Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 457: Minh châu vướng bụi


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 457: Minh châu vướng bụi

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Tình nhân của cô sao hôm nay không đến cứu cô vậy? Đúng rồi, cô và hắn đã
quen nhau lâu rồi, sao dấu đỏ của cô vẫn còn? Không phải là gã họ Diệp ấy có
vấn đề đấy chứ? Ha ha…, xem ra người được lợi là đại sư huynh của cô thôi!

Nhiếp Bất cầm hai cây kim dài trong tay và cười ha hả.

Nhiếp Song Song nhìn đôi tay trống trơn, lúc này mới nhớ tới Nhiếp Bất là một
cao thủ Địa cấp, loại người này mà muốn giết Nhiếp Song Song thì dễ như trở
bàn tay. Thậm chí giờ cô đang ở trước mặt y, ngay cả cơ hội tự sát cũng không
có nữa.

Nhiếp Bất không đợi Nhiếp Song Song kịp phản ứng liền chống cây gậy trong tay,
bước tới trước mặt Nhiếp Song Song, giơ tay lên chính là một chưởng đánh vào
gáy cô và cười dữ tợn nói:

– Cô hãy ngủ đi một lúc, đợi tôi đem đồ về, tôi sẽ cho cô từ từ hưởng thụ để
cô thấy đại sư huynh cô có phải là một kẻ rác rưởi hay không nhé!

Nhiếp Song Song không có chút phản kháng nào liền ngã xuống. Nhiếp Bất không
để ý tới Nhiếp Song Song nữa mà chuẩn bị tiến vào mật thất dưới lòng đất.

Chỉ là y vừa tới cửa phòng thì đột nhiên phát hiện thấy một người đã đứng ngay
lối vào rồi. Y là một cao thủ Địa cấp, cho dù mất đi hai chân cũng không thể
có người đến trước mặt y mà y không phát hiện ra. Có thể là đã thêm một người
khác mà y thực sự không phát hiện được.

– Anh là ai?

Nhiếp Bất bình tĩnh lại hỏi người trẻ tuổi đang đứng trước y.

Diệp Mặc cười lạnh lùng:

– Lúc trước tôi đã chém hai chân của anh sau đó anh chạy mất, không ngờ hôm
nay lại có thể gặp được anh, đúng là duyên phận!

– Là anh sao? Diệp Mặc…

Lòng Nhiếp Bất chợt trầm xuống. Y đã hối hận vô cùng rồi. Y hận bản thân sao
không nghĩ đến việc Diệp Mặc sẽ tới nơi này vì Nhiếp Song Song đã tới đây nên
đương nhiên Diệp Mặc cũng sẽ tới.

Nhiếp Bất chỉ muốn tự cho y mấy cái bạt tai ngay cả một việc thế này cũng
không nghĩ tới. Trong lòng y, Diệp Mặc đã là một bóng ma rồi, lần trước lúc
gặp Diệp Mặc ở sông Yến Thủy, y không có tính toán bỏ chạy mà chỉ muốn mượn
sông Yến Thủy đứng ở thế bất bại. Sau đó y đánh nhau với Diệp Mặc nhưng Diệp
Mặc vừa ra tay, y liền biết mình không phải là đối thủ của hắn nên lập tức bỏ
chạy. Cho dù như vậy, y cũng đã mất đi đôi chân rồi.

Nhưng hôm nay, y phát hiện mình không có cách nào chạy chốn được. Diệp Mặc là
cao thủ lợi hại nhất mà y tu luyện pháp công Cửu nguyệt quan tới nay đã từng
gặp. Tuy y muốn báo thù nhưng trong lòng y lại mong thà rằng vĩnh viễn không
gặp hắn còn hơn, không ngờ nay lại gặp phải hắn.

Khi Nhiếp Bất vẫn còn đang ngây người suy nghĩ thì Diệp Mặc giơ tay lên chính
là vài đạo đao gió. Đáng tiếc là dù sao Nhiếp Bất cũng là một cao thủ Địa Cấp
sơ kỳ lại không có chút ý chí chiến đấu nào đã bị Diệp Mặc chém chết.

