Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 507: Kẻ thù quái lạ
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
– Lạc Ảnh?
Hư Nguyệt Hoa không biết Lạc Ảnh trong miệng Diệp Mặc là có ý gì, thuận miệng
hỏi
Diệp Mặc cầm lấy tấm ảnh xem lai nhiều lần, hắn đã hoàn toàn quên mắt tên nhân
viên kỹ thuật trốn khỏi Bắc Sa kia, mà chỉ chú ý đến hình bóng Lạc Ảnh trong
hình.
Rất thanh mảnh yêu kiều, yếu ớt, chính là Lạc Tố Tố trong bộ váy dài màu vàng
mà hắn đã gặp trong sa mạc năm ấy
Tâm tình Diệp Mặc lúc này đã bay đến sa mạc xa xôi ngày ấy, vào cái ngày nóng
bức khủng khiếp đó, một cô gái váy vàng đã dùng một dãi khăn lụa trắng tinh
khôi kéo hắn thoát khỏi cát lún sa mạc. Trên mặt nàng che một tấm lụa mỏng,
đôi mắt nàng sáng đẹp lung linh. Nàng đứng trong cảnh sa mạc mênh mông mờ ảo
không gió, tựa như một nữ thần vĩnh hằng…
Nhìn thấy Diệp Mặc có vẻ bần thần, Hư Nguyệt Hoa không nói gì cả, cô biết chắc
là Diệp Mặc đang hồi tưởng gì đó, cô chỉ đợi Diệp Mặc lấy lại tinh thần
– Chị Nguyệt Hoa, chị biết những tấm ảnh này chụp ở đâu không?
Diệp Mặc thở dài, lấy lại tinh thần, thời gian trên hình là hai tháng trước,
tuy rằng biết chắc cho dù hắn tìm được chỗ chụp tấm ảnh, cũng chưa chắc có thể
gặp được Lạc Ảnh, nhưng nếu hình dáng đó đúng là Lạc Ảnh, hắn nhất định phải
đi xem
Hư Nguyệt Hoa lắc đầu
– Số ảnh này lấy được từ người của tổ chức Bắc Sa, cụ thể chụp ở đâu, tôi
cũng không biết được
Diệp Mặc gật đầu nói
– Thôi được, cảm ơn chị, chị Nguyệt Hoa, tình hình của Bắc Sa cứ tiếp tục thu
thập. Nhưng hiện tại tập trung toàn bộ tinh lực vào việc xây thành đã. Chúng
ta nhất định phải kiến tạo một thành trì thuộc về chình mình
Hư Nguyệt Hoa lại nói:
– Chủ tịch Diệp, hệ thống điện lực của Lưu Xà hiện tại vẫn là từ Quế Lâm, hơn
nữa vì chúng ta hiện nay xây dựng quy mô lớn, điện lực đã bắt đầu không đủ
cung ứng. Tôi nghĩ nếu chúng ta muốn Lưu Xà thành chỗ của mình, thì hệ thống
điện lực không thể cứ dựa vào người ta mãi
Trong lòng Diệp Mặc nhất động, hắn nào giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này,
không những là điện lực và một số trang thiết bị dân dụng khác, không thể cứ ỷ
lại vào người khác, nếu cứ ỷ lại mãi, tương lai mà có gút mắc lợi ích thì chắc
sẽ bị người ta khống chế
Nghĩ đến đây Diệp Mặc lập tức nói:
– Chúng ta tiếp tục tuyển thêm nhiều nhân viên kỹ thuật hơn, đồng thời phát
triển các trang thiết bị dân dụng riêng mình, tranh thủ khống chế những thứ
này trong tay ta
– Nhưng mặt tài chính chúng ta hiện nay…
Hư Nguyệt Hoa có chút lo lắng nói, dược phẩm Lạc Nguyệt hiện nay tuy rằng tiền
