Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 471: Cực kì không biết xấu hổ
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Tề Sĩ Hằng vừa đưa đan dược vào miệng đã cảm giác Bồi khí đan đó đã tan ra,
một luồng khí cay nóng từ đan điền dâng lên nhưng lại không khó chịu lắm. Chả
nhẽ đan dược này lại là thật? Tề Sĩ Hằng biến sắc, không nghĩ ngợi mà ngồi
sang một bên bắt đầu luyện hoá đan dược.
Anh ta đã luyện thành Địa cấp, nhiều kinh nghiệm, vừa ngồi xuống đã bắt đầu
luyện hoá, cảm giác dịch thuốc của đan điền hoá thành nội khí cuồn cuộn, tràn
ngập kinh mạch toàn thân.
Phong Vũ vẫn nhìn chằm chằm Tề Sĩ Hằng, giờ thấy anh ta ngồi xuống vận công
luyện hoá dịch thuốc, mặt lộ vẻ vui mừng, liền biết thuốc này có thể thực sự
là đan dược có thể thăng cấp.
Diệp Mặc chính là thanh niên hai mươi tuổi, không ngờ lại có thể lấy ra loại
đan dược quí báu này, khiến cái nhìn của Phong Vũ đối với Diệp Mặc trong chốc
lát bắt đầu trở nên thận trọng. Đừng nói loại đan dược quí báu này, cho dù là
đan dược bình thường cũng không lấy ra được. Tuy Phong Vũ không biết đan dược
của Hạng Danh Vương lấy ở đâu ra nhưng anh ta chắc chắn đây không phải Hạng
Danh Vương tự luyện chế ra.
Nghe nói có thể luyện chế đan dược đều là luyện thành Tiên Thiên, chả nhẽ Diệp
Mặc là Tiên Thiên? Hoặc là nói đằng sau hắn có cao thủ Tiên Thiên? Ngoại ẩn
môn đến bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện cao thủ Tiên Thiên. Cho dù là có cao
thủ Tiên Thiên cũng chỉ có thể là ngộ đạo hoặc là cốc chủ bế quan của Hồ Lô
Cốc kia thôi. Người trẻ tuổi như Diệp Mặc này sao có thể là Tiên Thiên? Nếu
đan dược này không phải hắn ngẫu nhiên lấy được từ chỗ nào thì chính là sau
lưng hắn có cao thủ Tiên Thiên.
Nếu thực sự là đan dược có thể thăng lên Địa cấp, cho dù hắn tình cờ có được
hoặc là đằng sau có người luyện chế ra cũng là vô cùng quí báu. Diệp Mặc sao
có thể lấy ra đổi lấy một Cảm Ứng thạch không có nhiều tác dụng kia chứ? Hắn
sở dĩ làm như thế, đoán là lòng dạ đối chọi Hạng Danh Vương chiếm đại đa số,
rốt cuộc vẫn là trẻ tuổi. Cho dù là như thế, tên Diệp Mặc này cũng không phải
là hạng người bình thường.
Nghĩ tới đây, tâm tư Phong Vũ lại từ từ thay đổi.
Đàm Giác vì vừa mới thăng cấp Tiên Thiên đã bại trong tay Diệp Mặc, anh ta
cũng ngượng phải công bố, mà chọn tiếp tục bế quan củng cố giới cảnh. Vì vậy
với việc Đàm Giác thăng cấp Tiên Thiên, trừ mấy người ít ỏi thì cũng không bị
truyền ra ngoài.
Phong Vũ ho khan một tiếng, đứng lên nói:
– Nếu chưởng môn Tề đang luyện dược liệu, hội giao lưu của chúng ta tiếp tục
tiến hành.
Vì lời của Phong Vũ nên không khí cạnh tranh vốn có đã giảm xuống, nhiều người
tiếp tục tiến hành giao dịch, dù sao lần giao dịch này là rất khó có được, bỏ
qua cơ hội lần này thì phải chờ tới năm sau.
