Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 477: Uông môn chủ tại sao không đến


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 477: Uông môn chủ tại sao không đến

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Uông lãnh Thiện đã đi tìm cậu rồi? Cậu giết anh ta rồi?

Tăng Chấn Hiệp tuy rằng tin chuyện này không thể nào xảy ra, nhưng suy nghĩ
của ông lại không giống với vẻ mặt bên ngoài. Ông đã nghĩ đến việc Diệp Mặc
rất có khả năng đã giết Uông Lãnh Thiện, thậm chí giết tất cả người của Uông
gia, đây là muốn hỏi thăm sào huyệt của Uông gia sao.

Điều này cũng không có gì lạ, những người trong Ẩn môn thường nhổ cỏ nhổ tận
gốc, hoặc là không động thủ, nếu mà động thủ rồi, thì sẽ toàn bộ giết sạch.

Diệp Mặc thản nhiên cười:

– Đúng vậy, anh ta muốn giết tôi, tôi đành phải giết tên thất phu này, tuy
nhiên anh ta không để lại người nào còn sống. Anh ta muốn động đến những người
bên cạnh tôi thì đừng trách tôi động thủ trước. Chỉ là từ trước tới giờ tôi
vẫn chưa nghe qua Nam Sơn ở đâu, tôi nghĩ mọi người đều là người của Ẩn môn,
nhất định sẽ có người biết vị trí của Nam Sơn.

Tăng Chấn Hiệp tuy rằng đã đoán được có thể Diệp Mặc đã giết Uông Lãnh Thiện,
nhưng đoán là một việc còn thực tế lại là chuyện khác. Hiện tại Diệp Mặc chính
mồm thừa nhận đã giết Uông Lãnh Thiện, khiến Tăng Chấn Hiệp vô cùng kinh sợ.
Xem ra tin đồn Diệp Mặc đã diệt Điểm Thương môn xếp thứ 4 trong 6 môn phái
Ngoại ẩn cũng không phải là vô căn cứ.

Tăng Chấn Hiệp hít một hơi dài, căn bản ông còn cho rằng mặc dù Diệp Mặc không
tồi, nhưng vẫn còn kém mình một chút. Nhưng bây giờ ông tuyệt đối không dám
nghĩ như vậy. Ông biết mặc dù ông đã lên tu vi Địa cấp hậu kỳ, nhưng so với
Uông Lãnh Thiện, có lẽ người ta chỉ cần mấy chiêu là có thể giết chết ông. Mà
Diệp Mặc lại có thể giết chết Uông Lãnh Thiện, còn có mấy người anh ta mang
theo, lẽ nào hắn thật sự đã thăng cấp lên Tiên Thiên trong truyền thuyết sao?

– Cậu là cao thủ Tiên Thiên?

Tăng Chấn Hiệp mặc dù là một người hào phóng, hơn nữa tính tình cũng rất thẳng
thắn, nhưng ông ta không phải là đồ ngốc. Lúc này những lời vừa mới nói ra
mang vẻ khiếp sợ và không thể tin được. Cao thủ Tiên Thiên trong truyền thuyết
mới hơn 20 tuổi là không thể tồn tại.

Diệp Mặc trầm ngâm một lát, hắn nghĩ tới Đàm Giác, mình có thể đánh bại Đầm
Giác có lẽ cũng coi là cao thủ Tiên Thiên chứ? Tuy nhiên hắn nghĩ đến Uông
Lãnh Thiện và Ngộ Đạo. Nếu cao thủ Tiên Thiên chỉ là mạnh hơn cao thủ nửa bước
Tiên Thiên như vậy thì còn gọi gì là Tiên Thiên? Huống hồ Đàm Giác căn bản
không bằng hai người mình đã gặp này.

Nghĩ đến đây Diệp Mặc liền lắc lắc đầu:

– Tôi bây giờ còn cách Tiên Thiên một chút nữa, cụ thể kém bao nhiêu tôi cũng
không rõ, tuy nhiên tôi sẽ không sợ cao thủ Tiên Thiên.

