Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 344: Cậu dám đến Điểm Thương.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 344: Cậu dám đến Điểm Thương.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Đêm yên tĩnh như nước, Tĩnh Nhàn một mình đứng ở chỗ cao nhất của Tĩnh Nhất
Môn nhìn ra phía ngoài, nhìn sao trời vô biên có chút ngây người. Tĩnh Nhất
Môn từ sau khi sư phụ giao cho cô, liền ngày càng sa sút. Thậm chí bị tiểu sư
muội Tĩnh Tức nắm trong tay mấy năm, nếu không phải Diệp Mặc đến phá vỡ cục
diện bế tắc này, cục diện bế tắc này vẫn sẽ tiếp diễn.

Vô số lần, cô đều muốn cảnh cáo Tĩnh Tức không nên quá phận, phải lấy môn phái
là chủ. Nhưng cô lại không cách nào nói ra miệng, chớ nói là động thủ. Bởi vì
Tĩnh Tức là em của anh ta, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy chuyện của mình và
anh ta.

Tuy rằng Tĩnh Tức không biết người đàn ông kia là anh cô, nhưng anh cô trước
khi chết muốn mình đồng ý phải chăm sóc Tĩnh Tức. Nhưng cô còn chưa làm được,
cô có thể nhịn không tự mình động thủ, nhưng lại không thể ngăn cản Diệp Mặc
động thủ.

Cô vốn cho rằng Diệp Mặc không phải là đối thủ của Tĩnh Tức, cuối cùng cô ra
mặt khuyên một chút, nhưng không nghĩ tới chuyện chuyển biến vô cùng mau, Tĩnh
Tức lại bị Diệp Mặc giết. Cô cảm thấy mình có lỗi với anh ta, không có làm
được lời hứa của mình.

Sau khi Tĩnh Tức chết, cô buông xuống những tâm tư này, muốn một lòng phấn
chấn Tĩnh Nhất Môn, nhưng không nghĩ tới Điểm Thương lại tìm tới tận cửa. Tĩnh
Nhàn thở dài, có lẽ chính mình thật sự không thích hợp làm chưởng môn.

Một tia sáng tím từ không xa xẹt qua, Tĩnh Nhàn lại ngây dại trong chốc lát.
Cô dụi dụi con mắt, còn cho là mình nhìn lầm rồi. Nhưng sau khi xem cẩn thận,
cô mới phát hiện mình không có nhìn lầm, là sự thật, tia sáng tím kia xác thực
là một thanh phi kiếm to lớn, mà đứng ở trên phi kiếm lại là Diệp Mặc và em
hắn Đường Bắc Vi.

– Hắn vậy mà có thể đạp kiếm bay? Tiên Thiên? Hay là đã vượt qua Tiên Thiên?

Tĩnh Nhàn ngốc trệ. Cô rốt cuộc hiểu rõ Diệp Mặc làm thế nào tới đây, nhưng cô
lại càng không rõ, chẳng lẽ thế giới này thật sự có thể có loại chuyện này?
Điều này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi cổ võ.

Cho dù là cao thủ Tiên Thiên, cô cũng chưa nghe nói qua có thể đạp kiếm bay.
Nghe nói Đạt Ma lão tổ năm đó, đem cổ võ tu luyện đến Tiên Thiên. Nhất vi vượt
sông, cho dù là như vậy, cũng không thể đạp kiếm bay

– Anh, anh nói em sau này cũng có thể như vầy phải không?

Đường Bắc Vi đứng ở trên phi kiếm, đã hoàn toàn bị lạc trong bầu trời đêm vô
tận này. Tâm tình không tốt bởi vì Diệp Mặc mang cô bay, trở nên sáng sủa một
ít.

– Có thể.

Diệp Mặc không chút do dự gật đầu nói.

Diệp Mặc được sắp xếp vào ở phòng vốn dĩ là Lạc Ảnh ở, đây cũng là hắn muốn,
hắn thích chỗ Lạc Ảnh từng ở, nơi này có thể cho hắn quá nhiều hồi ức

Ngày hôm sau lúc thức dậy, Diệp Mặc cảm giác ánh mắt Tĩnh Nhàn nhìn hắn dường
như có chút không đúng, nhưng hắn cũng không để trong lòng.