Hạng Danh Vương nghe lời của Phong Vũ, khẽ cau mày, nhưng anh ta nhìn Tề Sĩ
Hằng ngồi một bên luyện dược hiệu lại không nói gì nữa mà sắc mặt u ám, ngồi
xuống. Diệp Mặc nhìn lướt qua Hạng Danh Vương, hắn đoán người ở đây cho rằng
hắn đổi Không Minh thạch là khiêu khích Hạng Danh Vương, chỉ có hắn mới biết
là không phải. Chỉ là hắn căn bản không sợ Hạng Danh Vương này, hắn muốn đánh
thì đánh, chả nhẽ lại còn sợ anh ta.
Vụ giao dịch tiếp sau đó tuy đối với người đang ngồi là không tầm thường nhưng
đối với Diệp Mặc mà nói là quá bình thường, không có thứ nào vừa mắt hắn.
Thư viện Cửu Minh nội tình thâm hậu, không ngờ lại lấy ra công pháp cổ võ của
đẳng cấp cao Địa cấp. Diệp Mặc biết lúc đầu ở phiên đấu giá ở Tê Hà tự cũng là
một quyển công pháp đỉnh cao Địa cấp, kết quả bán ra với một cái giá trên
trời.
Sau khi Phong Vũ lấy ra công pháp thì vẫn cứ nhìn Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc
thực sự là không có bất kì hứng thú nào với loại công pháp này. Nếu phải nói
hắn ở đây thấy công pháp tốt nhất chính là quyển da dê Cửu Nguyệt Quan đó. Cả
quyển da dê đó Diệp Mặc cũng không cần, để lại cho Nhiếp Song Song. Loại công
pháp cổ võ để tu luyện Địa cấp này Diệp Mặc sao lại thấy thích thú được.
Một tiếng trôi qua rất nhanh, lúc phiên giao dịch đã gần kết thúc, Tề Sĩ Hằng
lại hét lớn một tiếng, đứng dậy. Anh ta dường như đã quên đây là phiên giao
dịch, liên tiếp vẫy cánh tay, kêu liên thanh:
– Đan dược tốt, thật không ngờ lại thăng cấp đến trung kì Địa cấp một cách
thoải mái dễ dàng như thế…
Câu nói vẫn chưa nói hết, Tề Sĩ Hằng dường như đã phản ứng ra, vội vàng hướng
ra phía Hạng Danh Vương và Phong Vũ cung tay làm lễ một cách cẩn thận:
– Các vị tiền bối, vãn bối vừa mới đột phá, trong lúc vô tình đã làm càn…
– Bây giờ cậu đã đột phá đến trung kì Địa cấp rồi?
Phong Vũ nhìn Tề Sĩ Hằng một cách hoài nghi, anh ta không có bản lĩnh như loại
thần thức của Diệp Mặc, có thể nhìn ra nội khí của người luyện võ đồng cấp,
chỉ có thể hỏi.
– Đúng thế, Phong tiền bối, vãn bối thực sự đã đột phá đến trung kì Địa cấp
rồi.
Sự vui sướng trên mặt Tề Sĩ Hằng vẫn chưa tan biến.
Uông Lãnh Thiện nói một cách lạnh nhạt:
– Nói như vậy Bồi Khí đan kia là thật?
Tề Sĩ Hằng lúc này mới phản ứng kịp, giọng điệu cẩn thận, Bồi Khí đan này là
điểm mấu chốt của sự tranh đấu giữa Diệp Mặc và Hạng Danh Vương. Bây giờ ai
cũng biết anh ta đột phá đến trung kì Địa cấp rồi, hơn nữa cho dù người khác
không biết anh ta cũng không dám nói dối.
– Vâng, Bồi Khí đan mà anh Diệp cho là thật.
Tề Sĩ Hằng nói xong quay đầu cung tay làm lễ với Diệp Mặc nói:
– Đa tạ anh Diệp giúp đỡ, Tề mỗ vô cùng cảm kích.
Mặt Hạng Danh Vương liền biến sắc, anh ta biết lần này thi đấu thì mình thua
sạch. Nếu mình không đứng ra nói một câu thì uy danh của anh ta chắc chắn bị
đả kích lớn.
