dịch số này còn mang lại cho Diệp Mặc nhiều chỗ có lợi hơn so với
cuốn sách mà hắn gặp được ở Cửu Nguyệt Quan, Diệp Mặc từ nơi bản dịch số này
hiểu được rất nhiều thứ. Thậm chí kết hợp tu luyện của hắn, tìm được càng
nhiều chỗ tương đồng, chỉ cần đi về đóng cửa tĩnh tâm, nhất định có điều đột
phá.

Lần này đến không uổng phí, Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ.

– Được, tôi đã hiểu được, hiện tại gọi tất cả nam giới của Mông đến đây. Tôi
giúp mọi người trị loại bệnh này ra.

Bởi vì 'Khổ mười năm’ của Mông gia đã không thể sống, cho nên Diệp Mặc không
cần nhắc nhở Mông gia không nên ăn loại trái cây này nữa.

Thấy Diệp Mặc chịu ra tay, Mông Cửu Sơn trong lòng đương nhiên là mừng rỡ. Tuy
nhiên nam giới Mông gia quả thật không nhiều lắm, chỉ sáu người, Diệp Mặc
không tốn bao nhiêu thời gian đã tiêu tán hoàn toàn linh khí tích tụ trong cơ
thể bọn họ. Về phần phụ nữ Mông gia, Diệp Mặc mở một phương thuốc, bảo chính
bọn họ đi nấu thuốc.

Tuy rằng Mông Cửu Sơn cuối cùng vẫn lấy ra một tấm chi phiếu lớn, nhưng Diệp
Mặc vẫn cự tuyệt như cũ. Số tiền trong tấm chi này mặc dù nhiều, nhưng với
hắn mà nói cũng không đáng vào đâu. Hơn nữa thứ hắn nhận được ở chỗ Mông Cửu
Sơn thật sự là không ít, làm trễ nãi thời gian một ngày, hắn không ngờ thu
hoạch được nhiều như thế, điều này làm cho hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

– Quả nhiên là một cao nhân…

Mông Cửu Sơn thấy Diệp Mặc không chút lựa chọn cự tuyệt chi phiếu hơn mười
triệu của ông ta, nhưng trên máy bay lại muốn ba triệu của người phụ nữ kia,
điều này làm cho cách nhìn của ông ta đối với Diệp Mặc đã thay đổi. Ông ta
cũng không biết, ưu đãi lớn nhất đã bị Diệp Mặc mang đi.

– Ở chỗ sâu trong dãy Hoành Đoạn sơn Mạch Vân hải, Bắc Đẩu Thất Tinh…

Tại sao nơi vào kia lại giống như nơi Lạc Huyên từng nói? Diệp Mặc một bên thì
thào tự nói, một bên rất nhanh tiếp cận Lạc Nguyệt Thành.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.