Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 482: Ông mày ày có đi mà không có về
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Tuy rằng suy nghĩ cả một đêm, nhưng Diệp Mặc cuối cùng cũng không nghĩ ra được
gì.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc và Hàn Yên ăn qua điểm tâm, Vương Tây Nhạc lại lái
xe đưa hai người đi đến Đoạn Đỉnh sơn.
Đoạn Đỉnh Sơn lại trở nên náo nhiệt, hoàn toàn không còn chút âm trầm và quỷ
dị như tối qua. Lúc Diệp Mặc đi đến đỉnh núi, cố ý chú ý một chút, hắn phát
hiện ra cô gái lạnh lùng đó cũng đến rồi. Trên mặt không còn chút biểu cảm
nào, giống như là trong những người tối qua đi trộm mộ không có cô.
Sau khi trải qua trận đấu ngày đầu tiên, trận đấu ngày hôm sau đã trật tự rõ
ràng hơn nhiều. Tuy rằng rất nhiều người hôm qua đã thua, nhưng đại đa số đều
không rời đi mà lựa chọn tiếp tục ở lại xem trận đấu.
Hạng Danh Vương nhìn Diệp Mặc như không có gì, đi đến trên khán đài, hướng mặt
về phía micro nói:
– Thưa các vị, thưa các đồng môn Cổ Võ. Hôm nay là ngày thứ hai trong cuộc
thi của ẩn môn chúng ta, mặc dù hôm qua đã có không ít người bị thương, nhưng
tình hình tổng thể vẫn rất tốt. Sau đây mời Phong môn chủ lên nói một chút về
quy tắc của trận đấu ngày hôm nay.
Lúc Phong Vũ đi qua Diệp Mặc, rất khách khí đã gật đầu cười một cái, Tăng Chấn
Hiệp cũng nói nhỏ bên tai Diệp Mặc:
– Tối hôm qua Hạng Danh Vương và phó viện trưởng Phong nói chuyện với nhau cả
đêm, tôi đoán là có liên quan đến anh, sau trận đấu này, anh phải cẩn thận một
chút. Nhưng tôi dám chắc bọn họ sẽ không dám động chân động tay trong cuộc
thi, tôi sợ là bọn họ động thủ với tinh thạch.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, vỗ vai Tăng Chấn Hiệp nói:
– Anh Tăng, không cần phải lo lắng, tôi có thể giết Uông Lãnh Thiện là có thể
giết Hạng Danh Vương. Vẫn là câu nói đó, tôi chỉ sợ y không đến.
Tăng Chấn Hiệp sờ cằm cười khổ một cái, phong cách của Diệp Mặc thì y cũng
biết một chút, y đoán rằng Cái Thành không đến, chắc cũng có liên quan đến
Diệp Mặc, hẳn là đã bị Diệp Mặc giết.
– Bất kể thế nào, nếu có chuyện cần tôi giúp, anh Diệp cứ việc nói ra.
Tăng Chấn Hiệp không chút do dự nói với Diệp Mặc như vậy.
Diệp Mặc gật gật đầu, có những lời không cần phải nói thì hắn cũng đã biết.
Tuy rằng Tăng Chấn Hiệp không nói đến việc cảm tạ Liên Sinh Đan của mình nhưng
Diệp Mặc đã nhìn thấy vẻ mặt cảm kích của anh ta, đồng thời cũng biết nội
thương của anh ta cũng đã khỏi, đây chắc chắn là do Liên Sinh Đan đã phát huy
tác dụng.
Có lẽ là đại ân không lời nào cảm tạ hết được, đây chính là điều mà Tăng Chấn
Hiệp đang nghĩ đến.