Diệp Mặc đem một đoạn Tử Tâm Đằng của bản thân cũng giao cho Đường Bắc Vi
trồng, đồng thời dốc lòng dạy bảo Đường Bắc Vi tu luyện, còn có nuôi trồng Tử
Tâm Đằng như thế nào. Đồng thời vì Đường Bắc Vi biên soạn một bộ bí kíp tu
luyện cổ võ. Trong lúc này, ngoại trừ Tĩnh Nhàn ngẫu nhiên đến trò chuyện với
Diệp Mặc, có rất ít người tới.

Thời gian ba ngày thoáng một cái đã qua, người của Điểm Thương đúng giờ xuất
hiện ở ngoài cửa sân ra vào của Tĩnh Nhất Môn. Lần này tới có năm người, ngoại
trừ một người trong đó là trung kỳ Huyền cấp, người còn lại đều là trung kỳ
Địa cấp thấp nhất, chính là năm người này liền hoàn toàn có thể giết toàn bộ
Tĩnh Nhất Môn rồi.

Chỉ có điều năm người này lại không cách nào tiến vào trong Tĩnh Nhất Môn. Lại
bị một người tuổi còn trẻ ngăn ở ngoài cửa viện.

– Điểm Thương phái tôi đến Tĩnh Nhất Môn đặt sính lễ, anh là người phương
nào, lại dám chắn ở đây?

Người cầm đầu chừng năm mươi tuổi, dáng người rắn chắc, một thân áo trắng, có
vẻ rất là chỉnh tề.

– Tôi là anh của Đường Bắc Vi, đối với hôn sự của em tôi, tôi không đồng ý,
các người có thể đi rồi. Tôi ngăn ở nơi này chính là không cho chó đi vào,
miễn cho cắn người bậy.

Diệp Mặc thản nhiên cười. Giọng điệu rất là ác liệt.

Người đàn ông áo trắng cầm đầu nghe xong nửa câu đầu của Diệp Mặc, biểu hiện
trên mặt còn hoàn toàn không có gì, đã bị câu nói phía sau kia chọc cho tức
giận xanh mét. Điểm Thương Môn của ông bên ngoài ẩn môn xếp hạng thứ sáu, là
một trong lục đại ẩn môn, người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng này
không ngờ dám càn rỡ như thế, dám mắng trưởng lão Điểm Thương ông là chó.

– Thật can đảm. Khi nào thì chuyện của Điểm Thương tôi đến lượt cậu làm chủ
rồi. Cậu không đồng ý là được sao? Cậu là thứ gì? Không cần nói nữa Thiếu chủ
của chúng tôi coi trọng em cậu, chính là coi trọng bà mẹ cậu, cậu cũng phải
đồng ý.

Chàng trai thấp nhất bên cạnh người đàn ông áo trắng lập tức lớn tiếng nói,
trong mắt lộ vẻ khinh thường.

Ánh mắt Diệp Mặc lạnh lùng, tiến tới một bước, chính là một ngọn gió bổ ra.
Người dàn ông áo trắng phản ứng nhanh chóng, thấy Diệp Mặc lại đây, không đợi
Diệp Mặc tiếp cận tên luyện võ Huyền cấp kia, chính là đánh ra một quyền.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, sau khi phong nhận đánh ra, đồng thời cũng đánh
ra một quyền. Người đàn ông áo trắng cảm giác được một sự đau đớn mãnh liệt
truyền đến, ông ta rút lui mấy bước, cánh tay vẫn như cũ truyền đến từng cơn
đau.

“Phụt”. Một cỗ máu tươi phun ra rất cao, tên luyện võ Huyền cấp mới vừa rồi
còn đang gọi rầm rĩ bị một ngọn phong nhận của Diệp Mặc, từ đỉnh đầu chém
thành hai nửa.

Máu tươi cùng nội tạng co quắp rơi trên mặt đất, phối hợp hai nửa thi thể kia
còn đang ngọa nguậy, có vẻ quỷ dị mà khủng bố. Trong lúc nhất thời, mấy người
còn lại có mặt đều dại ra.

