Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 407: Hắc quả phụ - Hư Nguyệt Hoa


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 407: Hắc quả phụ – Hư Nguyệt Hoa

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Sau khi nhìn thấy Hư Nguyệt Hoa nuốt đan dược, liền đi luyện hóa đan dược,
Diệp Mặc mới gật đầu. Hư Nguyệt Hoa này có một tập công pháp tu luyện, cô ta
có thể tự mình luyện hóa đan dược, đến Lã Tư cũng chưa chắc đã bằng được.
Nhưng mặc dù Hư Nguyệt Hoa là Hoàng cấp trung kì, cũng không dám đem theo đan
dược, mà lựa chọn dùng đan dược trong này.

Sự việc xong xuôi, Diệp Mặc đứng dậy nói:

– Cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, xin được tặng mỗi người một viên đan hoàn
trị thương. Được rồi, hội nghị hôm nay chỉ đến đây thôi, mọi người cầm đan
hoàn trị thương về đi.

Nói xong Diệp Mặc lấy ra một bình gốm lớn, đưa cho Tiêu Biên Nghĩa, để anh ta
tặng ỗi người một viên. Loại đan hoàn này không thể đem so sánh với đan dược,
dược liệu cũng không phải loại đặc biệt quý hiếm, nhưng vì là do Diệp Mặc
luyện chế ra, nên đương nhiên công dụng trị thương của nó hơn hẳn những loại
thuốc thông thường khác.

Tuy chỉ có hai người được Bồi khí đan, nhưng số còn lại nhận được đan hoàn trị
thương từ tiền bối Diệp Mặc, vẫn cảm thấy rất hài lòng. Đừng nói Diệp Mặc đã
cho họ đan hoàn, cho dù hắn không cho gì, thì với cách đối nhân xử thế của hắn
cũng không có ai dám có ý kiến gì.

Mọi người đã ra về hết, Diệp Mặc mới lấy ra một cuốn công pháp tu luyện Cổ Võ
thông thường đưa cho Tiêu Biên Nghĩa nói:

– Lần này cậu đã giúp tôi rất nhiều, đây là một cuốn công pháp tu luyện Cổ
Võ, còn về vấn đề có thể tu luyện được tới cảnh giới nào, thì phải xem vận
mệnh của cậu.

Nếu như Diệp Mặc lấy ra thứ khác, Tiêu Biên Nghĩa còn có thể khách khí một
chút, nhưng đây lại là công pháp tu luyện Cổ Võ, mà cho dù có là các đại gia
tộc của Hoa Hạ cũng chưa chắc đã có được, nên cậu ta không hề từ chối.

Món đồ này không có tác dụng gì đối với Diệp Mặc, nhưng nó lại đáng giá ngàn
vàng đối với Tiêu Biên Ngĩa. Tiêu Biên Nghĩa vô cùng cảm kích nhận lấy cuốn
công pháp Diệp Mặc đưa, đồng thời thề rằng sẽ tận trung với Diệp Mặc cho tới
chết. Diệp Mặc khoát tay, hắn căn bản không để ý tới những lời của Tiêu Biên
Nghĩa.

Tiêu Biên Nghĩa sợ hắn, vì hắn có thể giết chết cậu ta chỉ trong nháy mắt mà
thôi, một khi thực lực của hắn không bằng cậu ta, gây bất lợi cho người phía
cậu ta, không biết chừng cậu ta có thể sẽ lập tức giết chết hắn.

Sở dĩ hắn cho Tiêu Biên Nghĩa cuốn công pháp, còn ỗi người tham gia hội nghị
một viên đan hoàn, là vì hắn nghĩ sau này có khả năng sẽ cần tới sự giúp đỡ
của họ. Khi cần giúp thì kêu họ tới, khi không cần giúp thì kêu họ đi, cứ như
vậy lâu ngày, cho dù họ không dám không tới, nhưng cũng sẽ ngoài nóng trong
lạnh.

– Tôi có một người bạn tên Mạc Bình, nếu như ngày mai anh ấy tới đây, thì cậu
hãy nói với anh ấy, tôi có việc đi trước rồi.

Diệp Mặc sợ Mạc Bình đến tìm hắn, cho nên mới nhắc trước với Tiêu Biên Nghĩa
như vậy.

