Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 350: Những kí ức đó


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 350: Những kí ức đó

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Khinh Tuyết, thật ra em cũng đã đi đến Lưu Xà một chuyến rồi, chỉ nghe nói
Lưu Xà bây giờ không như trước đây nữa rồi bởi vì nguyên nhân là có công ty
dược phẩm Lạc Nguyệt, Lưu Xà hiện nay rất phồn hoa, hơn nữa còn rất náo nhiệt.
Nghe nói còn an toàn hơn so với một số thành phố nội địa, cho nên không còn
tồn tại tình cảnh hỗn loạn nữa rồi.

Lý Mộ Mai thở dài nói.

Cô cảm thấy Ninh Khinh Tuyết ngày càng đẹp, nhưng cũng ngày càng lạnh lùng,
như một tảng băng vậy. Dì nói rằng không nên để Khinh Tuyết nhớ lại những
chuyện quá khứ, không biết đây là đúng hay sai. Nhưng cô và Khinh Tuyết có
thời gian tiếp xúc lâu nhất, cô cảm thấy Khinh Tuyết biến đổi quá nhiều rồi,
nếu cứ thế này, chi bằng để cho Khinh Tuyết nhớ lại chuyện xưa.

Chỉ là cô không dám lộ liễu làm cho Khinh Tuyết nhớ lại, chỉ có thể ngẫu nhiên
nói lại một chút để Khinh Tuyết hồi tưởng lại kí ức. Nếu không thì mẹ của Ninh
Khinh Tuyết biết được thì nhất định sẽ không có gì hay ho cả.

Quả nhiên Ninh Khinh Tuyết lại nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Mộ Mai, em nói là trong trí nhớ đã mất đi của chị có việc chị đi đến Lưu Xà
hay sao? Tại sao chị lại đến đó?

Lý Mộ Mai gật gật đầu:

– Đúng vậy, Khinh Tuyết. Mặc dù em không biết tại sao chị lại đi Lưu Xà,
nhưng em nghĩ là có liên quan tới anh ta.

Ninh Khinh Tuyết lại nhíu đôi mày thanh tú lại, theo bản năng sờ tay lên chiếc
dây chuyền ở cổ, lúc này mới chậm rãi nói:

– Mộ Mai, lần trước Ngộ Quang sư phụ ở chùa Lạc Hồng có nói, có lẽ chị trước
khi chết đã dùng linh hồn của chính mình để che đi những kí ức không muốn mất
đi đó. Nhưng bác sĩ lại phán đoán rằng kí ức em mất đi vừa tròn trong một năm.
Hơn nữa những kí ức đó bác sĩ lại phán đoán rằng có liên quan đến sự va đập
đó, nhưng lời của Ngộ Quang sư phụ có chút hư vô mờ mịt, hoặc là căn bản là
không thiết thực, cho nên chị mới…

Mặc dù biết những lời nói của Ninh Khinh Tuyết phù hợp với quy tắc lẽ thường,
nhưng Lý Mộ Mai vẫn muốn cho Ninh Khinh Tuyết biết phán đoán của cô. Chỉ là cô
nghĩ đến những lời của mẹ Ninh Khinh Tuyết, bèn nhẫn nhịn những kích động của
mình. Sâu trong thâm tâm, cô bỗng cảm thấy bàng hoàng, cô không biết giúp Ninh
Khinh Tuyết nhớ lại quá khứ là đúng hay sai. Khinh Tuyết hai lần suýt mất mạng
đều là do ở gần Diệp Mặc, cho nên cô không dám nói, ai mà biết được những sự
việc như này có xảy ra lần thứ 3 hay không. Hơn nữa Lý Mộ Mai cũng đã âm thầm
điều tra hành tung của Ninh Khinh Tuyết trong vòng một năm, cô ấy không những
đã đi đến Lưu Xà, còn đi cùng Trì Uyển Thanh đi đến sa mạc, thậm chí còn đơn
độc đi đến Thần Nông Giá. Mặc dù cô không biết trong một năm này đã xảy ra
những sự việc gì, nhưng cô cũng biết rằng Ninh Khinh Tuyết đi đến những nơi
này đều có liên quan đến Diệp Mặc.

