Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 559: Người phụ nữ cuối phố người Hoa


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 559: Người phụ nữ cuối phố người Hoa

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Lúc Diệp Mặc lại đi vào cuối phố người Hoa còn tưởng rằng có thể tìm thấy Enie
ngay. Nhưng hắn phát hiện ra rằng Enie cũng không chờ hắn ở chỗ này. Tuy nhiên
Diệp Mặc cũng không để ý, đã đến đây rồi nên hắn có thể dùng thần thức của
mình để kiểm tra toàn bộ khu phố người Hoa trong một thời gian ngắn.

Cuối phố người Hoa của thị trấn nhỏ Mexika chỉ hơi lớn một chút, Diệp Mặc muốn
tìm một người thì cũng không phải chuyện gì to tát. Khu phố người hoa này
nhiều lắm chỉ khoảng hai nghìn người mà thôi, đối với thần thức của hắn mà nói
thì chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa hắn chỉ muốn tìm một người phụ nữ. Điều này
khiến phạm vi tìm kiếm của hắn càng thu gọn lại.

Không có ai để ý tới Diệp Mặc. Tuy khuôn mặt của Diệp Mặc tương đối khác biệt.
Dù sao ở nơi này mọi người đều là người Hoa. Trong lúc Diệp Mặc đang đi đến
phía góc phố thì thần thức của hắn bỗng dừng lại bên trong một căn phòng.

Bên trong căn phòng có một ánh đèn ảm đạm. Ở tầng trệt của căn nhà có một cái
ghế tựa cũ nát, một người phụ nữ gày gò xuấ xí đang nằm ở đó.

Nhưng khi Diệp Mặc nhìn thấy người phụ nữ này, hắn chợt dừng lại. Người phụ nữ
này thật là kỳ dị, cô ta cũng không phải là xấu mà là vì trên khuôn mặt cô ta
bị đổ một lớp dịch dung gì đó thì phải.

Diệp Mặc lần đầu tiên sử dụng thần thức kiểm tra xem bên trong quần áo. Quả
nhiên là tuy phần cổ và tay của người phụ nữ này màu đen nhưng da dẻ bên trong
của cô ta thì trắng trẻo vô cùng. Diệp Mặc cũng không tiếp tục kiểm tra nữa,
biết cô ta đã dịch dung là được rồi. Nhưng liệu người này có phải là chị Nhan
hay không thì cũng không có quan hệ gì với hắn hết cả.

Bởi vì thần thức của Diệp Mặc thấy lông mi của người phụ nữ này thắt chặt. Hơn
nữa đằng sau tai lại có nhiều tia nhỏ đặc trưng của thiếu nữ, đây rõ ràng là
một trinh nữ. Điểm này Diệp Mặc có thể nhận ra, tại sao lại có thể là người
thân của hắn được chứ. Nhưng rõ ràng là người phụ nữ này đang dịch dung, hắn
muốn đến xem xem, ở một nơi nghèo nàn như thế này, một người phụ nữ không còn
trẻ trung gì nữa sao lại phải giả dạng thành xấu như vậy để làm gì?

Người phụ nữ này là ai? Diệp Mặc nhíu mày, đi tới đẩy cửa rồi bước vào trong
phòng.

Lúc này người phụ nữ trên chiếc ghế bành cũng vừa mới tỉnh lại. Cô đột nhiên
phát hiện ra rằng Tư Tư và Enie đều đã rời khỏi đây mà trong căn phòng của
mình lại xuất hiện một tên đàn ông lạ. Trong lòng cô bỗng giật mình, theo bản
năng cầm lấy một chiếc áo che lên người. Đây hoàn toàn chỉ là một hành động tự
vệ bản năng. Tuy nhiên rất nhanh chóng cô nhận ra hành động của mình có vẻ
không ổn lắm, liền buông chiếc áo trong tay mình xuống, nhìn Diệp Mặc, hỏi:

– Cậu là ai? Sao lại bước vào trong nhà tôi.

