Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 563: Lưu La Tứ nhẫn nhịn tàn độc


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 563: Lưu La Tứ nhẫn nhịn tàn độc

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc đợi không bao lâu, một gã đô con người Hoa và Rose đã bị kêu tới.

Đậu Nguyệt Sanh nhìn thấy tình thế, y chủ động đóng cửa phòng lại. Y nhìn thấy
trong mắt Diệp Mặc đặc sát khí, y không phải đồ ngốc, chính y vốn chính là một
đường chém giết, mới đi tới vị trí hôm nay, làm sao không biết ý tưởng của
Diệp Mặc. Hiện tại cơ hội duy nhất bảo vệ mạng mình chính là liều mạng lấy
lòng người trẻ tuổi trước mặt này, chỉ có lấy lòng hắn, mình mới có đường
sống.

Diệp Mặc nhìn thoáng qua tên đô con người Hoa kia, lạnh giọng hỏi:

– Chính là mày đả thương Ân Gia?

– Mày là ai? Anh Đậu, đây là có chuyện gì?

Tên đô con này thấy ông chủ Kim Ân của chợ quyền anh ngầm không ngờ ngồi dưới
đất, mà Đậu Nguyệt Sanh lại ngồi đối diện ở phía trước người trẻ tuổi kia lại
cung kính như thế, lập tức mặt nhăn mày nhó, liền có chút bất mãn hỏi

Đậu Nguyệt Sanh không liếc mắt lấy một cái, tên đô con này có chút cảm giác
xấu, y bỗng nhiên nói với Diệp Mặc:

– Đúng vậy, Ân Gia chính là do tôi đánh, ngài Helder tiên sinh phân phó…

Diệp Mặc căn bản cũng không nghe y nói câu kế tiếp, chỉ có nói với Đậu Nguyệt
Sanh:

– Giết nó.

Đậu Nguyệt Sanh thật không ngờ người Hoa trẻ tuổi này lại bảo mình giết tên đô
con kia, tuy nhiên cho dù y không ngờ, những ý niệm này cũng là chợt lóe rồi
biến mất. Y lập tức hai bước đi tới trước mặt tên đô con kia, đưa tay chính là
một quyền.

Tên đô con căn bản là không thể tưởng được Đậu Nguyệt Sanh lại đột nhiên tới
giết y, cho dù có nghĩ tới, y cũng không phải đối thủ của Đậu Nguyệt Sanh. Y
chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn Đậu Nguyệt Sanh một quyền đánh trúng trái
tim của y, y chỉ cảm giác trái tim của mình giống như bị một cây búa tạ nện
vào. Lập tức nổ tung.

Y không cam lòng nhìn Đậu Nguyệt Sanh, sau đó ngã xuống, nhưng không lập tức
chết, mà là trừng to mắt nhìn Đậu Nguyệt Sanh:

– Mày cũng dám giết tao, tao là người của Helder. Mày, mày…

Y còn muốn nói tiếp vài câu. Nhưng y thật sự là nói không được nữa. Đậu Nguyệt
Sanh mắt không biểu tình, không cần nói y là người của Helder, hiện tại dưới
tình huống sinh tử của chính mình còn khó bảo toàn. Cho dù là muốn y giết
Helder y cũng sẽ không do dự nửa phút.

Rose sau khi đi vào cũng cảm giác được không tốt lành. Nhìn Diệp Mặc ngồi ở
phía trên, trong lòng nhất thời mà bắt đầu bồn chồn, hắn không phải là bị
Helder mang đi sao? Tại sao lại ở chỗ này? Nhưng y còn chưa nghĩ xong, thì
cháu mình đã bị Đậu Nguyệt Sanh giết.

– Đậu Nguyệt Sanh, mày dám giết cháu tao. Nó là người của Helder, mày dám
giết nó…

Rose phẫn giận lên, y sở dĩ có thể tiến vào pháp nhãn Helder, là bởi vì cháu
mình rất biết đánh nhau, hơn nữa trợ giúp Helder làm nhiều việc. Nhưng bây giờ
lại bị giết rồi.

