Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 463: Tầng áp mái của Diệp Mặc


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 463: Tầng áp mái của Diệp Mặc

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Lễ tân rất không muốn giúp Diệp Mặc gọi cuộc điện thoại này nhưng cô lại không
dám cãi lời hắn, cầm điện thoại gọi thẳng đến văn phòng của Vương Tây Nhạc.

Vương Tây Nhạc nghe thấy tiếng động tầng dưới dường như nhỏ lại rồi mới yên
tâm, nhưng lúc này điện thoại trên bàn ông ta lại vang lên.

Bình thường loại điện thoại này ông ta không thể nghe, nghe thì cũng là Tiểu
Mật nghe. Bây giờ lúc này, đến Tiểu Mật cũng không dám ở đây, bản thân mình
thậm chí còn không dám rời khỏi đây nửa bước, vì sợ các vị đại gia ở đây có gì
không hài lòng. Cho dù ông ta rất không muốn nhận cuộc điện thoại này nhưng
vẫn nhấc điện thoại trong hồi chuông thứ nhất, cầu Bồ Tát phù hộ không phải là
đại thần nào đó đến gây phiền toái cho ông ta.

– Chủ tịch Vương, dưới lầu, không, bàn lể tân có một người, hắn nói là bạn cũ
của ông, mời ông xuống đây một chuyến…

Tuy có chút lắp bắp nhưng nữ lễ tân vẫn truyền đạt lại ý của Diệp Mặc cho ông
chủ Vương Tây Nhạc của cô.

– Ồ, được, tôi sẽ xuống ngay.

Vương Tây Nhạc nhìn điện thoại trong tay mình với vẻ mặt khổ sở.

Diệp Mặc chờ không lâu lắm, thân hình tròn vo của Vương Tây Nhạc đã từ trong
thang máy vọt ra

– Xin hỏi, vị tiền bối nào đã tìm tôi, tôi chính là Vương Tây Nhạc, haha…

Người của Vương Tây Nhạc thì chưa tới nhưng tiếng cười đã truyền đến, thậm chí
cười đến nhắm tịt cả mắt vào. Không ai biết ông ta thật sự vui mừng hay là giả
vờ vui mừng, ít nhất từ vẻ mặt của ông ta cũng không nhìn ra là đang giả bộ.

– Ông chủ Vương, nhanh như vậy đã không quen biết tôi rồi à.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói.

– A, là anh à, anh Diệp, đúng là anh rồi, tôi ngày nào cũng trông mong, cuối
cùng cũng gặp được anh rồi, haha…

Nỗi lo của Vương Tây Nhạc đã hoàn toàn hạ xuống, không hề ngượng ngùng vì gọi
Diệp Mặc – người trẻ tuổi hơn mình là anh Diệp

Diệp Mặc đã ở khách sạn của ông ta hơn một tuần, ông ta hiểu rất rõ. Bản lĩnh
đầy mình thì chả nói, làm người cũng không kiêu ngạo. Vương Tây Nhạc lại không
biết quan điểm của ông ta nếu đặt vào trong mấy môn phái ẩn thế kia, có bao
nhiêu người sẽ nhổ nước miếng vào ông ta. Năm đó khách sạn của ông ta vì
chuyện ma quái mà không kinh doanh được nữa, là Diệp Mặc đã giúp ông ta làm
vòng tròn pháp khí Bát Quái. Ông ta đem pháp khí này khảm trên cửa chính, kết
quả là cả khách sạn này không còn xảy ra chuyện ma quỉ nữa.

Cho nên đối với Diệp Mặc, ông ta không những cảm kích mà còn không có cảm giác
sợ sệt, ông ta biết Diệp Mặc rất dễ thân cận. Hơn nữa ông ta cũng biết Diệp
Mặc mới chính là cao nhân thế ngoại. Ông ta nói vẫn luôn mong ngóng được gặp
lại Diệp Mặc, điều này cũng không phải là nói dối.