Diệp Mặc không có nói khoác, hắn có thể bay bằng Phi kiếm, hơn nữa còn có thể
ngự kiếm đối địch, cho dù là đối mặt với cao thủ Tiên Thiên, chỉ cần cẩn thận
chút là được. Cho dù là đánh không lại thì cũng có thể chạy trốn. Nhưng hắn
vẫn chưa gặp được cao thủ Tiên Thiên thật sự lợi hại, cho nên cũng không biết
chính xác mình còn chênh lệch bao nhiêu.

Tăng Chấn Hiệp thở dài, dần dần bình tĩnh lại, qua một lúc lâu sau mới lên
tiếng nói:

– Khó trách cậu không sợ Hạng Danh Vương, tu vi của Hạng Danh Vương nhiều
nhất cũng chỉ giống như Uông Lãnh Thiện, mà tên Phong Võ thậm chí còn hơi kém
một chút. Diệp huynh đệ, cậu thật sự là thiên tài bậc nhất trong những người
tu luyện cổ võ.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn không có tiếp lời. Hắn tự biết việc của mình, nếu
để hắn tu luyện cổ võ, có lẽ bây giờ hắn vẫn không đến Hoàng cấp. Sở dĩ hắn
lợi hại như vậy, là vì hắn tu luyện tu chân, nói mạnh miệng một chút thì chính
là người tu tiên. Cổ võ gì có thể lợi hại hơn tu tiên?

Tăng Chấn Hiệp lại tiếp tục nói:

– Kỳ thật muốn tìm Uông gia tuyệt đối không thể, tôi đoán cho dù là con cháu
của Uông gia cũng không biết sơn môn của gia tộc mình chứ đừng nói người khác.
Tôi không biết, tôi đoán những người như Hạng Danh Vương cũng sẽ không biết.
Hơn nữa Uông gia bọn họ vẫn rất khiêm tốn, đến trận thi đấu lần này cũng chỉ
mang 2 đệ tử đến tham gia, mà người hộ tống lại chỉ có 4. Tôi đoán rằng nếu
không phải Diệp huynh đệ lấy ra đồ gì quý hiếm, Uông Lãnh Thiện có lẽ sẽ không
động thủ.

Diệp Mặc thầm than một tiếng, hắn đoán có lẽ rất khó tìm đến Nam Sơn, nếu thật
sự dễ dàng hỏi được thì tên Uông Lãnh Thiện cũng sẽ không giết người diệt
khẩu.

– Anh Tăng không sống ở đây?

Lúc tối Diệp Mặc quay lại, thần thức không hề tìm thấy Tăng Chấn Hiệp, nên
thuận miệng hỏi một câu.

Tăng Chấn Hiệp gật gật đầu nói:

– 6 phái Ngoại ẩn đều không ở đây, mà ở chỗ chính phủ sắp xếp. Diệp huynh đệ,
đại hội 9h bắt đầu, tôi đến chủ yếu là thăm cậu, sau đó phải quay về chuẩn bị
một chút, lần này ‘Tam Thập Lục Giang’ chúng tôi có 4 đệ tử tham gia. Có thể
quen biết một hảo hán như Diệp huynh đệ cũng là vinh hạnh của tôi.

Diệp Mặc lập tức nói:

– Anh Tăng mới là người thật tình, trên đại hội giao dịch không ai dám bênh
vực tôi, nhưng anh Tăng đã đứng lên, có thể thấy anh Tăng mới là người chân
tình. Có một người bạn như anh Tăng, Diệp Mặc tôi cũng cảm thấy rất vui.

– Được, ‘Tam Thập Lục Giang’ chúng tôi luôn hoan nghênh Diệp huynh đệ đến làm
khách.

Tăng Chấn Hiệp cũng cao hứng nói.

Diệp Mặc lại gật đầu nói:

– Tuy nhiên hôm nay tôi mời anh Tăng đến là vì nội thương của anh. Nếu tôi
không nhìn lầm thì nội thương của anh Tăng rất nặng. Nếu không điều trị có lẽ
nhiều nhất chỉ có thể duy trì được 3 năm thôi.

– Diệp huynh đệ, cậu có thể nhìn được nội thương của tôi?

Tăng Chấn Hiệp vui mừng bất ngờ đứng lên. Ông không phải sợ chết, mà bởi vì
ông không có người kế tục, nếu ông chết đi thì môn phái thứ năm trong Ngoại Ẩn
chắc không giữ được.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, lấy ra một viên đan dược nói:

– Đây là một viên ‘Liên Sinh Đan’, anh ăn xong có thể chữa khỏi hoàn toàn nội
thương.