Rose vô cùng phẫn nộ. Nhưng y lại phát hiện Đậu Nguyệt Sanh rất biết vâng lời,
giống như không nghe được lời của y. Thanh âm của y dần dần nhỏ xuống, y hiểu
được tình cảnh của mình. Y tin tưởng, chỉ cần người Hoa trẻ tuổi này trước mặt
nói một câu, Đậu Nguyệt Sanh ngay sau đó cũng sẽ giết mình.

– Mày sao có thể ở trong này? Helder tiên sinh, anh ta, anh ta làm sao có
thể…

Rose bỗng nhiên rùng mình một cái, y cảm giác được có chút lạnh, dường như chỗ
nào trong chính mình thật không nghĩ tới. Rose có thể từ chỗ nghèo khó cuối
phố người Hoa lăn lộn mở một khách sạn, đó chính là một tâm tư đơn thuần cả
đời người. Y cảm thấy không đúng. Một loại bất an mãnh liệt trong lòng y dâng
lên.

– Helder sao? Tao đương nhiên giết hắn rồi.

Diệp Mặc thanh âm giống như hàn băng, hoàn toàn khiến Rose tê liệt. Tuy rằng y
rất không tin lời của người thanh niên trước mặt này, nhưng y biết hắn nói hẳn
là sự thật. Nếu không giết Helder, hắn làm sao có thể từ chỗ Helder chạy tới
đây?

Ngay cả Helder hắn cũng có thể giết chết, vậy là muốn giết mình? Rose sau lưng
mồ hôi lạnh giống như nước chảy.

Đậu Nguyệt Sanh lại một câu cũng không dám nói, y không thể tưởng được người
thanh niên này ngay cả Helder cũng có thể giết, đúng là sát thần. Y bỗng nhiên
cảm thấy sợ hãi cực độ, nếu người thanh niên này khi ra đi muốn diệt khẩu,
chính mình còn có hy vọng sống sót sao?

– Nói, mày tại sao phải làm khó chị em Ân Tư và Ân Gia, cơ hội chỉ có một
lần.

Diệp Mặc âm thanh lạnh như băng truyền đến.

Rose rùng mình một cái, y rốt cuộc hiểu rõ tình cảnh của mình. Trước mặt người
thanh niên này ngay cả 'Hắc thủ' Helder cũng có thể giết chết, y ở trong mắt
người trẻ tuổi kia ngay cả một con kiến cũng không bằng

– Tôi nói, tôi nói, chỉ cần tiền bối tha cho tôi một mạng. Tôi còn có tiền,
tôi đều cho tiền bối…

Rose biết cái mạng nhỏ của y đã không nằm trong tay mình, không cần nói đến
chợ quyền anh ngầm, cho dù là chỗ khác trong thị trấn nhỏ Mexika, tùy tiện
chết vài người, cũng giống như chết vài con ruồi bọ mà thôi. Huống chi y còn
là một người Hoa.

– Mày nói nhiều lời thừa thãi quá, Đậu Nguyệt Sanh, chặt một chân của ông
ta…

Diệp Mặc vừa dứt lời, Đậu Nguyệt Sanh đã rút ra đoản đao, một đao cắt đứt một
chân của Rose.

Sau khi chặt bỏ một chân của Rose, Đậu Nguyệt Sanh còn giúp y cầm máu, thậm
chí còn lấy ra thuốc trị thương giúp y đắp thuốc lên. Thấy việc làm của Đậu
Nguyệt Sanh, Diệp Mặc gật gật đầu, Đậu Nguyệt Sanh này cũng là người từng
trải. Biết mình hiện tại muốn hỏi Rose, không để cho y ngất đi.

Rose trên mặt lộ ra hoảng sợ, y mới biết ở trước mặt người thanh niên này tốt
nhất là đừng nói ra điều kiện gì cả, muốn mạng, vẫn là xem hắn có tâm tình tha
cho tính mạng mình hay không.

– Còn không nói sao?

Diệp Mặc âm thanh lạnh như băng lại truyền tới.

