Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 561: Ngay cả một con gà cũng không bằng


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 561: Ngay cả một con gà cũng không bằng

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc biết chuyện lúc trước chị Nhan phải bán chiếc vòng, biết chắc chắn
chị không có bao nhiêu tiền, đâu thể cất lại, nên lại đưa lại cho chị Nhan
nói:

– Chị Nhan, trong đây chỉ có một chút tiền, chỉ có mấy nghìn…

Diệp Mặc nói đến đây cảm thấy hình như có chỗ không đúng, hắn nghĩ ra rồi,
chiếc vòng tay quan trọng với chị Nhan như vậy, chị sao có thể bán đi? Thạch
Khai Căn không thể lừa hắn, vậy thì gã Lưu Sơn mà Thạch Khai Căn tìm được đã
lừa Thạch Khai Căn.

– Được rồi, chị nhận.

Chị Nhan mỉm cười rồi cầm lấy thẻ ngân hàng của Diệp Mặc, chỉ có mấy nghìn đô,
nhận lấy cũng không có gì.

Nhìn chị Nhan rời đi, Diệp Mặc không có cách nào gọi lại, chị có việc của mình
phải làm. Giống như những gì cô nói, nếu không phải cô luôn có bệnh, có lẽ cô
sớm đã làm rồi.

– Chị Nhan…

Diệp Mặc không kìm nổi gọi một câu, tuy trong khoảng thời gian ngắn nhưng
dường như chị Nhan đã cho hắn cảm nhận được sự ấm áp. Sự ấm áp của cô đối với
mình là từ trong sâu thẳm trái tim, không có một chút giả dối. Thậm chí chắc
chắn dù Diệp Mặc là kẻ ăn mày ngồi đầu đường hay trên người hắn dơ bẩn vô
cùng. Chỉ cần chị Nhan biết hắn là Diệp Mặc, là người cô tìm, cô sẽ không chút
do dự ôm hắn vào lòng, đây chính là trực giác.

Chị Nhan quay đầu lại nhoẻn miệng cười với Diệp Mặc, nhưng thần thức của Diệp
Mặc lại nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt của cô.

– Chị Nhan, hiện nay tôi ở Lạc Nguyệt thành, nếu chị muốn tìm tôi, chỉ cần
đến Lạc Nguyệt thành là được.

Diệp Mặc không biết chị Nhan có đi tìm hắn không, nhưng hắn rất hi vọng chị
Nhan sẽ đi tìm hắn.

Vừa tìm được chị Nhan, nhưng chớp mắt cái chị Nhan lại rời đi, Diệp Mặc đứng
trước cửa phòng, nhìn chị Nhan dần dần mất hút khỏi tầm mắt, trong lòng buồn
bã.

Chị Nhan nói điều mình muốn biết đều ở trong tay mình, theo bản năng Diệp Mặc
nhìn hai quyển sách ở trong tay. Một quyển nhật ký dày, hơi vàng, cho thấy đã
rất nhiều năm rồi, và một quyển công pháp Cổ Võ.

Vừa nhìn mấy chữ trên công pháp, Diệp Mặc biết ngay vì sao khi lần đầu tiên
hắn nhìn thấy Ân Gia lại thấy có chút quen quen. Công pháp Cổ Võ chính là
“Diệp thị khí công”, thì ra là đồ của Diệp gia. Lúc trước khi hắn nhìn thấy
dáng đi của Diệp Tử Phong giống với Ân Gia, xem ra Ân Gia cũng đã luyện tập
công pháp quyển sách này, cho nên hạ bàn của hai người này giống nhau.

Diệp Mặc lắc đầu, cất quyển sách đi, đối với cái này hắn không có hứng thú.
Chị Nhan nên biết ở phố người Hoa, không có bản lĩnh thì sẽ không có cách nào
sống được, cho nên đã truyền công pháp này cho Ân Gia.

Diệp Mặc cầm quyển nhật ký lên, đang muốn mở ra thì một thanh niên người Hoa
khoảng hai mươi tuổi vội vàng chạy đến. Cậu ta nhìn thấy Diệp Mặc đứng trước
cửa thì hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng trở lại:

– Anh là ai?

– Tôi là bạn của Ân Tư.

Diệp Mặc biết cậu chàng này chắc chắc cũng ở phố người Hoa.

– A, vậy thì anh mau chóng đi xem Ân Tư và Ân Gia đi, bọn họ xảy ra chuyện ở
chợ quyền anh đen rồi, tôi đến để báo cho cô của Ân Gia biết…

Giọng nói của cậu chàng này chưa dứt thì đã không thấy người thanh niên đứng
trước cửa nữa rồi.

