Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 346: Chém giết


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 346: Chém giết

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Anh muốn chết à?

Một gã thanh niên khoảng ba mươi tuổi đột nhiên xông tới, trường đao trong tay
gã hướng về phía Diệp Mặc mà bổ thì bị Hỗ Nặc Bình ngăn lại, bởi y biết rõ
Diệp Mặc lợi hại như thế nào.

Diệp Mặc nhìn tên thanh niên đang tức giận này, nhanh như thoắt, hắn lấy ra
một trường đao và nói:

– Hai cây trường đao này thật không ngờ lại giống nhau đến vậy. Xem ra anh
chính là tên Biên Siêu kia hả? Chỉ có điều, so với ông anh Biên Pha của anh
thì còn kém xa, tới giờ vẫn đang luyện Huyền cấp à?

– Anh đã giết anh của tôi?

Biên Siêu kích động nhìn Diệp Mặc rồi nói tiếp:

– Hỗ Nặc Bình, anh buông tôi ra, tôi muốn chính tay giết chết anh ta!

– Là cậu phải không? Cậu đã giết Biên Pha phải không?

Lúc này môn chủ Điểm Thương lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh, tức giận nhìn Diệp
Mặc, hận một nỗi không thể băm hắn ta ra thành trăm mảnh được! Nhưng gã cũng
nhìn ra bản lĩnh của Diệp Mặc, tên này nhất định không đơn giản

Diệp Mặc vuốt trường đao trong tay nói:

– Đúng vậy, ở Thần Nông, Biên Pha muốn giết tôi, cuối cùng bị tôi giết. Vài
ngày trước, khi về thăm em gái, tôi có nghe nói ở Điểm Thương môn các người
còn một tên súc sinh là Biên Siêu, gã này muốn đánh chủ ý vào em tôi. Tôi chỉ
đến đây xem là ai và sẽ giết hắn ta thôi!

– Thật can đảm, người đâu, hãy chặt đứt tứ chi của hắn cho ta!

Môn chủ Điểm thương không thể kìm nén tức giận ra lệnh.

Hỗ Nặc Bình còn chưa kịp nói gì, thì hai gã đàn ông đã xông tới đánh Diệp Mặc.
Hỗ Nặc Bình muốn ngăn lại nhưng đã muộn, trường đao trong tay Diệp Mặc đã hóa
thành một chum ảnh đao, nhào tới ba người họ. Một gã sơ kỳ Huyền cấp, hai gã
trung kỳ Huyền cấp, ba tên này với Diệp Mặc chẳng có chút nguy hiểm nào.

Sau một loạt ánh đao sáng loáng, trên mặt đất đã gục xuống ba thi thể. Diệp
Mặc vẫn đứng đó, lạnh lùng vung trường đao.

Nếu vừa rồi chẳng ai rõ Diệp Mặc lợi hại như thế nào, thì sau khi chứng kiến
cảnh trong chớp nhoáng hắn đã lấy đi mạng của ba danh thủ, những người có mặt
đã vô cùng khiếp sợ.

Yên tĩnh, một sự yên lặng đến ghê sợ.

– Điểm thương đệ tử nghe lệnh, lập tức giết chết hắn cho ta!

Môn chủ hét lên ra lệnh. Y nhìn Diệp Mặc với ánh mắt mà không ai biết y đang
run sợ hay phẫn nộ nữa.

Trong nháy mắt, hơn ba mươi danh thủ đệ tử Điểm thương xông lên, hơn mười loại
vũ khí hướng về phía Diệp Mặc mà tới.

Biên môn chủ nhìn thấy lão già bên cạnh không ra tay, sau lão, hai mươi người
khác cũng không hề nhúc nhích, y lạnh giọng:

– Liễu trưởng lão, sao ông còn đứng đây làm gì?

Lão ta cười lạnh lùng:

– Biên Tẩy Hải, cậu không xứng đáng làm môn chủ. Cậu không biết dạy dỗ đệ tử
của mình để chúng gây đại họa cho thiên hạ, lại còn nối giáo cho giặc. Cậu
nuông chiều con trai mình bắt nạt con gái nhà lành đã đành, lại còn vương tay
đến Tĩnh nhất môn, cậu ép người quá đáng, việc đó do con cậu gây ra, dựa vào
cái gì mà bắt chúng tôi giúp đây?

Biên Tẩy Hải cười ha hả:

– Liễu Như Sơn, ông đừng đứng ở đây nữa, thật buồn nôn! Ông nói tôi nối giáo
cho giặc ư? Thế hai mươi năm trước, ai là kẻ đã giết năm sáu người tại Yến
Kinh? Là ai vì một gốc cây đã đuổi giết người khác tới ba vạn dặm? Giờ ông
muốn chiếm vị trí của tôi hả? Liễu Như Sơn, ông đừng có nằm mơ! Cho dù ông và
người của ông không ra tay thì ông cho rằng tôi không giết được tên tiểu tử
miệng còn hôi sữa kia ư?