– Mạc Bình?

Tiêu Biên Nghĩa lập tức ngạc nhiên hỏi lại.

– Sao? Cậu quen anh ấy?

Diệp Mặc nhìn Tiêu Biên Nghĩa.

Tiêu Biên Nghĩa có chút căng thẳng gật đầu:

– Nếu như là Mạc Bình ở biệt thự Bán Sơn , thì tôi có nghe nói tới anh ta.
Nhưng tôi và anh ta lại không quen biết nhau, thân phận chú cậu ta là hoàng
thất của Anh Quốc mà. Hơn nữa anh ta cũng là hội trưởng hội thương nghiệp
Hongkong kiêm Bộ trưởng bộ Thương Mại, có thể nói anh ta là người đứng đầu hội
thương nghiệp Hongkong, thậm trí còn có cả chỗ đứng trong thương hội ở Châu Âu
nữa.

Diệp Mặc tới giờ mới biết Mạc Bình là người có thân phận như vậy, nhưng cho dù
là anh ta với chú anh ta là người có thân phận cao như thế nào, trước Ẩn môn
vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo, không chút phản kháng.

– Được, cậu đi trước đi, tôi có vài câu cần nói với Hư Nguyệt Hoa.

Diệp Mặc trông thấy Hư Nguyệt Hoa đã luyện hóa được dược lực, hơn nữa khuôn
mặt cô cũng đang vộ vẻ vui mừng.

– Vâng.

Tiêu Biên Ngĩa lập tức cầm công pháp rời khỏi phòng hội nghị, chuyện ngày hôm
nay giống như một giấc mộng, đến bây giờ, cậu ta vẫn không dám tin rằng mình
có một cuốn công pháp tu luyện Cổ Võ.

Ra tới bên ngoài, Tiêu Biên Nghĩa mới nghĩ ra, Diệp Mặc sao có thể lấy ra
nhiều thứ như vậy, mà trên bộ quần áo mỏng manh của hắn lại không thể nhìn ra
chút vết tích gì. Không biết Diệp Mặc làm cách nào mang được chúng, nghĩ tới
đây Tiêu Biên Nghĩa sợ run người, lập tức ngăn chặn suy nghĩ của mình, chuyện
của tiền bối Diệp Mặc tuyệt đối không được quan tâm quá nhiều.

Diệp Mặc nhìn chằm chằm Hư Nguyệt Hoa thầm đánh giá, có chút thất vọng. Năng
lực tu luyện của cô ta kém xa so với năng lực làm việc, và còn không thể so
sánh được với Lạc Huyên, Hư Nguyệt Hoa mới tăng cấp lên được một nửa Huyền
cấp, thậm trí còn chưa tới Huyền cấp, nhưng điều này không thể trách cô được,
tư chất và công pháp tu luyện có liên quan mật thiết với nhau mà.

Lạc Huyên tới từ Nội ẩn môn, công pháp đương nhiên là có đẳng cấp tốt, không
thể có chuyện ai cũng giống như cô ta được, hơn nữa cô ta còn là đệ tử xuất
sắc của Nội ẩn môn, tư chất tuyệt đối không phải loại tầm thường.

Nếu không vì chuyện của Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không lấy ra
Bồi khí đan quý giá như vậy, mặc dù chỉ có ít ỏi mấy chục viên Bồi khí đan quý
giá, chúng cũng không có nhiều tác dụng lắm đối với Diệp Mặc, nhưng thuộc hạ
dưới tay hắn có rất nhiều hắn có thể cho họ.

Có điều sở dĩ bây giờ Diệp Mặc để Hư Nguyệt Hoa lại, không phải vì năng lực tu
luyện của cô ta, mà là vì coi trọng năng lực làm việc của cô ta.

Hư Nguyệt Hoa khuôn mặt vui mừng chạy tới trước mặt Diệp Mặc, cúi người thi lễ
nói:

– Cảm tạ đan dược của tiền bối, thật không ngờ tôi có thể thu hoạch được
nhiều như vậy.

So với suy nghĩ của Diệp Mặc, thì cô ta quá hài lòng rồi, cô ta chẳng qua chỉ
lên được tới hậu kì, hơn nữa lại chỉ mới đạt được nửa huyền cấp mà thôi.