Cậu ta giật mình, dụi dụi mắt:

– Mình bị hoa mắt à?

Ân Gia và Ân Tư xảy ra chuyện, như vậy sao được? Hắn vừa mới đồng ý với chị
Nhan chăm sóc hai người, sao có thể để họ xảy ra chuyện được. Cho nên ngay lúc
nhận được tin, Diệp Mặc đã cất quyển nhật ký trong tay đi, lập tức đi đến chợ
quyền anh đen ngay.

Lúc này đã là buổi chiều, chợ quyền anh đen rất náo nhiệt. Người ở bên ngoài
đại sảnh bắt đầu buôn bán, nơi đánh quyền anh dưới hầm ngầm lại càng ồn ào.

Thần thức của Diệp Mặc quét thấy tình hình bên phải đài quyền anh, đầu tóc của
Enie và Ân Tư bù xù, vòng mắt của Enie hơi xanh, đoán chừng đã bị kẻ nào đó
đánh ột quyền. Hai mắt của Ân Tư đỏ ngầu, đỡ Ân Gia đang nằm trên đất. Khóe
miệng Ân Gia chảy máu, xương ngực cũng bị đánh gãy mấy chiếc rồi.

Diệp Mặc vừa nhìn đã biết cậu ta gần chết rồi, rõ ràng là sắp tiến gần đến cái
chết, hoặc nói là bây giờ đưa đến bệnh viện cũng cả đời tàn phế.

Đã như vậy rồi, còn không đưa đến bệnh viện, ở lại đây làm gì? Diệp Mặc đang
nghi hoặc thì câu nói của Ân Tư đã giúp hắn hiểu.

– Tôi xin các anh, tránh ra đi, để tôi đưa em tôi đến bệnh viện…

Giọng nói của Ân Tư khàn khàn, có lẽ những lời này cô đã nói không biết bao
nhiêu lần.

Hai người đàn ông áo đen như cột đá chặn đường đi của Ân Tư và Enie, không hề
có ý tránh đường.

– Tôi đồng ý với các anh rồi, để tôi đưa em đến bệnh viện…

Ân Tư khản cổ kêu lên lần nữa.

Nhưng hai gã đàn ông vẫn không có ý tránh ra, một người phụ nữ có vẻ sống về
đêm quá độ ngậm một điếu thuốc bước đến. Cô ta lạnh lùng liếc nhìn ba người
dưới đất, chậm rãi nói:

– Cô đồng ý rồi, gọi cô của cô đến đi, cô của cô đồng ý mới được.

Diệp Mặc bước tới, lấy một viên Liên Sinh Đan nhét vào miệng Ân Gia.

– Anh Diệc Mặc, là anh? Sao anh quay lại, a, thật là tốt quá…

Nhìn thấy Diệp Mặc, hình như quên mất chuyện mắt mình bị đánh một quyền, Enie
bỗng trở nên vui mừng. Nhưng cô nhanh chóng nghĩ tới tình cảnh trước mắt, mặt
tỏ vẻ khổ sở.

Diệp Mặc cười gượng gạo, Enie quả là rất lạc quan.

– Sao vậy, Enie.

Diệp Mặc vừa mới hỏi một câu, hai người đàn ông to cao áo đen đã đến lôi Diệp
Mặc. Diệp Mặc ngay cả đầu cũng không quay lại nhìn, tung chân đá. Hai gã đàn
ông áo đen bị Diệp Mặc đá văng hơn mười mấy mét, sau đó dường như có hẹn
trước, bốn cái chân đồng thời bị đập mạnh vào góc tường. Sau mấy tiếng “răng
rắc”, hai gã này lập tức ngất đi.

Diệp Mặc biết cú đập này là do hai kẻ này chuốc lấy.

Người phụ nữ sống về đêm quá độ ngậm thuốc lá vốn muốn nói, nhìn thấy Diệp Mặc
không nói hai lời đã ra tay độc ác, sợ tới mức lùi lại phía sau hai bước. Nếu
người phụ nữ này đi lên, Diệp Mặc cũng không ngại đá cho cô ta một cước, nhưng
cô ta đã lùi rồi, xem như cô ta may mắn.

Hai cú đá của Diệp Mặc khiến cho những người xung quanh vây xem tản đi hết,
dường như tất cả mọi người đều biết gã thanh niên người Hoa này không dễ nói
chuyện, hơn nữa thân thủ không tồi. Ban nãy hắn đến đã đánh ngay, thậm chí vừa
ra tay đã đánh cho hai gã quyền anh tàn phế, kẻ này ít chọc vào là tốt.

