Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 567: Quyển nhật ký của chị Nhan


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 567: Quyển nhật ký của chị Nhan

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Trên trang đầu tiên của quyển nhật kí có dán bức ảnh của một thiếu nữ xinh
đẹp. Diệp Mặc mang máng có thể nhận ra được đó là chị Nhan hồi còn trẻ. Thậm
chí Diệp Mặc cảm giác chị ngày trước và bây giờ cũng không khác nhau là mấy.
Bên phải của trang nhật kí viết sáu chữ “Nhật ký của Ân Khuynh Nhan”;. Nét chữ
đẹp và mỏng manh.

Ân Khuynh Nhan? Đây là tên của chị Nhan sao? Bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ chị ấy
từng nói mẹ mình tên là Ân Khuynh Thành. Chẳng lẽ chị ấy là dì của mình sao?
Diệp Mặc nhíu nhíu mày. Nếu chị Nhan là dì của mình, có phải hành động của chị
ấy có chút quá phận hay không?

Mặc dù ở Lạc Nguyệt, chuyện cô và cháu gái đồng thời gả ột người cũng không có
vấn đề gì, nhưng nơi này không phải là Lạc Nguyệt, mà là địa cầu. Tuy nhiên
Diệp Mặc rất nhanh lại lắc đầu. Có lẽ chị ấy nhớ tới mẹ mình. Chẳng lẽ dì chỉ
ôm mình lâu một chút là quá phận sao? Đây là chuyện rất bình thường thôi. Diệp
Mặc vỗ vỗ vào trán mình. Mình thật sự đã nghĩ nhiều quá rồi.

Sau khi xảy ra chuyện với Tống Ánh Trúc, lại cùng Ninh Khinh Tuyết cả ngày
vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tâm tư của hắn dường như trở nên có chút
không lành mạnh rồi.

Diệp Mặc lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa. Hắn mở trang tiếp theo của
quyển nhật ký. Nét chữ trên trang tiếp theo của quyển nhật kí rất mờ, hơn nữa
còn xiêu xiêu vẹo vẹo. Diệp Mặc thậm chí nghi ngờ đây là chữ viết của một học
sinh tiểu học. Nội dung trong đó cũng không nhiều lắm.

“Ngày 8 tháng 4 năm XX80, trời trong xanh. Hôm nay ba dẫn mình và chị gái tới
hội trường Mao Từ Loan. Mình dùng tiền của ba cho, mua một quyển nhật kí. Mình
rất thích quyển sổ ghi chép này. Mình 6 tuổi, rốt cuộc đã có quyển nhật ký của
riêng mình.”

Kế tiếp đều là một vài chuyện vụn vặt. Đều là cô cùng chị gái làm các loại
chuyện nhỏ nhặt. Trong lời kể của cô, dường như chị gái cô rất che chở cho cô.

“;Ngày 25 tháng 1 năm XX81, tuyết lớn. Hôm nay có một anh tới nhà mình. Anh ấy
lớn hơn chị vài tuổi, trở thành sư huynh của chúng tôi. Anh ấy tên là Diệp
Thải.”

“;Ngày 16 tháng 2 năm XX82, trời quang. Ba thích bảo chúng tôi luyện võ mỗi
ngày, nhưng mình không thích. Mình chỉ thích cây đàn cổ kia. Trong khi sư
huynh và chị gái luyện võ, mình thường luyện đàn một mình. Lúc mới bắt đầu, ba
còn thường xuyên nói vài câu. Sau đó mình cảm giác được ba không còn nói mình
nữa, thậm chí còn rất ủng hộ mình…”

“Ngày 27 tháng 3 năm XX82, trời mưa. Hôm nay có một người bằng hữu của ba đến
nhà. Bác ấy nói mình rất có thiên phú, thậm chí nói tôi nên tham gia thi đấu,
có thể lấy được giải quán quân thiếu niên trong cả nước. Bác ấy muốn mình đi
Yến Kinh, nhưng tôi không muốn đi. Ba chỉ hỏi mình một câu, rồi không đáp ứng
người kia.”

