Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 393: Tao Thật Không Tin Đấy


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 393: Tao Thật Không Tin Đấy

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Lý Thu Dương không phải là nhân vật cốt cán của Lý gia, nhưng bởi vì gã kiến
thức không tồi, hơn nữa nhiều lần lập công, cho nên hiện tại Lý Thu Dương dần
dần tiếp cận tầng lớp nhân vật, thậm chí được bồi dưỡng như nhân vật nhân vật

Lúc này Lý Thu Dương đang cùng một số người ăn cơm, người có thể làm cho Lý
Thu Dương mời đi ăn cơm thì thận phận cũng không phải nhỏ.

Trên thức tế thân phận của mấy người kia cũng không phải nhỏ, chẳng qua nhân
vật chính ngày hôm nay không phải là Lý Thu Dương, mà là một người tên là Lý
Xuân Sinh, tuy Lý Xuân Sinh họ Lý, nhưng cùng với Lý gia ở Yến Kinh không có
chút quan hệ nào, Lý Thu Dương có mặt ở đây ngày hôm nay chính là đại diện cho
Lý gia tới lôi kéo Lý Xuân Sinh.

Bởi vì Lý Xuân Sinh mới bị điều đến làm phó chủ tịch thành phố Hà Phong tỉnh
Hà Đông, đây là phó thị trưởng của thành phố, cho dù là Lý gia cũng không thể
coi nhẹ, cho nên muốn lôi kéo Lý Xuân Sinh, ngoài nguyên nhân chủ yếu là do Lý
Xuân Sinh được điều động làm Phó chủ tịch thành phố ra, thì còn có một nguyên
nhân quan trọng nữa là năng lực của Lý Xuân Sinh.

Lý Xuân Sinh không dựa vào bất kỳ thế lực nào, hoàn toàn là dựa vào chính mình
để có thể có vị trị này, có thể nói người này tương đối có năng lực, những khó
khăn bên trong, chỉ có người bên trong mới biết được.

Đồng thời Lý Thu Dương cũng thu xếp để cho Ngô Trạch đến làm chủ tịch một
huyện bên dưới thành phố Hà Phong, cũng là một tính hiệu ủng hộ Lý Xuân Sinh.

Cho nên lần này Lý Thu Dương mở tiệc chiêu đãi Lý Xuân Sinh, cùng với mấy cán
bộ ở Yến Kinh, mục đích chủ yếu là muốn lôi kéo Lý Xuân Sinh, hi vọng Lý Xuân
Sinh có thể dựa vào Lý gia.

Nhưng không ngờ lúc này có người gọi điện cho gã, điều này làm cho Lý Thu
Dương cực kỳ bực mình, càng làm cho gã bực là, không ngờ lại là một số điện
thoại lạ, Lý Thu Dương biết gã không bao giờ cho số người lạ, nhưng lại có
người lạ gọi điện cho gã, khẳng định là có người cho số của gã, cơn giận lập
tức trào lên, gã muốn biết ai mà to gan như thế, dám không thông qua chính
chủ, đã cho số của gã cho người khác.

Trong cơn giận Lý Thu Dương định lập tức tắt điện thoại, nhưng đúng lúc Lý Thu
Dương nhìn số điện thoại, thì gã cảm thấy kỳ lạ, hình như số điện thoại này ít
hơn số điện thoại bình thường một số, sao lại vậy nhỉ?

Sự việc dường như không đơn giản, Lý Thu Dương ấn nút nghe điện thoại.

– Xin hỏi anh là?

Tuy rằng số điện thoại ít hơn một số, nhưng Lý Thu Dương có ai mà chưa gặp
qua, gã cũng sẽ không bởi vì chuyện này, sẽ cho rằng đối phương có gì đặc
biệt, gã hiện tại cũng là nhân vật quan trọng của Lý gia, người bình thường gã
cũng không thèm để trong mắt.

– Lý thiếu gia, chúng ta đã từng gặp nhau một lần, cho nên hôm nay có chút
việc muốn nhờ anh giúp, không biết anh có rảnh không qua chỗ tôi nói chuyện.

Tiếng Diệp Mặc nhàn nhạt truyền tới.

Cơn giận của Lý Thu Dương lập tức không thể kìm chế được nữa, gã này là ai, mà
lại làm cao như thế, chỉ bởi vì từng gặp mình, mà muốn mình giúp, cái này còn
chưa là gì, mà quan trọng là đã muốn mình giúp lại còn bắt mình phải qua đó,
thật sự cường hoành quá mức.

Mặc kệ đối phương là ai, cho dù là thiếu gia của ngũ đại gia tộc, hơn nữa nghe
tiếng nói, hình như cũng còn rất trẻ, cũng chỉ là thiếu gia trong một gia tộc
mà thôi.

Lý Thu Dương đang định nói:

– Mày nghĩ mày là ai?