Diệp Mặc vốn dĩ không có ý định vào căn phòng tầng hầm đó, nhưng giờ nó lại bị
người khác mở ra rồi nên hắn liền bước vào cầm cái túi đó và đi ra.

Ngọc như ý dương chi trong bao vải có công dụng rất tốt, vừa nhìn đã biết là
vật phẩm cao cấp, nhưng đối với Diệp Mặc lại chẳng có chút hấp dẫn nào. Tiện
tay mở cuốn sách bằng da dê ra thì hắn liền sửng sốt.

Đây chân chính là một quyển sách về tu chân công pháp đơn giản hay nói là công
pháp tu đạo, gọi là “Cửu nguyệt trường thanh quyết” vốn dĩ cũng chẳng phải tà
công gì. Loại công pháp này bị người của Cửu nguyệt quan tu luyện nếu không sử
dụng những cô gái còn trinh thì là sử dụng âm hồn của người chết. Mấy người
của Cửu nguyệt quan này cũng coi như là cực phẩm rồi.

Có thể nói bản công pháp này so với mấy cái công pháp tu luyện cổ võ kia thì
mạnh hơn nhiều. Tuy công pháp này nhiều nhất chỉ tu luyện tới luyện khí nhưng
trên trái đất này lại có giá trị không thể lường được.

Nếu không phải Diệp Mặc có công pháp tu chân và quyển công pháp này là cho
giới nữ sử dụng thì khẳng định hắn sẽ lựa chọn tu luyện bản “Cửu nguyệt trường
thanh quyết” này.

Diệp Mặc dùng tay lật sang trang lập tức hiểu vì sao người của Cửu nguyệt quan
lại đem công pháp này tu luyện như âm tà.

“Cửu nguyệt Trường Thanh quyết”, lời nói đầu đã chỉ ra: Tạo hóa đã sinh ra con
người, có con người thì có tử có sinh, có sinh có tử; ta nói dục vọng trường
sinh không lấy tự thân vì vũ trụ, lấy tâm thận so với trời đất, tích nguyên
tới âm, tu âm tới hồn…, vạn hư đều quên, không nhìn không suy nghĩ, không nghe
không lo lắng, không tướng không nghênh, không trong không ngoài.

Diệp Mặc thở dài, có vẻ như người của Cửu Nguyệt Quan vốn dĩ không hiểu hàm
nghĩa của lời mở đầu này. Đây rõ ràng là một bản công pháp tu luyện của nữ
giới, hơn nữa trên đó còn viết rõ ràng là lấy việc hấp thụ nguyên khí thiên
địa làm căn bản để tu luyện thần hồn của bản thân. Người viết ra pháp công này
tâm cảnh rất cao, ý của bà là khi tu luyện đến một trình độ nhất định mới có
thể xuất khiếu âm hồn.

Tương tự như hàm nghĩa xuất khiếu nguyên anh của Tu chân giới thì đây tuyệt
đối là một kỳ tài ngút trời, tiếc rằng sinh ra trong khi địa cầu bị nguyên khí
thiên địa che giấu nên chỉ có thể viết ra pháp công kỳ luyện khí.

Nhưng trang sách pháp công này lại bị hậu nhân của bà hiểu thành nam giới có
thể hấp thụ nguyên âm của gái trinh mà tu luyện, nữ giới có thể hấp thụ âm hồn
tu luyện. Cái gì cùng với cái gì? Đây vốn là một pháp công tu luyện nữ giới,
nó và nam giới không có bất kỳ mối liên hệ nào.