“Ngày 19 tháng 11 năm XX83, trời âm u. Hôm nay tâm tình mình thật sự không
tốt. Mình cảm giác tiếng đàn mình đánh ra không dễ nghe chút nào. Mình cảm
giác hình như tâm tình ba cũng có chút không vui.”

“;Ngày 21 tháng 6 năm XX84, trời âm u. Sư huynh và chị đều đối xử với mình rất
tốt. Mình nghĩ có lẽ bởi vì mình nhỏ nhất. Chỉ cần có thức ăn ngon, hoặc là
thứ gì thú vị chị đều nhường ình trước. Cho tới bây giờ chị cũng chưa từng
tranh với mình bất kỳ thứ gì. Ba đối với mình rất tốt. Hơn nữa cho tới bây giờ
ba ba cũng chưa từng mắng mình. Nhưng ba lại thường xuyên mắng chị. Đôi khi
thậm chí còn mắng tới mức chị khóc. Hơn nữa có bất kỳ thứ gì tốt đều ình chọn
trước, sau đó mới cho chị. Lúc đó, tôi trộm nghĩ, chẳng lẽ chị không phải con
ruột của ba sao?”;

Diệp Mặc vừa mới nhìn đến đây, cảm giác máy bay hơi chấn động một chút. Theo
bản năng hắn dùng thần thức quét ra ngoài. Hẳn là gặp luồng không khí. Một cô
tiếp viên hàng không đẩy xe đi tới, thấy Diệp Mặc đang xem thứ đó, liền dừng
lại hỏi:

– Tiên sinh, xin hỏi có cần uống chút gì không?

– Ồ, một ly nước cam đi.

Diệp Mặc thuận miệng nói một câu, đồng thời đưa tay nhận lấy cốc nước cam
trong tay cô tiếp viên hàng không. Bỗng nhiên theo bản năng hắn quan sát cô
tiếp viên hàng không này một chút. Hắn đang định mỉm cười, không ngờ lại phát
hiện dưới xe đẩy có một khẩu súng lục.

Người tiếp viên hàng không này thấy Diệp Mặc cười, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Cô có thể làm tiếp viên hàng không đương nhiên không xấu. Kỳ thật trông cô rất
xinh xắn. Cô biết những người có thể từ San Francisco đến Hongkong, phần lớn
đều là những người người giàu có. Người trẻ tuổi nhìn cô cười thoạt nhìn còn
rất đẹp trai. Chủ yếu nhất, trên người hắn có một loại khí chất nói không nên
lời. Trong lúc nhất thời, không ngờ cô đã quên tiếp tục đẩy xe đi.

Diệp Mặc vỗ một cái vào xe đẩy của cô, nhanh chóng nắm được khẩu súng bên dưới
xe đẩy. Sau đó với tốc độ nhanh nhất, hắn phá hủy kết cấu bên trong khẩu súng.
Cuối cùng hắn làm một dấu hiệu thần thức lên mặt trên tay cầm của khẩu súng.
Sau đó hắn lại trả khẩu súng trở về chỗ cũ. Một loạt động tác này vô cùng
nhanh chóng. Hơn nữa bàn tay hắn được che chắn. Chờ sau khi làm xong tất cả
những hành động này, cô tiếp viên hàng không vẫn đứng ở trước mặt Diệp Mặc
không hề động đậy.

Ban đầu Diệp Mặc còn tưởng rằng khẩu súng lục này là của cô tiếp viên hàng
không. Hiện tại xem ra hắn suy nghĩ quá nhiều. Qua vẻ mặt và động tác của cô
tiếp viên hàng không cho thấy, có lẽ cô căn bản không biết dưới xe đẩy của cô
còn có một khẩu súng lục.

Diệp Mặc cất quyển nhật kí đi. Quyển nhật kí này có thể xem sau. Nếu phát hiện
ra súng lục, chứng tỏ máy bay này có vấn đề. Diệp Mặc nhớ tới lúc trước Ninh
Khinh Tuyết ngồi máy bay bay từ Hongkong tới San Francisco. Chỉ có điều trên
đường, máy bay của cô đã gặp tai nạn.