Thì tiếng của Diệp Mặc lại truyền tới:

– Tôi là Diệp Mặc, đang ở Ngô Đồng

– Cái gì…

Lý Thu Dương vội vàng đem câu nói định nói nuốt xuống, trong lòng dâng nên cảm
giám kinh hãi, không ngờ là Diệp Mặc? Gã chần chừ hỏi:

– Anh là Diệp thiếu gia? Diệp Mặc Yến Kinh?

– Đúng vậy, chính là tôi.

Điện thoại Diệp Mặc lập tức tắt.

Lý Thu Dương sửng sốt cầm điện thoại một lúc lâu, không có chút gì bởi vì điện
thoại tắt như thế mà tức giận, trên mặt chỉ có sự không thể tin được, thậm chí
còn có chút kinh hỉ, không ngờ Diệp Mặc gọi điện thoại cho gã, gã cảm thấy có
cảm giác cực kỳ hạnh phúc, đồng thời cũng cảm thấy rất áp lực.

Diệp Mặc nhìn điện thoại trong tay, có chút bất đắc dĩ nói:

– Lại hết pin rồi, cái điện thoại này cứ qua mấy tháng lại phải sạc pin một
lần, dùng cũng thật phiền quá.

Mấy người Ngô Trạch ngơ ngẩn nhìn nhau, mấy tháng mới sạc pin một lần, dùng
còn cảm thấy phiền, điện thoại bọn họ dùng mỗi ngày sạc pin một lần, thì nên
nói thế nào đây?

Một lúc sau, Lý Thu Dương mới phản ứng lại, gã biết cơ hội đến rồi, gã hưng
phấn đứng dậy, có chút áy náy nói với Lý Xuân Sinh:

– Chủ tịch Lý, thật xin lỗi, có một người bạn đang đợi tôi ở Ngô Đồng, tôi
cần phải qua ngay.

Ban đầu điện thoại của Lý Thu Dương kêu lên, thì vẻ mặt tức giận của Lý Thu
Dương đã bị mấy người Lý Xuân Sinh nhìn thấy, nhưng biểu tình trên khuôn mặt
từ phẫn nộ, biến thành kinh hỉ, thậm chí có chút kích động, những người ở đây
đều là cáo già, cho nên đều đoán là người vừa gọi điện cho Lý Thu Dương chắc
là một nhân vật không đơn giản.

Huống chi Lý Thu Dương có thể bỏ mọi người ở đây, chỉ bởi vì một cuộc điện
thoại mà phải chạy qua, thì đã nói rõ ra vấn đề.

– Thu Dương, ai vậy, không ngờ phải phiền đến cậu qua đó.

Một gã trung niên bụng phệ có chút phản đối nói.

Lý Thu Dương giống như không nghe thấy ông ta nói gì, mà lập tức đứng dậy.

– Lý thiếu gia, không biết có thể dẫn tôi cùng đi không, tôi cũng muốn đi xem
một chút.

Lý Xuân Sinh đột nhiên cũng đứng dậy cười nói.

Lý Thu Dương do dự một chút, nhưng rất nhanh nói:

– Nếu chủ tịch Lý muốn đi cùng, vậy cùng đi đi.

Thấy Lý Xuân Sinh đi cùng, lập tức hai người khác cũng đứng dậy muốn đi theo,
nhưng Lý Thu Dương lập tức không đồng ý:

– Vị đó chỉ bảo tôi qua, tôi sợ nhiều người cùng đi, vị đó lại không vui, để
lần sau đi.

Nói xong dẫn Lý Xuân Sinh rời quán, đi thẳng đến Ngô Đồng

Gã bụng phệ vừa rồi còn nịnh nọt Lý Thu Dương liền biết nói sai rồi, thấy Lý
Thu Dương vội vã đi có chút xấu hổ nói:

– Không biết Lý thiếu gia đi gặp ai, lại phải vội như thế.

Bàn rượu vừa rồi còn náo nhiệt, bây giờ lại trở thành lạnh lẽo, những người
còn lại cũng lần lượt cáo từ, hình như không có ai muốn nói gì với gã bụng phệ
vừa rồi.

– Lý thiếu gia, có phải người vừa gọi điện cho cậu là Diệp Mặc thiếu gia của
Diệp gia?

Lý Xuân Sinh ở Yến Kinh nhiều năm như thế, bất luận giác ngộ về chính trị hay
những cái khác thì những người bình thường cũng không thể so sánh được, gã chỉ
cần nhìn thấy sự thay đổi của Lý Thu Dương, ngoài ra Lý Thu Dương cũng không
cẩn thận nói ra Diệp Mặc, gã liền có thể đoán rằng Diệp Mặc này rất có thể là
Diệp Mặc mà trong giới cao tầng hay nhắc tới, nếu không phải hắn, Lý Thu Dương
sẽ không căng thẳng và hưng phấn như vậy.