– Súc sinh muốn chết, dám giết người Điểm Thương Môn.

Hai người đàn ông trung niên cấp hơi thấp lui ra phía sau bên cạnh người đàn
ông áo trắng phản ứng lại, sau đó không chút do dự nhằm phía Diệp Mặc, một
người đá đầu gối Diệp Mặc, một người đá đan điền của Diệp Mặc. Rất rõ ràng,
hai người này muốn đá gãy chân Diệp Mặc, sau đó quỳ gối trước mặt người đàn
ông cầm đầu này. Lại phế đi tu vị của Diệp Mặc, sau đó từ từ tra tấn.

Bọn họ xem ra, tuy rằng Diệp Mặc giết đồng bạn của bọn họ, nhưng đó là tình
huống Diệp Mặc ra tay tập kích, hơn nữa đồng bạn kia lại là trung kỳ Huyền cấp
thấp nhất. Cho nên bọn họ đối với sự ra tay của mình rất có lòng tin, khẳng
định có thể hai chân khiến cho Diệp Mặc quỳ xuống, hơn nữa tu vi mất hết.

Người đàn ông cầm đầu trên mặt lại lộ ra vẻ mặt kinh hãi, ông ta không nghĩ
tới Diệp Mặc trẻ tuổi như vậy, liền tu luyện tới lợi hại như vậy. Tuy nhiên
cho dù là như vậy, vẫn không được ông ta để vào mắt. Một quyền kia tuy rằng
lợi hại, tuy nhiên là tu vi sơ kỳ Địa cấp mà thôi.

Hiện tại ông ta thấy hai gã đồng bạn đá về phía Diệp Mặc, mà chiêu thức của
Diệp Mặc giống như có lẽ đã dùng hết, khóe miệng của ông ta lộ ra châm chọc,
cho dù là Diệp Mặc càng lợi hại, hai chiêu này hắn cũng không thể tránh né.
Bất kể Diệp Mặc quan hệ thế nào với Đường Bắc Vi, cũng không thể ở trước mặt
Điểm Thương kiêu ngạo, giết người của Điểm Thương, chỉ có một con đường chết.
Đừng nói là anh một tiểu thiếp của Thiếu chủ, cho dù là cha của tiểu thiếp,
cũng là có chết không sống.

Chỉ là nếu ông ta biết vừa rồi một quyền kia của Diệp Mặc cả một phần mười khí
lực đều chưa dùng tới, ông ta không biết nên làm gì nghĩ gì. Diệp Mặc bởi vì
giận tên luyện võ Huyền cấp kia kiêu ngạo, gần như dùng chín phần khí lực bổ
ra một ngọn đao gió, chỉ là dùng một tầng khí lực ra một quyền mà thôi.

Thấy hai chân đạp tới, Diệp Mặc biết rằng bọn họ có chút khinh địch, tuy nhiên
cho dù là khinh địch, hắn cũng sẽ không vì vậy mà thủ hạ lưu tình, đồng thời
một cước quét ra ngoài. Không cần nói hắn và Điểm Thương đã sớm kết thù, mới
vừa rồi còn giết một người. Cho dù là không kết thù, Điểm Thương chọc phải Lạc
Ảnh và em gái, hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Răng rắc hai tiếng vang trong trẻo truyền đến, chân hai gã đàn ông đá Diệp Mặc
phát ra tiếng gãy.

Chờ người đàn ông cầm đầu phát hiện cuối cùng gãy chân chính là hai người bên
mình, lúc người trẻ tuổi ra chân sau không ngờ chiếm thượng phong, Diệp Mặc đã
lại nhấc chân xuống hai cái.

Hai cái bóng người bị Diệp Mặc đá bay lên, vẩy ra hai dòng máu tươi đầy trời,
rơi vào vách núi phía xa, thậm chí ngay cả hừ đều không có kịp hừ một tiếng.

Chết rồi, cư nhiên cứ như vậy lại chết hai gã luyện võ Địa cấp, hơn nữa vừa
rồi Diệp Mặc giết người kia, bọn họ năm người tới nơi này, đã bị chết ba người
rồi. Còn lại hai người dại ra nhìn vách núi phía xa, sau một lúc lâu mới tỉnh
hồn lại.