– Cho tôi một ly cà phê.

Một người đàn ông ở phía sau Diệp Mặc gọi.

Cô tiếp viên hàng không vội vàng đẩy xe đẩy qua, đồng thời cầm lấy một ly cà
phê nhanh chóng đưa cho người đàn ông này.

Thần thức của Diệp Mặc lại chú ý đến tất cả biến hóa từ đầu đến cuối của
cabin. Nhưng chờ khi tiếp viên hàng không đẩy thẳng xe đẩy trở về, vẫn không
có bất cứ kẻ nào muốn động vào khẩu súng phía dưới xe đẩy. Diệp Mặc cảm thấy
có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ khẩu súng lục này là do người khác bỏ quên, hoặc
căn bản chính là của tiếp viên hàng không kia.

Cô tiếp viên hàng không thả xe đẩy ra, bắt đầu tán gẫu với một cô tiếp viên
hàng không khác. Một lát sau, tiếp viên hàng không tới chỗ này càng ngày càng
nhiều, đã có thêm năm người nữa. Diệp Mặc thu hồi thần thức. Dù sao đi nữa hắn
đã đánh dấu thần thức lên tay cầm của khẩu súng. Bất kể ai lấy khẩu súng đi,
hắn cũng sẽ biết.

– Anh đến San Francisco du lịch sao?

Người ngồi ở bên cạnh Diệp Mặc bỗng nhiên nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp
Mặc.

Lúc này Diệp Mặc mới chú ý tới ông ta. Đó là một ông lão hơn sáu mươi tuổi.
Thoạt nhìn tuy rằng tinh thần rất tốt, nhưng thần thức của Diệp Mặc đảo qua,
liền biết ông lão này sắp chết rồi. Diệp Mặc muốn xem thử rốt cuộc ông ta bị
bệnh gì, sắp chết rồi tinh thần còn tốt như vậy, thậm chí còn chạy đến nước
Mỹ.

Nhưng bệnh của ông lão này rất kỳ lạ. Tuy rằng Diệp Mặc không dùng chân khí
vào trong cơ thể ông lão để xem xét, nhưng với bệnh bình thường, thần thức của
hắn vẫn có thể thấy được. Nhưng hắn nhìn một hồi lâu lại không nhận ra được
điều gì. Nếu không phải hắn có thể cảm giác được tử khí từ người ông lão, thậm
chí sẽ không biết ông lão này bị bệnh.

Một người chắc chắn sẽ phải chết, không ngờ mình lại không nhìn ra được. Điều
này thật sự là rất kỳ quái.

Diệp Mặc mỉm cười đáp lại.

– Coi như là vậy đi. Tôi đến tìm người, thuận tiện dạo chơi một vòng.

Hắn không có hứng thú nói chuyện với ông lão này, chỉ cảm thấy kỳ lạ trước căn
bệnh của ông ta thôi. Tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng Diệp Mặc không mấy để ý.
Hắn từng gặp nhiều thứ kỳ lạ. Người khác không nhìn thấy âm hồn, nhưng hắn lại
có thể thấy. Còn có thứ gì có thể khiến hắn kinh hãi.

– Chàng trai, thân thủ của cậu không tồi. Hẳn là cậu xuất thân từ một thế gia
Cổ võ. Chỉ có điều vừa rồi vì sao cậu lại bỏ khẩu súng trở lại đó? Tôi tin
rằng đó chắc chắn không phải là đồ của cậu. Hẳn là cậu biết đã có người để
khẩu súng vào phía dưới xe đẩy. Điều đó chứng tỏ người kia hẳn là có mưu đồ.
Phải biết rằng những hành khách khác đều vô tội.

Ông lão nói dường như có chút tâm sự, nhưng lại khiến Diệp Mặc bị chấn động.