Phong Vũ đi lên khán đài, nhưng không là vẻ mặt nghiêm túc giống như đá của
Hạng Danh Vương, mà là vẻ mặt thoải mái nói:
– Đầu tiên tôi xin chúc mừng tám mươi người được chọn vào thi đấu hôm nay,
tuyển ra hai mươi người cuối cùng tham gia vòng đấu bảng. Ý kiến của tôi là
trong buổi sáng ngày hôm nay đấu xong vòng loại. Cũng may cuộc thi của chúng
ta gọn gàng dứt khoát, không có quy định hiệp, ai bị đánh xuống đài, người đó
liền bị thua, đơn giản sáng tỏ rồi. Bởi vì cuộc thi lần này xuất hiện một số
tình huống, vốn là muốn có giải thưởng cho ba mươi người đứng đầu, hiện nay
đổi lại thành chỉ có giải thưởng cho hai mươi người đứng đầu…
Phong Vũ còn chưa nói hết lời, phía dưới cũng đã ầm ầm lên, vốn dĩ thưởng cho
ba mươi người đã là ít rồi, bây giờ lại chèn ép xuống còn hai mươi người, đây
không phải lừa người hay sao?
Tăng Chấn Hiệp nhíu nhíu mày, rất hiển nhiên là y không biết chuyện này. Bởi
vậy có thể thấy được, quyết định mà Hồ Lô Cốc và thư viện Cửu Minh đưa ra
không hề lấy ý kiến của Tăng Chấn Hiệp.
Phong Vũ đập đập tay, sau đó lớn tiếng nói:
– Để bồi thường ọi người, cho nên chúng tôi quyết định hai mươi người bị loại
ra khỏi vòng cuối cùng đều sẽ có thể lĩnh được một trăm triệu tệ tiền thưởng.
Tuy rằng chỉ có một trăm triệu, nhưng dù sao số người lĩnh thưởng cũng đã tăng
thêm mười người, lúc này những tiếng ầm ầm mới bớt đi. Rất nhiều môn phái nhỏ
tới nơi này, thật ra cũng chỉ vì một ít tiền thưởng mà thôi, lúc đó cũng không
cần phải làm loạn lên nữa rồi.
– Tốt, cuộc thi bây giờ bắt đầu.
Phong Vũ vung tay lên, cuộc thi ngày thứ hai chính thức bắt đầu.
Diệp Mặc tuy rằng không biết tại sao lại phải thay đổi số người nhận giải,
nhưng hắn cũng biết rằng việc này có liên quan đến Uông Lãnh Thiện. Có khi
Hạng Danh Vương và Phong Vũ hôm qua đã thương lượng gì rồi, chắc là muốn sớm
kết thúc.
Mặc dù người tham dự cuộc thi càng ngày càng ít, nhưng cường độ và mức độ đặc
sắc cũng càng ngày càng tăng lên. Vận may của Hàn Yên đúng là không tồi, gặp
người luyện võ hoàng cấp cũng không tốn chút sức lực nào đã thắng rồi.
Khiến cho Diệp Mặc chú ý lại là một thiếu niên có tu vi đỉnh cao hoàng cấp,
đối thủ của y là một gã trung kì huyền cấp, có thể nói là cuộc thi như này
không có bất kì sự trì hoãn nào. Nhưng người khác đã đánh được ba bốn trận
rồi, thiếu niên này và người kia vẫn bất phân thắng bại.
Diệp Mặc chú ý đến nội khí của người thiếu niên này rất hùng hậu, không kém
cỏi chút nào so với Hàn Yên, hơn nữa đao pháp của y cực kì dày đặc, sơ hở rất
ít. Diệp Mặc cảm thấy sư phụ của người thiếu niên này chắc chắn là một người
rất lợi hại.
Không chỉ có Diệp Mặc chú ý đến trận đấu này, những người khác cũng đều chú ý
đến.
Tăng Chấn Hiệp nói nhỏ bên tai Diệp Mặc:
– Người trung kì huyền cấp kia chính là người đứng thứ 9 trong những tuyển
thủ hạt giống, tên là Bành Nghĩ Quý, là đệ tử của Hồ Lô Cốc. Người thiếu niên
kia đúng là tuyệt vời, là một người luyện võ hoàng cấp mà có thể đánh được lâu
như vậy với trung kì huyền cấp Bành Nghĩ Quý, một chút cũng không rơi vào thế
hạ phong.
– Là tuyển thủ hạt giống được chọn sao?
Diệp Mặc nghĩ đến ngày đầu tiên Hàn Yên cũng được chọn làm tuyển thủ hạt
giống.
