Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 432: Im lặng rút lui


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 432: Im lặng rút lui

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Người đằng sau Lý Đống đều nhìn anh ta một cách rất kinh ngạc. Diệp Mặc nổi
tiếng lắm sao? Sao bọn họ chưa từng nghe danh qua? Tại sao đội trưởng Lý lại
đối đãi với người này bằng thái độ này?

Tuy là họ đều không biết Diệp Mặc là ai nhưng nhiều người cũng đoán ra hắn
không hề tầm thường. Họ tuy chưa từng nghe qua Diệp Mặc nhưng Thủ trưởng Hàn
Tại Tân thì không ai là không biết. Người thanh niên trước mặt này gọi thẳng
tên của Hàn Tại Tân thì chắc chắn hắn không phải là người bình thường.

Trong lòng Lý Đống vô cùng chấn động, người khác không biết lai lịch của Diệp
Mặc không có nghĩa là anh ta không biết. Bởi anh ta chính là người của Lý gia
Yến Kinh, tuy thuộc loại chi thứ nhưng Lý gia Yến Kinh đã mệnh lệnh rõ ràng
Diệp Mặc là người đầu tiên bọn họ kết giao. Bất luận có bất kì người nào dám
đắc tội với Diệp Mặc, thì lập tức bị đuổi khỏi Lý gia.

Nghĩ tới đây, mồ hôi sau lưng Lý Đống chảy ra. Tuy anh ta không sợ chết nhưng
bị đuổi khỏi gia tộc đó là điều sỉ nhục. Tuy anh ta nghe nói Diệp Mặc cũng bị
đuổi khỏi Diệp gia nhưng Lý Đống sao có thể so sánh với Diệp Mặc cơ chứ?

Tuy chuyện anh ta biết rất ít nhưng đối với chuyện diệt vong của Tống gia Yến
Kinh thì anh ta cũng biết một ít. Nghe nói lúc đầu Tống gia vì loại bỏ Diệp
Mặc, thậm chí Tống Thiếu Văn muốn ép cưới vị hôn thê Ninh Khinh Tuyết của hắn,
sau đó lại chọc giận Diệp Mặc. Kết quả bây giờ Tống Thiếu Văn đã hoá thành một
nấm đất vàng rồi. Tống gia cũng tan thành tro bụi còn Diệp Mặc vẫn là Diệp
Mặc.

Liêu Uý Quan có thể cũng giống như Tống Thiếu Văn, chết thì chết rồi. Lúc đầu
Tống Kì Minh bị giết một cách quái lạ. Cho dù là mọi người đều biết đây chắc
là do Diệp Mặc động thủ nhưng cũng không thấy ai dám làm gì hắn. Ngay cả Uý
Quan thì cũng đừng so sánh với Tống Kì Minh, cho dù là một cánh tay của Tống
Thiếu Văn cũng không bằng, bị Diệp Mặc giết, đoán là đến một cái gợn sóng cũng
chả nổi lên. Đáng buồn cười là vừa rồi chính mình còn nói muốn Diệp Mặc đền
mạng, thậm chí còn phải báo lên trên.

Bây giờ nghĩ lại, mình đúng là quá ngây thơ. Đừng nói Diệp Mặc là ai, cho dù
Diệp Mặc không lợi hại như vậy, chả nhẽ quân đội quốc gia có thể đánh tới sao?
Lưu Xà không phải lãnh thổ của Hoa Hạ, nếu đánh đến thật vậy thì bằng với việc
tuyên chiến trực tiếp với quốc gia khác.

Huống chi nơi này là chỗ của Diệp Mặc, không những Liêu Chuẩn Uý chết rồi đồng
nghĩa với chết vô ích, kể cả tên Khâu Chí Phi cũng xong luôn. Khâu gia có lợi
hại hơn nữa cũng không lợi hại hơn Tống gia thời kì toàn thịnh.

Không ngờ Quách Khởi và Lô Lâm lại quen Diệp Mặc. Điều đó đã không đơn giản
như mặt ngoài nữa rồi, đây là Khâu gia khiêu khích Diệp Mặc, Khâu gia đấu
tranh với Diệp Mặc. Họ nếu lại ra mặt, chỉ có thể là sự tồn tại của vật hi
sinh mà thôi.