kiếm được rất nhanh chóng, nhưng tiêu tiền còn nhanh đến chóng mặt hơn
Vấn đề tài chính đúng là vấn đề lớn, Diệp Mặc cau mày nửa phút sau bỗng nói:
– Chuyện tiền nông để tôi giải quyết, cô cứ làm tốt việc trước mắt đã
Sau khi Hư Nguyệt Hoa đi rồi, Diệp Mặc vẫn ngồi ở phòng hội nghị nghĩ cách
kiếm tiền, hắn có Trú nhan đan, có Dạ Minh Châu, nhưng thứ này chỉ là buôn bán
một chiều, bán đi rồi sẽ hết, không bằng Dưỡng Nhan Hoàn cứ luôn kiếm được
tiền
Nếu đã bán đi thì hết, chi bằng đừng bán. Nhưng nếu đem đến hội đấu giá tầm
thường, thì đồ của mình bán không được giá. Lần trước Mạc Hải giúp mình bán
Trú nhan đan cũng chỉ được một hai trăm triệu một viên, cái giá này Diệp Mặc
rất ư không hài lòng. Xem ra mình cần phải đến Tê Hà tự tìm cái tổ chức Vu Hội
đó, chỉ có bọn họ mới có thể bán được giá cao
Lúc Diệp Mặc còn đang suy nghĩ làm thế nào để kiếm tiền thì Diệp Lăng với đôi
mắt đỏ hoe chạy tới, tinh thần đang rất lo lắng.
– Anh, anh hai xảy ra chuyện rồi, hôm qua anh ấy mất tích thì hôm nay có
người gửi tới một bức thư tới Lưu Xà nói là đưa cho anh, nói là có quan hệ tới
anh hai.
Diệp Lăng nức nở đưa cho Diệp Mặc một bức thư.
Lẽ nào tiếng tăm của mình còn chưa đủ vang hay sao mà vẫn có kẻ dám động vào
Diệp Tử Phong? Diệp Mặc đã từng nói Diệp Tử Phong và Diệp Lăng đều là người
thân của hắn, có kẻ dám động vào Diệp Tử Phong thì đừng trách hắn khai sát
giới.
Hơn nữa, Diệp Mặc rất không vừa ý với Đàm Giác và Loan Thanh Phong. Lúc trước
vì hai người họ đồng ý bảo vệ Diệp gia nên hắn mới tha mạng cho Đàm Giác,
nhưng thoáng một cái, Diệp Tử Phong đã bị bắt cóc rồi.
– Trước hết, em không được lo lắng quá, để anh xem xem chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Mặc an ủi Diệp Lăng rồi mở bức thư ra.
Thư viết rất khách khí, hay nói có chút hơi quá khách khí.
– Diệp Mặc các hạ, đại danh của anh chúng tôi nghe như sấm bên tai, nếu có
thể, tôi thề chúng tôi không muốn trêu chọc anh. Nhưng vì để tránh hiểu lầm
của anh, chúng tôi không bắt em gái của anh đi mà lựa chọn bắt em trai Diệp Tử
Phong của anh, xin hãy tha thứ.
– Diệp Tử Phong giờ đang ở chỗ chúng tôi rất tốt, chúng tôi sẽ không bạc đãi
anh ta, anh yên tâm đi. Nhưng có điều, hiện tại chúng tôi có một vài chuyện
cần gặp anh thương lượng, nhưng không có cách nào gặp được nên đành dùng hạ
sách này. Nếu anh đồng ý, chúng tôi mời anh nội trong ba ngày đến “Vực ngoại
hưu nhàn” ở Lạc Thương gặp mặt.
Trong thư chỉ có mấy hàng chữ ngắn ngủi đó, không có câu đề tặng, không uy
hiếp cũng chẳng có nguyên nhân, chỉ là viết về một địa điểm mà thôi, ngay cả
thời gian cũng không xác định.
