Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 453: Ước mơ của Ninh Khinh Tuyết
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Mặc dù đây đã là dãy núi Hoành Đoạn, nhưng không khí có vẻ tốt hơn những nơi
khác một chút, nhưng Diệp Mặc vẫn quyết định sau này sẽ tìm xem có linh thảo
nào không. Bây giờ hắn đã làm xong chuyện rồi, nhất định phải quay trở về Lưu
Xà xem tình hình như thế nào.
Lúc Diệp Mặc trở về đến Lưu Xà, “công ty dược Lạc Nguyệt” đã lại nổi tiếng
thêm một lần nữa. Không chỉ chuyện bị “tập đoàn dược Viễn Bắc” hãm hãi đã được
điều tra sáng tỏ, mà “tập đoàn dược Viễn Bắc” vì chuyện này mà cũng bị xóa tên
khỏi thị trường.
Chuyện này khiến cho tất cả mọi người nhớ đến chuyện sữa dê năm ngoái, một
công ty cũng vì lợi nhuận, nên đã bất chấp lương tâm để kiếm tiền, kết quả sau
một đêm, cũng bị xóa tên ra khỏi thị trường, cuối cùng chuốc lấy thân bại danh
liệt.
Mà “tập đoàn dược Viễn Bắc” còn kinh khủng hơn cả công ty đó, không chỉ đơn
thuần là làm hại người dân, hãm hại “công ty dược Lạc Nguyệt”, mà sản phẩm đầu
tay “cửu tâm an khẩu phục dịch” của bọn họ, đồng thời cũng giết luôn ông nội
và em trai của Lục Doanh Doanh để cướp lấy. Đúng là một lũ xấu xa bụng dạ độc
ác. Nếu như không phải xảy ra chuyện lần này, Lục Doanh Doanh không xuất hiện
để giải thích rõ ràng mọi chuyện, thì không người nào biết được rằng lịch sử
của nhà họ Lục lại phải viết bằng máu tanh như vậy.
Chuyện này vẫn chưa phải là chuyện độc ác nhất mà bọn chúng gây ra, chuyện độc
ác nhất chính là chuyện nhà họ Viễn định âm thầm nghiên cứu điều chế ra bệnh
truyền nhiễm. Căn cứ nghiên cứu đã bị phát hiện, hơn mười nhà sinh vật học,
hóa học bị giam giữ trong nhà họ Viễn đã được cứu thoát, người nhà của những
nhà khoa học này còn tưởng rằng họ đã chết rồi, không ngờ lại bị nhà họ Viễn
giam giữ khống chế để chế tạo ra độc dược.
Nếu như không phải phía chính phủ đã tuyên bố là Viễn Trí Dung sợ tội tự sát,
thì chắc chắn ông ta sẽ bị người ta băm vằm ra thành trăm nghìn mảnh.
Vụ án Viễn Bắc đã hoàn toàn chấm dứt, nhà họ Viễn mặc dù đã bị phá hủy, nhưng
vẫn còn một khối tài sản tương đối lớn. Khối tài sản này ngoài việc bị sung
công ra, số còn lại dùng để bồi thường cho Lục Doanh Doanh.
Lục Doanh Doanh nhận được một số tiền bồi thường lớn, nhưng cô lại cự tuyệt cổ
phần phân phối “lầu Viễn Bắc”, mang theo tài sản của mình rời khỏi Hà Phong.
Nhưng cô là một người không có họ hàng bạn bè thân thích, không ai biết, cũng
không ai để ý đến việc cô đã đi đâu.
Việc công ty dược Lạc Nguyệt đã “hủy diệt” tập đoàn dược Viễn Bắc càng ngày
càng được phóng đại, thế nên sản phẩm lúc nào cũng trong tình trạng cung không
đủ cầu.
…
Lúc Diệp Mặc trở lại Lưu Xà, Ninh Khinh Tuyết đã đợi hắn rất lâu rồi. Chuyện
công ty dược Lạc Nguyệt vừa kết thúc, thì Ninh Khinh Tuyết đã tới đây để đợi
Diệp Mặc.
– Em muốn quay về Du Châu xem thế nào.
Ninh Khinh Tuyết đợi Diệp Mặc quay về, vẫn luôn hết lòng hết dạ với công ty
dược Lạc Nguyệt, mặc dù mới chỉ có mấy ngày, nhưng dưới sự dẫn dắt của cô,
công ty dược Lạc Nguyệt đã bắt đầu đi vào nề nếp quy củ.
