Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 541: Tư liệu quan trọng


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 541: Tư liệu quan trọng

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Đám người đang gây lộn có ba tên, đều là ba tên Diệp Mặc chưa từng thấy qua.
Cả ba đều là người tu luyện Cổ võ nhưng tu vi của bọn chúng đều quá thấp, kẻ
có Tu vi cao nhất trong số đó cũng chỉ là tới sơ kì Hoàng cấp. Hai tên còn lại
một nam một nữ, tên nam cùng lắm cũng chỉ đạt tới Hoàng cấp mà thôi, còn nữ
thì thậm chí còn chưa được xếp vào hàng những người luyện võ.

Một nam một nữ này liên thủ đối đầu với gã đàn ông đã đạt tới sơ kỳ Hoàng cấp
kia, cả ba tên đều thương tích đầy mình. Bên một nam một nữ kia sở dĩ có thể
đối chọi với gã đàn ông kia là vì khí huyết của gã không đủ, mà gã cũng đã bị
thương nặng. Nhưng cho dù là như vậy thì hai kẻ một nam một nữ đó vẫn đang ở
thế hạ phong.

Không biết hai gã vừa chết ban nãy là thuộc phe nào, Diệp Mặc vừa nghĩ vừa
bước tới.

Ba kẻ đang đánh lộn thấy Diệp Mặc bất ngờ đi tới thì lập tức dừng tay, ánh mắt
của cả ba lập tức đều chuyển sang Diệp Mặc. Cả ba người hiện đang bị thương,
Diệp Mặc lại bất ngờ xuất hiện ở Thần Nông giá không một bóng người này, ba
tên không thể không dè chừng hắn.

Dám một thân một mình đi tới nơi hang cùng quỷ cốc này tuyệt đối không phải
người thường. Huống chi người trẻ tuổi trước mắt này y phục lại không có lấy
một ngọn cỏ.

– Anh là ai? Chúng tôi đang giải quyết ân oán cá nhân, hy vọng người anh em
sẽ không can dự vào chuyện cá nhân này.

Thấy Diệp Mặc bước tới, gã đàn ông luyện tới sơ kì hoàng cấp lên tiếng.

Hai tên còn lại không nói câu nào, chỉ đứng trân trân nhìn Diệp Mặc. Tuy đang
trong vòng nguy hiểm nhưng cả hai đều không có ý định cầu xin sự giúp đỡ của
Diệp Mặc.

Diệp Mặc không có hứng thú tìm hiểu xem bên nào đúng bên nào sai, hắn chỉ thấy
có hứng thú với chuyện vì sao họ lại phải động thủ với nhau như vậy. Nơi Thần
Nông giá này rất dễ làm Diệp Mặc nghĩ tới một món thiên linh địa bảo gì đó,
nếu quả thực đúng là như vậy thì hắn không ngại gì mà nhúng tay vào.

Ba người này không ai muốn động thủ trước, sợ Diệp Mặc sẽ lợi dụng thời cơ
đánh lén, như vậy sẽ phải rơi vào tình thế một cổ hai tròng vô cùng bất lợi.

Thấy cả ba tên đều không nói câu nào, Diệp Mặc đành phải lên tiếng:

– Tôi không quan tâm tới ân oán của mấy người. Nhưng ba người là vì nguyên gì
mà lại phải động thủ với nhau như vậy? Chẳng lẽ các người đang tranh nhau món
bảo vật gì ở Thần Nông giá này sao?

Ba người nghe Diệp Mặc nói như vậy thì lập tức hiểu ra Diệp Mặc đang muốn đưa
đẩy điều gì. Hắn là muốn trai cò cắn nhau ngư ông đắc lợi đây mà, lập tức cả
ba đều nhìn Diệp Mặc bằng con mắt đầy nghi kị và dò xét.

Tên Hoàng cấp sơ kỳ nắm tay thành nắm đấm, nói:

– Anh bạn, chúng tôi không phải đang tranh đấu vì một món đồ nào cả. Hai tên
kia vì tư lợi cá nhân mà phản bội lại tổ chức, vì vậy nên chúng tôi muốn bắt
chúng về trị tội. Đây là việc riêng của bang phái chúng tôi.

