Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 49: Thả bước thong dong


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 49: Thả bước thong dong

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Trác Ái Quốc đã bước xuống xe, theo sau là tài xế và Diệp Mặc. Diệp Mặc quan
sát tứ phía, ngoại trừ một gã cầm loa ban nãy và hai gã đang cầm súng bên cạnh
hắn thì đằng sau còn có hai tên nữa đang đứng cản đường, phía trước có hai tên
nữa tổng cộng bọn thổ phỉ này có bảy tên tất cả, trong đó sáu tên là có súng
trong tay.

– Giao năm chục ngàn ra đây thì được qua.

Tên cầm loa nói.

– Lần đầu không phải chỉ cần mười ngàn thôi sao? Tại sao bỗng thành năm chục
ngàn thế này?

Tài xế có vẻ rất thông thạo giá thị trường, lên tiếng hỏi.

– Sao cơ? Còn lôi thôi ông mày ột phát vỡ sọ bây giờ! Thu bao tiền là quyền
của ông, cấm nhiều lời!

Gã ngồi trong xe BMW tỏ ra hết sức hung hăng, gã giơ khẩu súng lên ra hiệu đe
dọa.

– Được, được. Chúng tôi có tiền, năm chục ngàn thì năm chục ngàn, chúng tôi
sẽ giao tiền ngay bây giờ đây.

Gã thanh niên mặt mũi tái nhợt vì sợ hãi, nghe vậy thì lập tức quay người bước
lên xe lấy ra năm chục ngàn.

Cầm tiền xong, tên đầu gấu có súng trong tay nói:

– Cho qua.

Gã thanh niên lên xe, nói:

– Tiểu Lôi, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi. Đừng đi Lưu Xà nữa, chúng
mình về thôi.

Cô gái tên Tiểu Lôi quay đầu lại nhìn bọn Diệp Mặc, khuôn mặt có chút lo lắng,
nói:

– Bọn họ….

Cô gái mới chỉ thốt ra duy nhất hai chữ thì đã bị gã đàn ông ngắt lời.

– Bọn họ đi xe xịn như vậy nhất định là có tiền rồi, khỏi lo.

Lần này đến lượt gã bị ngắt lời:

– Tiểu tử kia, một mình người đi là được rồi. Còn cô gái này, chúng tao cần
dùng tạm mấy ngày. Mấy ngày sau mày qua đây đón nó. Nào người đẹp, lại đây…

Tên cầm súng phía trước vừa nói vừa chỉ vào cô gái có tên Tiểu Lôi. Thấy gã
lưu manh cầm súng kia đang chỉ vào mình, mặt cô gái lập tức tái xám lại.

– Tiền tôi đã giao cho các vị rồi, mong các vị nương tình tha cho.

Nói rồi gã thanh niên ôm chặt lấy Tiểu Lôi, mặt gã tỏ ra còn kinh hãi hơn cả
lúc nãy.

– Tao đếm đến năm, nếu mày còn không buông con đàn bà này ra thì đừng trách
súng của ông không khách khí.

Tên lưu manh lạnh lùng ngắt lời gã, giơ khẩu súng lên bắt đầu đếm.

– Đừng! Tôi đi, tôi đi.

Gã thanh niên hoảng hốt chạy vội lên xe làm rơi cả một cái túi nhỏ ra ngoài.
Gã mau chóng cho xe khởi động, quay đầu lại một vòng rồi nhấn ga đi thẳng. Lúc
đó tên cầm súng mới đếm đến bốn, may mà chỗ này khá là trống trải, nếu không
quả thực là sẽ cản trở tốc độ của gã kia rồi.

Mấy tên thổ phỉ kia rất biết giữ lời, thấy gã thanh niên kia hốt hoảng vội
vàng lên xe tháo chạy như vậy thì tên nào tên nấy cất tiếng cười vang rồi dẹp
sang một bên nhường đường cho xe của gã.

Bị bỏ lại, cô gái tên Tiểu Lôi mặt cắt không còn giọt máu, môi run rẩy cơ hồ
không nói nổi nên lời. Theo bản năng, cô bước lùi lại về phía sau, cứ thế lùi
mãi đến tận mũi xe Audi của bọn Diệp Mặc.

– Đến lượt lũ chúng bay rồi, liệu hồn mà lấy tiền ra mau, đừng có làm mất thì
giờ của bọn tao.

