Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 487: Người đàn ông áo đen
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
– Thưa tiền bối, hai vãn bối chúng tôi đều là đệ tử của Huyền Đô Môn, xin
tiền bối nể mặt sư môn của chúng tôi mà tha cho chúng tôi một lần…
Gã huyền cấp lập tức run rẩy xin tha mạng, khẩu khí không còn âm điệu lạnh lẽo
như trước nữa.
Huyền Đô Môn? Diệp Mặc cảm thấy cái tên này rất quen. Hắn nhớ ra bản thân lúc
sau khi giết Nhàn Đạo Nhân đã lấy được một thẻ bài có khắc hai chữ “Huyền
Môn”, thì ra bọn chúng và Nhàn Đạo Nhân là người cùng môn phái.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc cũng không có tâm trạng hỏi tiếp nữa, tiện sẵn trong tay
là hai quả cầu lửa, hai tên bị Diệp Mặc giết bằng hai quả cầu lửa không kịp
kêu một tiếng.
Giết xong hai tên đệ tử của Huyền Đô Môn, Diệp Mặc lập tức lại lần nữa quay
người hướng đi về nơi ở của người phụ nữ lạnh lùng kia.
Diệp Mặc vừa bước vào phòng của cô ta liền có cảm giác khác lạ, cô gái này căn
bản không quay lại, sau khi hắn cứu được cô ta, cô ta liền bỏ chạy luôn.
Chẳng lẽ cô ta biết được là hắn muốn xem vật mà cô ta lấy được tối qua hay
sao? Chuyện này không thể nào, đêm qua cô ta chắc chắn không hề biết là ai đã
đưa cô ta quay lại. Diệp Mặc nhíu mày nghĩ ngợi, tâm trạng thay đổi liên tục,
quả là một phụ nữ gian xảo. Diệp Mặc vẫn cảm thấy người phụ nữ này có ý nghĩ
đối địch, nhưng tại sao lại như thế thì hắn không giải thích được nguyên nhân.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa. Với tu vi của phụ nữ này thì cô ta
không có cách nào uy hiếp được Diệp Mặc. Nhìn thoáng ra thì cho dù thứ đồ mà
cô ta lấy được có liên quan đến Tu Chân thì cô ta cũng không đủ năng lực để uy
hiếp hắn.
Lại một lát sau, Diệp Mặc xác nhận người phụ nữ này sẽ không quay lại, lúc này
hắn mới thất vọng quay về khách sạn Tây Nhạc.
Khi Diệp Mặc quay lại tầng áp mái tại quán rượu thì phát hiện ra Trương Hoa
đang ngồi trong sân trước tầng áp mái nói chuyện với Hàn Yên. Hai người nhìn
thấy Diệp Mặc quay về đều đứng dậy.
– Trương Hoa, tại sao cậu lại ở đây?
Diệp Mặc ngạc nhiên hỏi.
Trương Hoa vội vàng thi lễ nói:
– Tiền bối, bởi vì tôi đã đạt được Thăng Huyền Đan, tôi biết nếu tôi không
đến đây thì tối hôm nay tôi chẳng còn nơi nào để đi nữa.
Diệp Mặc lập tức hiểu ra, ban nãy người phụ nữ lạnh lùng tên Ánh Trúc là bởi
vì đan dược mà bị theo dõi. Có điều Trương Hoa rất thông minh đã nghĩ tới việc
muốn đến chỗ của hắn, Trương Hoa biết nơi ở của Diệp Mặc thì không có kẻ nào
dám đến cướp đồ.
Diệp Mặc gật đầu nói:
– Vậy được, cậu cứ ở đây đi!
Hắn không để ý chuyện thiếu niên này mượn thế, chuyện này không có ảnh hưởng
gì tới hắn.
– Diệp tiền bối, vãn bối vốn là đệ tử của Quảng Dược Tự Võ Đang, nhưng sự phụ
đã đi xa rồi. Vãn bối đoán rằng nếu bây giờ quay lại thì chắc chắn có người
muốn chiếm đoạt đao pháp của vãn bối, bởi vậy bây giờ vãn bối không có nơi nào
để đi. Nếu như môn phái của tiền bối cần đệ tử thì vãn bối nguyện xin gia nhập
môn phái của tiền bối.
Hóa ra lại là một tên đánh lẻ, tên Trương Hoa này chẳng hề ngu ngốc, y biết
lần này mặc dù khá nổi trội nhưng cũng có không ít nguy hiểm. Cậu thiếu niên
thông minh này chính là một mầm giống tốt, Lưu Xà của hắn đang cần nhân tài
như cậu ta, nghĩ tới đây Diệp Mặc lập tức nói:
– Tôi không có môn phái, nhưng tôi có một công ty chế dược Lạc Nguyệt, nếu
như cậu muốn tham gia thì có thể đến Lưu Xà. Có điều tôi chỉ lớn hơn cậu có
mấy tuổi thôi nên đừng gọi tôi là tiền bối gì gì nữa.
– Vâng, Diệp đại ca! Tôi nguyện gia nhập Dược phẩm Lạc Nguyệt Lưu Xà. Hơn nữa
tôi cũng rất tinh thông về cách luyện thuốc.
