Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 535: Nhanh chóng xây dựng


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 535: Nhanh chóng xây dựng

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Loại hệ thống rada phòng ngự tiến công này một khi khởi động thì sẽ khiến
chúng bao trùm toàn bộ Lạc Nguyệt.

Diệp Mặc nói với Hư Nguyệt Hoa một cách thận trọng. Hắn biết một khi “dược
phẩm Lạc Nguyệt” chuyển tới Lạc Nguyệt thành, thì chính là lúc đối kháng với
Mĩ. Không có hệ thống phòng thủ trên không là không được.

Tên lửa xuyên lục địa của nước Mĩ có thể dễ dàng phóng đến Lạc Nguyệt thành,
hơn nữa độ chính xác rất cao. Huống hồ cho dù họ không bắn đạn đạo, họ còn có
vũ khí hạt nhân. Lạc Nguyệt Thành đối với họ mà nói, chỉ là một kẻ yếu mới
thành lập mà thôi.

Diệp Mặc vẫn không biết được ẩn thân của mình có thể lừa được tất cả hệ thống
theo dõi rada không. Một khi không thể lừa được, vậy thì đối mặt với tập kích
đường không đúng là một uy hiếp không nhỏ đối với hắn và Lạc Nguyệt. Hơn nữa,
tuy hắn có thể dễ dàng đánh rơi máy bay chiến đấu nhưng cũng khó chống lại
được. Nếu người Mĩ áp dụng chiến thuật đàn sói, hắn chỉ có một mình, chỉ cần
khiến một cái trong đó thả bom đến Lạc Nguyệt thì hắn sẽ bị tổn thất.

Tuy Diệp Mặc có thể thông qua thủ đoạn trả miếng để tiến công nước Mĩ nhưng
Diệp Mặc lại không muốn sau khi chính mình bị tổn thất rồi mới đi tiêu diệt
đối phương, hắn cần người đánh đòn phủ đầu. Vì thế loại radar phòng ngự tiến
công, bao phủ toàn cảnh Lạc Nguyệt này là bắt buộc phải có.

Diệp Tinh thiết kế loại radar phòng ngự này là liên kết với hệ thống đạn đạo,
phòng ngự đồng thời lập tức có thể công kích, thậm chí không cần nhân viên
chuyên nghiệp đến, đây chính là suy nghĩ của Diệp Mặc, công kích chính là
phòng ngự.

Sau khi lưu lại Tàng Gia Nghiêm và Diệp Tinh tiếp tục nghiên cứu và thảo luận
hệ thống lá chắn phòng ngự và công kích vũ trụ đầu tiên, Diệp Mặc lại đưa Hư
Nguyệt Hoa đến phòng khách. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, công ty Lam
Quang Nam Phi lần này phái bốn người đến đàm phán, đến cả Khố Vưu – đoàn
trưởng của họ cũng đến.

Diệp Mặc không để bọn họ một bên mà không để ý đến, ra đó luôn. Diệp Mặc cũng
rất rõ, tuy công ty lính đánh thuê này không có uy hiếp gì với Lạc Nguyệt
nhưng hắn buộc phải giải quyết họ cho xong, không thể gác lại sau này.

– Anh Diệp, xin chào. Tôi là Edward, là tham mưu của công ty Lam Quang Nam
Phi. Đây là Khố Vưu – đoàn trưởng của chúng tôi.

Diệp Mặc vừa đi vào, Edward liền đưa tay ra chào hỏi rất nhiệt tình, còn giới
thiệu đoàn trưởng của họ.

Diệp Mặc gật đầu, chỉ vào Hư Nguyệt Hoa nói:

– Vị này là Hư Nguyệt Hoa – người phụ trách Lạc Nguyệt thành hiện nay, mời
các vị ngồi.

Nghe nói Hư Nguyệt Hoa là người phụ trách Lạc Nguyệt, vẻ mặt đám người Edward
càng sốt ruột hơn.