Lại là nội bộ lục đục, Diệp Mặc cảm thấy đây đúng là chuyện tẻ nhạt nhất trần
đời, vội khoát khoát tay, xoay người rời đi.

– Vị đại ca này, xin chờ một chút….

Cô gái lên tiếng.

Thấy đối phương gọi Diệp Mặc lại, tên nam tử Hoàng cấp sơ kỳ bắt đầu căng
thẳng. Gã sợ rằng Diệp Mặc sẽ liên thủ với hai tên kia, ba đánh một như vậy
thì gã sẽ gặp bất lợi không nhỏ. Nếu Diệp Mặc mà là một tay võ biền quèn thì
không nói làm gì, chứ nếu hắn là một kẻ tu luyện Cổ võ thì đúng là phiền toái
rồi, hơn nữa Diệp Mặc dám tay không tiến vào Thần Nông Giá này, nếu nói hắn là
một tay võ công tầm thường thì chính bản thân gã cũng không thể tin được.

– Ồ, cô còn có chuyện gì sao?

Trong đầu Diệp Mặc đã có suy tính, hắn thực sự không có hứng thú với chuyện
bang phái xử lí lẫn nhau nên nếu cô gái này có ý xin hắn giúp sức thì Diệp Mặc
sẽ lập tức quay người bước đi.

Cô gái này dường như không nhìn thấy vẻ mặt không thể kiên nhẫn của Diệp Mặc,
chậm rãi rút ra từ bên hông một túi vải ném cho Diệp Mặc, nói:

– Đây là Cưỡng Thạch một nguyên tố mới do tôi mới phát hiện ra. Tôi hoài nghi
loại nguyên tố này có năng lực phân hạch cực mạnh, nhưng tư liệu này trong tay
tôi chưa hoàn chỉnh, anh có thể giao cho chính phủ Hoa Hạ, tôi tin rằng anh sẽ
nhận được một khoản tiền thưởng lớn đó.

– Lục Na, cô thật to gan, dám đem món đồ như vậy giao ột tên không hề quen
biết ư?

Gã Hoàng cấp sơ kỳ thấy sự việc vừa rồi thì vô cùng tức giận.

Sau đó gã liền quay sang Diệp Mặc, ôn tồn nói:

– Anh bạn, xin cậu hãy đem món đồ đó trả lại cho chúng tôi. Đây là đồ của tổ
chức chúng tôi, nếu anh giữ nó thì cả anh và gia đình anh đều sẽ không được
yên đâu.

Không ngờ là nguyên tố kiểu mới chế tạo bom nguyên tử. Diệp Mặc trong lòng cả
kinh, đến cả quốc gia giờ cũng chỉ mới phát hiện Uranium, Plutonium hai nguyên
tố có thể điện tích bom nguyên tử, vậy mà tổ chức này lại có thể tìm ra được
nguyên tố phân hạch mới . Điều này đúng là khôi hài.

Thấy Diệp Mặc thờ ơ như không, tên hoàng cấp sơ kỳ sắc mặt càng trở nên khó
coi. Đe dọa không được, gã cố gắng hạ giọng khuyên nhủ:

– Anh bạn à, trong tay anh hiện giờ là món đồ mà tổ chức chúng tôi đã tìm
kiếm suốt mấy năm trời, nhờ sự cố gắng nỗ lực của mười nhà khoa học mới tìm ra
được. Hy vọng người anh em sẽ trả lại cho chúng tôi, chúng tôi sẽ ra một con
số, nhất định sẽ làm anh hài lòng.

– Lý Đạt Nghi, anh đúng là không biết xấu hổ. Món đồ này vốn là thành quả mà
sư phụ tôi và đồng nghiệp của ông ấy khổ công nghiên cứu ra. Thế mà anh dám
nói là các anh nghiên cứu ra, tôi nhổ vào.