Giọng điệu thậm chí đã có chút khàn khàn. Dường như là đặc điểm của người có
tuổi

Diệp Mặc bỗng nhiên ngồi xuống. Hắn nhìn người phụ nữ này từ trên xuống dưới
một lượt rồi mới hỏi:

– Tôi tới tìm một người. Người ta gọi cô ấy là “chị Nhan”. Cô có biết người
đấy không?

Trong thần thức của Diệp Mặc nhận thấy cả người phụ nữ này run lên một chút,
trong lòng cô bất an. Đó là những thứ mà Diệp Mặc có thể cảm nhận được.

– Cô không cần phải lo lắng. Tôi và chị Nhan có chút quan hệ, tôi cũng không
có ý xấu gì đâu. Tôi tên là Diệp Mặc, đến từ Hoa Hạ.

Diệp Mặc cảm nhận được sự run sợ và lo lắng của người phụ nữ này. Trong lòng
hắn đột nhiên lại có cái cảm giác rằng người phụ nữ này chính là cái cô chị
Nhan mà hắn đang muốn tìm kia.

– Cậu chính là Diệp Mặc sao? Là người đã giúp Tư Tư ư? Hắc Thủ không giữ cậu
lại sao?

Giọng nói của người phụ nữ này bỗng trong trẻo hẳn lên, không còn cái giọng
khàn khàn vừa xong.

Diệp Mặc gật gật đầu:

– Đúng, tôi chính là Diệp Mặc, Hắc Thủ?

Nhưng Diệp Mặc nói xong liền đoán ngay ra Hắc Thủ chính là Helder. Hóa ra
người phụ nữ này chính là người nhà của Ân Tư.

Sau khi nói xong, Diệp Mặc lại nói tiếp:

– Helder không giữ tôi lại. Ông ta viện trợ cho tôi một ít đô la Mỹ rồi tôi
đi luôn.

Người phụ nữ này trầm hẳn xuống, cơn run rẩy của cô đã bình tĩnh trở lại, cô
đánh giá Diệp Mặc rất lâu, có chút run rẩy muốn đứng dậy.

– Cô bị bệnh à?

Diệp Mặc bỗng tiến lên đỡ lấy người phụ nữ này. Hắn cảm thấy khi mình đỡ lấy
người phụ nữ này thì cả người cô lại run lên.

– Cậu không cần đỡ tôi. Chuyện của Tư Tư thực sự rất cảm ơn cậu.

Người phụ nữ này tuy bảo Diệp Mặc không cần đỡ cô nhưng lại không có chút sức
lực để đẩy Diệp Mặc ra.

Có lẽ cô đã hiểu được Diệp Mặc nói Helder tài trợ là có ý gì. Cô ở trong Hán
Văn Bang lâu như vậy thì đối với chuyện đánh giết người thì cũng không có gì
lạ lẫm nữa.

Diệp Mặc đưa ra một chiếc vòng tay cho người phụ nữ này rồi nói:

– Tôi đã dựa vào chiếc vòng tay này để tìm được tới đây đấy.

Người phụ nữ này nhìn thấy chiếc vòng trong tay Diệp Mặc liền vồ ngay lấy.
Nước mắt bỗng không kìm nổi chảy xuống, một chữ không nói nên lời.

Diệp Mặc nhìn thấy bộ dạng của người phụ nữ này, trong lòng đã đoán ra ngay
chắc chắn cô là cái người tên chị Nhan kia. Chiếc vòng tay ấy chính là của cô.
Nhìn thấy dáng vẻ của chị Nhan, Diệp Mặc không do dự lấy ra một viên Liên Sinh
Đan, đưa vào miệng của cô, đồng thời nắm lấy tay cô, bắt đầu giúp cô điều
chỉnh lại kinh mạch.

Hơn 10 phút sau, người phụ nữ đang dựa trên người Diệp Mặc bỗng nôn ra máu,
những vết bẩn trên người bắt đầu trôi ra. Dưới chân khí của Diệp Mặc cùng với
công lực của viên Liên Sinh Đan, cô liền hôn mê bất tỉnh ngay.