Theo Đông Phương Đường, Edward biết tên Diệp Mặc này đàm phán thích thẳng
thắn, không thích vòng vèo. Anh ta nói thẳng:

– Nguyên nhân cụ thể mà chúng tôi tới Lạc Nguyệt tôi nghĩ anh Diệp và cô Hư
đây đã biết. Tôi đại diện công ty Lam Quang Nam Phi gửi lời xin lỗi chân thành
nhất đến quí phương, đồng thời nguyện chịu bồi thường.

Edward không có chút ý kiến chuộc người của mình về, chỉ là đề xuất chuyện bồi
thường.

Diệp Mặc không nói gì, Hư Nguyệt Hoa lại mở miệng nói:

– Chúng tôi cần không phải là xin lỗi, chúng tôi muốn biết các người tại sao
lại tập kích Lạc Nguyệt của chúng tôi.

Edward trả lời không chút do dự:

– Chúng tôi là lính đánh thuê, đương nhiên là vì mệnh lệnh của ông chủ mới
làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Cô Hư, cô cũng biết, bản thân chúng tôi cũng
không có quân hạm.

Nói tới đây ngừng lại một chút. Edward cũng không chờ Hư Nguyệt Hoa hỏi tiếp
đã chủ động nói:

– Thuê chúng tôi chính là hải quân Indonesia. Tư lệnh hải quân của họ – Tiếu
Lư Khâu đích thân bàn bạc với tôi. Họ nói quân lực của họ không đủ nên mời
chúng tôi cùng tập kích Lạc Nguyệt thành.

– Ồ, hoá ra là như vậy, đoàn trưởng Khố Vưu, không biết anh nói như thế nào?

Hư Nguyệt Hoa hướng ánh mắt về phía Khố Vưu.

Khố Vưu tuy nóng nảy nhưng đã đến nước này rồi, người của mình cũng đã thừa
nhận rồi, sao còn nói không phải được, anh ta vội vàng trả lời:

– Đúng thế, là như vậy, tư lệnh Tiếu Lư Khâu đích thân tìm chúng tôi, sau đó
yêu cầu chúng tôi xuất bình, giá là 130 triệu đô la Mỹ.

Hư Nguyệt Hoa thản nhiên cười

– Nếu đã như vậy, các người kí một chữ đi, tránh bảo chúng tôi nói càn.

Nói xong Hư Nguyệt Hoa như làm ảo thuật lấy ra một văn kiện sau đó ném đến
trước mặt Khố Vưu và Edward.

Tuy Khố Vưu và Edward biết cuộc nói chuyện lần này chắc chắn có ghi hình lại
nhưng họ không dám không kí tên. Hai người nhìn nội dung văn kiện đơn giản,
trong lòng cười khổ. Cái này căn bản đã in từ lâu rồi, chỉ chờ họ đến kí tên
thôi.

Hư Nguyệt Hoa thu lại bản văn kiện đã kí tên, Diệp Mặc liền đứng dậy, theo hắn
thấy thì cuộc đàm phán đã kết thúc.

Edward cười khổ nhìn Diệp Mặc một cái, cũng đứng dậy, do dự một chút rồi nói:

– Anh Diệp, chúng tôi còn có một số người…

Diệp Mặc cười tươi một cái, khoát tay nói:

– Anh Edward không nói thì tôi cũng sẽ nói, những bằng hữu đó của binh đoàn
các anh thấy Lạc Nguyệt của chúng tôi khá ổn nên đã ở lại rồi. Còn một số đang
xây dựng cho Lạc Nguyệt chúng tôi, tôi vốn định để bên anh trả ít tiền nhưng
tôi thấy họ làm việc rất tiến bộ, chi bằng tiếp tục thoả mãn nhu cầu của họ,
tiếp tục ở lại đây xây dựng Lạc Nguyệt, không biết anh Edward còn có ý kiến gì
không?

Edward trong lòng đầy chua xót, anh ta rất muốn nói những người đó là tinh anh
của họ, nhưng lại sợ Diệp Mặc há mồm sư tử.