– Thật thế sao? Cậu hãy nhìn đi!

Liễu Như Sơn cười nhạt nói.

Lúc Biên Tẩy Hải ra lệnh cho hơn ba mươi người, lại còn cả năm tên đã tu luyện
Địa cấp vây quanh hắn, gã đã nghĩ, dù hắn giở thủ đoạn thì cũng chết chắc
thôi.

Nhưng khi Biên Tẩy Hải quay đầu lại nhìn thì thật kinh hoàng. Trong nháy mắt,
người của gã đã thiệt mạng hơn nửa, tay chân họ bị chặt đứt rơi xuống xung
quanh.

– Hỗ Nặc Bình, lập tức bày Điểm thương thất sát trận!

Biên Tẩy Hải thấy tình trạng thê thảm trước mắt liền ra lệnh. Ngay cả binh khí
cũng chưa kịp lấy, những bàn tay trần liên kết lại với nhau, tụ lại thành nội
khí toàn thân, hướng về phía Diệp Mặc mà xuất chiêu.

Khí thế hùng mạnh, Diệp Mặc rất nhanh cảm nhận được sát khí này từ Biên Tẩy
Hải, một khí thế chưa từng có từ trước tới nay. Diệp Mặc cười lạnh, chỉ một
quyền mà muốn giết tôi ư? Hắn lập tức cũng bay vọt lên, đồng thời cũng xuất ra
một quyền.

Bành!

Hai quyền tương giao nhau, phát ra một âm thanh rùng rợn. Biên Tẩy Hải bị bay
ra xa mấy thước, cũng may được Hỗ Nặc Bình đỡ giúp. Gã hoảng sợ và đau đớn tột
cùng, sử dụng quyền này đã làm cánh tay gã bị gãy.

Trường đao trong tay Diệp Mặc đã nhuốm máu. Biên Tẩy Hải cố nén sự kinh hãi và
đau đớn cùng với Hỗ Nặc Bình, năm người còn lại tiếp tục bao vây lấy Diệp Mặc.

Lão Liễu Như Sơn kia cũng bị chấn động mạnh. Võ công của Biên Tẩy Hải, lão
biết rất rõ, không thua kém lão, đều đã đạt đến đỉnh cao Địa cấp tu vi, nhưng
ngay cả một quyền của người thanh niên kia gã cũng không đỡ nổi chứng tỏ hắn
ta không tầm thường. Nếu hắn giết Biên Tẩy Hải rồi thì chuyện giết lão và
người của lão cũng là điều sớm muộn mà thôi.

Không những Liễu Như Sơn mà ngay cả hai mươi người của lão cũng đang nhìn Diệp
Mặc chằm chằm. Sự sát phạt quyết đoán của hắn ta khiến những người này kinh
hãi vô cùng.

– Rốt cuộc cậu là ai?

Biên Tẩy Hải lạnh lùng nhìn Diệp Mặc hỏi, đối với tên Biên Siêu đứng cạnh đã
bị Diệp Mặc chém đứt tứ chi nhìn cũng không nhìn.

Diệp Mặc nhìn bảy người đang vây quanh mình, hẳn là trận pháp gì đó, nhưng hắn
chẳng để ý. Hắn xuất chiêu một cách từ từ, thản nhiên nói:

– Diệp Mặc tôi hôm nay đến Điểm Thương chính là để tính sổ đấy!

– Cái gì? Cậu chính là Diệp Mặc ư?

Chẳng những Biên Tẩy Hải sửng sốt mà Liễu Như Sơn cũng giật mình kinh sợ. Họ
không phải là người của Tĩnh nhất môn nhưng việc Diệp Mặc đại sát tứ phương,
họ rõ hơn Tĩnh nhất môn nhiều. Phái Hợp lưu cũng bị giải thể trong tay hắn,
nghe nói hắn đang tìm sào huyệt của phái này khiến bọn họ đã phong sơn môn
rồi.

Biên Tẩy Hải lập tức phản ứng, gã biết rõ Diệp Mặc rất đáng sợ liền đưa ánh
mắt cầu viện tìm Liễu Như Sơn nhưng lão ta lại né tránh. Gã gạt sự phẫn nộ và
tức giận sang một bên, nói với hắn:

– Cậu là Diệp Mặc, âu cũng là người có tiếng trong thiên hạ thì hà tất gì cậu
phải làm khó Điểm thương chúng tôi? Chúng tôi có khi nào đắc tội với cậu đâu,
Diệp Mặc? Nếu cậu muốn Tĩnh nhất môn ngẩng cao đầu thì hãy nói với chúng tôi,
Điểm thương chúng tôi sẽ không làm cậu mất mặt.

Biên Tẩy Hải nói những lời này rõ ràng là yếu thế rồi, nhưng không ai dám chế
nhạo hay cười y, vì ai cũng biết Diệp Mặc thật sự rất tàn bạo. Hơn nữa, nhìn
bộ dạng vừa nãy thì hắn chưa hoàn toàn tận sức, một khi hắn tận sức thì không
biết chuyện gì sẽ xảy ra?