Bảy tên cướp vây lấy chiếc xe của bọn Diệp Mặc.

Trác Ái Quốc lúc này đã thấy rõ cô gái mang tên Tiểu Lôi này, không khỏi thốt
lên:

– Tiêu Lôi? Cô là phóng viên Tiêu Lôi?

Rõ ràng là gã có quen biết cô gái này.

Tiêu Lôi giật mình quay người lại, trông thấy người trước mặt rất quen nhưng
mãi không thể nhớ ra là ai. Thôi kệ, dù sao gặp được người quen biết mình ở
đây cũng xem như còn một tia hy vọng, cô gái vội vàng chạy lại núp sau lưng
Diệp Mặc. Đối diện với lũ đầu trâu mặt ngựa này, cô lạnh hết cả sống lưng.

– Ông là…

Tiêu Lôi vẻ mặt đầy căng thẳng nhìn Trác Ái Quốc, dù sao người này trông cũng
có vẻ tử tế và đáng tin cậy.

– Tôi là Trác Ái Quốc của tập đoàn Lam Nghiệp…

Trác Ái Quốc còn chưa nói hết câu thì đã bị tiếng Tiêu Lôi reo lên ngắt lời:

– Ông chính là Tổng giám đốc Trác của Lam Nghiệp ư? Thật không thể ngờ lại
gặp ông ở đây…

Tiêu Lôi đột nhiên im bặt, nghĩ tới hoàn cảnh lúc này, dù Trác Ái Quốc có thể
coi như là người quen nhưng ông không thể bảo vệ cô khỏi tay bọn cường bạo kia
được. Nghĩ vậy, lòng cô bỗng nặng trĩu như đeo đá, bao nhiêu niềm vui khi gặp
được Trác Ái Quốc nơi đất khách bỗng chốc tiêu tan hết.

– Hóa ra là bọn nó có quen biết nhau. Mẹ nó, nhanh nôn tiền ra đây rồi biến
ngay. Còn con kia, lại đây không ông cho chúng mày mấy phát đạn là toi cả lũ
bây giờ. Bà mày, lúc đấy thì đừng có trách ông mày không hiểu đạo lí giang hồ
đấy nhé…

Tên cầm súng ban nãy lại hét to.

Việc đã đến nước này nhưng Trác Ái Quốc vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Gã có quen
biết với Tiêu Lôi. Cô là một phóng viên nổi tiếng ở Yến Kinh, chuyên xung
phong lao vào những chỗ nguy hiểm nhất để tìm tài liệu viết bài. Đừng nói là
Tiêu Lôi có quen biết với cháu gái Ánh Tình của mình, cho dù là không quen
biết đi chăng nữa, Trác Ái Quốc cũng không thể khoanh tay đứng nhìn một đám
thổ phỉ xúm lại ức hiếp một cô gái được.

– Diệp Mặc, cậu định thế nào?

Trác Ái Quốc biết Diệp Mặc rất giỏi đánh nhau, nhưng đối mặt với bảy tên côn
đồ có súng trong tay thì tình hình trở nên nan gian hơn rất nhiều.

– Bọn này rốt cuộc là như thế nào?

Diệp Mặc thản nhiên hỏi như thể không nhìn thấy đám người trước mặt đang có
súng vậy.

– Đều là lũ thổ phỉ một số nước khác sang, cùng với đó là một số là người
trong nước. Bọn này thường xuyên hoành hoành ở các vùng biên giới của Hoa Hạ
và một vài nước khác, chủ yếu là cướp tiền bạc. Đặc điểm của chúng là hễ con
mồi không chịu nghe lời là lập tức ra tay không thương tiếc.

– Bọn chúng tổng cộng có bao nhiêu tên?

Diệp Mặc hỏi tiếp.

– Nghe nói tổng cộng có mười ba tên, gọi là “thập tam thái bảo”. Có tin đồn
lần trước vì xung đột với một bang khác mà chết mất 6 tên, giờ chỉ còn lại bảy
tên thôi. Bình thường bọn chúng đòi được tiền xong là sẽ cho qua, nhưng nếu
không chịu hợp tác thì lập tức giết không tha. Trường hợp cướp đàn bà con gái
như thế này rất hiếm gặp, bởi thường thì phụ nữ chẳng ai dám qua đây như cô
gái này cả.