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Ừ, mặc dù vẫn chưa thể tới được huyền cấp, nhưng chỉ cần nỗ lực vài năm thì
sẽ được thôi. Hư Nguyệt Hoa, cô là người thông minh, cô biết tôi giữ cô lại
làm gì hay không?

Hư Nguyệt Hoa trông cũng khá xinh xắn, nhưng cũng không dám mơ tưởng Diệp Mặc
giữ lại cô ta vì đã nhắm trúng cô ta được, hơn nữa cho dù Diệp Mặc có nhắm
trúng cô, thì cũng sẽ không đường đột giữ cô ta lại trong phòng khách như vậy.

– Tiền bối xin cứ căn dặn, Nguyệt Hoa ở đất Hongkong này mặc dù thế lực cũng
chỉ bình thường, nhưng cũng có chút tài cán.

Hư Nguyệt Hoa lập tức nắm bắt được tâm ý của Diệp Mặc.

Diệp Mặc tán thưởng gật đầu nói:

– Năng lực của cô thì không cần phải nghi ngờ gì nữa, nếu như có thể cô hãy
đi điều tra cho tôi chân tướng một chuyện. Còn nữa nếu như cô đồng ý tới Lưu
Xà. Thì tôi có chuyện cần nhờ cô giúp ta. Nhưng nếu như cô đã đi Lưu Xà, thì
đồng nghĩa với việc sau này cô sẽ là người của tôi. Đương nhiên, chuyện này do
cô tự nguyện, ta không ép cô đi, chuyện này thì cô yên tâm. Nếu như cô đồng ý
đi Lưu Xà, kết quả điều tra, cô có thể mang tới Lưu Xà, còn nếu như cô không
đồng ý, thì kết quả điều tra mang tới cho Tiêu Biên Nghĩa là được. Chuyện này
cô không phải trả lời ngay, cô có thể về suy nghĩ lại.

– Lưu Xà?

Hư Nguyệt Hoa kinh ngạc kêu lên, Lưu Xà chẳng phải là địa bàn của Dược phẩm
Lạc Nguyệt hay sao. Nhưng cô ta cũng lập tức hiểu chuyện. Bản thân cô đúng là
ngu ngốc, nếu không phải vì Diệp Tiền Bối thì làm sao Dược phẩm Phi Dụ có thể
trúng thầu của Dược phẩm Lạc Nguyệt được? Người khác không biết lai lịch của
Diệp Mặc, nhưng cô đã điều tra ra, hơn nữa, Diệp Mặc đã lấy ra nhiều đan hoàn
và đan dược như vậy, chứng tỏ hắn là bậc thầy chế thuốc. Hiện nay Bồi khí đan
được coi là đan dược số một, cô cũng đã uống rồi.

Quả nhiên Diệp Mặc nói:

– Dược phẩm Lạc Nguyệt là của tôi, tôi nghĩ cô chắc cũng đoán ra được rồi.

Suy nghĩ của Diệp Mặc chính là Hư Nguyệt Hoa nếu gia nhập vào Dược phẩm Lạc
Nguyệt ở Lưu Xà, Lưu Xà sẽ không bị điều tra tới cửa, hơn nữa cũng sẽ không ai
biết dược, cuối cùng chỉ có hắn là người đầu tiên biết được.

Bất luận là Hứa Bình hay Phương Nam cũng không qua được công tác tình báo, họ
thiếu sự cẩn mật và tỉ mỉ, còn Hư Nguyệt Hoa lại phù hợp với điều kiện ấy.
Điều quan trọng hơn đó là nếu Hư Nguyệt Hoa gia nhập Dược phẩm Lạc Nguyệt,
Diệp Mặc dự định để cô đi điều tra tình hình Bắc Sa. Hắn luôn muốn diệt Bắc
Sa, nhưng tình hình trước mắt lại rất căng thẳng, lại không hiểu rõ về tổ chức
Bắc Sa.

Còn công tác tình báo Hư Nguyệt Hoa phù hợp nhận trách nhiệm này hơn bất kì
ai, đây cũng chính là nguyên nhân Diệp Mặc muốn cô gia nhập Dược phẩm Lạc
Nguyệt.