Vực ngoại hưu nhàn ở Lạc Thương đương nhiên Diệp Mặc biết. Nơi này trước đây
là sào huyệt của Thiết Giang nhưng cuối cùng đã bị hắn tiêu diệt, mấy người
này sao lại chọn nơi ấy, hơn nữa còn chọn ở thành phố Lạc Dương này?
Diệp Mặc nghĩ chuyện này trăm phần trăm có quan hệ tới mình, Diệp Tử Phong vì
thế mà bị liên lụy. Rốt cuộc là hắn đã đắc tội với ai? Người đắc tội với hắn
đã bị tiêu diệt hết, cho dù còn vài người thì họ cũng không to gan dám động
tới người bên cạnh hắn.
– Diệp Lăng, em không cần phải lo lắng. Sau này có thời gian em nên học tập
một ít pháp môn luyện khí với chị dâu Khinh Tuyết của em nhé!
Diệp Mặc vỗ nhẹ vào vai Diệp Lăng nói.
Chuyện này khiến Diệp Mặc biết dù hắn có lợi hại đến đâu thì không có địa bàn
của mình, không có một sào huyệt an toàn, người bên cạnh cũng sẽ không an
toàn. Chỉ cần liên quan tới lợi ích thì sẽ có người động thủ với hắn.
Ninh Khinh Tuyết cũng biết được việc của Diệp Tử Phong cô tạm gác công việc
bước tới. Nghe xong lời Diệp Mặc, Ninh Khinh Tuyết biết Diệp Mặc muốn cô dạy
Diệp Lăng tu luyện. Cô nghĩ tới Đường Bắc Vi ở Ninh Hải, tuy trong lòng có
chút nghi hoặc nhưng lại không hỏi gì.
Đối với Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc không lo lắng lắm vì hiện giờ cô đã đạt tới
đỉnh cao luyện khí tầng hai rồi, cô lại mới học xong thuật hỏa cầu, có thể tự
bảo vệ mình.
– Khinh Tuyết, ở đây giao cho em, để anh hai chịu trách nhiệm về vấn đề an
toàn ở Lưu Xà. Anh sẽ đi đưa Tử Phong về.
Diệp Mặc đứng lên nói, hắn biết, không bị người đố kị là không có khả năng.
Dù mấy kẻ này có mục đích gì, ngữ khí thành khẩn cỡ nào chăng nữa, nhưng khi
bắt cóc Diệp Tử Phong thì chẳng khác gì tuyên chiến với Diệp Mặc. Diệp Mặc
không tin những người này vì không tìm được hắn mới bắt cóc Diệp Tử Phong. Họ
viết thư mặc dù không có uy hiếp nhưng hành động của họ rõ ràng là đang uy
hiếp. Ý muốn nói, nếu anh không thỏa hiệp, chúng tôi có thể bắt cóc người thân
của anh bất cứ lúc nào.
Bọn họ có rất nhiều cách có thể liên lạc với Diệp Mặc, nhưng mục đích lựa chọn
cách này vừa nhìn đã biết ngay.
Diệp Mặc mới vừa dự tính ở lại Lưu Xà một thời gian ngắn, vừa ở bên Khinh
Tuyết, vừa để kiếm tiền, thậm chí còn muốn xây dựng thành trì cho Lưu Xà,
nhưng giờ lại xảy ra chuyện này. Nói không bực là không đúng, hắn vốn chưa có
lúc nào được dừng lại nghỉ ngơi.
Tiếp tục như vậy đừng bảo là tu luyện, ngay cả muốn an tĩnh cũng không thể.
Lần đầu tiên Diệp Mặc cảm giác tuy người bên cạnh hắn ngày càng nhiều, hơn nữa
vì hắn mà chia sẻ lo lắng cũng ngày càng nhiều, nhưng chân chính chỉ có mấy
người ít ỏi Hư Nguyệt Hoa, Úc Diệu Đồng mà thôi.