Diệp Mặc không trả lời Biên Tẩy Hải mà đi tới trước mặt Biên Siêu, nói:

– Lạc Ảnh là vợ tôi, Đường Bắc Vi là em tôi, vậy mà Điểm thương các người dám
lên Tĩnh nhất môn tác hợp cho Tố Tố và Bắc Vi, các người nói tôi có nên đến
Điểm Thương này tính sổ không? Diệp Mặc tôi xưa nay, ai không động vào tôi,
tôi sẽ không động vào họ; nhưng một khi kẻ nào đó dám chọc giận tôi thì đừng
trách tôi không khách khí!

Nói xong, Diệp Mặc dùng một cước giết chết Biên Siêu khi y chưa kịp kêu một
tiếng.

– Họ Diệp kia, hôm nay không phải cậu chết thì tôi chết!

Biên Tẩy Hải chứng kiến Biên Siêu bị giết trước mặt gã thì không thể kìm nén
được nữa, dù biết bản thân không phải là đối thủ của hắn nhưng cũng muốn giết
hắn.

Biên Tẩy Hải xông lên, Hỗ Nặc Bình cùng năm người khác lập tức ở những góc độ
bất đồng cùng tấn công Diệp Mặc.

Tuy bảy người đứng ở những góc độ khác nhau ra tay với Diệp Mặc, nhưng điểm
công kích lại cùng một chỗ. Bị sáu tên đã luyện tới Địa cấp, và một tên đã
luyện Huyền cấp đạt đỉnh cao cùng tấn công, Diệp Mặc biết mình không còn chỗ
để tránh né, dù có tránh ở bên nào cũng bị họ đánh toàn lực.

Ngoài việc “lấy trứng chọi đá” ra, Diệp Mặc cũng không thể trốn được, dù hắn
có bay lên trời cũng khó mà thoát.

Diệp Mặc quát một tiếng, chân nguyên tụ kết lại, đồng thời hắn đánh ra một
quyền.

“Ầm” một tiếng, bảy người Biên Tẩy Hải bị Diệp Mặc đánh bay. Nhưng rất nhanh,
bảy người này lại tụ kết đứng lên, rõ ràng không hề hấn gì. Diệp Mặc phun ra
một ngụm máu, trong lòng hắn không khỏi thất kinh. Bảy người này bày trận pháp
gì đó thật lợi hại. Lúc này, còn có một tên Huyền cấp kéo chân cản trở, nếu
không nhờ y thì Diệp Mặc đã gặp nguy rồi.

Hắn phun ra máu tươi, hắn biết mình đã bị thương nhưng hắn không thể tránh né
mà nhảy vọt lên.

Chỗ mà mấy người đánh nhau đã bị oanh tạc thành một hố sâu, thậm chí đá cẩm
thạch cũng bị vỡ dập nát. Có thể thấy được trận đánh vừa rồi rất kinh hoàng.

Bảy người Biên Tẩy Hải nhìn Diệp Mặc bị hất lên trong lòng cũng lộ rõ vẻ vui
mừng. Bởi vì, đã bị đánh bay lên không trung thì dù là Tiên Thiên cao thủ cũng
coi như đã chết phân nửa.

Bảy người Biên Tẩy Hải không ngờ vẫn đứng vững vị trí, nội khí toàn thân được
tụ kết lại, nhằm ngay chỗ đất trống mà toàn lực đánh ra một quyền.

Diệp Mặc biết hắn bị hất lên cao là do hắn quá kiêu ngạo, luôn coi thường
người khác và ình là giỏi nhất. Trời đất rộng lớn, thiên hạ anh hùng, nếu hôm
nay hắn không thể đạp kiếm bay lên thì Diệp Mặc hắn hôm nay đã mất xác ở chốn
này.

Diệp Mặc đã nhìn ra, bảy người kia đang chuẩn bị cái gì để tấn công hắn. Phía
trước là một quyền, phía sau là một kích, nhất định nhằm lấy mạng hắn. Nếu
trận pháp này được khống chế bởi bảy tên Địa cấp hậu kỳ thì cho dù nhờ tu vi
hiện tại của mình, hắn cũng không thể nhảy lên không trung được nữa.

Đáng tiếc trong lúc này còn có một người luyện Huyền cấp, càng đáng tiếc hơn
là, Diệp Mặc còn có thể bay, hoàn toàn không cần rơi xuống.

Liễu Như Sơn nhìn tám người đánh nhau với vẻ mặt kỳ quái. Lão nghĩ tốt nhất là
cả hai đều cùng hủy diệt, Diệp Mặc giết Biên Tẩy Hải thì càng tốt. Nhưng điều
đáng tiếc là, có vẻ như Diệp Mặc đang đuối sức. Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao
Diệp Mặc cũng đã giết khá nhiều người của Biên Tẩy Hải, còn lại mấy người
không đáng để lo nghĩ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.