Diệp Mặc gập quyển sách lại và thở dài, nơi sinh ra của vị tiền bối này không
bình thường. Còn quyển sách này của bà được lưu lại cho đời sau của Cửu Nguyệt
Quan, đúng là minh châu đã bị bụi trần che lấp. Diệp Mặc đem quyển sách và
miếng ngọc như ý đặt vào trong bao vải như cũ, rồi đi qua trước mặt Nhiếp Song
Song. Còn về Nhiếp Song Song, cô có thể hiểu được hàm ý trong đó không, thì
phải xem vận mệnh của cô. Nếu cô không thể hiểu được ý này thì cho dù hắn có
nói với cô thì thành tựu tương lai của cô cũng không cao lắm.

Để túi vải xuống, Diệp Mặc nhìn lướt qua Nhiếp Song Song rồi đạp phi kiếm bay
lên không trung.

Diệp Mặc đi chưa được bao lâu thì Nhiếp Song Song tỉnh lại. Cô giật mình khi
thấy mình còn đang nằm trên mặt đất. Việc đầu tiên là cô liền kiểm tra lại
quần áo trên người. Sau khi phát hiện không sao, cô mới thở phào một cái. Đồng
thời trong lòng cô có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Nhiếp Bất vẫn chưa lên sao?

Nghi ngờ này của cô chỉ trong chốc lát vì cô đã nhìn thấy thi thể của Nhiếp
Bất cách đó không xa. Nhiếp Bất đã bị người ta giết. Hơn nữa là hai mảnh thi
thể còn tanh máu.

Nhiếp Song Song hoảng sợ đứng lên. Nhiếp Bất đã bị giết, sao cô lại không có
chuyện gì? Là ai đã cứu cô? Sự nghi ngờ của cô chợt biến mất khi cô nhìn thấy
túi vải kia trên mặt đất.

Nhiếp Song Song nhặt túi vải lên và mở nó ra thì thấy một miếng ngọc như ý
dương chi và một cuốn pháp công da dê “Cửu nguyệt trường thanh quyết”, cô lập
tức hiểu thật sự có người đã cứu cô, hơn nữa người này lại không lấy đi bất cứ
một vật gì.

Là ai vậy, sao lại nghĩa khí như thế ? Phải biết rằng cả miếng ngọc như ý kia
và quyển “Cửu nguyệt trường thanh quyết” đều là những bảo vật vô giá, nhưng
người này lại bỏ lại hết ở đây, rốt cục đây là ai?

Chẳng lẽ lại là Diệp Mặc tới ư? Nhiếp Song Song liền nghĩ ngay tới Diệp Mặc.
Ngoài Diệp Mặc là người cô đã quen biết ra thì cô chẳng có người bạn tri tâm
nào. Bất luận có phải là Diệp Mặc hay không nhưng cô biết không nên ở lại nơi
này lâu, và cô cũng biết Cửu Nguyệt Quan không chỉ có mình cô mà còn có người
khác nữa.

Nhiếp Song Song đem thi thể của Nhiếp Bất ném xuống vách núi phía dưới, sau đó
cô rời khỏi nơi này với tốc độ nhanh nhất.

Diệp Mặc đã tìm thấy nơi mà người bán kiếm gãy đó đã vẽ cho hắn, nơi này sớm
đã không còn bất kỳ dấu vết nào.

Núi Thanh Tiễu Tứ Xuyên là một trong những nơi khởi nguyên của đạo giáo Hoa
Hạ, cao nhất là ngọn núi Lão Quân có độ cao 2636 mét so với mực nước biển. Bởi
vì núi này có địa thế không được xinh đẹp như núi Thanh Thành nên núi Thanh
Tiễu cũng không nổi tiếng. Hai mươi năm trước, nó đã từng được chính phủ Hoa
Hạ liệt vào một trong những khu bảo tồn tự nhiên, nhưng du khách tới nơi này
so với núi Thanh Thành vẫn kém xa.

Núi Thanh Tiễu có thế hiểm yếu nhưng nguyên khí không phải rất đủ, Diệp Mặc
không biết tại sao Đoạn Quyền đường lại chọn nơi này để lập sơn môn. Có điều
Diệp Mặc hôm nay tới đây là để tìm Trương Chi Hối, hắn đương nhiên sẽ tới sơn
môn của Đoạn Quyền đường.