– Liên Sinh Đan? Có phải chính là viên Liên Sinh Đan mà trong đại hội bán đấu
giá năm đó đã bán, là viên đan dược có thể trị liệu khỏi tất cả mọi nội
thương?

Tăng Chấn Hiệp khiếp sợ nói.

Diệp Mặc gật gật đầu:

– Đúng vậy, chính là viên đan dược này.

Tăng Chấn Hiệp thận trọng nhận viên đan dược, sau đó chậm rãi nói:

– Diệp huynh đệ, có thể kết bằng hữu với cậu, đúng là may mắn của Tăng Chấn
Hiệp tôi. Sau khi tôi bị nội thương đã đi khắp nơi tìm kiếm nguồn gốc của
‘Liên Sinh Đan’, nhưng người của ‘Vũ Hội’ lại không dám nói ra. Thật không
ngờ, viên đan dược này lại ở trong tay của cậu, tôi biết viên đan dược này
không những rất quý, mà có tiền cũng không thể mua được, Tăng Chấn Hiệp tôi sẽ
không nhận không của cậu. Về sau cậu có việc gì cần giao phó, Tăng Chấn Hiệp
tôi sẽ không chối từ.

Diệp Mặc vỗ vai Tăng Chấn Hiệp nói:

– Nếu đã là bạn bè rồi, hà tất phải nói những lời như vậy. Anh Tăng, buổi
sáng còn phải dẫn người của môn phái đi Đoạn Đỉnh Sơn, tôi không làm lỡ dở
thời gian của anh nữa, chúng ta sẽ tụ hội ở Đoạn Đỉnh Sơn.

Vốn dĩ Diệp Mặc không cần lấy ra ‘Liên Sinh Đan’ cũng có thể giúp Tăng Chấn
Hiệp trị thương, nhưng nó rất lâu và còn hao tổn chân khí. Bây giờ đã là bạn
bè rồi, hắn cũng không để ý đến viên đan dược này.

Sau khi Tăng Chân Hiệp đi, Hàn Yên cũng đã rửa mặt, thay quần áo xong. Hai
người cùng đi xuống lầu, lúc đi xuống lầu tám đã có rất nhiều môn phái đều đã
đi ra.

Phần lớn những người ở đây nhìn thấy Diệp Mặc hoàn toàn không chút tổn thất đi
xuống, đều tỏ ra rất kinh ngạc. Tuy nhiên những người quen biết Diệp Mặc đều
đi lên trước chào hỏi. Hạ Trường Thiên và Vu Thao càng tỏ ra kinh ngạc, nhưng
với những loại cáo già như bọn họ, trong lòng kinh ngạc, giật mình chắc sẽ
không biểu hiện ra bên ngoài. Đối mặt với Diệp Mặc vẫn rất cung kính.

Hàn Yên trong lòng thầm than, thật sự là quá khác nhau, nếu chỉ có 1 mình cô,
hoặc là cô và sự phụ cô đi qua, ở đây làm gì có chỗ cho cô nói? Thậm chí đi
vào thang máy cũng phải nhường cho người ta vào trước. Nhưng đi theo sau Diệp
Mặc lại khác, lúc Diệp Mặc đi đến cửa thang máy, không có ai dám vào trước,
thậm chí thang máy đó chỉ có cô và Diệp Mặc. Cho dù là xuống lầu cửa thang máy
mở ra, nhưng những người đứng đợi ở đây nhìn thấy Diệp Mặc cũng đều không dám
đi vào.

Đây là thực lực, thực lực này đúng là một vòng luẩn quẩn.

Diệp Mặc lại không thèm để ý chút nào, chuyện này đối với hắn rất là bình
thường, tuy nhiên lúc trước khi hắn ở Lạc Nguyệt tu chân, cũng phải xem sắc
mặt của kẻ khác như vậy.

Lúc Diệp Mặc và Hàn Yên đi đến đại sảnh, Vương Tây Nhạc đã đợi rất lâu, thấy
Diệp Mặc đi xuống vội vàng tranh thủ đưa hắn cùng Hàn Yên tới nhà hàng dùng
cơm. Dùng cơm xong mới nói cho Diệp Mặc biết xe đã chuẩn bị xong.