Tăng Chấn Hiệp lắc lắc đầu nói:
– Không phải, mười tuyển thủ được chọn trước cuộc thi đã được người ta đại
khái xếp hạng cao thấp rồi, không căn cứ vào gì cả, chỉ là căn cứ vào tu vi
của họ và biểu hiện mà thôi. Trong đó Hồ Lô Cốc có 3 người, thư viện Cửu Minh
có 2 người, Tam Thập Lục Giang chúng tôi có 1 người, Uông gia có 1 người, còn
3 người là người của một số môn phái nhỏ. Nhưng bảng xếp hạng này cũng không
chính xác, bởi vì đều chưa được nhìn thấy bọn họ động thủ, chỉ là dựa vào tu
vi mà đơn giản xếp hạng mà thôi.
Đúng lúc hai người nói chuyện, Diệp Mặc phát hiện ra thiếu niên kia cầm một
viên thuốc ném vào miệng. Diệp Mặc lúc này mới bừng tỉnh, hóa ra y dùng thuốc
khôi phục nội khí. Đây có lẽ có chút giống với Hồi Khí Hoàn lần trước Lạc
Huyên đưa cho hắn dùng, chỉ là loại thuốc hồi khí này đều rất quý giá, không
biết người thiếu niên này lấy chỗ thuốc này ở đâu ra.
“Đinh đinh”, liễu diệp đao của thiếu niên kia và trường kiếm của Bành Nghĩ Quý
không ngừng đập vào nhau, Diệp Mặc chú ý đến đao của người thiếu niên kia
không có chút nào bị tổn hại, nhưng trường kiếm của Bành Nghĩ Quý không ngừng
thêm những vết nứt.
Bị một thiếu niên hoàng cấp đánh không có đường lui, Bành Nghĩ Quý dường như
cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, trên mặt y hiện lên vẻ âm tàn, trường kiếm
trong tay biến thành đao để dùng, trực tiếp bổ xuống đỉnh đầu thiếu niên kia.
Người thiếu niên kia cũng không hề nhường nhịn, dùng đao đỡ lấy trường kiếm
đang bổ xuống đầu mình, là dùng sức đối sức. Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn đã
nghĩ ra ý tưởng của thiếu niên kia. Thiếu niên này hẳn là ỷ vào chất lượng của
liễu diệp đao của mình tốt hơn so với trường kiếm của Bành Nghĩ Quý, nhát đao
này đã dùng đến 90% công lực của y, dường như muốn làm gãy trường kiếm của
Bành Nghĩ Quý, sau đó hướng đi của đao không ngừng bổ xuống vai của Bành Nghĩ
Quý. Nếu như nhát đao này chém xuống vai thật thì Bành Nghĩ Quý nếu không chết
thì cũng đứt lìa một bên tay.
– Thật là một tiểu tử độc ác.
Rất rõ ràng là người nhìn được ra nhát đao này của thiếu niên kia không chỉ có
mình Diệp Mặc, Hạng Danh Vương lập tức liền hừ lạnh một tiếng, nếu không phải
là trận đấu chỉ cho hai người, không chừng y đã rất muốn động thủ rồi.
Diệp Mặc cười lạnh, người khác thì là ác độc, còn đệ tử môn phái của bọn họ
lại là chiêu thức. Diệp Mặc biết rằng người thật sự độc ác là Bành Nghĩ Quý,
một đao kia của thiếu niên ấy chỉ là muốn một cánh tay của đối thủ mà thôi,
còn Bành Nghĩ Quý lại muốn mạng của người thiếu niên này.
“Đinh đinh” một tiếng, không ngoài dự đoán của mọi người, trong lúc đao kiếm
chạm nhau, trường kiếm của Bành Nghĩ Quý đã bị gãy thành hai đoạn, mà trường
đao của thiếu niên kia không ngừng chém xuống.
Diệp Mặc nhìn thấy sau khi trường đao của thiếu niên kia chém xuống, dường như
cố ý lệch đi một chút, rõ ràng là y không muốn cánh tay của Bành Nghĩ Quý. Xem
đến đây, Diệp Mặc không ngừng lắc đầu, chiêu này quả thực quá kém, nếu là hắn,
nhát đao này tuyệt đối sẽ không bị lệch, nếu có lệch, thì cũng là lệch sang
phía cổ của đối thủ. Nhát đao lệch này, đúng là mạng của thiếu niên kia đã
không còn rồi.