Hơn nữa Thần Nông Giá lúc xảy ra chuyện hố trời, dường như thời gian cũng ăn
khớp với thời gian mà Khinh Tuyết đến đó. Cô không biết rằng lúc đó Khinh
Tuyết có biết sự việc này hay không.

Cho nên chỉ có cô mới biết, kí ức mà Ninh Khinh Tuyết mất đi không phải là
trong một năm, mà là tất cả những kí ức khi còn ở bên Diệp Mặc đều đã mất đi.
Việc này rất ăn khớp với những gì mà Ngộ Quang sư phụ ở chùa Lạc Hồng nói, chỉ
là Ngộ Quang sư phụ nói rằng phải là lúc suýt chết mới có thể che lấp đi được
những kí ức quý giá, nhưng không phải là người uyên thâm Cổ Võ không thể làm
được điều này, cô cũng không dám khẳng định Ninh Khinh Tuyết có tu luyện Cổ Võ
hay không.

Nếu không phải trong phần kí ức bị mất đi đó, Ninh Khinh Tuyết từ trước đến
giờ chưa hề luyện Cổ Võ gì đó, cô thật sự không thể kìm nổi ý muốn muốn nói
cho Ninh Khinh Tuyết toàn bộ sự việc. Hơn nữa, cứ cho là Ninh Khinh Tuyết đã
luyện Cổ Võ, nhưng theo như tuổi tác của cô ấy thì cũng không thể trong một
thời gian ngắn mà luyện thành Cổ Võ uyên thâm được.

– Mộ Mai, chuyện hợp tác với công ty dược phẩm Lạc Nguyệt để sau hãy nói,
nghe nói tổng giám đốc Tàng của công ty Lạc Nguyệt rất khó thuyết phục, đã từ
chối rất nhiều công ty nổi tiếng, không chừng bọn họ cũng không để mắt đến
công ty dược phẩm Phi Dụ của chúng ta đâu. Hôm nay chị hơi mệt, chị về trước
đây, có gì để mai tính đi.

Nói xong Ninh Khinh Tuyết đứng lên, lấy tay ôm ngực, cô cảm thấy ngực của mình
có chút đau đớn, chỉ có điều cho tới bây giờ bệnh viện đều không kiểm tra được
ra vấn đề gì.

– Khinh Tuyết, chị không sao chứ?

Lý Mộ Mai vừa nhìn động tác của Ninh Khinh Tuyết liền biết bệnh đau ngực của
cô ấy lại phát tác rồi.

Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu:

– Chị không sao.

Nhìn Ninh Khinh Tuyết và Tiểu Việt cùng nhau rời đi, Lý Mộ Mai trong lòng dấy
lên một cảm giác khó nói, cô không biết cô nên làm như thế nào.

Sau khi sắp xếp xong công việc của cả ngày, Lý Mộ Mai bước những bước mệt mỏi
ra khỏi tòa nhà Mậu Nguyên. Lúc cô mở cửa gara lấy xe ra, cô nhìn thấy một
bóng người ở con đường nhỏ phía xa xa.

Là Diệp Mặc, Lý Mộ Mai vừa nhìn đã nhận ra người này chính là Diệp Mặc, lâu
lắm rồi không gặp, hắn có vẻ gầy đi nhiều. Nhưng hắn đứng ở con đường nhỏ đó
không động đậy, như một chiếc tượng điêu khắc cổ xưa. Ánh mắt của hắn chằm
chằm nhìn vào một văn phòng ở tầng 8 tòa nhà, Lý Mộ Mai trong lòng run lên, cô
biết rằng Diệp Mặc đến tìm Ninh Khinh Tuyết, thế nhưng Khinh Tuyết đã về nhà
sớm rồi.

Hắn đã thật sự thay đổi, nếu so với cái gã vô công rồi nghề bị Diệp gia vứt bỏ
năm đó, Diệp Mặc ngày nay làm cho Lý Mộ Mai cảm thấy như không hề quen biết,
cô không có cách nào có thể liên hệ ra được sự liên quan giữa Diệp Mặc ngày
nay và cái gã bị Diệp gia bỏ rơi khi đó. Có lẽ từ khi gặp Diệp Mặc tại buổi
tiệc sinh nhật của Tĩnh Văn, hắn đã thay đổi rồi.

