Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 324: Mất dấu.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 324: Mất dấu.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc đi theo, chưa đi được mấy bước đã bị người khác chặn lại.

– Anh là Diệp Mặc?

Người ngăn Diệp Mặc lại hỏi một cách không chắc chắn.

Nhưng Diệp Mặc vừa nhìn người con gái chặn hắn đã lập tức nhận ra đấy là ai.
Đấy chính là Vương Dĩnh mà hôm nay hắn muốn tới tìm. Nhìn dáng vẻ có lẽ cô ấy
đã đứng nhìn hắn khá lâu rồi, lúc này mới ra chặn hắn lại, có lẽ là vì Diệp
Mặc thay đổi quá nhiều, cho nên cô ấy có chút không chắc chắn.

Diệp Mặc nhìn thấy là Vương Dĩnh thì lập tức cười nói:

– Đúng vậy, tôi là Diệp Mặc, hôm nay tôi tới tìm cô cũng là có chút việc.

– Anh thực sự là Diệp Mặc, anh thay đổi nhiều quá, tôi gần như đã không nhận
ra anh rồi. Lần trước tôi có nghe Diệp Lăng nói về anh, không ngờ anh lại quay
trở lại Yến Kinh.

Vương Dĩnh vẻ mặt mừng rỡ kêu lên, mặc dù ở bên ngoài Diệp Mặc cũng khá là nổi
tiếng nhưng Vương Dĩnh lại chưa từng nghe tới, đừng nói Vương Dĩnh, cũng có
rất nhiều người chưa từng nghe tới tên Diệp Mặc.

Bởi vì những người mà cô tiếp xúc và những người mà Diệp Mặc tiếp xúc thuộc
hai thế giới khác nhau, hơn nữa Diệp Lăng cũng không kể chuyện của Diệp Mặc
cho Vương Dĩnh, cho nên cô ấy không biết Diệp Mặc đã thay đổi nhiều như vậy.

– Đúng rồi, lúc nãy anh nói tới tìm tôi, tìm tôi có chuyện gì không? Có điều
này tôi phải nói với anh, mới hơn một năm không gặp, anh đã trở nên đẹp trai
như vậy rồi. Có phải cái cô Ninh Khinh Tuyết kia đã đá anh rồi đúng không, nếu
không thì để tôi làm bạn gái anh được không?

Vương Dĩnh nói chuyện chẳng suy nghĩ nhiều, nhưng Diệp Mặc lại cảm nhận được
một cảm giác quen thuộc lâu ngày mới có lại được.

– Là chuyện nhỏ thôi, năm đó khi tôi ở đại học Ninh Hải, cô đã giúp đỡ tôi
rất nhiều, cho nên tôi đặc biệt muốn tới cảm ơn cô. Còn về chuyện bạn gái, thì
thôi đi, tôi không thể nuôi nổi người vợ giàu có như cô đâu.

Diệp Mặc nhớ lại những chuyện năm đó, hồi ức đột nhiên ùa về.

Vương Dĩnh rộng lượng khoát tay:

– Chỉ là chút chuyện nhỏ, cần gì phải để ở trong lòng. Đi thôi, hôm nay tôi
mời anh ăn cơm.

Nói xong, Vương Dĩnh vẫy bừa một chiếc taxi nào đó. Sau đó mới quay đầu nhìn
Diệp Mặc:

– Đừng nghĩ rằng tôi không có xe, tôi sắp mua xe rồi, nếu như không có nơi
nào để đi, thì ở lại Yến Kinh làm việc với tôi.

Lời nói này của Vương Dĩnh rất thật lòng, cô biết Diệp Mặc không được chào đón
trong gia đình, cũng biết hắn không có số tốt, nói những lời này cũng chỉ vì
muốn giúp đỡ hắn mà thôi.

Diệp Mặc đột nhiên nhớ tới chuyện của Nhiếp Song Song, thần khí lại đảo qua
một vòng, nhưng đã không nhìn thấy gì nữa rồi. Nếu là ngày thường, Vương Dĩnh
nói đi ăn cơm, Diệp Mặc trong lòng sẽ rất cảm kích, mà đồng ý ngay, nhưng hôm
nay hắn vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm nên đành từ chối.

– Vương Dĩnh, đi thôi, cậu còn đứng đấy làm gì, tối cùng đi La La đi, nói cho
cậu biết, Trì Hiên Phong cũng tới đấy.

