Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 493: Oan gia ngõ hẹp
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Lúc này bên ngoài Mai Nội Tuyết Sơn đang có cô gái rất kiên trì đang một đường
vất vả tiến về phía Tuyết Sơn. Cô gái này mặc một bộ áo lông màu xanh da trời,
lưng đeo một cái ba lô rất lớn leo lên núi.
Không nói mùa này không phải thời điểm tốt để leo núi, điều khiến người ta cảm
thấy kỳ lạ hơn là lúc này bên ngoài Tuyết Sơn rộng lớn lại chỉ có một mình cô
leo lên núi. Mái tóc của cô bị gió thổi có hơi rối bời. Chỉ có điều khuôn mặt
cô lạnh lùng, lại vô cùng kiên nghị. Dường như cô không trèo được tới đỉnh núi
cao nhất Berger Caba, thề không bỏ qua.
Tuy nhiên cô cũng biết, lúc này cô còn cách đỉnh núi Berger Caba rất xa. Lúc
này cô thậm chí chỉ đang ở phạm vi bên ngoài.
Nếu Diệp Mặc ở đây thấy cô gái này, lập tức có thể nhận ra được cô chính là cô
gái tên Ánh Trúc đã được mình cứu hai lần. Thậm chí cô còn tỏ ra có chút thù
địch đối với hắn.
Tuy rằng hận Diệp Mặc thấu xương, nhưng Tống Ánh Trúc vẫn không thể không thừa
nhận, đêm qua Diệp Mặc đã cứu cô. Hơn nữa cô mơ hồ có chút cảm giác, Diệp Mặc
cũng có chút ý xấu đối với cô.
Bất kể cảm giác của cô là thật hay là giả, ngay đêm đó cô liền rời khỏi Quỷ
Thành. Cô không trở lại Yến Kinh. Cô biết hiện tại ở Yến Kinh người có thể bảo
vệ cô là sư phụ Đàm Giác đã bế quan. Sư thúc Loan Thanh Phong không biết vì
chuyện gì, lần trước đi tới nay vẫn chưa quay trở về.
Hơn nữa cho dù sư phụ không bế quan, Tống Ánh Trúc không thực sự trông cậy vào
Đàm Giác. Cô cảm giác từ lần trước, sau khi sư phụ từ Diệp gia trở về, thái độ
của sư phụ đối với cô liền giảm xuống, thậm chí còn tới mức hờ hững. Cô biết,
nhất định là vì Diệp Mặc, hoặc là vì nguyên nhân khác, nên sư phụ mình mới
không đối xử với mình như trước kia. Con đường sau này chỉ có thể dựa vào bản
thân cô.
Đã không có sư phụ ở phía sau ủng hộ, lúc này cô lại mang trong người Thăng
huyền đan. Tất nhiên cô không dám trở lại Yến Kinh. Người khác không hiểu,
nhưng Tống Ánh Trúc cô lại hiểu rất rõ, pháp luật chỉ dành cho dân chúng bình
thường. Một khi người trong Ẩn Môn nảy lòng tham muốn Thăng huyền đan của cô,
cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì.
Đừng nói là người trong Ẩn Môn muốn động thủ với cô, cho dù con cháu nhà quyền
thế Yến Kinh muốn đối xử với cô thế nào, cô cũng không có lực đánh trả. Người
đi trà lạnh, thời gian này Tống Ánh Trúc đã lĩnh hội đầy đủ những lời này. Sư
phụ không mong thấy cô, hơn nữa Tống Gia cũng không có ở đây. Lúc này Tống Ánh
Trúc cô chính là một cô hồn dã quỷ.
Nhưng cô không tin nổi, ở Yến Kinh khi có người muốn động thủ với cô, cô lại
đúng lúc có cơ duyên gặp Diệp Mặc, sau đó đã chặn được một tai kiếp. Cho nên
ngay đêm đó Tống Ánh Trúc đã rời khỏi Quỷ Thành nhưng không đi tới chỗ khác,
mà đi tới Mai Nội Tuyết Sơn.
Sở dĩ, Tống Ánh Trúc tự mình quyết định đi tới Mai Nội Tuyết Sơn bởi vì cô
biết hiện tại tu vi của cô thấp, muốn giết Diệp Mặc để báo thù, tuyệt đối
không phải là chuyện dễ dàng. Thậm chí đây còn là chuyện không có khả năng
thực hiện được. Ngay cả Hạng Danh Vương cũng không dám khiêu khích Diệp Mặc.