– Tôi nói, tôi nói.

Rose cũng không dám nói điều kiện nữa, khẩn trương nói:

– Tôi tên thật là Lưu La Tứ, trước kia sống tại cuối phố người Hoa…

– Nói điểm chính…

Diệp Mặc vỗ bàn trà bên cạnh.

– Vâng, vâng…

Lưu La Tứ sợ tới mức giật mình một cái, không dám có bất kỳ bất mãn nào, nhanh
nói tiếp:

– Có một ngày, tôi đi tìm Ân Tư giúp tôi một chút việc. Tôi tới nhà Ân Tư,
lại phát hiện Ân Tư và Ân Gia đều không ở nhà, nhưng tôi lại nhìn thấy cô của
Ân Tư. Khi cô ấy tẩy sạch đồ trang điểm trên mặt, không ngờ là một mỹ nữ tuyệt
thế.

Nói tới đây Lưu La Tứ không ngờ cảm thấy lưu loát rất nhiều, y không đợi Diệp
Mặc tiếp tục thúc giục, liền nói tiếp:

– Tôi khẳng định, tôi chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp như vậy. Tôi động
tâm, tôi lần đầu tiên động tâm đối với một người phụ nữ. Tôi mới biết được hoá
ra cô của Ân Tư rất ít đi ra ngoài, chính là sợ bị người khác nhận ra. Cô hóa
trang xấu như vậy cũng là giả, tôi không dám kinh động cô, nhưng từ ngày đó
sau khi trở về, lòng tôi liền không thể bình tĩnh trở lại.

Giống như có lẽ đã quên tình cảnh của mình, Lưu La Tứ không ngờ giọng điệu trở
nên có chút thâm trầm

– Tôi vốn giúp việc tại một phòng tranh, ngày đó tôi liền dựa vào trí nhớ vẽ
lại cô ấy. Nhưng tôi biết bức tranh của tôi không xinh đẹp bằng một phần ngàn
bản thân nàng, nhưng tôi đối với bức họa nàng vẫn như cũ không cách nào tự
quyết. Từ ngày đó, tôi liền thề, tôi muốn kiếm tiền, tôi muốn kiếm thật nhiều
tiền. Tôi muốn toàn bộ tiền tôi buôn bán kiếm lời được đều đưa cho cô của Ân
Tư, sau đó sẽ cưới cô ấy.

– Hừ, tên lợn mày cũng muốn cưới chị Nhan

Diệp Mặc khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Nhưng Lưu La Tứ giống như không nghe được Diệp Mặc hừ lạnh, y hình như đã thật
sự tiến nhập vào cảm giác phấn đấu.

– Không nghĩ tới tôi vừa nghĩ đến kiếm tiền, cơ hội đã tới rồi. Một người anh
em của bố Enie từ Hongkong đến thị trấn nhỏ Mexika, ông ta muốn tìm bố của
Enie. Kết quả đã hỏi tới tôi, tôi nhìn thấy ông ta lấy ra một xấp đô la Mỹ
lớn, lập tức liền động lòng tham. Tôi cùng cháu của tôi lặng lẽ bắt cóc ông
ta, ép hỏi ra mật mã ngân hàng của ông ta, sau đó giết ông ta.

Lưu La Tứ thanh âm dần dần ảm đạm, giống như ác ma dưới nền đất.

Nhưng y vẫn như cũ bất giác nói:

– Tôi gom góp được hai triệu, sau đó tôi mở 'khách sạn Meto'. Nhưng sau đó
tôi mới biết được ở thị trấn nhỏ Mexika chỉ có tiền cũng chưa đủ, khách sạn
của tôi thậm chí một ngày cũng không mở cửa được. Tôi đầu tư vào Helder, thậm
chí để cháu của tôi làm tay đấm cho lão ta.