Nhớ lại sắc mặt lạnh lùng như băng của Ninh Khinh Tuyết, Lý Mộ Mai lại không
thể kiềm chế được nỗi dày vò này, không được, cô nhất định phải nói cho Khinh
Tuyết, nhất định phải nói. Nếu không, rất lâu sau này, Khinh Tuyết sẽ hận cô
cả đời.

Khinh Tuyết nhất định là do quá lưu tâm đến Diệp Mặc, nhất định là do không có
cách nào để dứt bỏ những kí ức với Diệp Mặc, nhất định là không muốn quên Diệp
Mặc đi, mới quyết định che lấp đi kí ức của cô ấy lúc sắp chết, đó là bởi vì
cô ấy quá yêu Diệp Mặc, chứ không phải là do không lưu tâm đến. Ngộ Quang sư
phụ nói đúng, chắc chắn là như vậy, mặc dù Mộ Mai không biết tại sao Khinh
Tuyết lại biết Cổ Võ, nhưng cô có thể hỏi Diệp Mặc.

Nghĩ đến đây, Lý Mộ Mai lập tức mở cửa xe, cô muốn đi tìm Diệp Mặc. Nhưng lúc
cô nhìn đến chỗ mà Diệp Mặc vừa đứng, đã không có ai rồi, Diệp Mặc đã sớm rời
đi rồi, chẳng biết là đi đâu.

Diệp Mặc lại đến cái chỗ mà lần trước hắn nhảy từ cửa sổ xuống, hắn không cần
đi lên mà chỉ dùng thần thức xem xét một chút đã biết rằng Ninh Khinh Tuyết đã
rời đi rồi, nhưng hắn vẫn run run đứng nhìn cái văn phòng mà lần trước hắn đã
rời đi, cảm thấy có chút sững sờ. Không cần nói rằng Ninh Khinh Tuyết không có
ở văn phòng, cho dù là cô có ở đấy thì cũng đã sao? Chẳng lẽ hắn lại có thể đi
tìm cô hay sao?

Còn duyên thì còn thời gian, duyên tận thời gian cũng hết. Diệp Mặc âm thầm
thở dài, xoay người rời đi.

Khi Lý Mộ Mai đi tìm Diệp Mặc, hắn đã rời đi rồi. Mặc dù Diệp Mặc đã rời đi,
nhưng Lý Mộ Mai đã quyết tâm phải nói những điều mà cô biết cho Khinh Tuyết,
nào sợ Khinh Tuyết không quan tâm đến kí ức đó, nào sợ dì trách mắng, cô vẫn
phải nói.

Lý Mộ Mai đã quyết tâm như vậy, không còn do dự gì nữa, liền trực tiếp lái xe
đến chỗ ở của Khinh Tuyết.

Lúc Lý Mộ Mai mở cửa phòng Ninh Khinh Tuyết, Ninh Khinh Tuyết đang đứng trước
cửa sổ, tay ôm ngực nhìn chằm chằm ngơ ngác đến những tòa nhà cao tầng phía xa
xa. Lý Mộ Mai bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt ngơ ngác của Ninh Khinh Tuyết không
ngờ lại giống ánh mắt của Diệp Mặc đến thế.

Cô thậm chí liền nghĩ tới lúc trước khi ở Yến Kinh, cô và Ninh Khinh Tuyết
đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà công ty dược phẩm Ninh Thị, cô nói với
Ninh Khinh Tuyết về chuyện của Diệp Mặc, chỉ có điều lúc đó, cô ghét Diệp Mặc
còn hơn cả Ninh Khinh Tuyết. Nhưng hôm nay, cô bỗng nhiên thấy tình cảnh này
cũng giống như lúc đó, nhưng cô và Ninh Khinh Tuyết đều không còn là tâm trạng
của năm xưa rồi.

– Mộ Mai, em đến rồi à.

Nói xong Ninh Khinh Tuyết quay người ra, lấy cho Lý Mộ Mai một cốc nước.

Lý Mộ Mai do dự một chút, rồi mới cắn môi nói:

– Khinh Tuyết, em cũng không biết có nên nói với chị điều này hay không, nếu
thật sự là chị không muốn biết, thì em sẽ không nói nữa, nhưng nếu chị muốn
biết, em sẽ nói tất cả những gì em biết cho chị nghe.