Quả nhiên, dự đoán của Diệp Mặc không có chút nào sai lầm, sau khi trường kiếm
của Bành Nghĩ Quý bị gãy, không kinh hoàng mà vui mừng, đoạn kiếm còn lại
trong tay y trực tiếp đâm vào trái tim của thiếu niên kia. Tốc độ nhanh như
chớp, Diệp Mặc khẳng định thiếu niên kia không có cách nào để tránh.
Quả nhiên sắc mặt của thiếu niên kia có chút biến sắc, thanh liễu diệp đao
trong tay trệ xuống một chút, nhưng vẫn chém xuống dưới.
“Vù” một tiếng, thanh đao trong tay thiếu niên kia giống như cắt đậu hũ, một
cánh tay của Bành Nghĩ Quý rơi xuống, máu tươi bắn ra.
“Thình thịch” gần như là đồng thời, đoạn kiếm gãy của Bành Nghĩ Quý đâm vào
ngực của người thiếu niên, chỉ có điều Diệp Mặc phát hiện ra đoạn kiếm đó chưa
hề đâm được vào, mà là chạm vào ngực của thiếu niên đó rồi rơi xuống dưới.
Tuy rằng đoạn kiếm gãy chưa đâm vào, nhưng người thiếu niên đó lại bị đoạn
kiếm gãy đập vào, trực tiếp phun ra một ngụm máu, mặt có chút trắng bệch đi,
đứng trên khán đài có chút lung lay.
Diệp Mặc giật mình, không ngờ lại mặc áo giáp hộ thân? Thiếu niên này đúng là
không tồi. Tu luyện công pháp không tệ chưa nói, lại còn có một cây đao tốt
như vậy, thậm chí còn có loại Hồi Khí Hoàn, ngoài ra còn có thêm một áo giáp.
Nhưng không ngờ áo giáp mềm lại có thể ngăn được trường kiếm, Diệp Mặc vẫn còn
có chút kinh ngạc. Mặc dù là đoạn kiếm gãy, nhưng do một người luyện võ trung
kì huyền cấp đâm ra, cũng không dễ dàng gì để chặn lại.
– Mày…
Bành Nghĩ Quý nhìn thấy mình đã bị mất một cánh tay, mà đối thủ thiếu niên
hoàng cấp này không có một chút vấn đề gì, lúc này tức giận không nói nên lời.
Hơn nữa mất khá nhiều máu cho nên mặt lại càng tái nhợt như một trang giấy.
– Thằng tiểu tử gian trá, không những mặc áo giáp trong lúc thi đấu, mà còn
mang theo cả thuốc khôi phục nội khí. Là ai nói với mày là trong cuộc thi có
thể dùng thuốc hồi phục nội khí. Chẳng lẽ sư phụ mày không dạy mày hay sao?
Đây là cuộc thi, không phải là cuộc chém giết. Mày liên tiếp phạm qui không
cần nói, ra tay như thế là ác độc. Hôm nay tao sẽ chém đứt một cánh tay của
mày ày thấy, xem súc sinh nhà mày có mấy lá gan, lại còn kiêu ngạo…
Trên ghế trọng tài một lão già hơn sáu mươi tuổi đứng lên, chỉ thẳng vào người
thiếu niên quát lớn.
Nói xong, không ngờ ông rút ra một thanh trường kiếm, đi về phía lôi đài, xem
ra thật sự muốn động thủ. Tuy nhiên xem trang phục trên người ông, trọng tài
này cũng là người của Hồ Lô Cốc.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, không người nào dám nói gì vào lúc này, một
bên là Hồ Lô Cốc đứng đầu sáu môn phái ngoại ẩn, một bên chỉ là một thiếu niên
nhỏ tuổi của một môn phái nhỏ. Người thiếu niên kia lại cắn môi, nắm chặt liễu
diệp đao, một câu cũng không nói.
– Ông nội mày cũng muốn xem lão thất phu mày có mấy lá gan, dám lên lôi đài
chém đứt một cánh tay của đệ tử tới thi đấu. Hôm nay ông mày đứng ở đây, mày
dám bước một bước lên lôi đài, ông mày sẽ ày có đi mà không có về.
Một thanh âm lười biếng vang lên.