Diệp Mặc thấy Vương Tây Nhạc thực sự rất vui mừng, vỗ vai ông ta nói

– Hôm nay tôi đến tìm ông chính là tìm chỗ để ở, không biết còn hay không.

– Có, có…

Vương Tây Nhạc dường như nói không có chút chần chừ

– Anh Diệp, anh đi theo tôi lên trước rồi nói chuyện sau.

Nữ lễ tân kinh ngạc nhìn Chủ tịch hội đồng quản trị của họ hỏi:

– Chủ tịch, khách sạn chúng ta đã hết phòng rồi…

Cô ta sợ Chủ tịch không cẩn thận nên quên rồi.

– Ha ha, người khác không có nhưng anh Diệp ở khách sạn của tôi thì phải có
một phòng riêng. Đây không phải là sản nghiệp của khách sạn, là của cá nhân,
đúng, là của cá nhân anh Diệp, không cần đăng kí…

Lúc Vương Tây Nhạc nói thì đã kéo Diệp Mặc vào trong thang máy, một câu được
ông ta nhấn mạnh rất nhiều lần, dường như đã quên rằng mình mới là ông chủ ở
đây.

Dùng cơm ở trong đại sảnh, hoặc là những đệ tử cổ võ đang uống café một cách
thảnh thơi này đều ngơ ngác nhìn Diệp Mặc đã đi lên lầu. Phòng ở đây làm gì có
chuyện dễ đặt như thế, ông chủ của khách sạn cũng không thể làm chủ. Sao lại
còn có cả Tầng áp mái cá nhân à? Người thanh niên này đúng là giỏi thật, chỉ
nhắc nhở một chút đã có chỗ để ở rồi, lại còn là Tầng áp mái

Chờ lúc mấy người Diệp Mặc biến mất, đại sảnh lại lần nữa bàn tán ríu rít.

– Ông chủ Vương, tôi có một Tầng áp mái riêng ở đây lúc nào thế?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi.

Vương Tây Nhạc cười giảo hoạt nói:

– Nếu mà bình thường, anh đến ở, muốn bao nhiêu phòng có bấy nhiêu phòng.
Nhưng bây giờ phòng ở đây căn bản không phải tôi có thể làm chủ. May mà tôi có
dự kiến trước, lần trước sau khi anh đi, tôi đã làm thêm một lầu trên đỉnh
tầng tám. Lầu này là chuẩn bị cho riêng anh. Tôi nói đây không phải sản nghiệp
của tôi nên không tính là ở trong khách sạn. Đi thôi, tôi dẫn anh đi xem, xem
anh có vừa lòng hay không. Tôi còn tưởng anh khó tới ở, không ngờ anh thực sự
đến rồi, đây là vinh hạnh của tôi.

Hoá ra là vậy, Diệp Mặc cười ha hả nói:

– Ông chủ Vương, xem như là ông có lòng rồi, có khó khăn gì thì cứ tìm thẳng
tôi giúp. Không cần phải khách sáo. Hôm nay tôi nhận ân tình này của ông.

Vương Tây Nhạc cười ha hả:

– Anh Diệp, anh xem, lần trước anh đã giải quyết vấn đề lớn nhất cho tôi rồi.
Hơn nữa khách sạn của tôi còn thăng lên năm sao trong nửa năm. Đấy căn bản
cũng là công lao của anh. Tôi chỉ là xây một Tầng áp mái nhỏ thôi, chút lòng
thành thôi.

Vương Tây Nhạc đưa Diệp Mặc lên tầng thượng, quả nhiên ở tầng thượng có một
biệt thự nhỏ ngay Tầng áp mái . Bên ngoài không những đặt đầy các loại bồn hoa
mà bên trong cũng dọn dẹp rất sạch sẽ sáng loáng, vừa nhìn là biết ngày nào
cũng có người dọn vệ sinh.