Trương Hoa lập tức đáp lời, nhìn vẻ quyết đoán trong cách trả lời của cậu,
Diệp Mặc biết chắc hẳn cậu ta từ lâu đã biết Dược phẩm Lạc Nguyệt là của hắn
rồi.
– Được, nếu đã vậy thì sáng mai hai người sẽ đi. Trương Hoa đến Lưu Xà, Hàn
Yên cứ quay về thẳng Yến Kinh là được rồi. Tôi đoán ngày mai chắc hẳn sẽ có
một số việc phát sinh, tôi có thể không có cách nào lo cho các cậu, các cậu
nên đi sớm một chút cũng tốt.
Diệp Mặc lập tức quyết định để hai người họ đi trước, nếu họ đã không cần tham
gia trận đấu lớn thì tiếp tục ở lại Quỷ Thành cũng không có ý nghĩa gì. Diệp
Mặc sợ rằng Hạng Danh Vương trực tiếp ra tay một khi động thủ thì hắn thật
không có cách nào lo cho hai người Hàn Yên.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc tiễn chân Trương Hoa và Hàn Yên rồi mới quay về
Đoạn Đỉnh Sơn. Nếu như không phải vì Linh Đàm kia thì không biết chừng hắn căn
bản sẽ không quay trở lại.
Hội trường ngày thứ ba của trận đấu, số lượng người đã giảm đi rõ rệt, Diệp
Mặc đoán những môn phái đã đạt được Thăng Huyền Đan ngay trong đêm đã rời khỏi
Quỷ Thành.
Diệp Mặc nhìn lướt qua trưởng lão Hồ Lô Cốc, phát hiện không thiếu người nào,
có điều đó cũng là bình thường, nếu như Hồ Lô Cốc không giết Diệp Mặc thì
không thể nào lại ra tay với đám Hàn Yên.
Phong Vũ đứng lên trên võ đài ôm quyền nói:
– Hôm nay là ngày cuối cùng trong đại hội Ẩn Môn của chúng ta, những người
tham gia so tài đều là những bậc anh tài của các môn phái, là nhân tài trong
các nhân tài. Mỗi nhân tài đều là tài sản của chúng ta nên tôi hi vọng tất cả
mọi người đấu tới giới hạn, không được khiến cho đối phương bị thương nghiêm
trọng, được rồi, không nói lời thừa thãi nữa, trận đấu xin được bắt đầu!
– Khoan đã…
Phong Vũ còn chưa đi xuống võ đài thì có một âm thanh đột ngột đã ngắt lời y
Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía người vừa mới ngắt
lời, đều muốn biết người này là ai. Hôm qua có một Diệp Mặc tranh nghịch với
Hạng Minh Vương của Hồ Lô Cốc, hôm nay lại xuất hiện một người đối đầu với
Phong Vũ của Cửu Minh Thư Viện, những chuyện này đã thu hút sự chú ý của rất
nhiều người.
Một gã áo đen, mang theo một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi bước vào rồi
đi thẳng về hướng võ đài. Xem ra câu nói vừa rồi là của người này nói.
Người đàn ông áo đen bước lên phía trước võ đài ôm quyền nói:
– Nghe nói hôm nay tất cả anh hùng hào kiệt của Hoa Hạ đều tụ hội tại đây,
bản thân tôi bất tài nhưng cũng muốn thử sức một lần, xem xem cái gọi là cao
thủ Hoa Hạ có phải chỉ là khoe mẽ hay thực sự lợi hại.
Phong Vũ cau mày, người này có thể là ung dung tự nhược mà đến, điều này chứng
tỏ tất cả những người bảo vệ bên ngoài đều bị người này đánh hạ, đây chắc chắn
là một nhân vật không hề tầm thường. Có điều gã dựa vào đâu lại nói bằng giọng
điệu khiêu khích như thế?
Tuy nhiên Phong Vũ không tin có người gì có thể biến thái như Diệp Mặc, nghĩ
tới đây ông lập tức từ chối:
– Thật xin lỗi, cuộc đấu của chúng tôi có hạn chế danh sách, hơn nữa hôm này
là chung kết rồi, nếu như ngài muốn theo dõi trận đấu mời ngồi bên dưới khán
đài, nếu như ngài tới để gây sự thì đừng trách tôi không khách khí!
Mấy câu nói của Phong Vũ rất đúng mực, Diệp Mặc cũng yên lặng gật đầu. Người
này cứ mở miệng là Hoa Hạ các người, vừa nhìn đã biết không phải người Hoa Hạ,
có điều tiếng Hoa của người này rất lưu loát.
– Điều này chính là nói những người luyện võ của Hoa Hạ các người không dám
nhận lời khiêu chiến của ta hay sao?
Người đàn ông áo đen vẫn nói bằng giọng không nhanh không chậm.
– Thì ra anh đến là để bới móc, xưng danh đi, cho dù anh là cái thứ đến từ
ngóc ngách nào thì Phong Vũ ta cũng sẽ nhận lời thách đấu.
Phong Vũ lạnh lùng nói.