Cô đi tìm Diệp Mặc báo thù không khác nào tự tìm lấy cái chết.
Lần trước ở hầm mộ Đoạn Đỉnh Sơn của Quỷ Thành, cô lấy được ba thứ tốt. Cái
thứ nhất chính là ngọc giản. Cái thứ hai là một pháp khí âm dương ngư. Ngoài
ra, cô còn tìm được từ trên người của hai kẻ trộm mộ kia một tấm bản đồ. Bản
đồ này vừa nhìn đã biết là một mộ địa. Mà vị trí mộ địa lại nằm ở Mai Nội
Tuyết Sơn.
Nếu là trước kia, Tống Ánh Trúc căn bản sẽ không để ý tới một bản đồ mộ địa,
càng đừng nói tới chuyện cô sẽ vì một bản đồ mộ địa mà đi tới Mai Nội Tuyết
Sơn. Nhưng sau khi nhận được mấy thứ đó ở mộ địa Đoạn Đỉnh Sơn, cô đã thay đổi
chủ ý.
Tối hôm đó, khi cô nghe trộm được hai tên trộm mộ Nhị Nha và Hổ Tử kia nói
chuyện, cô còn không mấy để ý. Nhưng sau khi nghe nói bọn họ trộm mộ của con
cháu Viên Thiên Cương, cô lập tức chú ý. Viên Thiên Cương là thuật sĩ Đường
triều, nghe nói trong người còn có đạo pháp. Nếu may mắn trong mộ của con cháu
ông ta có một chút truyền thừa, nói không chừng cô cũng có thể nhận được.
Ngoài ra, cô còn nghe hai kẻ trộm mộ kia nói, chủ nhân mộ địa kia là một người
bói toán. Lui một bước mà nói, cho dù cô không lấy được truyền thừa, hiểu một
chút về bói toán, nói không chừng cũng có thể tính ra cuối cùng bản thân mình
có thể báo thù rửa hận hay không.
Quả nhiên sự thật chứng minh cô không sai. Cô lấy được một ngọc giản và một
pháp khí âm dương ngư. Cái pháp khí kia cũng bình thường. Cô nghiên cứu một
hồi lâu vẫn không nghiên cứu ra bất kỳ thứ gì. Nhưng cái ngọc giản kia, sau
khi cô nghiên cứu hai giờ, dường như bất chợt thấy được một vài bí quyết vận
hành nội khí bên trong ngọc giản.
Khi cô trở nên chuyên tâm, dường như ngọc giản kia lại trở nên rất bình
thường. Cô tưởng mình bị ảo giác. Nhưng cô dựa theo bí quyết nhận được mà tu
luyện một hồi, lại phát hiện chỉ trong thời gian một đêm, tu vi nội khí của cô
đã thâm hậu hơn một chút. Phát hiện điều này khiến Tống Ánh Trúc thầm mừng rỡ.
Cô càng tin rằng ngọc giản kia không tầm thường. Nhưng điều khiến cô thất vọng
là khi cô chuyên tâm nghiên cứu, ngược lại không hề đạt được điều gì.
Nhưng Tống Ánh Trúc hiểu được, điều này không phải là do cô bị ảo giác. Nếu cô
bị ảo giác, cô không thể có được bí quyết vận khí này. Điều này càng khiến
Tống Ánh Trúc nóng lòng muốn tìm hiểu cổ mộ trong Mai Nội Tuyết Sơn. Nhưng
chuyện như vậy cô không có khả năng nói cho người khác biết được. Hơn nữa cô
muốn tìm một chỗ để có thể an tâm đột phá Huyền Cấp. Cô không do dự mang theo
thứ đó chuẩn bị tới Mai Nội Tuyết Sơn vừa tu luyện, vừa khai thác cổ mộ kia.
Điều duy nhất khiến cô ngờ vực, hoặc là khiến cô lo sợ bất an chính là, ngày
hôm đó cô rõ ràng đã hôn mê ở trong mộ địa. Là người nào đã cứu cô? Thậm chí
còn đưa cô trở về chỗ ở? Tống Ánh Trúc biết ngày đó khi ở trong mộ địa, cô quá
khiếp sợ nên mới hôn mê bất tỉnh. Cho dù là ảo giác vẫn quá chân thật. Cô quả
thật đã thấy Quỷ Hồn. Nhưng khi cô tỉnh lại tại chỗ ở của mình, cô lại phát
hiện trong cơ thể cô có một cảm giác ấm áp dễ chịu, hoàn toàn không phải bộ
dạng bị dọa tới mức hoảng sợ.