– Đẹp quá.

Hàn Yên nói một cách thán phục. Vừa nhìn Tầng áp mái của hai tầng này đã biết
Vương Tây Nhạc tốn rất nhiều tâm sức

– Đẹp lắm…

Diệp Mặc cũng thuận miệng tán thưởng một câu, chủ yếu là Vương Tây Nhạc cũng
rất biết làm người. Tuy không biết mình lúc nào sẽ đến, thậm chí không đến
nhưng ông ta lại làm trước. Tuy cái này đối với ông ta mà nói rất đơn giản
nhưng sự chu đáo này thì rất hiếm thấy. Chả trách khách sạn của ông ta ở Quỉ
Thành lại có thể bộc lộ tài năng. Điều này tất nhiên có liên quan đến sự giúp
đỡ của mình nhưng cũng không có quan hệ tới sự làm người khôn khéo của ông ta.

Hàn Yên đi tới đi lui trong Tầng áp mái một cách thích thú. Cô không ngờ Diệp
Mặc thực sự tìm được chỗ, thậm chí còn là một nhà biệt lập, còn là chỗ chưa
từng có người ở. Trong lòng của Hàn Yên, năng lượng của Diệp Mặc trong chốc
lát đã tăng lên rất nhiều.

– Anh Diệp, nếu anh hài lòng thì ở đây là được rồi. Phục vụ hai mươi tư giờ,
gọi lúc nào là đến lúc đó. Còn về phần dùng cơm thì vẫn là để phục vụ mang
lên.

Vương Tây Nhạc thấy Diệp Mặc cũng khá hài lòng với chỗ này, trong lòng cũng
cảm thấy hài lòng với hành động mấy tháng trước của mình. Lúc đầu Diệp Mặc mới
đi chưa đến một tháng, ông ta đã bắt đầu xây dựng Tầng áp mái này, hôm nay quả
nhiên có tác dụng rồi.

Ông ta thầm vui mừng, nếu không có Tầng áp mái này, bây giờ ông ta thực sự
không có cách nào điều phòng cho Diệp Mặc. Nếu biết bây giờ ở trong khách sạn
toàn là đại gia, không có ai là ông ta có thể đắc tội được. Tầng áp mái này
chắc là không ai biết, nếu có người biết, Vương Tây Nhạc cũng không dám tiếp
tục giữ lại.

– Ông chủ Vương, haha, tôi cố ý đến tìm ông để giúp đỡ.

Đúng lúc ba người vẫn đang nói chuyện, ở thang máy của tầng thượng lại có một
người đàn ông bụng bự đến.

– Ai ôi, chủ tịch thành phố Ô, ngọn gió nào đem ông đến đây thế này. Có
chuyện gì ông cứ gọi điện thẳng cho tôi là được, sao còn phiền ngài tự mình
đến nữa.

Vương Tây Nhạc vừa nhìn thấy người đàn ông bụng bự này thì liền tươi cười đi
tới, bộ mặt khách khí.

Người bụng bự này Vương Tây Nhạc đương nhiên là quen, tên là Ô Ứng Nguyên. Phó
chủ tịch của thành phố Quế Trình, nghe nói người đứng sau khá lớn. Vương Tây
Nhạc không phải kẻ ngốc, ông ta biết chủ tịch Ô này đến làm gì.

Nếu là bình thường, một chủ tịch làm sao mà lại đích thân đến đây được, thậm
chí còn cố ý leo lên tầng thượng của khách sạn Tây Nhạc. Nhưng bây giờ đừng
nói là một chủ tịch, cho dù nhân vật số một Thành uỷ ở Quỉ Thành cũng không
nói lên cái gì, ông ta đến đây chắc chắn là vì chuyện phòng ở.

