Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 442: Quả thực rất trâu


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 442: Quả thực rất trâu

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Đầu óc Lục Doanh Doanh rất nhanh chuyển, cô còn đang suy nghĩ dùng cách gì có
thể khiến cho Cố Sùng tha cho cô một lần, lại phát hiện người thanh niên cô
lôi theo đã tới trước mặt Cố Sùng.

– Tôi vốn không định chạy, chỉ không muốn đánh nhau trong quán rượu thôi.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói.

Hắn nói thật, hắn tới nơi này vốn chính là vì chuyện dược phẩm Lạc Nguyệt đến
Viễn gia tìm phiền phức. Hắn không muốn chưa động thủ đã bị Viễn gia phát
hiện. Có thể khẳng định hiện tại Viễn gia đã biết sự tồn tại của hắn rồi, bởi
vì Lưu Xà có người Viễn gia.

Nếu động thủ ở quán rượu, nhất định sẽ bị người khác chú ý, cho nên Diệp Mặc
mang theo ba người Cố Sùng tới nơi hẻo lánh này.

Cố Sùng mới mỉm cười một cái, liền lập tức dừng lại vẻ tươi cười, y phát hiện
người thanh niên trước mắt này không phải chỉ biết nói mà thôi. Lời của hắn
vừa nói xong, thì đã động thủ rồi, thậm chí hắn đánh xong, mình mới có phản
ứng

Bốp… bốp…

Sau mấy cái tát, lại đến vài phát đạp, hai tùy tùng của y gần như không có
chút chống cự bị người này đánh ngã xuống đất. Thậm chí ngay cả một tiếng van
xin cũng không phát ra được, thứ duy nhất có thể nghe được chính là tiếng
xương cốt gãy. Mà cho dù là có tiếng gãy xương mà y vẫn không nghe thấy thủ hạ
kêu một tiếng.

– Mày…

Cố Sùng lúc này mới bắt đầu thấy có chút không ổn, hai người tùy tùng của y,
ngay cả năng lực trả đòn cũng không có, đã bị đánh không biết sống chết. Mà y
vừa mới phản ứng.

Diệp Mặc giơ tay đến trước mặt Cố Sùng, chậm rãi tát một cái.

Bốp…

Giống như đánh ruồi bọ bình thường, Cố Sùng bị đánh ra xa đến mấy mét, phun ra
một ngụm máu, nằm trên mặt đất hoảng sợ nhìn Diệp Mặc đang đi tới.

– Anh rể của tao là Phó cục trưởng thành phố Hà Phong, mày không thể đụng đến
tao…

Chỉ có điều Cố Sùng còn chưa dứt lời, Diệp Mặc lại tiến lên tát một cái. Răng
của Cố Sùng lại rơi xuống mấy cái, lúc này y đã hiểu dựa vào anh rể mình dường
như cũng không có tác dụng. Hơn nữa vừa rồi hai người tùy tùng của y bị đánh
ngất xỉu trên mặt đất, bây giờ còn chưa tỉnh lại, không biết là sống hay chết.

Nếu chẳng may thằng cha không biết trời cao đất rộng này giết ba người bọn
y… Nghĩ đến đây Cố Sùng rùng mình một cái, nếu y bị giết rồi, cho dù là chị
sẽ trả thù người này như thế nào mình cũng đã không sống được rồi.

– Đừng đánh tôi, tôi có thể cho anh rất nhiều tiền… Tôi có thể cho anh trở
thành quan lớn của Hà Phong…

Cố Sùng nghĩ hết mọi phương pháp để ngăn cản Diệp Mặc đánh hắn.

Chẳng qua sau khi y nói đến có thể cho người đang đánh mình trở thành quan
lớn, không ngờ người này lại dừng tay. Ồ, chắc chắn là nói trúng tim đen rồi.

Diệp Mặc thu chân đang muốn đá Cố Sùng, trong lòng có chút nghi hoặc. Hắn nhìn
Cố Sùng lạnh lùng nói:

– Anh rể mày chỉ là một cục trưởng thôi, mà còn là phó, mày dựa vào cái gì để
cho ta thành quan lớn của Hà Phong?

Cố Sùng thở phào một cái, tuy rằng đã bị đánh đập không nhẹ, tuy nhiên nếu đây
đánh trúng điểm yếu của người này thì tốt rồi, chỉ sợ hắn không đồng ý, chỉ
cần đồng ý mình liền có cách chỉnh hắn. Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Sùng vừa
chuyển, liền nghĩ cách lừa dối Diệp Mặc.

Rắc rắc

Cố Sùng sao có thể so sánh với Diệp Mặc đây, hắn vừa liếc qua liền biết Cố
Sùng này đang đang nghĩ biện pháp, nói cũng lười, liền trực tiếp tiến lên lại
đá xuống một cước. Cánh tay Cố Sùng bị đá gãy mất một bên.