Lần này người trả lời là cậu thanh niên lái xe. Y đã qua đây vài lần nên thông
thạo hơn Trác Ái Quốc.

Khi nhắc tới cô gái Tiêu Lôi kia, Tiểu Vu theo bản năng nhìn sang cô như thay
lời hỏi: Một thân một mình, cô đến nơi như thế này làm cái gì cơ chứ?

Diệp Mặc gật gù, nói:

– Ông chủ Trác, nơi này giao cho tôi, ba người cứ lên xe trước đi.

– Con mẹ nó, làm gì mà lề mà lề mề thế? Giết quách một đứa đi cho rồi…

Tên cầm loa thấy bọn Diệp Mặc bàn bạc gì đó rất lâu thì tỏ ra sốt ruột.

– Đoàng!

Một tiếng súng vang lên. Tên cầm loa còn chưa dứt lời thì tên bên cạnh đã nổ
súng rồi.

Rõ ràng hai tên này cùng có chung ý nghĩ như nhau, phải giết một người trước
để đe dọa mấy người còn lại. Và người y chọn chính là Diệp Mặc.

Diệp Mặc vẫn chưa trúng đạn. Khi tiếng súng vang lên thì cũng là lúc Diệp Mặc
đã phi thân nhảy lên tung một cú đá như trời giáng vào giữa mặt tên nổ súng.
Tên này chưa kịp kêu lên thì đã đổ rầm xuống.

Diệp Mặc tung ra cú liên hoàn cước đá liền ba tên một lúc. Chân vẫn chưa chạm
đất, học theo Văn Đông, Diệp Mặc dùng hai chân quặp lấy súng của hai tên hất
tung lên trời, bay qua đầu bọn người Trác Ái Quốc rơi trúng vào hai tên thổ
phỉ đang đứng sau, làm hai tên này lăn ra ngất xỉu.

Hai tên còn lại phản ứng khá nhanh, giơ súng lên định bắn.

– Đoàng! Đoàng!

Hai tiếng súng vang lên cùng lúc.

Khi hai tiếng “Rắc, rắc” vang lên rồi thì bọn người Trác Ái Quốc mới nhìn ra
hai tên lưu manh này đã bị Diệp Mặc tóm lấy cổ tay bẻ cho gãy xương. Hai cây
súng bị hất tung lên trời.

Diệp Mặc không muốn giết người trước mặt phóng viên, sợ cô phóng viên này lại
viết linh tinh. Đây là còn chưa dùng đến đinh sắt, chứ nếu không chỉ cần vài
cây đinh thì vấn đề đã được giải quyết xong lâu rồi.

Trác Ái Quốc ngơ ngác nhìn Diệp Mặc, gã biết Diệp Mặc rất lợi hại, nhưng không
ngờ hắn lại lợi hại đến mức này. Hắn né được tên thứ nhất, một mình đối diện
với sáu tên còn lại mà thong dong thả bước chậm rãi như không, đã hạ gục được
mấy tên rồi. Đây rõ ràng không phải đánh nhau mà là đang biểu diễn.

Lái xe Tiểu Vu miệng há hốc, cậu dường như không tin nổi vào mắt mình nữa. Cậu
thanh niên trông có vẻ hết sức bình thường, hóa ra lại là một cao thủ.

Sau mấy phút đầu kinh hãi, Tiêu Lôi mặt mày lại hớn hở. Đây là lần đầu tiên cô
được tận mắt trông thấy một màn kungfu đẹp mắt như vậy, chẳng khác nào màn đấu
võ trong phim ảnh. Đáng tiếc là cô không chụp lại được. Nghĩ lại sự việc ban
nãy, trong lòng cô không khỏi cảm kích Diệp Mặc, nếu không phải có hắn ra tay
giúp đỡ, có lẽ cô đã sống không bằng chết rồi. Xem ra từ giờ trở đi cô không
thể liều mạng như thế này nữa.

Nghĩ đến tên Vương Tiền Quân sợ chết mà bỏ chạy một mình kia, cô khẽ thở dài
buồn bã. Đúng là chỉ có trong nguy hiểm mới biết lòng bè bạn. Ngay cả Trác Ái
Quốc kia cũng còn tốt hơn tên Vương Tiền Quân này gấp trăm lần.

– Phập!

Diệp Mặc tung một cước trúng bụng gã côn đồ. Mấy tên còn lại cũng đang nằm lăn
ra bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.

Duy Linh

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.