Chuyện này cứ luẩn quẩn trong đầu Tống Ánh Trúc, nhưng cô lại không có cách
nào nói rõ với người khác. Bởi vì cô biết hiện tại cô thật sự là một người cô
độc. Con cháu Tống gia đều là những kẻ vô dụng không thể hy vọng gì được.
Sông Lan Thương rất đẹp. Khi Tống Ánh Trúc đi đến đây, thậm chí đã quên đi mục
đích chủ yếu của mình.
Hiện tại nơi cô dừng lại chính là một nhánh sông của sông Lan Thương. Nhìn từ
xa, nước của nhánh sông này có màu hơi đỏ. Hơn nữa nhánh sông này còn có một
cái tên, gọi là sông Khổng Tước. Ở chỗ rẽ vào sông Khổng Tước, có một tảng đá
rất lớn nằm khuất ở một góc. Người nào đã tới sông Khổng Tước đều biết, tảng
đá kia gọi là Phụ tâm thạch.
Tương truyền thời kỳ đầu Tây Hán có một cô gái tên là Khổng Tước, là một người
rất thông minh lanh lợi. Chỉ có điều cha của cô họ Hạng, là con cháu của Hạng
Vũ. Tuy rằng Lưu Bang cướp được giang sơn của Hạng Vũ, nhưng trong lòng vẫn sợ
Hạng Vũ, cho nên đối với con cháu Hạng Vũ, ông ta đã ra lệnh chém tận giết
tuyệt.
Cha của Khổng Tước dẫn theo Khổng Tước và em trai của cô thay tên đổi họ trốn
tới vùng Ích Châu. Tại đây Khổng Tước quen biết với một người đàn ông tên là
Phưởng Bồi, đồng thời khăng khăng một mực yêu Phưởng Bồi. Bởi vì tiếp xúc một
thời gian dài, Phưởng Bồi từ chỗ Khổng Tước biết được kỳ thật nhà các cô chính
là con cháu của Hạng Vũ. Sau khi biết được tin tức này, vì tiền đồ của mình,
Phưởng Bồi lại đi mật báo với quan phủ về chuyện này. Kết quả cha và em trai
của Khổng Tước đều bị quan phủ bắt đi ra lệnh lập tức chém đầu. Phưởng Bồi có
công tố cáo chính thức được một chức quan.
Bởi vì Phưởng Bồi rất thích Khổng Tước, không muốn Khổng Tước bị giết. Cho nên
trước đó gã đã bảo Khổng Tước ở bờ sông Lan Thương chờ gã. Bởi vậy cô tránh
được cuộc vây bắt lần này. Khổng Tước vẫn chờ ở bờ sông Lan Thương. Cô không
ngờ được khi Phưởng Bồi đến đã nói cho cô biết cha và em trai cô đã gặp chuyện
không may. Khổng Tước là người tâm tư linh hoạt, lập tức biết được đây là do
Phưởng Bồi mật báo. Nhưng Phưởng Bồi cũng là người cô yêu. Trong lòng nguội
lạnh như tro tàn, Khổng Tước đẩy Phưởng Bồi xuống sông Lan Thương.
Bởi vì hại cha và em trai mình, lại tự tay giết chết tình lang của mình, Khổng
Tước quỳ xuống trước bờ sông, không ngừng khóc. Khóc hết nước mắt thì tới máu
loãng chảy ra. Cuối cùng máu của cô hóa thành sông Khổng Tước là một nhánh
sông Lan Thương. Chính vì vậy cho tới bây giờ nước sông Khổng Tước vẫn có màu
hơi đỏ. Phưởng Bồi lại hóa thành tảng đá Phụ Tâm Thạch nằm khuất ở một góc
sông Khổng Tước.
Mặc dù sông Khổng Tước là nhánh sông, nhưng nước trên mặt sông vẫn cuộn trào
mãnh liệt. Hai bờ đều là nham thạch lớn cao thấp không đều nhau. Từ xa nhìn
lại, cảnh vật thay đổi thất thường. Núi đá lởm chởm với những hình thù kỳ lạ.