– Là chuyện này sao?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, vuốt ve mái tóc dài của Ninh Khinh Tuyết.
– Em muốn sau khi đi thăm ba mẹ, sẽ quay về tiếp tục phát triển công ty dược
Lạc Nguyệt, thực ra em nghĩ giống như chị Úc, em nghĩ có khi có một ngày nào
đó có thể xây dựng nơi chúng ta ở trở thành một thành phố, thành phố đó là của
chúng ta, không có bất cứ người nào đến quấy rầy, em thích như vậy. Mặc dù em
biết nó không thực tế lắm, nhưng đây là ước mơ của em, của chị Úc, và có lẽ là
ước mơ của tất cả những người trong công ty dược Lạc Nguyệt.
Ninh Khinh Tuyết lớn lên trong một gia tộc, mặc dù không tham gia tranh giành
đấu đá nhau, nhưng cũng không hề xa lạ gì với những chuyện như này.
Cô chán ghét khi phải sống như thế này, thậm chí chán ghét cả cảnh cạnh tranh
trên thị trường. Nhưng đề nghị của Úc Diệu Đồng và chuyện của công ty dược Lạc
Nguyệt đã khiến cô có thể nhìn thấy hi vọng.
Công ty dược Lạc Nguyệt hoàn toàn không cần phải lo lắng về vấn đề bán hàng,
cho nên không có cảnh cạnh tranh lẫn nhau, hơn nữa nếu thực sự có thể mua lại
được Lưu Xà thì cũng có thể xây dựng nơi này thành một khu vui chơi. Điều quan
trọng nhất là cô tin Diệp Mặc, Diệp Mặc là người tu tiên, cho dù không thể trở
thành tiên, nhưng chuyện xây dựng một thành phố, thì chắc cũng có thể làm
được.
– Được, anh hứa với em.
Diệp Mặc nắm lấy tay Ninh Khinh Tuyết, hắn đương nhiên biết rằng ước mơ của
Ninh Khinh Tuyết không dễ gì có thể thực hiện được, nhưng hắn rất muốn đáp ứng
được nguyện vọng đó của cô.
Nhưng nếu muốn đáp ứng được nguyện vọng của Ninh Khinh Tuyết, thì nhất định tu
vi của hắn phải rất rất mạnh, nếu như không được như vậy, với tu vi như bây
giờ của hắn, những chuyện như vậy chỉ giống như là nói khoác mà thôi. Trên thế
giới này, để có được tu vi hùng mạnh, quả thực là rất khó. Cho dù trên thế
giới này chỉ có một mình hắn là Tu Chân Giả, thì cũng sẽ vô cùng khó khăn. Hơn
nữa, Diệp Mặc cũng không thực sự vừa ý với Lưu Xà. Những lời này hắn không nói
ra, hắn không muốn làm Ninh Khinh Tuyết mất hứng.
– Ngày mai anh sẽ tiễn em đi, buổi tối…
Diệp Mặc còn chưa nói hết câu, thì đã bị Ninh Khinh Tuyết dùng miệng bịt lại.
Ninh Khinh Tuyết cảm giác mặt cô đang nóng bừng bừng, cô thích cảm giác được
hôn Diệp Mặc.
Rất lâu sau, Ninh Khinh Tuyết thở dốc, cô thở hổn hển, khuôn mặt ửng đỏ nói:
– Ngày mai để em tự đi, sau này có thể em sẽ phải thường xuyên đi lại, hơn
nữa em cũng đã luyện đến đỉnh cấp 1 rồi, em có thể tự chăm sóc tốt ình. Anh
còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể lần nào cũng để anh đưa em đi như vậy
được.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, mặc dù hắn không cho rằng việc đưa Ninh Khinh Tuyết đi
là chuyện phiền phức, nhưng hắn tôn trọng ý kiến của cô. Với khả năng của cô,
chắc chắn là có thể tự bảo vệ bản thân.