Cố Sùng sợ tới mức hồn bay phách lạc, y đã biết người trước mắt này thật sự có
gan giết y. Y hối không kịp, cũng không dám làm loạn nữa, vội vàng nói:

– Tôi thật sự có cách cho anh trở thành quan lớn, trong tay của tôi có đầy
nhược điểm của chủ tịch thành phố Ngưu Chính Mãn, một khi anh dùng cái chuôi
này uy hiếp chủ tịch thành phố Ngưu, ông ta nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của
anh.

Diệp Mặc giật mình, chủ tịch thành phố Ngưu? Chính là người mình nhìn thấy ở
Viễn gia kia sao? Chỉ bằng người như Cố Sùng sao có thể lấy được nhược điểm
của y? Nghĩ đến đây Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng,

– Mày cho là mày là ai? Mày làm sao mà lấy được nhược điểm của họ Ngưu kia?

Dường như thấy được Diệp Mặc do dự, Cố Sùng vội vàng nói:

– Đại ca, tôi thực sự có nhược điểm của y, những tài liệu này là tôi lấy được
từ nhà anh rể. Anh rể tôi vẫn trợ giúp chủ tịch thành phố Ngưu làm việc, hắn
mỗi lần làm xong sự tình đều đã lưu lại một chút chứng cớ để bên trong laptop
của mình. Có một lần tôi đến nhà anh rể, vô tình phát hiện mấy thứ này trên
máy vi tính, tôi liền vụng trộm đã copy. Chỉ cần đại ca tha cho tôi một mạng,
tôi nhất định sẽ đem mấy thứ này giao cho đại ca.

Bí mật của chủ tịch thành phố bị một Phó cục trưởng nắm trong tay, hơn nữa còn
tới tay cậu em vợ này nữa. Bởi vậy có thể thấy được bên trong cũng không phải
cũng không phải đồ vật đặc biệt quan trọng gì.

Cố Sùng lại nghĩ đến hai tên tùy tùng bị Diệp Mặc giết, hiện tại y chỉ một
lòng muốn Diệp Mặc tha mạng cho y mà thôi, làm sao còn có thể kiêng dè đến
những vật khác. Thấy Diệp Mặc dường như còn đang hoài nghi, y lập tức bổ sung:

– Bởi vì tôi biết anh rể của tôi có một laptop không mang ra ngoài cũng không
nối mạng, hơn nữa mỗi lần dùng xong sẽ khóa máy. Điều này cho thấy máy tính
chắc chắn có bí mật, cho nên có một lần tôi thừa dịp anh rể đi WC liền vào
phòng của hắn, sau đó copy vài tập văn kiện bên trong laptop ra.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, lại một cước đá vào cái tay gãy của Cố Sùng,
không để ý tới Cố Sùng đang gào khóc, nói:

– Mày ánh mắt mập mờ, rõ ràng đang nói láo, đừng trách ta không àycơ hội. Là
chính mày không nắm giữ tốt cơ hội, bây giờ ta sẽ đưa mày lên đường.

Nói xong Diệp Mặc giơ chân lên cho Cố Sùng một phát nữa.

Cố Sùng tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc một cước đạp chết hai tùy tùng của mình, ít
nhất cũng là y cho rằng hai tùy tùng đã bị chết. Làm sao còn dám để Diệp Mặc
dùng chân đá lên mình, khẩn trương kêu lên:

– Đại ca, tôi nói ạ, là chị tôi bảo tôi copy đấy. Chị tôi muốn li hôn với anh
rể, nên muốn nắm nhược điểm của hắn, kết quả cô thừa dịp anh rể đi WC, bảo tôi
vào phòng làm việc của anh rể copy ra. Đại ca, lần này tôi nói đều là sự thật,
không hề có nửa câu nói dối.

Lục Doanh Doanh ở một bên đã hoàn toàn ngây ngốc, cô không nghĩ đến người trẻ
tuổi biết cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp này thật lợi hại, chỉ mấy cước mà đã đá ngã
hai người tùy tùng của Cố Sùng. Càng làm cho Lục Doanh Doanh khinh sợ chính là
người này rất tàn nhẫn, hắn có giết người thật không, hai người kia đến bây
giờ vẫn không hề nhúc nhích.

Diệp Mặc bỗng nhiên lạnh lùng cười, cũng không nói chuyện, trong tay hắn không
biết khi nào có một thanh đoản đao. Ánh trăng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, ánh
đao trở nên âm u lạnh lẽo.

Cố Sùng làm sao có thể nghĩ tới Diệp Mặc muốn giết người căn bản cũng không
cần đao, hắn tưởng Diệp Mặc muốn diệt khẩu. Lại khàn khàn kêu lên:

– Đại ca, chứng cớ của tôi còn chưa đưa cho anh, anh không nên nha. Cái chứng
cớ kia không phải là của anh rể tôi, mà là của chủ tịch thành phố Ngưu Chính
Mãn đó. Mặt trên có bản ghi chép ông ta tham ô nhận hối lộ rất nhiều năm, còn
có bản ghi chép ông ta làm chuyện xấu.