Nước biếc núi xanh tương phản lẫn nhau, mơ hồ truyền đến tiếng thú kêu chim
hót, khiến người ta không khỏi mê mẩn trong cảnh vật đó, giống như rơi vào một
bức tranh thiên nhiên. Chỉ có điều với cảnh sắc xung quanh nổi bật như vậy,
nước sông lại có màu hơi đỏ sậm.
Lúc này Tống Ánh Trúc đang đứng ở trung du sông Khổng Tước. Dừng lại nhìn sông
Khổng Tước trước mặt cô nghĩ, nếu không phải mình còn có thù cha sâu nặng, có
thể thích một người và cùng nhau tới nơi này du ngoạn, thật sự là một chuyện
vui vẻ tới mức nào.
– Một nơi thật là đẹp.
Tống Ánh Trúc thì thào tự nói một câu, sau đó buông ba lô trên lưng xuống. Cô
quyết định đêm nay tá túc một đêm ở bên bờ sông này. Ngày mai tiếp tục xuất
phát.
Tuy rằng cô không quen qua đêm ở nơi hoang dã như vậy, nhưng Tống Ánh Trúc tin
rằng với tu vi đỉnh cao Hoàng Cấp của cô, an toàn của cô hẳn là không có bất
kỳ vấn đề gì.
Sau khi Tống Ánh Trúc dựng xong một lều vải đơn giản bên bờ sông Khổng Tước,
cô đi đến bờ sông muốn rửa mặt. Mấy ngày nay, cô luôn trong trạng thái căng
thẳng tập trung tinh thần cao độ, hiện tại cuối cùng cô đã có thể thoải mái
một chút.
Nhưng khi Tống Ánh Trúc đi đến bờ sông, cô lại giật mình hoảng sợ. Vừa rồi cô
ðứng ở chỗ này còn không thấy gì. Hiện tại lại đột ngột xuất hiện thêm một thi
thể. Nói chính xác hơn là một người nằm sấp bên bờ sông.
Người này còn sống hay đã chết? Sau khi Tống Ánh Trúc kéo người đàn ông nằm
sấp bên bờ sông lên, mới phát hiện không ngờ trên người hắn toàn là vết đao.
Chỉ có điều những vết thương này bị ngâm lâu trong nước đã trở nên trắng bệch.
Tống Ánh Trúc biết người này không phải người bình thường. Một người chịu
nhiều vết thương do đao kiếm gây ra như vậy, nói không chừng cũng là một người
tu luyện cổ võ. Hơn nữa bị thương nghiêm trọng như vậy, phỏng đoán hắn đã chết
rồi. Nghĩ đến đây, Tống Ánh Trúc cầm lấy nhánh cây trong tay, lật người đàn
ông đang nằm trên mặt đất lên.
Khi Diệp Mặc ở trên phi kiếm bắt đầu hôn mê, hắn đã biết là không tốt. Bởi vì
không có chân khí, hắn không có bất kỳ biện pháp gì để chống đỡ. Khi hắn ngã
khỏi phi kiếm rơi xuống sông Lan Thương, bị ngâm trong dòng sông lạnh như
băng, hắn đã tạm thời tỉnh lại.
Diệp Mặc không có cách nào tự cứu lấy mình. Ngay cả cử động hắn cũng không thể
làm được. Biện pháp duy nhất chính là đổi từ hít thở thành hô hấp bên trong.
Nhưng điều này chỉ có thể khiến hắn kiên trì thêm vài ngày mà thôi.
Khi hắn được Tống Ánh Trúc kéo vào, đồng thời lật người lại, hắn với khí tức
tinh thần của Tu Chân giả mạnh mẽ, đã tạm thời tỉnh lại. Nhưng hắn lại biết
điều này chỉ là trong chốc lát mà thôi. Chỉ một lát sau, hắn sẽ hôn mê trở
lại.
– Là anh?
Tống Ánh Trúc ngơ ngác nhìn Diệp Mặc đang nằm trên mặt đất. Cô không thể tưởng
tượng được người mình nghĩ mọi biện pháp muốn giết không ngờ lại rơi vào trong
tay cô, hơn nữa còn mặc cho cô ức hiếp.
Chẳng lẽ đây là ý trời sao? Ông trời đưa hắn vào trong tay mình, để mình giết
hắn báo thù sao? Giờ phút này trong lòng Tống Ánh Trúc lại không có cách nào
bình tĩnh được. Cô không chút do dự rút con dao găm từ bên đùi ra.