– Ừ, vậy tối nay anh sẽ dạy cho em làm cách nào để có thể phát hỏa cầu thuật,
chỗ anh vẫn còn “Bồi Khí Đan” tranh thủ luyện cho em đến cấp thứ hai luôn…
Diệp Mặc nói rồi lấy ra một viên “Bồi Khí Đan”
Ninh Khinh Tuyết lại ôm Diệp Mặc, thấp giọng nói:
– Những thứ này sau này dạy em cũng được, tối nay, em muốn anh ở bên em…
…
Diệp Mặc và Ngân Tử đưa Ninh Khinh Tuyết lên máy bay, rồi mới quay về công ty.
Vì Ngân Tử không thể lên máy bay được, nên đành phải ở lại Lưu Xà để Diệp Mặc
chăm sóc. Vì tối hôm qua Ninh Khinh Tuyết muốn ở cùng hắn, nên cũng không học
được gì, Diệp Mặc chỉ đưa được cho cô mấy viên “Bồi Khí Đan” và mấy “Hỏa Cầu
Phù”. Đồng thời trong mỗi một “Hỏa Cầu Phù” đều có thêm thần thức của Ninh
Khinh Tuyết, có thể phóng ra trong chớp mắt.
Tối qua hắn và Ninh Khinh Tuyết ôm nhau ngủ, nhưng cũng không có bất cứ chuyện
gì xảy ra, mặc dù Diệp Mặc biết chỉ cần hắn muốn, thì Ninh Khinh Tuyết sẽ
không bao giờ cự tuyệt.
Chỉ có điều Diệp Mặc vẫn muốn ít nhất là phải đợi sau khi hắn tìm thấy Lạc Ảnh
đã, sau đó mới có thể ở bên Ninh Khinh Tuyết được. Năm đó, hắn ở Lạc Nguyệt
này bám theo sư phụ Lạc Ảnh như hình với bóng, Lạc Ảnh không chỉ cứu hắn một
lần. Sau này Lạc Ảnh vì cứu hắn mà phải ở lại trái đất, thiếu chút nữa thì mất
mạng.
Hắn nợ Lạc Ảnh hai kiếp, huống hồ, lúc ở sa mạc, Lạc Ảnh đã ở trong lòng hắn
rồi. Thế nên, sư phụ Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết có địa vị giống nhau trong
lòng hắn.
Còn một điều nữa, Diệp Mặc không nói ra, hắn muốn đợi đến khi có thể xây dựng
được một thành phố như Ninh Khinh Tuyết nói, thì hắn sẽ cùng với Lạc Ảnh, Tố
Tố tổ chức một hôn lễ long trọng, chỉ có điều khi chuyện này chưa làm được,
thì hắn chỉ có thể để nó ở trong lòng mà thôi.
Khi còn chưa tìm được Lạc Ảnh, thì trong lòng Diệp Mặc còn cảm thấy tiếc nuối,
ân hận.
Ninh Khinh Tuyết đương nhiên biết trong lòng Diệp Mặc nghĩ gì, cô chỉ ôm Diệp
Mặc ngủ một đêm. Mặc dù hai người không làm thêm bất cứ chuyện gì, nhưng đối
với Ninh Khinh Tuyết, như vậy cũng đã là đủ rồi. Chỉ cần được ở bên cạnh Diệp
Mặc, thì cô đã mãn nguyện lắm rồi, nếu như lần này không phải lâu ngày chưa
được gặp ba mẹ, cộng với việc công ty dược Phi Dụ gặp chút vấn đề, thì Ninh
Khinh Tuyết thật lòng không muốn rời xa Diệp Mặc chút nào.
Cho nên mặc dù Ninh Khinh Tuyết đi rồi, nhưng trong nội tâm cô vẫn còn một câu
chưa nói ra, đợi sau khi cô trở về, cô sẽ nói cho Diệp Mặc biết.
Ninh Khinh Tuyết quay về Du Châu, nhưng Diệp Mặc biết, muốn thực hiện được ước
mơ của Ninh Khinh Tuyết, thì nhất định phải không ngừng nâng cao thực lực bản
thân. Mặc dù với thực lực bây giờ của hắn có vẻ như không e ngại bất cứ cái
gì, bất cứ kẻ nào nữa rồi, nhưng nếu như là cả một quốc gia, thậm chí là một
đội quân, thì hắn cũng không thể chống đỡ được lâu.