Diệp Mặc thở dài. Hắn biết trong người cô tụ huyết là vì máu tích tụ trong
lòng nhiều năm. Cũng may là hắn tới kịp thời, nếu kéo dài thêm nửa năm nữa thì
chắc cũng xong rồi.

Một ít chất bẩn bị trôi ra, Diệp Mặc không hề ghét bỏ, cho dù chị Nhan này có
phải là người thân của hắn hay không thì người phụ nữ này chắc chắn có mối
quan hệ gì đó với hắn.

Diệp Mặc không đánh thức cô. Hắn biết lúc này kinh mạch trong cơ thể cô đang
hoạt động trở lại. Lúc này không đánh thức cô là đúng.

Vài phút sau, người phụ nữ này tự tỉnh lại, nhìn thấy trên người mình bốc mùi,
giật mình kêu lên một tiếng, không kịp nói gì với Diệp Mặc, liền đi vào phòng
tắm ngay, hoàn toàn không nghĩ tới tại sao mình lại có thể hành động tự nhiên
như thế.

Trong lòng Diệp Mặc thấy hơi buồn cười. Người phụ nữ này tuy lớn tuổi nhưng
vẫn cứ như trẻ con, vẫn chú trọng cái chuyện này.

Nhưng Diệp Mặc chợt nghe ngay thấy một âm thanh chói tai ở trong phòng tắm.
Hắn không chút nghĩ ngợi, chạy vọt vào, lại phát hiện ra trên đầu người phụ nữ
này có những vết máu, ngất xỉu trong phòng tắm tối tăm, nhỏ hẹp.

Diệp Mặc không biết cô ngã như thế nào xuống phòng tắm của mình. Chuyện này có
lẽ chỉ có mình cô mới biết. Tuy nhiên nếu cô hôn mê thì liệu mình có phải giúp
cô hay không?

Diệp Mặc bối rối một hồi, không biết có nên giúp đỡ hay không.

Bỗng Diệp Mặc nghĩ đến lúc này còn bối rối cái gì? Bây giời Ân Tư và Enie đều
không ở đây, quần áo của cô ấy thì cô đã cởi hết ra rồi. Người phụ nữ này ít
nhất cũng đã bốn mươi tuổi rồi, là một bà già rồi. Hắn cũng không có cách
khác, cái này thì can hệ gì chứ? Hơn nữa bấy giờ hắn nhìn thì cũng nhìn rồi.
Nếu làm cô tỉnh lại tuy bối rối, không bằng giúp cô rửa sạch rồi mặc quần áo
vào cho cô.

Nhưng khi Diệp Mặc bắt đầu giúp cô tắm rửa sạch sẽ mới phát hiện ra bản thân
mình hoàn toàn sai lầm. Trong lòng Diệp Mặc nghĩ tuy cô là người chưa từng kết
hôn, nhưng cũng bốn năm mươi tuổi rồi, cũng có thể nói là già. Nhưng bây giờ
xem ra cô đâu phải là người phụ nữ bốn, năm mươi tuổi? Da dẻ của cô thậm chí
còn trắng trẻo gấp ba lần Tống Ánh Trúc. Ngực thì không hề chảy chút nào, hơn
nữa, ngoài cơ thể hơi gày ra thì cơ thể cô vẫn có những đường cong tiêu chuẩn.

Diệp Mặc không dám nhìn nữa, sau khi mau chóng giúp cô tắm rửa sạch sẽ thì lấy
ra bộ quần áo của Ninh Khinh Tuyết mặc lên cho cô. Mà ngay cả vết thương cô
đụng trúng trên đầu, Diệp Mặc cũng giúp cô trị thương.

Tuy trên mặt của cô có một chút nước thuốc hóa trang nhưng Diệp Mặc đã dùng
thần thức của mình khống chế chúng. Cái loại thuốc này thực sự rất đơn giản,
xử lý một chút là tất cả đều được rửa sạch sẽ.

Sau khi Diệp Mặc giúp người phụ nữ này làm xong hết thì lại giúp người phụ nữ
này nằm lên trên chiếc ghế bành, sau đó vừa đợi cô tỉnh dậy, vừa quan sát cấu
trúc của ngôi nhà này.