Hơn nữa thủ hạ của mình không có vũ trang cường mạnh, ví dụ chuyện Thiên Long
Đầu lúc trước, tuy y chỉ là một lão đại hắc bang nhưng nếu y không gặp được
mình thì dù ở bất cứ nơi nào, y cũng làm cho người ta sợ hãi. Thậm chí chỉ một
câu của y, số hắc bang chống đối y cũng phải nhường đường
Là mình có chút lương thiện sao? Diệp Mặc tự hỏi một câu. Đây là lần đầu tiên
Diệp Mặc cảm thấy hắn cần phải vũ trang cho chính mình, cần đội quân ình, cần
thực lực cường mạnh hơn.
– Có lẽ lúc rỗi rãi ta nên đến Senna một chuyến, nếu đóng quân ở đó, có lẽ là
một lựa chọn không tồi.
Diệp Mặc tự lẩm bẩm với mình, đã không có cách nào tu luyện tới cảnh giới cao
hơn thì hãy xây dựng quân đội của mình, củng cố địa bàn của mình vậy.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc liền đứng dậy. Tuy cục diện ở thế giới này đã được hình
thành, muốn thành lập quân đội, thành trì cho chính mình là rất gian nan,
nhưng một khi hắn đã hạ quyết tâm thì nhất định phải làm được.
Người đi theo Diệp Mặc hắn thì vận mệnh tuyệt đối không thể đề người ngoài nắm
lấy được.
Lạc Thương.
Khi Diệp Mặc trở lại nơi này mới nhớ mình cũng đã lâu chưa quay trở lại. Lúc
trước hắn đem theo Nhị hổ tới đây mở một phòng khám nhỏ, thậm chí còn mua một
ngôi biệt thự ở ngoại thành.
Vừa đến nơi này, Diệp Mặc liền nghĩ tới Trì Uyển Thanh – người con gái thanh
xuân tràn đầy sức sống đó. Ngẫm lại đã hơn năm nay chưa gặp cô rồi, không biết
cô giờ như thế nào?
So với lần trước Diệp Mặc tới “Vực ngoại hưu nhàn” thì lần này hào hoa hơn
nhiều, có thể thấy được ở đây từ sau thế lực củaThiết Giang thì đã bị sửa chữa
lại khá nhiều.
Diệp Mặc vừa bước vào “Vực ngoại hưu nhàn” thì đã có một nữ nhân viên phục vụ
thanh tú bước tới hỏi:
– Xin hỏi, anh có phải là Diệp Mặc không?
Diệp Mặc gật đầu, không nói gì.
– Diệp tiên sinh, mời anh đi theo tôi.
Giọng điệu của cô gái này nhẹ nhàng, trong trẻo, tác phong khá kính cẩn, rõ
ràng cô ở đây là để đợi Diệp Mặc.
– Xin dẫn đường.
Giọng Diệp Mặc bình tĩnh. Thần thức của hắn đã quét tới tầng cao nhất trong
đại sảnh và phát hiện có ba mươi người đang đứng nhưng Diệp Tử Phong lại không
có ở trong đó.
Cô gái dẫn Diệp Mặc tiến vào một thang máy chuyên dụng, rất nhanh, nó dừng lại
tại tầng cao nhất. Cô gái kia không bước ra cùng hắn. Có hai gã áo đen đứng
trước cửa thang máy đưa tay mời Diệp Mặc tiến vào đại sảnh.
Diệp Mặc nhìn qua, đại sảnh ở tầng cao nhất này ít nhất hai trăm mét vuông, ở
đây có tới hai mươi ba gã đàn ông áo đen. Tuy bọn họ đều tay không nhưng Diệp
Mặc biết, sau lưng họ mỗi người đều có một khẩu súng trường. Tuy Diệp Mặc
không hiểu lắm về súng ống nhưng cũng biết những khẩu súng đó nhất định không
đơn giản.
Toái Càn Khôn