Chỉ có thể không ngừng nâng cao võ công của bản thân mới là việc làm đúng đắn
nhất, huống hồ bây giờ hắn cũng chưa phải là người vô địch trong giới ngoại ẩn
môn, chứ đừng nói đến giới nội ẩn môn. Đừng đến nói đến ai xa, ngay cả hòa
thượng Ngộ Đạo chắc cũng có tu vi không kém hắn là mấy. Cũng không có người
nào có thể biết rằng cao thủ trong ẩn môn có bao nhiêu người như Ngộ Đạo?
Nhìn lại, Diệp Mặc thấy hắn bây giờ không còn là người cô đơn nữa, hắn có
người thân, có vợ, lại còn có bạn nữa. Nếu đấu với cả một quốc gia, người nhận
phần thua thiệt đương nhiên là hắn rồi. Cho dù hắn có chạy chốn, thì những
người bên cạnh hắn tuyệt đối sẽ không còn đường sống.
Mặc dù chưa từng bước qua cửa ẩn môn, nhưng Diệp Mặc biết những người trong đó
chắc chắn lợi hại hơn hắn, không chừng còn lợi hại hơn gấp nhiều lần ý chứ,
nhưng cho dù có như vậy, thì hắn vẫn cứ muốn đi, để nâng cao được khả năng của
mình, hắn nhất định phải đến ẩn môn để tìm kiếm linh thảo.
Lí do thứ hai chính là tìm Thái Ất Môn để báo thù, Thái Ất Môn đã suýt giết
chết Ninh Khinh Tuyết, với tính cách của Diệp Mặc, hắn tuyệt đối sẽ không thể
bỏ qua mối thù này.
Cho nên vì không muốn để cho Ninh Khinh Tuyết lo lắng, Diệp Mặc không nói cho
cô biết việc hắn chuẩn bị đi ẩn môn một chuyến, những chuyện như thế này không
nhất thiết phải nói cho cô biết, nói càng nhiều thì cô càng thêm lo lắng mà
thôi.
Trước khi đi Ẩn Môn, Diệp Mặc còn muốn đến núi Thanh Tiễu ở Tứ Xuyên xem xét
một chút, dù sao nơi đây cũng là nơi Trương Chi Hối mất tích. Trương Chi Hối
cũng coi như là người đã giúp hắn, vì lí do này mà hắn nhất định phải đi một
chuyến. Còn chuyện liên quan đến việc đến Hồng Vũ Đường lấy ít bồi thường, thì
Diệp Mặc chỉ coi đó là chuyện không đáng gì mà thôi.
…
Bây giờ chuyện của công ty ngoài Úc Diệu Đồng và Ninh Khinh Tuyết thì còn có
mấy người của Tàng Gia Nghiêm giúp sức, chuyện của Lưu Xà thì có Hư Nguyệt Hoa
cùng với Dương Cửu, còn có Quách Khởi, Lô Lâm, Phương Nam xử lí, Diệp Mặc cũng
không cần phải nhúng tay vào.
Diệp Mặc ở trong phòng luyện pháp khí một ngày, hắn muốn trước khi đi, đưa cho
những người quan trọng ở bên cạnh hắn mỗi người một món pháp khí, mặc dù công
ty dược Lạc Nguyệt bây giờ đã rất nổi tiếng rồi, nhưng một khi đã có vụ “Viễn
Bắc” thì có thể sẽ có thêm những vụ tương tự như thế nữa, cẩn thận một chút
cũng không thừa.
Một ngày trôi đi trong chớp mắt, Diệp Mặc thu lại đống pháp khí mà mình đã
luyện xong, thở dài, tu vi vẫn còn thấp quá, lúc đầu hắn luyện pháp khí một
hai tháng liền vẫn không sao, bây giờ mới luyện có một ngày mà đã cảm thấy mệt
mỏi rồi. Mặc dù chuyện này có liên quan đến việc thiếu linh khí, nhưng nguyên
nhân chủ yếu vẫn là do tu vi của hắn còn quá thấp.
Diệp Mặc vừa mới thu gom đống pháp khí xong, lập tức phát hiện ra có người
đang tiến vào phòng.
Diệp Mặc rùng mình, ai vào phòng của mình vậy? Hơn nữa hắn chỉ mới vừa phát
hiện ra thôi, Lưu Xà có cao thủ từ lúc nào vậy?
– Ai?
Diệp Mặc quay người lại, nhìn vào chiếc bóng in trên vách, cất tiếng hỏi.
Diệt Hồng Trần