Thấy Diệp Mặc không hề có động tác gì, Cố Sùng vội vàng nói tiếp:

– Một năm trước, đập chứa nước Huyện Tây Đồng bởi vì công trình bã đậu, bị
mưa làm vỡ đê, kết quả ngập mấy thôn, chính là Ngưu Chính Mãn làm.

– Đập chứa nước huyện Tây Đồng bị vỡ đê?

Diệp Mặc lập tức nhớ tới Thi Tu, thời gian trước hắn gặp Thi Tu tại Yến Kinh.
Thi Tu không phải y nói là y trong nước lũ cứu người, còn có cứu được tài sản,
lập được công lao động hay sao? Chẳng lẽ chính là lần đập chứa nước này vỡ đê?

– Nói tiếp.

Dính đến Thi Tu, Diệp Mặc lại có một ít hứng thú với chuyện này.

Thấy Diệp Mặc cuối cùng cũng có một tí hứng thú, Cố Sùng vội vàng nói tiếp:

– Chủ tịch huyện Tô Hằng của huyện Tây Đồng là người rất quyết đoán, lúc ông
ấy mới đến huyện Tây Đồng, liền quyết định đưa Tây Đồng trở thành một du lịch
thắng địa. Sau này ông ta giống như thông qua quan hệ từ phía trên cho sáu
mươi triệu tiền công trình, mục đích chính là vì tạo ra một đập chứa nước bình
thường của Tây Đồng, còn có để các cư dân ở hạ lưu đập chứa nước di chuyển đi.

– Khoản tiền này bởi vì phải đi qua thành phố, chính chủ tịch thành phố Ngưu
Chính Mãn đem khoản tiền đó rút ra năm mươi triệu, chỉ có điều trước khi đẩy
xuống mấy triệu, còn phái người đi đốc thúc xây dựng cải tạo đập chứa nước Tây
Đồng. Mà vừa vặn lúc đó, Tô Hằng không ngờ vì bệnh nặng phải vào bệnh viện,
cho nên việc xây dựng cải tạo đập chứa nước liền đã rơi vào Chủ tịch huyện
khác và người chủ tịch thành phố Ngưu phái đi.

Lúc Cố Sùng nói những lời này, không ngờ nói rõ ràng, không có chút dấu hiệu
nào của việc bị đánh rụng răng.

Nhìn thấy Diệp Mặc đang chú ý nghe lời của y, Cố Sùng lại ra sức nói:

– Chủ tịch thành phố Ngưu lại mang tiền đi Mĩ khảo sát, nghe nói lúc lão ta
đi còn dẫn theo một cao thủ đổ thuật. Không ngờ lão ta ở Las Vegas thua hết
sạch tiền.

Cố Sùng nói tới đây, Diệp Mặc đã hiểu ra. Xem ra Ngưu Chính Mãn dẫn theo một
cao thủ đổ thuật muốn đi Las Vegas kiếm chút ít, kết quả không có kiếm được,
còn mất cả tiền vốn. Công trình hồ chứa nước đúng ra phải mấy chục triệu mới
có thể xây dựng lại thành ra xây dựng bằng mấy triệu, khó trách là một công
trình bã đậu.

– Bởi vì đập chứa nước Tây Đồng không đủ kinh phí để xây dựng cải tạo, kết
quả chỉ có thể hoàn thành qua loa. Đợi lúc Tô Hằng xuất viện, còn không đợi
ông ta tỉ mỉ kiểm tra chất lượng đập chứa nước Tây Đồng, đã có mưa bão lớn.
Kết quả đập chứa nước Tây Đồng vừa làm xong, bị nước lũ tấn công, lập tức liền
sụp đổ. Ngưu Chính Mãn đem chuyện này toàn bộ đổ lên đầu Tô Hằng, còn có trợ
thủ mà ông ta phái đi. Sau này Tô Hằng và người chủ tịch thành phố Ngưu phái
đi đang trong quá trình thẩm tra cùng lúc uống thuốc độc tự sát.

Cố Sùng sau khi kể xong, cẩn thận nhìn Diệp Mặc, y không biết tin tức này có
thể bảo vệ cái mạng nhỏ của y hay không.

Trong lòng Diệp Mặc cười lạnh, uống thuốc độc tự sát? Tô Hằng biết mình bị oan
uổng, tuyệt đối sẽ không uống thuốc độc tự sát. Hơn nữa thời gian Tô Hằng nhập
viện cũng thật trùng hợp, lúc này tiền xây dựng cải tạo đập chứa nước vừa mới
đến, y liền nhập bệnh. Chuyện lớn như vậy, Ngưu Chính Mãn không ngờ có thể cẩn
thận che dấu, xem ra này Ngưu Chính Mãn cũng là một người tài nha.

Tuy rằng Diệp Mặc chưa từng đi Las Vegas, nhưng hắn khẳng định nơi đó không dễ
kiếm tiền như vậy. Cho dù là người rất khôn khéo, rất cẩn thận cũng có điểm
yếu, điểm yếu của Ngưu Chính Mãn này chính là đánh bạc

Chủ tịch thành phố Ngưu này quả nhiên rất trâu.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.