Ninh Khinh Tuyết ngồi xuống, cũng tự rót ình một cốc trà, lúc này mới chậm rãi
nói:

– Là chuyện của chị với Diệp Mặc hay sao?

– Ừ.

Lý Mộ Mai gật gật đầu.

– Mặc dù trong kí ức của chị có chút ghét bỏ Diệp Mặc, nhưng trong đó, rất
nhiều sự việc đã xảy ra. Em, em không biết có nên nói ra hay không, cũng không
biết chị có muốn nghe hay không.

Ninh Khinh Tuyết trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng:

– Thật sự chị cũng không hề ghét bỏ anh ta, chỉ có điều chị cảm thấy rằng chị
và anh ta không thể đến với nhau được, chị biết lần trước Diệp Mặc đến với ý
gì, nhưng chị không thể tin được. Hơn nữa loại người như Diệp Mặc chị hiểu rất
rõ, chị cũng không thể thích loại người này được, mặc dù là chị thích anh ta,
nhưng mẹ chị lại rất ghét anh ta. Lần trước thậm chí vì chị mà mẹ đã quỳ xuống
trước mặt anh ta, chị không muốn gặp anh ta nữa, cũng không muốn nhớ anh ta
nữa. Anh ta là anh ta, chị là chị, hai người không có quan hệ gì với nhau hết.

Lý Mộ Mai nhìn chằm chằm Ninh Khinh Tuyết một hồi lâu, rồi mới nói:

– Khinh Tuyết, chị thật sự là có suy nghĩ như thế này sao? Nếu đúng là chị
nghĩ thế thật, thì sau này em cũng không nhắc đến anh ta nữa, em cũng sẽ quên
hết những chuyện này.

– Chị…

Ninh Khinh Tuyết chần chừ, thái độ của cô cũng không còn kiên quyết như lần
đầu tiên nữa, thậm chí lúc Lý Mộ Mai nhắc lại lần thứ hai, cô đã dao động rồi.
Mặc dù cô khẳng định là cô không thể thích loại người như Diệp Mặc được, nhưng
cô lại mơ hồ cảm thấy rằng vết đau trên ngực cô có quan hệ với Diệp Mặc.

Mỗi lần người khác nhắc đến cái tên này, hoặc là cô bỗng nhiên nhớ đến cái tên
này, cô đều có cảm giác đau lòng này, thậm chí cô còn có cảm giác sợi dây
chuyền này cũng có liên quan tới Diệp Mặc. Bởi vì mỗi lần đau ngực, cô dùng
tay vuốt ve cái dây chuyền, cảm giác đau đớn đó cũng sẽ từ từ mất đi. Cho dù
là vừa rồi cũng như vậy.

– Khinh Tuyết, chị vừa rồi không quay đầu lại, tại sao lại biết là em mà
không phải là dì?

Lý Mộ Mai bỗng nghĩ ra việc này, không nói lại chuyện kí ức của Ninh Khinh
Tuyết nữa.

Ninh Khinh Tuyết ngây người ra, đúng vậy, vừa nãy cô trực tiếp nói Mộ Mai mà
không hề quay đầu lại.

– Hơn nữa rất nhiều lần ở văn phòng, chị cũng không hề ngẩng đầu lên cũng
biết người đi vào phòng là em hay là Tiểu Việt, mặc dù tiếng bước chân của một
người có thể đoán được, nhưng cũng có những lần tiếng bước chân rất nhỏ chị
cũng nghe ra được, cho nên em nghi ngờ rằng chị thật sự đã từng luyện Cổ Võ.

Lý Mộ Mai nhìn thấy bộ mặt kinh ngạc của Ninh Khinh Tuyết, cũng có chút nghi
hoặc nói.

Ninh Khinh Tuyết thở thật dài, nhìn Lý Mộ Mai nói:

– Mộ Mai, em nói những chuyện giữa chị và Diệp Mặc đi, chị thật không tin
rằng giữa chị và anh ta có chuyện gì…

Chần chừ một lúc lâu sau, Ninh Khinh Tuyết mới nói:

– Mộ Mai, bất luận là thế nào, những chuyện mà chị em mình nói hôm nay cũng
không thể ẹ chị biết.

Lý Mộ Mai gật gật đầu nói:

– Em biết, thật ra nếu chị không nói, thì em cũng sẽ không nói với dì.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.