– Diệp tiền bối, xin lỗi, tôi chỉ là nghe theo mệnh lệnh ở trên, không phải
có ý đến mạo phạm anh. Quách Khởi và Phương Vĩ giết sĩ quan, chuyện này tôi
không thể làm chủ được.

Lý Đống tuy mồ hôi lạnh ứa ra nhưng anh ta biết đây là trâu bò đánh nhau, anh
ta bị liên luỵ. Nếu đã đắc tội với Diệp Mặc, trong óc anh ta nhanh chóng
chuyển suy nghĩ nên làm gì bây giờ.

Diệp Mặc cười lạnh lùng:

– Ồ, sao cái tôi nghe được lại không giống với cậu nói thế? Tôi nghe nói cái
tên Khâu Chí Phi mượn rượu giả điên, gây rối với đội trưởng Lô. Sau đó sĩ quan
đó và Uý Quan bên cạnh Hứa Thạch đó chủ động lên trước hỗ trợ? Còn ép đội
trưởng Lô đồng ý. Là Quách Khởi giúp Lô Lâm dưới sự phản kháng mới giết được
bọn cặn bã làm nhục đội trưởng Lô.

– Cái gì?

Lý Đống liền biết anh ta và đồng đội đều bị người ta lợi dụng. Chả trách
chuyên điều mình qua để bắt giữ Quách Khởi. Mỗi lần tới đều sợ ngộ nhỡ sự việc
bị lôi ra, Lý gia của anh ta cũng chỉ có thể nói giúp Khâu gia.

Trong chớp nhoáng, Lý Đống khó chịu giống như ăn một con ruồi đầu xanh vậy.
Anh ta sớm đã không để ý đến cái quang minh chính đại mà Diệp Mặc nói. Tuy anh
ta biết Quách Khởi chắc chắn là cố ý giết người, tuyệt đối không phải giúp
phản kháng. Nhưng đây đã là thứ yếu rồi, chủ yếu là anh ta bị người ta lợi
dụng mà không biết.

Liêu Uý Quan chết thì đã chết rồi. Gã ta vốn lợi dụng người của anh ta phái
đến nhưng ba chiến sĩ bị Diệp Mặc chặt đứt tay lại là anh em của anh ta.
Chuyện này hoàn toàn là trách nhiệm của anh ta. Nếu bị lợi dụng để đối phó với
người khác thì chả nói, đằng này cứ đối phó với bạn của Diệp Mặc.

Tuy Diệp Mặc nói cũng đúng, để so sánh thì anh ta tin Diệp Mặc hơn. Lời của
tên Khâu Chí Phi kia có chút đáng ngờ. Hơn nữa với thân phận và địa vị của
Diệp Mặc thì không cần phải vì chuyện nhỏ này mà phải nói dối. Nếu hắn muốn
bảo vệ Quách Khởi và Phương Vĩ thì nói thẳng đây là người của hắn là được.

Một số quân sĩ mà Lý Đống đưa đến cũng cảm thấy có cái gì không đúng. Bọn họ
đều nghe lời Diệp Mặc, dường như lúc họ nhận được nhiệm vụ , Liễu Uý Quan nói
không giống nhau lắm. Cũng đúng, đội trưởng Lô là một nữ đội trưởng của đội
đặc chủng, cô làm sao có thể đi giúp người khác giết quan quân chứ?

– Diệp tiền bối, lần này tôi là thằng khốn, tôi không nên không điều tra đã
đến bắt người. Tôi phải cứu anh em của tôi trước, khi về tôi sẽ thỉnh tội với
anh sau.

Lý Đống xin lỗi Diệp Mặc xong lại tát chính mình hai cái “bạt –bạt”

Làm xong, Lý Đống liền quay đầu lại nói

– Lập tức đưa ba người họ đến bệnh viện cấp cứu, nhất định phải giữ được tay
của họ.