– Hừ, chỉ là trong lúc vô tình chiếm được một di tích cổ võ mà thôi. Những di
tích cổ võ này đều là tài nguyên mà những tiền bối tu luyện cổ võ của chúng
tôi để lại. Diệp Mặc, nếu tôi là anh, thì nên vì Hoa Hạ càng ngày càng sa sút
mà cống hiến một phần sức lực. Cho dù anh không lấy hết mọi thứ ra mà không
được đền đáp cũng nên lấy một chút ra để trao đổi. Vì sự phát triển của cổ võ
Hoa Hạ mà cống hiến một chút.
Hạng Danh Vương hừ một tiếng nói, tuy anh ta biết đây là điều không thể nhưng
tuyệt đối không thể để mọi người tiếp tục có thái độ với mình vì Bồi Khí đan
này.
Diệp Mặc giận dữ, ánh mắt lạnh lùng, hắn từng gặp qua kẻ không biết xấu hổ
nhưng người không biết xấu hổ như Hạng Danh Vương này thì là lần đầu tiên hắn
thấy. Lão già này đến lời này mã cũng có thể nói ra được, ở đây có nhiều môn
phái như vậy, cố tình khiến Diệp Mặc phải cống hiến đồ đạc của mình ra.
Diệp Mặc đương nhiên biết ý của Hạng Danh Vương, ông ta nói ra lời này, thứ
nhất là để mọi người ở đây dời mục tiêu hoài nghi ông ta đi, để tấm mặt mo của
ông ta giữ lại vài phần nhan sắc. Thứ hai là đem tất cả mũi dùi chỉ vào Diệp
Mặc. Ông ta đã nói rất rõ ràng rồi, sở dĩ Diệp Mặc có được loại đan dược
nghịch thiên này là vì hắn tìm được di tích của một tiền bối cổ võ lưu lại.
Loại di tích này vốn là tất cả những người tu luyện cổ võ cùng sở hữu, Diệp
Mặc nên lấy ra những thứ trong di tích này đưa ọi người cùng chia sẻ. Tất
nhiên còn có một khẩu hiệu rất vang dội, phát triển cổ võ Hoa Hạ đang ngày
càng xuống dốc.
– Đúng thế, nghe nói đồ mà cá nhân thế tục khai quật không thể qui về chính
mình sở hữu, thứ đồ khai quật cổ võ này cũng nên thuộc sở hữu của ẩn môn.
– Đúng, tôi kiên quyết ủng hộ Hạng tiền bối, đồ này nên là của mọi người…
Có rất nhiều người, thậm chí còn thể hiện ra bộ dạng bỗng nhiên tỉnh ngộ. Chả
trách Diệp Mặc chẳng những có loại đan dược nghịch thiên này, còn có pháp khí
công kích, hoá ra là hắn tìm được di tích của tiền bối cổ võ.
Nếu nói vốn có một số người kiêng nể không dám trực tiếp đắc tội Diệp Mặc, bây
giờ có Hạng Danh Vương ra mặt, hơn nữa một khi đánh ngã Diệp Mặc thì còn có đồ
tốt ọi người cùng hưởng. Lần này thì để một số người không dám đắc tội Diệp
Mặc chuyển hướng về phía Hạng Danh Vương đều muốn từ trong đó lôi ra được cái
có lợi.
Diệp Mặc cười lạnh lùng, hắn ngồi bất động, ánh mắt quét một vòng, phàm người
mà bị ánh mắt Diệp Mặc quét đến đều rụt lại theo bản năng.
– Hạng Danh Vương, nói thật, Diệp Mặc tôi từng thấy nhiều người vô sỉ nhưng
loại không biết xấu hổ như ông thì là lần đầu tiên tôi gặp. Muốn đồ của Diệp
Mặc tôi thì đơn giản, có gan thì tới đây lấy đi.
Diệp Mặc chả thèm dông dài với Hạng Danh Vương, khiêu chiến trực tiếp luôn.