Sau khi Hư Nguyệt Hoa đi, Diệp Mặc lập tức gọi điện cho Úc Diệu Đồng:

– Chị Úc, bây giờ chị phải lập tức dùng mọi thủ đoạn kéo sụp Tập đoàn y dược
Viễn Bắc cho tôi, còn về người của Viễn gia, sau khi tôi trở về sẽ tự đi tìm
họ tính sổ.

– Được.

Cho dù Diệp Mặc không gọi cuộc điện thoại này, Úc Diệu Đồng cũng đã có ý định
đánh sập Tập đoàn y dược Viễn Bắc rồi, cái tên Viễn Kỳ Bân cũng thật lớn gan,
lại dám có tơ tưởng tới Ninh Khinh Tuyết.

– Diệp Lăng bây giờ vẫn ổn chứ?

Diệp Mặc có chút lo lắng, nên hỏi.

Úc Diệu Đồng lập tức trả lời:

– Cô ấy giờ rất bận, đang học chế thuốc cùng Nhị Hổ, nói là muốn trò giỏi hơn
thầy.

Diệp Mặc lúc này mới yên tâm, nếu Diệp Lăng thực sự thích chế thuốc, hắn
nguyện đem phương pháp chế thuốc dạy cho cô.

Đặt điện thoại xuống, Diệp Mặc lại căn dặn Tiêu Biên Nghĩa vài chuyện, sau đó
hắn men theo đường mà Hư Nguyệt Hoa cung cấp, trực tiếp men theo bờ biển tìm
kiếm.

Lúc này trong một biệt thự ở Hongkong, có bốn người đàn ông đang ngồi thương
lượng với nhau điều gì đó rất cẩn mật. Bốn người có biệt hiệu là Hongkong tứ
bất tượng.

Nhưng biệt danh này chỉ có người khác lén lút gọi như vậy, nếu nói trước mặt
họ sẽ lập tức bị họ giết. Bốn người này vốn là anh em, là bốn tên vô cùng độc
ác trong thế giới ngầm ở đất Hongkong này, đến cả cảnh sát Hongkong cũng phải
kiêng dè chúng. Mặc dù là bốn anh em, nhưng bốn người có ngoại hình hoàn toàn
khác nhau, cho nên mới được gọi là tứ bất tượng Hongkong.

Người cao nhất trong bốn người là anh cả, tên Phó Hữu Kim, có tu vi hoàng cấp
. Tên ngồi cạnh y có mái tóc dài là lão nhị tên Phó Hữu Ngân, người nhỏ bé
nhất là lão tam tên Phó Hữu Tam, còn tên béo nhất, trắng nhất là lão tứ tên
Phó Hữu Hải.

Cả bốn anh em xuất thân từ nghề trộm mộ, sau này phát hiện ra công pháp Cổ Võ
trong một ngôi mộ cổ, vì ngôi mộ cổ ấy suýt chút nữa đã lấy mạng của bốn anh
em, nên chúng không còn tiếp tục làm nghề đó nữa, mà mang theo công pháp ấy
lui về ở ẩn.

Nhờ vào cuốn công pháp này, lão đại đã tu luyện tới hoàng cấp , hơn nữa lão
nhị, lão tam, lão tứ cũng sắp tu luyện tới hoàng cấp , nhưng do vấn đề tư
chất, nên vẫn chưa luyện tới. Họ biết ngôi mộ cổ ấy có nhiều đồ tốt, mặc dù cả
bốn anh em đều thích mạo hiểm, nhưng cũng không dám lỗ mãng, bởi chúng biết
nếu vào đó thì chỉ có con đường chết.

Cho nên chúng hẹn nhau sau khi lên tới hoàng cấp, sẽ tiếp tục tới ngôi mộ cổ
đó. Nhưng có ba người do tư chất không cao nên mãi chưa lên tới hoàng cấp,
thêm vào đó mấy năm nay bọn họ lăn lộn ở đất Hongkong này, nên đã gác lại
chuyện này sang một bên, mãi tới hôm nay, Diệp Mặc nói hắn có Bồi khí đan có
thể vượt lên Hoàng cấp, cả bốn tên mới bị lung lay.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.