Lý Đống đương nhiên biết mình có hơi phô bày nhưng anh ta không cam lòng. Nếu
đã đắc tội với Diệp Mặc rồi thì anh ta cũng phải cho tên lợi dụng anh ta ăn
một nắm ruồi bọ. Huống chi đây cũng không được tính là lợi dụng Diệp Mặc, tên
Điều Du khốn khiếp này quả nhiên không an phận.

Nhìn binh sĩ hung hãn đông đảo tiến đến, sau đó lại đi một cách vội vàng, Diệp
Mặc thầm than. Nếu hắn không phải Diệp Mặc, có lẽ dù biết là mình sai rồi, Lý
Đống cũng sẽ bắt người đi không chút do dự. Đôi khi, thế giới này lại bất đắc
dĩ như thế. Tuy Lý Đống có chút khí khái nhưng cái loại kiêu ngạo của con em
gia tộc đó không phải là loại Diệp Mặc thích. Hơn nữa hai cái tát cuối cùng
của Lý Đống rõ ràng là làm trò, điều này đúng là khiến hắn khinh thường.

Nhưng bất luận là có phải làm trò hay không, Lý Đống cũng là có chút chịu
trách nhiệm, còn nhớ phải cứu thủ hạ của mình. Diệp Mặc tuy có thể cứu chữa
tay bị đứt của bọn họ nhưng đối với người mà cầm súng chĩa vào mình thì Diệp
Mặc sẽ không làm bất cứ loại chuyện như thế, chỉ cần làm là phải chịu trách
nhiệm.

– Xin lỗi anh, Diệp Mặc, là bọn tôi đem phiền phức đến cho anh.

Quách Khởi và Phương Vĩ đã biết có người đến bắt bọn họ. Lúc này cũng đi ra
nhưng lúc bọn họ đi ra, người Lý Đống mang tới đã đi rồi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

– Cái này là phiền toái đối với các cậu nhưng tôi không cho nó là phiền toái,
chiều chúng ta đi biên doanh

Quách Khởi dường như có chút thất thần, không nghe rõ Diệp Mặc vừa nói cái gì
mà do dự một chút mới nói:

– Anh Diệp, Tiểu Trì bây giờ vẫn khoẻ chứ?

– Tiểu Trì?

Diệp Mặc hơi sửng sốt, không nhớ ra ai là Tiểu Trì.

Phương Vĩ vội nói:

– Sư phụ, anh Quách nói là Trì Uyển Thanh, người đi không lâu, cô ấy đã rời
khỏi bộ đội. Cô ấy nói với chị Lô là phải đi tìm sư phụ, sau đó không có liên
hệ với bọn con nữa, cho nên…

Diệp Mặc liền hiểu ra, xem ra Quách Khởi hiểu không rõ lắm về chuyện của mình
và Ninh Khinh Tuyết. Anh ta tưởng mình vẫn luôn ở cùng với Trì Uyển Thanh.

Tuy nhiên Quách Khởi vừa hỏi như vậy, trong đầu Diệp Mặc liền hiện ra khuôn
mặt thanh tú của Trì Uyển Thanh, Diệp Mặc vẫn luôn đối xử với cô giống như đối
xử với Diệp Lăng, cảm giác giống như em gái mình vậy. Nhưng từ việc cô và Ninh
Khinh Tuyết cùng đi tới sa mạc tìm hắn thì hắn đã hiểu ra thái độ của Trì Uyển
Thanh đối với mình dường như không giống như thái độ Diệp Lăng đối với mình.

Nghe Ninh Khinh Tuyết nói cô đi Anh du học, bây giờ không biết như thế nào
rồi. Ngây ra một lát, Diệp Mặc mới nhớ ra Quách Khởi đang hỏi hắn, Diệp Mặc
cười khổ lắc đầu nói:

– Sau đó tôi chỉ là gặp mặt cô ấy một lần, nghe nói cô ấy đi Anh rồi, tình
hình sau đó thì tôi không biết.

– Sư phụ, sư phụ nói đưa con và Quách ca đi biên doanh?

Phương Vĩ nhớ ra chuyện vừa nãy, tuy anh ta biết Diệp Mặc sẽ không hại anh ta
và Quách Khởi nhưng vẫn không kìm nổi mà hỏi.