Ánh mắt của người bụng phệ quét qua một lượt Diệp Mặc và Hàn Yên, sau đó nói
với giọng hách dịch:

– Chủ tịch Vương à, khách sạn Tây Nhạc của ông cũng coi như làm vẻ vang cho
thành phố của ta rồi, được lắm. Nhưng hôm nay tôi đến thật sự là có việc nhờ
ông giúp, bạn của tôi đến tham gia đại hội chắc ông cũng biết. Chỉ là vì có
chút chuyện nên đến muộn, bây giờ không có chỗ ở, ông cũng biết anh ta là
người có mặt mũi. Nếu ở chỗ khác thì có vẻ khí thế hơi yếu. Vì thế mong ông
chủ Vương xếp một phòng trong khách sạn Tây Nhạc của ông…

Lời này người khác nghe không hiểu nhưng Hàn Yên lại hiểu. Quỉ Thành chỉ có
một khách sạn năm sao, chính là khách sạn Tây Nhạc, người của đại hội ẩn môn
đa số đều ở đây. Nếu ở chỗ khác, giống như chủ tịch Ô này nói, chỉ cần vừa đi
ra thì đã thấp hơn người khác một cái đầu rồi.

Nhưng khách sạn Tây Nhạc chỉ có những phòng này, người tham gia đại hội không
phải ít, sao có thể ở hết được. Chỉ có thể là một số gia tộc danh vọng và môn
phái vào ở được. Lúc đầu Hàn Yên nghi ngờ Diệp Mặc có thể tìm được chỗ ở trong
khách sạn Tây Nhạc hay không chính là ý này.

Vương Tây Nhạc thấy quả nhiên là không nằm ngoài dự liệu của bản thân, dành tỏ
vẻ khó khăn nói:

– Thật sự rất xin lỗi, chủ tịch Ô, ông biết bây giờ phòng của khách sạn Tây
Nhạc căn bản là tôi không làm chủ được, tình hình cụ thể tôi nghĩ ông không
phải không biết xử lí…

Người bụng bự này không vì lời của Vương Tây Nhạc mà có chút thất vọng nào,
vẫn cười hì hì nói:

– Ông chủ Vương, cái này tất nhiên tôi biết, tôi cũng không bào ông xuất một
phòng đến nhưng tôi biết ông còn Tầng áp mái này, nếu không thì để bạn tôi ở
đây là được, Chủ tịch Vương, ông xem…

Không ngờ lại đánh vào Tầng áp mái này, sắc mặt Diệp Mặc không đổi, hắn đang
chờ xem Vương Tây Nhạc trả lời như thế nào. Hàn Yên sắc mặt liền thay đổi, nếu
đã đến tham gia đại hội thì chính là người trong ẩn môn.

Diệp Mặc vừa rồi còn đắc tội với Ý Kiếm Môn và ẩn môn Hạ gia. Bây giờ lại thêm
một người. Nếu Diệp Mặc không nhường chỗ thì lại đắc tội thêm một người. Nhiều
người đối đầu như thế, một mình Diệp Mặc… Nghĩ tới đây mặt Hàn Yên lộ vẻ ưu
tư, sớm biết thế này đã khuyên Diệp Mặc tìm tạm chỗ nào ở rồi. Nếu không thì
đâu ra nhiều chuyện như thế. Diệp đại ca tuy lợi hại nhưng hảo hán cũng không
lại được nhiều người.

Trên mặt Vương Tây Nhạc cũng không xuất hiện bất kì thần sắc khó xử nào mà
cười ha hả nói:

– Chả trách chủ tịch Ô lại nói như thế, nếu tiểu Tầng áp mái này là sản
nghiệp của tôi, chủ tịch Ô tuỳ ý lấy đi cho ai ở cũng được không vấn đề. Chỉ
là Tầng áp mái này là sản nghiệp của anh Diệp, tôi chỉ là giúp xây dựng mà
thôi.

– Anh Diệp?

Ô Ứng Nguyên nhìn Diệp Mặc và Hàn Yên ở cửa Tầng áp mái với vẻ kì quái.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.