– Cậu lại dám giết người Điểm Thương, tiểu súc sinh, cậu muốn chết…

Người luyện võ không có động thủ bên cạnh người đàn ông áo trắng, một tiếng
gầm rú, đánh về phía Diệp Mặc.

Người đàn ông áo trắng đúng lúc kéo lại người luyện võ bên cạnh,

– Chung Đan, không nên kích động.

Tuy rằng vừa rồi hai gã đồng bạn của ông ta không có sử dụng toàn lực, nhưng
ông ta đã đã nhìn ra Diệp Mặc sâu không lường được, tuyệt đối không phải tu vi
Địa cấp bình thường, ít nhất Chung Đan tuyệt đối không phải là đối thủ của
hắn, bởi vì tay của ông ta đến bây giờ còn hơi đau.

Người luyện võ kêu Chung Đan lúc này đã phục hồi tinh thần lại, ông ta lập tức
hiểu chính mình vừa rồi nếu xông lên, kết quả vẫn như cũ bị đá rơi vào vách
núi. Tuy rằng ông ta không có nhào tới, nhưng hai mắt phẫn nộ đã bốc cháy lên,
vừa rồi một trong những người chết là anh của ông ta Chung Đỉnh.

– Bất kể bạn là ai, nhưng không hỏi xanh đỏ đen trắng, ra tay liền giết
người, sư phụ cậu là dạy cậu như thế này? Cậu làm như vậy lại đặt Điểm Thương
tôi ở đâu? Chẳng lẽ cậu cho là một mình cậu có thể ngăn cản toàn bộ Điểm
Thương tôi hay sao? Lão phu Hỗ Nặc Bình, nếu chuyện hôm nay không có công đạo,
Điểm Thương tôi thề sống chết cũng sẽ cùng cậu chiến đấu tới cùng.

Người đàn ông áo trắng lạnh giọng nói, nếu không phải e dè mình không phải là
đối thủ của Diệp Mặc, ông ta đã sớm xông lên rồi.

Diệp Mặc khinh thường nhìn thoáng qua người đàn ông áo trắng, lạnh lùng nói:

– Ông nói đúng, tôi cũng không có tính buông tha các người đấy. Ít nói nhảm,
dẫn đường, tôi tới phái các người một chuyến.

– Cậu dám tới Điểm Thương?

Hỗ Nặc Bình dường như đang chứng thật lời nói của Diệp Mặc. ông ta không nghĩ
tới Diệp Mặc giết nhiều người Điểm Thương như vậy, vẫn dám nói cùng ông ta tới
Điểm Thương. Ông ta mới vừa rồi còn suy nghĩ nên báo tin về như thế nào, sau
đó cầu viện.

Diệp Mặc cười ha hả,

– Điểm Thương ông chẳng lẽ là đầm rồng hang hổ, tôi không thể đi được? Nếu
dám đánh chủ ý của em tôi, cũng đừng trách tôi đánh chủ ý của các người.

Hỗ Nặc Bình lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Mặc, tuy rằng ông ta xác định tu vị
của Diệp Mặc và ông ta không khác nhau lắm, nhưng ông ta cũng không dám khẳng
định mình có là đối thủ của Diệp Mặc không, cho nên vẫn do dự không có động
thủ. Hiện tại Diệp Mặc muốn đến Điểm Thương, vậy tốt nhất rồi, Diệp Mặc trẻ
tuổi như vậy liền tu luyện tới trình độ có thể so sánh với ông ta, có thể thấy
được trên người này khẳng định có bí mật.

Cùng với ở đây giết Diệp Mặc, còn không bằng đưa hắn mang về xử trí, nghĩ đến
đây, Hỗ Nặc Bình cười lạnh quay đầu hướng Tĩnh Nhất Môn kêu lên:

– Tĩnh Nhàn, Điểm Thương tôi sẽ còn quay lại nữa.

Diệp Mặc bỗng nhiên lạnh giọng nói:

– Lão già kia, nếu ông còn không đi, ông cũng không cần đi nữa, bố đây hiện
tại có thể giết ông.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.