Enie kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, cô không ngờ người đàn ông người Hoa để cô dẫn
đường lợi hại như vậy, quả thật như thánh sống vậy. Rất nhanh cô định thần trở
lại, lập tức nhảy dựng lên, căn bản không còn để ý đến vòng mắt xanh nữa mà ôm
cánh tay của Diệp Mặc nói:

– Ồ, anh Diệp, anh giỏi quá.

Diệp Mặc nhìn cô không nói gì, bạn trai cô vẫn còn nằm trên đất, cô gái ngoại
quốc này quả là ăn ngay nói thật. Cô gái này khiến hắn nhớ đến Vương Dĩnh, hắn
cảm thấy hai người này có chỗ giống nhau.

Trong giây phút đó suýt nữa thì Ân Tư quên mất sự việc trước mắt, chỉ ngây
người nhìn Diệp Mặc, nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến em trai của mình, phải mau
chóng đưa em trai đến bệnh viện mới được.

– Em trai của cô không sao nữa rồi, cô đừng động vào cậu ấy, để cậu ấy nằm
một lúc.

Diệp Mặc thấy Ân Tư chạm vào Ân Gia, liền lên tiếng.

– A…

Ân Tư đương nhiên biết em trai mình bị thương đến cỡ nào, Diệp Mặc nói em ấy
không sao, cô chắc chắn sẽ không tin. Nhưng cô mau chóng kinh ngạc nuốt những
lời muốn nói vào trong, hơn nữa vết thương trên đầu em trai hình như đã ngừng
chảy máu, thậm chí đã kết vảy. Tuy Ân Tư không dám tin những gì mình nhìn
thấy, nhưng vết thương trên đầu em trai quả thực đã kết vảy.

– Em không sao.

Nhìn thấy gương mặt lo lắng của chị gái, Ân Gia vội vàng đáp.

– Em thực sự không sao chứ?

Ân Tư không yên tâm hỏi một câu, cô rất rõ vết thương của Ân Gia, nhưng vừa
mới qua một lúc đã không sao? Đây có chuyện gì? Cô chỉ nhìn thấy Diệp Mặc ột
viên thuốc vào miệng em trai, lúc đó cô dường như phát điên rồi, đâu còn để ý
đến Diệp Mặc đã cho thứ gì vào miệng Ân Gia.

– Gia Gia, anh khỏe rồi.

Lúc này Enie mới nhớ đến còn có một cậu bạn trai, vội vàng đỡ Ân Gia dậy.

– Thân thủ của anh không tồi, nhưng nếu vì có chút ít bản lĩnh mà đã muốn phá
chợ quyền anh đen ngầm ở thị trấn MexiKa thì còn kém xa. Ở đây vào thì dễ
nhưng muốn ra thì không dễ như thế đâu.

Người đàn ông có vẻ gầy yếu đi tới, y liếc nhìn Diệp Mặc, lạnh lùng nói.

– Anh Đậu…

Người đàn ông gầy yếu bước tới, gần như tất cả mọi người đều chào hỏi y, không
ngừng gọi anh Đậu.

Diệp Mặc lắc đầu, một kẻ Hoàng cấp sơ kỳ dám đến trước mặt hắn diễu oai. Hơn
nữa kẻ này có thể luyện đến Hoàng cấp sơ kỳ cũng coi như là may mắn.

– Ai nói tôi muốn đi? Việc ở đây của tôi vẫn chưa làm xong, sao có thể đi
chứ?

Diệp Mặc cười nhạt, đi đến trước mặt gã anh Đậu ấy, bỗng giơ tay giữ chặt cổ
của y, nhấc y lên một cách cứng rắn.

Mặt của gã anh Đậu đỏ bừng, y không ngờ có ngày mình lại bị một người xách cổ,
y vừa mới nhìn thấy người thanh niên này đi đến, nhìn thấy hắn giơ tay ra,
nhưng y không có một chút năng lực phản kháng nào.

Mọi người xung quanh đều ngây người, nếu nói vừa nãy Diệp Mặc đá hai kẻ cao
lớn kia vẫn chưa đáng kể gì, thì bây giờ Diệp Mặc nhấc cổ gã anh Đậu lên, quả
thực là quá phi thường.

Gã anh Đậu là ai? Ai mà không biết? Đệ nhất cao thủ ở Mexika, dù là hắc thủ
Helder cũng phải kiêng nể y ba phần. Nhưng trước mặt người thanh niên này,
ngay cả con gà cũng không bằng. Từ trước tới nay, chợ quyền anh đen ngầm luôn
ồn ào, nhưng đây là lần đầu tiên bỗng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều
đổ dồn ánh mắt vào tay Diệp Mặc.

Diệp Mặc bỗng giương tay lên, ném gã anh Đậu ra ngoài:

– Không cần lo lắng, một lúc lâu nữa tôi mới đi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.