Nếu như là một người bình thường muốn leo từ chân núi lên chỗ sâu nhất của
Đoạn quyền đường thì một ngày nhất định là không đủ, nhưng Diệp Mặc chỉ mất
mười mấy phút đã tìm được sơn môn của Đoạn Quyền Đường.

Nơi này là một mái cong lớn hơi cong vểnh lên, một vài góc được xây dựng phía
trên vách núi sâu, Diệp Mặc không khỏi khâm phục năng lưc của cổ nhân nơi này.
Không biết lối kiến trúc này làm thế nào mà chuyển tới được?

Diệp Mặc đã xuống sơn môn của Đoạn Quyền đường, tứ phía đều là vách núi, thậm
chí ngay cả xích sắt ngăn trở cũng không có làm cho người ta có cảm giác hơi
bất an là sẽ bị rơi xuống vách núi.

Đỉnh của sơn môn có ba chữ to sặc sỡ “Đoạn Quyền đường”, điều này cho thấy nơi
này đã từng rất huy hoàng.

Diệp Mặc đi vào bên trong. Ở trong rất yên tĩnh, dường như đã lâu lắm rồi
không có ai ở cả. Hắn thở dài, xem ra Trương Chi Hối vẫn tuân thủ lời của
mình, đã đem toàn bộ những người ở đây tiêu diệt hết rồi. Nhưng sau khi y tiêu
diệt Đoạn Đường quyền, y cũng chưa quay lại.

“Két” một tiếng, Diệp Mặc đẩy cánh cửa chính ra. Tuy chỉ là một âm thanh nhẹ
nhưng ở vách núi yên tĩnh này lại cực vang. Trên mặt đất và trên ghế ngồi xung
quanh bụi bám đầy, cho thấy nơi này đã lâu rồi không có ai ở. Diệp Mặc dùng
thần thức nhìn xung quanh, bốn phía không có một ai. Nhưng khi ánh mắt của hắn
nhìn về phía bức họa tổ sư Đoạn Quyền đường, ánh mắt hắn bỗng lạnh như băng.

Một cái đầu người đã khô được bọc bởi đá vôi đang đặt ở chính giữa trên mặt
bàn, mà cái đầu này chính là của Trương Chi Hối.

Trương Chi Hối đã bị người ta giết, hơn nữa đầu còn bị để tại đây. Chẳng lẽ
Đoạn quyền đường còn có người lợi hại hơn Trương Chi Hối ư?

Diệp Mặc lấy đầu của Trương Chi Hối xuống, trong lòng rất phẫn nộ. Hắn liền
dùng một cước đá bức họa tổ sư của Đoạn Quyền đường và bàn thờ phía dưới khiến
chúng bị rập nát.

Diệp Mặc tìm một nơi yên tĩnh, cảnh sắc yên bình rồi đào một cái hố đem chôn
đầu của Trương Chi Phối xuống, lại còn khắc tên anh ta trên tấm bia. Sau hắn
mới lên tiếng:

– Anh Trương, anh đã vì tôi mà chết, như vậy tôi sẽ giúp anh báo thù!

Làm xong mấy việc này, Diệp Mặc mới nghĩ ra Trương Chi Phối nhất định đã là bị
người của Đoàn quyền đường giết hại, sao kẻ đó vẫn để đầu tại Đoạn quyền đường
làm gì? Nếu cá lọt lưới của Đoạn quyền đường lợi hại như vậy thì mục tiêu của
họ chẳng phải là Trương gia và Lưu Xà của mình ư? Nếu người giết Trương Chi
Hối không phải là người của Đoạn quyền đường thì tại sao lại để đầu của Trương
Chi Hối lại chỗ đó?

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc ngẩn người, hắn cảm thấy mình hình như đã bỏ qua cái gì
đó nhưng chỉ có điều nghĩ không ra.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.