Đây là một ngôi nhà theo cấu trúc rất cổ, phòng khách thì nhỏ hẹp, bên trong
thì chia ra làm ba gian phòng. Xem ra thì nhà cô còn có hai người nữa, hai
người đó chắc hẳn là Ân tư và Ân Gia rồi. Nếu không phải là biết người phụ nữ
này chưa kết hôn thì có khi Diệp Mặc còn nghĩ Ân Tư và Ân Gia là con cái của
cô. Bây giờ thì xem ra bọn họ có lẽ không phải là con của cô rồi.

Tư Gia thì ra là tên người phụ nữ này đặt, hoặc có lẽ tên cô ta là Tư Gia.
Diệp Mặc thầm nghĩ. Người phụ nữ này cũng có vẻ là không dễ dàng gì cả. Không
biết vì cái gì mà cô ta lưu lạc tới nước Mỹ. Sau đó lại vì nguyên nhân gì mà
cô sống cũng không được tốt lắm.

Khi Diệp Mặc nhìn về phía người phụ nữ này bỗng nhiên người lại ngây ra. Đây
không phải là chị Nhan sao? Hắn có ảnh chụp của chị Nhan. Chị Nhan trông rất
thanh tú, điềm tĩnh, lông mi trông giống như trăng lưỡi liềm. Nhưng người phụ
nữ này lại không phải đẹp kiểu đó. Trước mắt cô có một vẻ đẹp khiến cho người
ta mê muội.

Hắn vừa rồi còn vội vã giúp cô tắm, căn bản cũng không chú ý đến những thứ
khác. Thật không ngờ vẻ đẹp của người phụ nữ này chẳng thua kém gì Lạc Ảnh cả.
Có thể nói rằng qua dung nhan của người phụ nữ này, Diệp Mặc bỗng thấy thấp
thoáng bóng dáng của Lạc Ảnh. Chẳng lẽ giữa cô và Lạc Ảnh lại có quan hệ gì
chăng? Điều này là không thể nào.

Đang lúc Diệp Mặc suy nghĩ, người phụ nữ này bỗng nhiên mở mắt. Cô ngẩng đầu
nhìn Diệp Mặc, bỗng nghĩ tới điều gì đó chợt giơ tay sờ lấy y phục của mình,
lập tức khuôn mặt biến sắc từ đỏ sang trắng. Có thể thấy được sự mất bình tĩnh
trong cô như thế nào.

Khi cô thấy mấy vết thương ở eo mình lúc trong nhà tắm biến mất, nhất thời
không thể tin được. Cô vô cùng kinh hãi. Lúc này cô mới kêu lên sợ hãi rồi ngã
sấp xuống. Có thể là vì bây giờ cô đã tắm rửa sạch sẽ, còn mặc quần áo vào
rồi. Không cần nghĩ thì cô cũng biết là việc này nhất định là do Diệp Mặc làm.

– Tôi xin lỗi. Vừa rồi trong lúc vội vã nên đã giúp cô làm rồi.

Hắn thấy người phụ nữ này nhìn chằm chằm vào quần áo của cô nên đành phải nói
lại một lần nữa:

– Tôi nhất thời không biết quần áo của cô ở đâu, đành phải dùng quần áo của
vợ tôi.

– Anh đã kết hôn rồi sao?

Sắc mặt người phụ nữ này dần dịu lại, đột nhiên hỏi chuyện hôn sự của Diệp
Mặc.

Diệp Mặc gật gật đầu:

– Tuy không cử hành hôn lễ nhưng cứ coi là thế đi.

Người phụ nữ này rõ ràng là đã hiểu lầm ý của Diệp Mặc. Cô cho rằng Diệp Mặc
nói là không có giấy kết hôn nhưng đã sống cùng với nhau. Sau khi biết chuyên
này, cô gần như quên luôn chuyện trong nhà tắm mà lại cầm lấy chiếc vòng tay
kia, những giọt nước mắt không kìm nổi đang lăn xuống.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.