Dứt lời, cô gái tên Lục Na nhổ một bãi nước bọt, ra chiều hết sức khinh bỉ.

Diệp Mặc nhìn gã đàn ông tên Lý Đạt Nghi, lên tiếng hỏi:

– Tổ chức của các người là tổ chức gì mà lại có thể nghiên cứu ra vật này?

Lý Đạt Nghi cho rằng nếu không nói cho người thanh niên trước mặt về tổ chức
của mình thì hắn sẽ không trả lại món đồ, liền lên tiếng:

– Tôi là Lý Đạt Nghi, tổ chức của chúng tôi là Bắc Sa. Hai tên kia chính là
phản đồ của Bắc Sa. Tôi hy vọng người anh em sẽ không can dự vào chuyện nội bộ
của Bắc Sa chúng tôi, chúng tôi tất có báo đáp

Lại là Bắc Sa. Diệp Mặc lắc lắc đầu, Bắc Sa tuy rằng thế lực hùng hậu, tài
nguyên phong phú, nhưng tổ chức cũng có phần hỗn loạn, động một chút lại có
người muốn phản bội hoặc muốn thoát ra. Cho dù Diệp Mặc không động thủ, cái tổ
chức này cũng không thể tồn tại được lâu dài, cho dù bọn họ thống trị cả thế
giới thì cuối cùng cũng sẽ chỉ tan rã giống như Liên Xô mà thôi.

Một tổ chức thực sự ưu tú không thể có chuyện động một chút là lại có người
muốn rút khỏi như vậy, hơn nữa lại là nhân viên kỹ thuật cao cấp như thế. Bắc
Sa chọn điểm xuất phát không sai, lấy khoa học kỹ thuật làm gốc, nhưng họ đã
quên mất rằng khoa học kỹ thuật cũng là do con người tạo ra, nếu không biết
cách giữ lại người thì làm sao phát triển khoa học kỹ thuật được đây.

Diệp Mặc liền nghĩ tới Lạc Nguyệt của mình. Nếu muốn Lạc Nguyệt thành phát
triển lớn mạnh thì điều kiện tiên quyết là phải giữ chân bằng được nhân tài.

– Anh bạn…

Lý Đạt Nghi dường như còn muốn nói điều gì.

Diệp Mặc vung tay lên cắt đứt lời nói của gã:

– Không cần phí lời nữa, nếu là bang phái khác, tôi sẽ không quản, đáng tiếc
anh lại là người của Bắc Sa, mà tôi và Bắc Sa lại có vài mâu thuẫn nho nhỏ,
hơn nữa món đồ này lại rất có ích đối với tôi.

Món đồ mà Lục Na giao cho hắn thực sự rất có ích. Khi trở về hắn sẽ đưa cho
Diệp Tinh, không biết chừng lại có thể dùng vào việc gì đó.

Nghe Diệp Mặc nói, Lý Đạt Nghi khẽ rùng mình:

– Anh là ai? Tại sao lại đối đầu với Bắc Sa chúng tôi?

Bên một nam một nữ cũng có chút sững sờ nhìn Diệp Mặc. Gã thanh niên trước mặt
là ai mà lại dám đối đầu với cả Bắc Sa? Chẳng lẽ hắn không biết Bắc Sa lợi hại
như thế nào sao? Hắn và Bắc Sa có mâu thuẫn như thế nào?

– Tôi là Diệp Mặc. Tôi nghĩ nếu các người thuộc tổ chức Bắc Sa thì hẳn là sẽ
chẳng lạ gì với cái tên này đúng không?

Diệp Mặc thản nhiên cười, hắn không hề xem nhẹ danh tiếng của mình ở Bắc Sa.
Hắn tin rằng chuyện lấy được mười tỷ đô la Mỹ từ Bắc Sa mấy tháng trước cũng
đủ để khiến tất cả Bắc Sa từ trên xuống dưới không ai là không biết đến mình.

Cho dù Bắc Sa giàu có thế nào đi chăng nữa thì mười tỷ đô la Mỹ đối với bọn họ
cũng không phải là một con số nhỏ.