Vương Tây Nhạc biết Diệp Mặc và Hàn Yên cũng đến tham gia đại hội nên cố ý lái
xe lại đây tự mình đưa đón.

Nếu như tối hôm qua ngọn Đoạn Đỉnh Sơn vẫn còn mang hơi thở âm u lạnh lẽo thì
ban ngày, nơi đây lại vô cùng náo nhiệt. Xe cộ đỗ dưới chân núi không ngớt,
những người của Ẩn môn mặc trang phục không hề giống nhau đi tới Đoạn Đỉnh Sơn

Trừ một vài người có quan hệ đặc biệt có thể đến đây xem đại hội Ẩn môn ra,
những người ở đây phần lớn là không có cách nào vào đây.

Phạm vi của ngọn Đoạn Đỉnh Sơn này khoảng một dặm, hơn nữa sớm đã được tu sửa.
Ở giữa là hai lôi đài thi đấu, bốn phía xung quanh đều là những vị trí đã được
sắp xếp. Thêm những người của Ẩn môn, và người ở các giới trong xã hội đến
thậm chí có khoảng bảy tám nghìn người. Diệp Mặc đoán những người này phần lớn
đều là giúp đỡ Ẩn môn buôn bán, hoặc là một vài nhân sĩ có tư cách.

Mặc dù có một đội ngũ Ẩn môn chuyên làm nhiệm vụ trị an, nhưng tố chất của
những vị khách này rõ ràng là không tầm thường, hoặc là bọn họ không có tư
cách ở đây chạy nhảy lung tung, toàn bộ đỉnh núi không hề có chút hỗn độn, mọi
người đều đã ngồi hết vào vị trí.

Địa vị của Quảng Hàn môn rất thấp, lần này chỉ có hai vị trí, hơn nữa lại gần
cuối. Diệp Mặc cùng Hàn Yên vừa đến đây, Tăng Chấn Hiệp đã ở đó chờ rất lâu
sau đó lập tức đưa họ đến khu vực của ‘Tam Thập Lục Giang’.

– Diệp huynh đệ, cậu ở đây thì tốt rồi, cô Hàn, chúng tôi sẽ có người đưa cô
đi báo danh. Đợi lát nữa tôi sẽ cố gắng hết sức tranh cho cậu một vị trí chủ
trì đại hội.

Tăng Chấn Hiệp thấy Diệp Mặc vừa đến liền cử người đưa Hàn Yên đi báo danh.

Diệp Mặc cười nói:

– Tôi đi chủ trì hội nghị, tôi đoán Hạng Danh Vương chắc chắn sẽ không đồng
ý. Hơn nữa, tôi không có hứng thú với cái này, tôi ngồi đây là tốt rồi. Hàn
Yên, em đi báo danh trước đi, anh ở đây đợi.

Sau khi Hàn Yên rời khỏi, Tăng Chấn Hiệp phải chủ trì đại hội nên phải đi
trước. Tuy nhiên Diệp Mặc ngồi ở ‘Tam Thập Lục Giang’ rõ ràng là được đãi ngỗ
vô cùng tốt, có một người chuyên đứng bên cạnh Diệp Mặc để phục vụ.

Diệp Mặc nhìn nơi báo danh có chút loạn, đoán rằng phải đến một giờ mới xong.
Tuy nhiên hắn cũng không vội, mục đích hắn đến chủ yếu là đưa Hàn Yên đến tham
gia địa hội và đợi đại hội kết thúc hắn đi xem Linh Đàm ở đâu.

Vì không để cho Tăng Chấn Hiệp khó xử, cho nên Diệp Mặc cũng không hỏi Tăng
Chấn Hiệp về việc của Linh Đàm.

Cùng lúc đó, Hạng Danh Vương đang chủ trì đại hội trong đại sảnh sắc mặt âm
trầm hỏi:

– Uông môn chủ tại sao đến giờ vẫn chưa đến?

Giọng điệu rõ ràng có chút không vui, rõ ràng tối hôm qua Uông Lãnh Thiện đi
ăn mảnh khiến Hạng Danh Vương có chút không vui. Mặc dù biết hôm nay Uông Lãnh
Thiện đến đây cũng sẽ chia ình một ít, nhưng ông ta vẫn cảm thấy không vui.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.