Lý Thu Dương nghiêm túc gật gật đầu:

– Không sai, chủ tịch thành phố Lý, chính là anh ta, Diệp thiếu gia, thích
người thành thật, anh cứ nói chuyện bình thường là được.

Trong mắt Lý Xuân Sinh lộ ra sự kích động.

– Tôi hiểu, đa tạ Lý thiếu gia cho tôi cơ hội này, nếu không ngại, tôi lớn
hơn cậu mấy tuổi, sau này cứ gọi tôi là Xuân Sinh là được.

– Được, vậy tôi gọi anh là anh Sinh đi, anh Sinh sau này cứ gọi tôi là Thu
Dương là được, sau này có khả năng tôi sẽ về địa phương phát triển, nói không
chừng còn cần đến sự giúp đỡ của anh.

Lý Thu Dương lập tức thay đổi cách xưng hô, gã biết nhiệm vụ kết giao với Lý
Xuân Sinh đã hoàn thành rồi.

Nhưng trong lòng của gã, thì thu hoạch lớn nhất không phải là kết giao với Lý
Xuân Sinh, mà là nhận được lời mời của Diệp Mặc, chính vì lời mời này, có thể
làm cho Lý Thu Dương gã có thể đứng vững trong Lý gia.

Trong lòng Lý Xuân Sinh cũng kích động như vậy, gã ở Yến Kinh nhiều năm, tuy
rằng đối với một số sự việc trung tâm thì không biết, nhưng hắn cũng biết năng
lực của Diệp Mặc như thế nào, gã ít nhiều cũng biết một số chuyện của Diệp
Mặc.

Nếu thật sự phải tham gia vào phe phái, gã thà ở sau lưng Diệp Mặc, cũng không
muốn tham gia vào các đại gia tộc, nhưng gã biết gã không có cơ hội này, đừng
nói là không có cơ hội, rất nhiều người cũng nghĩ như gã, nhưng đều không có
cơ hội nào cả.

Lần này biết được tin tức của Diệp Mặc, bất luận thế nào, Lý Xuân Sinh cũng sẽ
không bỏ qua, cho dù phải dựa vào Lý gia, cũng không thể bỏ qua cơ hội này.

Nghe thấy Diệp Mặc gọi điện cho Lý Thu Dương hẹn gặp ở hội quán Ngô Đồng, Trần
Xương Huy và Chu Bình đều ngây người, Lý Thu Dương là ai, bọn họ tuy chưa có
cơ hội gặp qua, nhưng cũng rất rõ ràng, là tâm phúc của Lý gia, thân phận so
với mấy người bọn họ, không biết là cao hơn bao nhiêu lần.

Chỉ có sắc mặt của Ngô Trạch là không thay đổi, gã tuy không biết năng lực của
Diệp Mặc đến đâu, nhưng gã từng thấy qua, nếu không gã cũng không chủ động đưa
số điện thoại của Lý Thu Dương cho Diệp Mặc, trừ phi gã không muốn làm việc
nữa.

Diệp Mặc cắm sạc pin điện thoại, hắn định nếu như Lý Thu Dương không làm được
việc này, thì sẽ tìm Lão Hàn giúp, hắn không tin nhờ lão Hàn giúp làm một chức
Phó chủ tịch huyện cũng không được.

– Diệp Mặc, cậu, rốt cuộc cậu làm cái gì?

Thi Tu ấp úng nhìn Diệp Mặc hỏi.

Diệp Mặc đang định trả lời, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, nhìn về phía của
phòng.

Ầm.

Một tiếng, cửa phòng đã bị đá tung.

Một gã thanh niên mắt tam giác dẫn theo bốn gã mặc đồ đen đứng ở trước cửa
phòng, gã mắt tam giác vừa nhìn đã thấy luôn Diệp Mặc đang ngồi ở ghế chủ tọa,
gã lạnh lẽo nhìn Diệp Mặc nói:

– Vừa rồi là mày đánh bị thương Khâu Chí Triết của Khâu gia bọn tao?

– Anh là ai, ai cho anh được phép đạp cửa phòng của người khác.

Ngô Trạch đột nhiên đứng dậy, chỉ mặt gã thanh niên quát lớn, gã đã đoán ra
tên này là người của Khâu gia.

Gã thanh niên nhìn lướt qua Ngô Trạch,

– Trưởng phòng Ngô, đừng có cho rằng Lý Thu Dương sẽ vì một con chó như mày
mà trở mặt với tôi, mày tự đề ày quá rồi, mày tin không, tao dẫm chết mày
giống như giết chết một con kiến?

Ngô Trạch nhất thời nghẹn lời, gã biết gã thanh niên kia nói không sai, Lý Thu
Dương thật sự sẽ không vì gã mà trở mặt với Khâu gia, nếu như Khâu gia nhường
một số chỗ tốt, nói không chừng Lý gia còn đem mình làm quà.

Diệp Mặc lại thản nhiên nói:

– Tao thật không tin đấy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.