– Anh chính là Diệp Mặc….

Ba người gần như đồng thanh nói. Chẳng những Lý Đạt Nghi mà ngay cả hai người
kia cũng thất thanh kêu lên.

Diệp Mặc, cái tên này ở Bắc Sa không ai là không biết. Hắn dùng một viên tinh
thạch Cực năng đổi lấy mười tỷ đô la Mỹ. Mà thậm chí tinh thạch Cực năng còn
không thấy đâu nữa rồi, Bắc Sa còn phải mất thêm một viên.

Lý Đạt Nghi như bừng tỉnh, trong mắt lộ ra sự kiêng dè. Gã biết nếu phải tìm
một người không sợ Bắc Sa thì có lẽ đi cả thế giới này cũng chỉ tìm thấy một
Diệp Mặc này mà thôi. Nếu đã rơi vào tay hắn thì chỉ có chết chứ đừng hy vong
sống sót trở về.

Mặc dù chưa bao giờ gặp Diệp Mặc nhưng tin đồn Diệp Mặc ở Lạc Thương vừa trở
tay giết sạch hai mươi bảy cao thủ, trong đó có bốn người đã luyện tới Huyền
cấp thì gã biết rất rõ. Hơn nữa lúc ấy Trần Trụy và Pierre cũng có mặt mà
không thể ngăn cản nổi hắn. Diệp Mặc đem công ty Lạc Nguyệt của chính mình
chuyển qua Senna, đổi tên Senna thành Lạc Nguyệt, còn dám tuyên bố độc lập
nữa. Chuyện này có ai là không biết?

Cái đó không phải là trọng yếu nhất, nghe nói Diệp Mặc này thống lĩnh Lạc
Nguyệt Thành, đối mặt với một hạm đội hải tặc tập kích, hạm đội Lạc Nguyệt
thành chẳng những đã tiêu diệt cả hạm đội hải tặc đó mà còn chiếm luôn chiến
hạm làm của mình.

Lý Đạt Nghi theo bản năng lui về phía sau mấy bước. Đối mặt với Diệp Mặc, gã
làm sao dám đòi hắn giao ra chỗ nguyên liệu kia.

– Anh chính là Diệp Mặc? Diệp Mặc của Lạc Nguyệt Thành ư?

Lục Na vô cùng kích động, lên tiếng.

Diệp Mặc nhìn Lục Na, gật gật đầu nói:

– Đúng vậy, tôi chính là Diệp Mặc của Lạc Nguyệt Thành.

– Diệp tiền bối, rất xin lỗi, lần này là Lý Đạt Nghi tôi đã mạo phạm ngài.
Vãn bối cáo lui…

Dứt lời, Lý Đạt Nghi chỉ muốn cao chạy xa bay, tuyệt nhiên không còn nghĩ gì
đến chuyện bắt người trước mặt Diệp Mặc nữa. Về phần món đồ trong tay Diệp Mặc
kia đã không còn nằm trong phạm vi năng lực của gã nữa rồi. Gã phải tức tốc
quay về báo cáo chuyện này.

– Diệp tiền bối, không thể giữ lại tên Lý Đạt Nghi này được. Gã biết nguyên
tố này đã ở trong tay anh, nhất định sẽ quay về báo lại với Bắc Sa.

Tên nam tử nãy giờ vẫn chưa nói câu nào, bấy giờ mới lên tiếng.

Không cần người khác phải nhắc nhở, Diệp Mặc cũng sẽ không để ột tên Bắc Sa
sống sót trở về. Cho dù không có món đồ này thì Diệp Mặc cũng sẽ không tha cho
Lý Đạt Nghi. Hắn với Bắc Sa sớm muộn gì cũng phải quyết tử một phen, giết kẻ
nào hay kẻ đó, tuyệt không thể lưu tình.

– Tôi sẽ không….

Lý Đạt Nghi còn chưa kịp nói hết câu thì một đao gió đã bay tới chỗ gã.

Toái Càn Khôn

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.