Thấy sắc mặt Diệp Mặc trầm xuống, Edward đành ngậm miệng lại. Ngộ nhỡ chọc
Diệp Mặc không vui, sư tử ngoạm miếng lớn, muốn họ bồi thường một khoản tiền
vậy đúng là cái được không đủ bù cái mất. Tuy tổn thất một số nhân tài nhưng
tránh việc đoàn lính đánh thuê bị diệt, đây cũng coi như là một chuyện tốt.

Về phần Indonesia đề xuất phải chuộc lại quân hạm, bị Edward trực tiếp bỏ qua.
Nói đùa gì vậy, lúc này anh ta sao còn dám nói chuyện chuộc quân hạm với Diệp
Mặc chứ, đây không phải là tự làm mất mặt sao.

– Đông Phương Đường, tôi hỏi anh một người, anh quen Đông Phương Tê không?

Diệp Mặc bỗng hỏi Đông Phương Đường.

Đông Phương Đường không biết đang nghĩ những gì, dường như đang mất tập trung,
bị Diệp Mặc hỏi như vậy, nhất thời kinh ngạc. Nhưng anh ta lập tức phản ứng
lại, vội vàng nói:

– Không quen, tôi không biết ai là Đông Phương Tê.

Diệp Mặc lại cảm giác sắc mặt Đông Phương Đường này trong nháy mắt có chút
không tự nhiên nhưng cũng không thể khẳng định là anh ta có quan hệ với Đông
Phương Tê hay không. Đối với Đông Phương Tê, Diệp Mặc vốn là căm thù đến tận
xương tuỷ. Hắn cảm giác câu trả lời của Đông Phương Đường có chút vấn đề,
nhưng vấn đề ở chỗ nào hắn lại nhất thời không có cách nào bắt được.

– Câu vừa nãy của Đông Phương Đường là giả.

Cho tới khi đám người Edward rời đi, Hư Nguyệt Hoa mới bỗng nhiên nói ra.

– Sao chị biết?

Diệp Mặc cảm giác câu nói đó của anh ta có chút vấn đề, nhưng nhất thời không
nghĩ ra vấn đề đó nằm ở chỗ nào.

Hư Nguyệt Hoa lại nói:

– Đông Phương Đường xuất thân từ lính đánh thuê, lính đánh thuê là làm gì?
Đương nhiên là giúp người ta đánh nhau hoặc là giết người. Bọn họ không những
phải hiểu rõ xung đột vũ trang của các quốc gia trên thế giới mà cũng phải nắm
rõ tình hình của người cùng nghề. Lúc đầu anh cả của Nam Thanh – Thiên Long
Đầu cũng có mấy ngàn lính đánh thuê, họ cũng làm ăn với công ty Lam Quang Nam
Phi, có thể nói hai bên chính là đối thủ cạnh tranh.

– Mà Đông Phương Tê là cố vấn cấp cao nhất – thủ hạ của Thiên Long Đầu, đến
chị lăn lộn Hongkong đây cũng biết. Đông Phương Đường vừa thấy chính là quân
sư của công ty Lam Quang Nam Phi, sao có thể không biết sự tồn tại của Đông
Phương Tê chứ? Anh ta vừa nói không biết, là vì trả lời gấp gáp không nghĩ kĩ,
chờ anh ta về anh ta liền biết câu trả lời của anh ta có vấn đề.

Diệp Mặc gật đầu, hắn tán thành lời của Hư Nguyệt Hoa, nếu Đông Phương Đường
biết Đông Phương Tê, lúc vội vàng lại nói không biết, trong này chắc chắn có
vấn đề. Nhưng bây giờ không phải lúc đi tìm anh ta, chờ có thời gian thì Đông
Phương Đường này chung qui là không có cách nào chạy thoát.

Công ty Lam Quang Nam Phi và Lạc Nguyệt sau khi tiến hành đàm phán, không đưa
một ai đi, những người lính đánh thuê đó sau khi biết bị vứt bỏ đều muốn thành
tâm cống hiến sức lực cho Lạc Nguyệt. Nhưng tiêu chuẩn tuyển nhận của Hoàng Ức
Niên và Quách Khởi lập tức cao lên rất nhiều, quân đội của Lạc Nguyệt không
phải muốn vào là vào. Còn về người của Indonesia càng không thu nhận một ai.