– Diệp Mặc, ta là Uông Lãnh Thiện của Uông gia Nam Sơn. Tuy lời của Hạng môn
chủ có chút thẳng thắn nhưng không thể phủ nhận ông ấy nói có đạo lí. Vị bằng
hữu vừa rồi nói rất có đạo lí, đồ ở đây đào ra đều phải giao lên. Cũng như
thế, tôi cũng cho rằng cậu là một người tu luyện cổ võ, tìm được di tích của
tiền bối tu luyện cổ võ là may mắn lớn. Nhưng những thứ này chắc vẫn thuộc cổ
võ. Anh Hạng nói cũng là có tình có lí chứ không phải bắt cậu phải lấy không
ra, cậu có thể chọn đổi hoặc là lấy thù lao.
Uông Lãnh Thiện, người duy nhất trong ba vị chủ trì chưa nói gì, đứng dậy nói.
Tăng Chấn Hiệp thấy loại tình huống này, thở dài, không nói gì. Ông ta biết
lúc này nói gì cũng đều không thích hợp.
Diệp Mặc tuy không ngại đại sát một trận nhưng đại sát ở đây chả khác nào đối
đầu với cả ẩn môn. Hắn tuy không sợ, chỉ là bây giờ hắn có địa bàn, còn có nỗi
lo về sau. Đối với những người vô sỉ này, Diệp Mặc không tức giận lắm. Chuyện
này rất bình thường, ở giới chân tu là như thế này, cá lớn nuốt cá bé, đồ của
bản thân khiến người khác mắt long lên. Nếu không phải Hạng Danh Vương, những
người đỏ mắt này chỉ có thể âm thầm xuống tay, nhưng Hạng Danh Vương đã đứng
ra, họ lại được chỗ dựa
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc trái lại còn bình tĩnh, hắn bình thản nhìn Hạng Danh
Vương hỏi:
– Hạng Danh Vương, nếu ông đã là chủ trì của phiên giao dịch lần này, tôi
nghĩ ông cũng sống từng tuổi này rồi, hoặc là nói người biết đến cũng không
ít, trước khi tôi lấy đồ ra tôi muốn hỏi ông vài câu.
– Hạng Danh Vương tôi làm việc ngay thẳng, phải đúng người nói đúng việc.
Hạng Danh Vương cười lạnh nói, trong lòng lại có chút đắc ý. Ông ta cứng nhắc
từ chỗ bất lợi của mình để lật trở lại.
– Được, rất sảng khoái, nếu ông nói đúng người đúng việc thì tôi có mấy vấn
đề cần thỉnh giáo một chút. Ông là phó cốc chủ của Hồ Lô Cốc, tôi rất muốn
biết Hồ Lô Cốc đã thành lập được bao nhiêu năm rồi mà lại có danh vọng như
thế.
Diệp Mặc thản nhiên hỏi.
Hạng Danh Vương cười ngạo nghễ
– Hồ Lô Cốc chúng tôi tuy thành lập chỉ có một trăm năm nhưng tình hình bên
trong vững chắc, lại nhận được sự coi trọng của đồng đạo ẩn môn, đẩy lên thành
ngoại ẩn đệ nhất môn.
Diệp Mặc cười lạnh lùng:
– Mới thành lập được một trăm năm đã dám nói tình hình vững chắc? Theo tôi
được biết, bất luận là Tĩnh Nhất Môn hay là Điểm Thương Môn, thậm chí là Đoạn
Quyền Đường đều không chỉ có một trăm năm. Những môn phái này của họ không
phải là tình hình càng vững chắc hơn sao? Càng có thêm tư cách là Ngoại Ẩn đệ
nhất môn? Cho dù là không phải nói những môn phái tôi chỉ ra này, chả nhẽ các
môn phái đang ngồi ở đây lại không vượt qua một trăm năm sao? Nhiều môn phái
tình hình vững chắc đang ở đây, Ngoại Ẩn đệ nhất môn dựa vào cái gì mà cấp cho
Hồ Lô Cốc.
Diệp Mặc từng đi qua mấy môn phái này, kinh nghiệm chân tu của hắn, vừa nhìn
là biết kiến trúc mà mấy môn phái hắn vừa đi qua đều không chỉ là một trăm
năm. Hơn nữa, Đoạn Quyền Đường càng có thời gian viết trên tấm bia đá ở cửa
hơn.
Người bên cạnh đều biết Diệp Mặc có ý gì, không có ai lên tiếng, chỉ là chờ
đợi câu trả lời của Hạng Danh Vương.