Diệp Mặc lập tức tập trung tâm thần. Thần thức của hắn lại kiểm tra ông lão
này. Quả thật ông ta không có bất kỳ tu vi gì. Thậm chí ngay cả Cổ Võ cũng
chưa từng tu luyện qua. Hơn nữa trong cơ thể không có sự dao động của nội khí.
Một người như vậy, sao có thể nhìn thấy được động tác của mình? Tuy rằng động
tác của hắn không cố ý dùng một chút pháp thuật nhỏ, nhưng hắn tin tưởng với
tốc độ của hắn cho dù ông lão này là cổ võ Huyền Cấp, khẳng định cũng không
nhìn ra được.

Nhưng trên thực tế, ông lão này chẳng những đã nhìn ra, hơn nữa còn biết đó là
một khẩu súng lục, thậm chí còn nhận ra khẩu súng không phải là của mình. Vì
sao ông ta có thể khẳng định như thế? Điều duy nhất ông ta không nhìn ra chính
là mình đã động chân động tay lên nơi tay cầm của khẩu súng.

– Ông rất lợi hại. Không ngờ nhìn ra tôi đã động một chút vào khẩu súng kia.
Hẳn là ông không đến San Francisco để du lịch đúng không?

Giọng nói của Diệp Mặc trở nên lạnh lùng. Hắn thậm chí đã nghi ngờ ông lão này
có thần thức, hơn nữa còn là Tu Chân giả có tu vi còn cao hơn nhiều so với
hắn.

Phải biết rằng người tu luyện cổ võ bình thường, cho dù tu luyện đến cảnh giới
Diệp Mặc không nhận ra được, hắn vẫn có thể biết đối phương lợi hại. Bởi vì sự
dao động của nội khí không có cách nào che dấu được thần thức của hắn. Đây
cũng là nguyên nhân hắn có thể thấy được tu vi cao thấp của người tu luyện Cổ
Võ.

Nhưng Tu Chân giả không giống như vậy. Một khi tu vi của Tu Chân giả cao hơn
mình, mình hoàn toàn không nhìn ra được bất kỳ sự khác thường nào của đối
phương. Nếu là Tu Chân giả tu luyện che dấu chân khí, lại càng không dễ dàng
bị người khác nhìn ra được.

– Ha hả, cậu không cần lo lắng. Tôi chỉ là một người vô dụng giúp người ta
xem phong thuỷ mà thôi.

Dường như đã nhìn ra được sự kiêng kỵ trong mắt Diệp Mặc, ông lão này chủ động
giải thích một câu.

Không ngờ là một người xem tướng. Một người xem tướng có thể nhìn ra động tác
của mình, còn biết khẩu súng không phải mình? Điều này không có khả năng.
Trong lòng Diệp Mặc nghi hoặc, tuy nhiên lại không hỏi. Hắn biết ở trong này
tuy rằng không có Tu Chân giả, nhưng nơi này lại có rất nhiều người tài giỏi.
Chỉ có điều bọn họ không thích khoe khoang mà thôi.

Thấy Diệp Mặc không nói nữa, ông lão này lại mở miệng nói:

– Nếu anh bạn trẻ không ngại, tôi có thể xem tướng tay giúp cậu một chút.

Diệp Mặc vừa định từ chối, nhưng nghĩ đến việc vừa rồi ông lão này không ngờ
có thể thấy được động tác của mình, lập tức liền thay đổi chủ ý.

Chỉ có điều Diệp Mặc mới đưa bàn tay ra, một người trẻ tuổi ngồi phía sau liền
đứng lên nói:

– Ông nội, sức khỏe của ông không tốt, không nên xem tướng tay nữa.

Diệp Mặc không quay đầu lại, thần thức của hắn lập tức quét đến người trẻ tuổi
này. Hơn hai mươi tuổi, dáng người trung bình. Nhưng điều khiến Diệp Mặc kinh
ngạc chính là người trẻ tuổi này cũng có một tử khí. Chỉ có điều tử khí trên
người anh ta nhạt hơn nhiều. Nhưng cho dù nhạt hơn rất nhiều, chỉ cần tích lũy
theo ngày tháng, thời gian dài, anh ta vẫn sẽ bước theo vết chân của ông lão
này.

Ông lão cười ha hả, phất phất tay.

– Tiểu Khổ, cháu không cần lo lắng. Ông sẽ để ý tới đến chừng mực!

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.