– Được, có khí phách, về chuyện ta từ đâu tới không quan trọng. Nghe nói hôm
này trận chung kết của các người còn có mười hai người, bây giờ có thêm một đệ
tử của ta.
– Mười hai nhân tài các người có thể thay nhau lên sàn đấu, chỉ cần có thể
đánh bật được đệ tử của ta ra khỏi võ đài thì ta xin nhận thua. Nếu mười hai
người các ngươi đều không phải là đối thủ của đồ đệ ta thì yêu cầu của ta rất
đơn giản…
Người đàn ông áo đen ngạo nghễ nói cứ như đệ tử của gã đã nắm chắc phần thắng.
Phong Vũ nheo mắt lạnh lùng nói:
– Đệ tử của anh không có tư cách lên võ đài, trận đấu của chúng ta đã lên sẵn
danh sách rồi, nếu các hạ muốn tranh tài một chút thì ta có thể tiếp vài
chiêu.
– Anh…
Người đàn ông áo đen đưa mắt nhìn Phong Vũ, ánh mắt mang chút sự khinh thường,
lạnh nhạt nói:
– Anh không phải là đối thủ của ta, nếu như anh cứ nhất định muốn đấu cũng
được, ta cũng cần có một khởi đầu tốt.
– Chính là yêu cầu mà anh vừa nói sao?
Phong Vũ khinh thường nói.
Người đàn ông áo đen cười ha ha:
– Không sai, chính là yêu cầu ban nãy của ta, nếu như hôm nay chúng ta thắng
thì ta cũng chẳng cần thứ gì, chỉ cần bốn viên tinh thạch đó.
– Anh nằm mơ đấy à…
Hạng Danh Vương từ đầu vẫn im lặng ở một bên quan sát đột nhiên đứng dậy,
không ngờ là đánh chủ ý vào tinh thạch.
Người đàn ông áo đen vẫn không có chút nào biến sắc mà chậm rãi nói:
– Nói như vậy là các người không có lòng tin sẽ thắng được ta ư? Ha ha, một
đất nước được mệnh danh là kế thừa cổ võ như Hoa Hạ mà đến ngay cả khí thế đấu
võ với ta cũng không có, nực cười, thực sự là có thể…
– Được, quả nhiên là kẻ ngông cuồng, lão phu hôm nay xin được lĩnh giáo kẻ
lợi hại như ngươi.
Phong Vũ nói xong liền hất tung vạt áo sắp sửa ra tay.
Một người trung niên đột nhiên nhảy ra đến trước mặt Phong Vũ nói:
– Sư huynh, loại sâu bọ này đâu cần đến lượt huynh ra tay, giao cho sư đệ là
được rồi.
Người lên tiếng là Trịnh Triều, Phong Vũ lập tức gật đầu, sư đệ này tuy tính
tình thích làm náo loạn nhưng thân thủ thực sự rất khá. Cho dù bản thân Phong
Vũ muốn thắng được cũng phải tốn không ít sức lực, nghĩ tới đây ông thu hồi
thế thủ nói:
– Đệ cẩn thận một chút!
Thấy Phong Vũ rời võ đài, người đàn ông áo đen nói với cậu thiếu niên:
– Khê Hồ, con ngồi đó xem sư phụ dạy dỗ bọn chúng như thế nào.
– Vâng, thưa sư phụ.
Người thanh niên tên Khê Hồ cũng rời khỏi võ đài, đứng sang một bên.
Trịnh Triều nhìn người đàn ông áo đen cười nhạt một tiếng, rút thanh trường
đao từ sau lưng:
– Con rùa rụt đầu không dám xưng lai lịch, cho ta xem đao đi!
Dưới sức mạnh nội công, thanh đao của Trịnh Triều cuồn cuộn nổi lên đao khí
sắc bén, phủ kín là ý chí tiêu diệt người đàn ông áo đen. Không ngờ vừa mới
động thủ đã ra tay sát thương, nếu như không phải nguyên nhân sát cơ hướng về
người đàn ông áo đen thì chính là bản chất ham thể hiện của Trịnh Triều.
Người đàn ông áo đen lại cười ngạo nghễ, hai sợi xích sắt dài hiện ra trong
tay. Khi tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn loại binh khí này thì xích sắt
của người đàn ông áo đen và đao của Trịnh Triều đã va mạnh vào nhau.
Một trận hoa lửa và tiếng leng keng vang lên giòn giã, cơ thể của người đàn
ông áo đen xoay chuyển một cách không thể tin nổi, và rồi xích sắt đập lên
lưng của Trịnh Triều.
Trịnh Triều nào ngờ được rằng tên áo đen lại có thể xuất chiêu ở góc độ này,
khi bị xích sắt đập vào lưng liền thổ huyết, còn chưa đợi Trịnh Triều ngã
xuống mặt đất thì đã bị người đàn ông áo đen hất một cước văng ra khỏi võ đài,
không rõ sống chết.
Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, còn chưa tới hai chiêu mà một cao thủ
hậu kỳ địa cấp đã bị đánh tới thổ huyết, văng ra khỏi sàn đấu, tên áo đen này
thực sự quá lợi hại.