Lại gần một tháng trôi qua, bên Indonesia không có bất kì người nào đến Lạc
Nguyệt tiến hành đàm phán, dường như những quân hạm đó và người bị bắt giữ đó
không phải là của bọn họ vậy. Điều này làm cho Diệp Mặc có chút kì lạ, sau đó
thông qua tình báo của Hư Nguyệt Hoa mới biết, Indonesia vì ra quân Lạc
Nguyệt, đã dẫn tới một số người bất mãn, bây giờ đang diễn ra nội chiến.

Đối với những cái này, Diệp Mặc rất vui sướng khi nghe thấy. Hệ thống radar
công kích phòng ngự vũ trụ đã được khởi động. Diệp Mặc thử lại công hiệu của
thuật ẩn thân của mình lại phát hiện lúc chân khí của hắn không tiêu hao thi
triển thuật ẩn thân vẫn có thể lánh mặt một thời gian. Nhưng thời gian này rất
có hạn, một khi chân nguyên của hắn bắt đầu tiêu hao, radar có thể bắt được
bóng dáng của hắn ngay.

Phát hiện này khiến Diệp Mặc có chút thất vọng, hắn biết cái này có quan hệ
với tu vi của hắn, tu vi của hắn vẫn quá thấp.

Thời điểm Diệp Tinh và đám người Hư Nguyệt Hoa cố gắng xây dựng Lạc Nguyệt,
Diệp Mặc cũng bắt đầu tu luyện, hơn nữa còn tìm kiếm khoáng thạch và linh thảo
khắp nơi. Hắn chuẩn bị luyện chế một chiếc nhẫn trữ vật lớn, còn nữa, chính là
hắn có một số hoàng tinh mấy trăm năm, Diệp Mặc chuẩn bị đem hoàng tinh này
luyện chế thành Tinh Nguyên đan. Vì vậy hắn còn thiếu một ít khoáng thạch và
dược liệu phụ trợ.

Bởi vì phải không ngừng tìm kiếm một số khoáng thạch và linh thảo, Diệp Mặc
không thể không rời khỏi Lạc Nguyệt.

Vì lí do Lạc Nguyệt vẫn đang xây dựng, tuy đã có hệ thống lá chắn phòng ngự và
công kích vũ trụ nhưng Diệp Mặc bình thường thời gian ra ngoài đều không dài,
nhiều nhất hai ngày là đã quay về. Có lúc cho dù thời gian ở ngoài có hơi dài
một chút cũng để điện thoại ở ngoài tránh phát sinh chuyện nhất thời về không
kịp.

Lạc Nguyệt bây giờ đã không giống với Lạc Nguyệt mấy tháng trước rồi, lực
lượng hải quân tuy vẫn chưa phối hợp với không quân nhưng dưới sự huấn luyện
và dung hợp của Hoàng Ức Niên đã có một sức chiến đấu nhất định. Không còn là
đám ô hợp lúc đầu nữa, lực lượng lục quân vì có đại lượng lính đánh thuê kinh
nghiệm phong phú gia nhập vào, cũng dần dần chuyển hướng về phía bộ đội chính
qui hoá.

Về phần Quách Khởi, anh ta dứt khoát tách ra từ lục quân, vẫn dẫn dắt một
chiến đội đặc chủng. Phần lực lượng phòng ngự trên không, Diệp Tinh đã trang
bị thiết bị đạn đạo ỗi một hệ thống công kích phòng ngự vũ trụ.

Lạc Nguyệt ngày nay tuy không thể nói vững chắc như kim cang nhưng cũng không
phải loại tôm tép nhãi nhép có thể tới diễu võ dương oai. Khuyết điểm duy nhất
chính là người định cư ở đây quá ít, Hư Nguyệt Hoa đã bắt đầu tiến hành di dân
từ Lưu Xà rồi, hơn nữa công nhân đến Lạc Nguyệt làm việc, nếu muốn cũng có thể
di dân đến Lạc Nguyệt.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.