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Ừ, sau khi ăn trưa xong, chúng ta sẽ đi, Mạc Hải có một chiếc máy bay trực
thăng ở đây, đến lúc đó chúng ta đi trực thăng qua đó là được.

– A, đi thật à, sư phụ, nhưng mà chúng ta mà đi thì làm gì có mạng mà trở về?

Phương Vĩ nói mà lo lắng, cho dù biết Diệp Mặc sẽ không hại anh ta nhưng đi
rồi thì chết là chắc chắn, điểm này anh ta cũng biết.

Diệp Mặc cười nhạt một tiếng:

– Nếu không đi chúng ta cứu người kiểu gì?

– Đúng vậy, hoá ra là đi cứu chị Lô… Không đúng, sư phụ, cho dù là chúng ta
đi cứu chị Lô cũng có thể lén lút đi mà. Nói ra một cách quang minh chính đại
như thế sau đó đi há chẳng phải là chui đầu vô lưới sao.

Phương Vĩ phản ứng lại.

– Bất kể có phải là tự chui đầu vào lưới không, ta đều nhất định phải đi.

Quách Khởi xiết chặt nắm tay nói.

Phương Vĩ liền nói:

– Anh Quách, em cũng đi, chỉ là nếu lén lút đi, em nghĩ nắm chắc hơn.

Đúng thế, Quách Khởi cũng nhìn Diệp Mặc có chút khó hiểu. Đến biên doanh đường
hoàng như thế đúng là chả khác gì muốn chết.

Diệp Mặc xua tay

– Chúng ta cứ đi một cách quang minh chính đại, chờ ăn trưa xong chúng ta
liền xuất phát.

Biên Doanh là tên gọi tắt của chỗ đóng quân của Hoa Hạ. Thực ra mười đại quân
khu Hoa Hạ thì có sáu quân khu thuộc Biên Doanh, đều là tên gọi tắt đóng ở của
quân đội đóng ở biên giới. Chỉ là vì bây giờ chiến sự quốc tế rất ít, loại
xưng hô Biên Doanh này cũng dần dần bị gạt ra rìa, chỉ là mọi người nói quen
rồi, nên cũng cứ nói tiếp về sau.

Liệt Ưng của Quách Khởi, chiến đội đặc chủng cũng chính là một quân đoàn đặc
chủng thuộc quân khu cấp dưới của Biên Doanh Tương Vân. Cho dù thời kì hoà
bình nhưng nhiệm vụ tác chiến của quân đoàn đặc chủng vẫn nhiều hơn nhiệm vụ
của quân đoàn bình thường, giống như lần trước Lô Lâm bọn họ đi vùng phụ cận
biên giới tiến hành nhiệm vụ.

Tương tự với hình thức của quân đoàn đặc chủng này, gần như mỗi quân khu đều
có. Loại quân đoàn đặc chủng này có chút khác với bộ đội đặc chủng chữ Phi của
Yến Kinh. Hoặc là nói không yêu cầu nghiêm khắc như bộ đội đặc chủng chữ Phi

Quân đoàn đặc chủng bọn Quách Khởi thuộc quân đoàn đặc chủng thứ bảy, phía
dưới tổng cộng có tám nhánh chiến đội đặc chủng, Liệt Ưng mà Lô Lâm dẫn dắt
cũng chỉ là một nhánh trong đó mà thôi.

Mà Lý Đống vốn không thuộc chiến đội đặc chủng, chỉ vì Quách Khởi của Liệt Ưng
đã giết quan quân, anh ta tạm thời bị điều đến trợ giúp bắt giữ Quách Khởi mà
thôi. Lý Đống vốn nghĩ chuyện này là một chuyện tốt, chỉ cần bắt được người,
công trạng sẽ đến tay nhưng anh ta không ngờ rằng trong này vẫn còn nhiều thủ
đoạn lừa bịp như vậy.

Lý Đống bị người ta lợi dụng đương nhiên rất không thoải mái. Tuy anh ta không
dám làm gì Diệp Mặc nhưng lại cố ý cứu thủ hạ ra trước sau đó không hề phản
ánh tình hình của Diệp Mặc về, mục đích chính là để Diệp Mặc giáo huấn cho cái
tên đã hại mình một phen!!!

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.