– Nhưng Helder này là con đĩa hút máu quá độc ác, một tháng lợi nhuận của tôi
gần như bị lão ta lấy đi một nửa. Căn bản chẳng còn bao nhiêu tiền. Cũng may
Helder rất háo sắc, có một ngày ở trước mặt chúng tôi lão ta nói với mọi
người, nếu ai có thể tìm được một nữ nhân xinh đẹp như Marilyne Monroe cho
lão, lão liền cho người đó một nửa tài sản…

Ngay cả Đậu Nguyệt Sanh đều cảm giác Lưu La Tứ có chút không đúng, giọng điệu
y nói chuyện thậm chí có chút điên cuồng.

Nhưng Lưu La Tứ vẫn như cũ phối hợp nói:

– Tôi lập tức liền nghĩ đến cô của Ân Tư, trong mắt của tôi cô còn xinh đẹp
hơn so với Marilyne Monroe.

Nói xong câu này, trên mặt của y không ngờ hiện ra bộ dáng ôn nhu, chỉ là
người khác thoạt nhìn có chút đáng sợ.

– Tôi đã nói có lẽ tôi thật sự có thể tìm được… Helder lập tức liền tưởng
thật, lão ta lập tức nói nếu đúng tôi có thể tìm được loại phụ nữ này, và làm
cho nàng tự nguyện đi theo lão, lão nguyện ý cho tôi một trang viên. Nhưng tôi
không cần trang viên của lão, tôi biết cách làm người của Helder, cho dù là
lão ta cho tôi, tôi cũng lấy không nổi.

– Khi tôi đưa ra bức họa không đẹp bằng một phần ngàn bản thân nàng, Helder
vừa liếc thấy là thích ngay. Tôi nói tôi chỉ cần tất cả lợi nhuận của 'khách
sạn Meto', Helder không chút do dự liền đồng ý, điều kiện là chỉ cần tôi có
thể tìm được người phụ nữ này, làm cho nàng cam tâm tình nguyện theo lão…

Bộp

Diệp Mặc lại hung hăng vỗ vào bàn trà

– Súc sinh, mày mới vừa rồi còn nói vì chị Nhan phải kiếm tiền, hiện tại lại
muốn đem cô ta tặng cho người khác, bại hoại…

Diệp Mặc một tiếng nổi giận khiến Lưu La Tứ hoàn toàn tỉnh táo lại, y giờ mới
hiểu được tình cảnh của mình, đối mặt với Diệp Mặc nổi giận y khẩn trương nói:

– Tôi chỉ là muốn dựa vào Helder lấy một khoản tiền, sau đó tôi tính toán
thời gian dần qua thay thế được Helder, cuối cùng giết lão, để cho cháu tôi
nắm trong tay di sản của lão, tôi sẽ có thể mang lại cho cô của Ân Tư một cuộc
sống hạnh phúc nhất…

Câu nói kế tiếp Lưu La Tứ tuy rằng run rẩy không nói ra, nhưng Diệp Mặc và Đậu
Nguyệt Sanh đều hoàn toàn hiểu được. Cái gì mới gọi là kẻ nhẫn nhịn và người
hung ác, chính là tên Lưu La Tứ này. Nếu quả thật dựa theo kế hoạch của y, ai
biết Helder có thể bị y tính kế hay không?

Hơn nữa một khi cháu y nắm trong tay đại bộ phận sản nghiệp trên danh nghĩa
của Helder, lén xử lý Helder, Lưu La Tứ nói không chừng sẽ trở thành tân 'hắc
thủ' tại thị trấn nhỏ Mexika.

Thật ác độc, Đậu Nguyệt Sanh giờ mới hiểu được ngấm ngầm chịu đựng, chính mình
so ra còn kém xa tên Lưu La Tứ này. Từ trong miệng của y có thể thấy y đối với
người phụ nữ kia là yêu thích tới cỡ nào, nhưng y vẫn như cũ không chút do dự
chuẩn bị xuất ra tiền cược, chỉ là vì cuối cùng chiếm lại cô.

– Đầu tiên xử lý tứ chi của y, sau đó giết.

Diệp Mặc khoát tay Đậu Nguyệt Sanh, loại ác độc này, Diệp Mặc một câu cũng
không muốn hỏi y.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.