Lúc này từ văn phòng làm việc phía sau Vương Dĩnh có một người con gái bước
ra, cô ta nói xong mới phát hiện ra Diệp Mặc đang đứng cùng Vương Dĩnh. Trong
lòng thầm đoán xem Diệp Mặc là ai.

Vương Dĩnh lập tức lộ vẻ vui mừng:

– Thật sao, cậu nói tối nay có Trì Hiên Phong à?

– Hứ, mình lừa cậu làm gì, đừng có nói là mình không cung cấp tin tức cho cậu
đấy.

Người con gái này nói bằng giọng đương nhiên là như vậy.

Vương Dĩnh áy náy nói với Diệp Mặc:

– Diệp Mặc, hôm nay không thể mời anh ăn cơm rồi, lần sau đi, đây là số điện
thoại của tôi. Lần sau nhớ gọi điện cho tôi đấy, San San chúng ta đi thôi.

Diệp Mặc cầm danh thiếp nói:

– Không sao, lần sau đi, nhưng tôi muốn hỏi hỏi cô một chuyện, lần cuối ở
Ninh Hải cô mang cho tôi hai mươi nghìn là ai đã nhờ cô mang tới vậy?

– Là Lý Mộ Mai, tôi đi nhá, Diệp Mặc.

Nói xong Vương Dĩnh đã lập tức kéo cô gái kia lên xe, chớp mắt đã không thấy
đâu nữa rồi.

– Không ngờ lại là Lý Mộ Mai

Diệp Mặc lặp lại, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã hiểu, Lý Mộ Mai không thể mang
tiền cho hắn, chỉ có một khả năng duy nhất chính là Ninh Khinh Tuyết nhờ cô
mang tiền cho hắn.

Mặc dù biết rõ lúc đó Ninh Khinh Tuyết lợi dụng hắn làm tấm lá chắn, nên đã
trả cho hắn hai mươi nghìn tiền phí lợi dụng, nhưng Diệp Mặc vẫn rất cảm kích
cô. Vì đối với Diệp Mặc mà nói, hắn cũng không bị tổn thất gì. Hơn nữa lúc đó
hắn thực sự rất cần tiền. Nếu không có mối quan hệ sau này với Ninh Khinh
Tuyết, Diệp Mặc chỉ cảm ơn một tiếng là xong, nhưng chuyện này lại một lần nữa
khiến hắn càng nhớ nhung Ninh Khinh Tuyết hơn.

– Khinh Tuyết…

Diệp Mặc thì thào nói, trong lòng chợt nhớ tới lần dưới đỉnh thác ở Thần Nông
Giá. Đấy có đúng là cô hay không? Một cô gái dám mạo hiểm cả tính mạng của
mình để đi tìm hắn, vậy mà lại quên mất hắn. Lại đối xử với hắn tuyệt tình như
vậy! Lẽ nào một chút kí ức cũng không còn nhớ nữa hay sao?

Diệp Mặc không đi tìm hiểu chuyện của Nhiếp Song Song nữa. Hắn vô thức bước đi
trên đường phố Yến Kinh, không ngừng nhớ lại mọi chuyện dưới thác ở Thần Nông
Giá. Nhớ tới cây Ngân tâm thảo trong sân nhà ấy, còn có vệt máu cạnh cây Ngân
tâm thảo nữa.

– Có lẽ, mình phải về Ninh Hải một chuyến.

Diệp Mặc lại tự nói một mình.

Diệp Mặc không biết hắn đã đi bao lâu, sau đó một đám người tụ tập phía trước
đã cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn về Ninh Khinh Tuyết, hắn đã vô thức đi tới bờ
sông Yến Thủy.

Sông Yến Tủy ở Yến Kinh và hồ Mễ Dương tuy không liên quan gì tới nhau nhưng
lại là hai địa danh nổi tiếng ở Yến Kinh. Hồ Mễ Dương xung quanh bốn mặt đều
là những nhà giàu có quyền quý, nên còn được gọi là hồ Phú Quý. Còn quanh sông
Yến Thủy người sống thưa thớt, hơn nữa những người ở đây đều là người ngoại
lai, mặc dù không có cách gọi sông Nghèo, nhưng cũng gần giống như vậy.

Lúc này nơi mà Diệp Mặc tới chính là sông Yến Thủy, còn đám người trước mặt
đang xúm lại xung quanh một người chết, Diệp Mặc chỉ dùng thần thức quét qua
một lượt là biết được.

Người chết là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tái xám, điều
khiến người ta kinh ngạc chính là mắt của cậu ta vẫn còn mở, thậm trí trong đó
còn có vẻ kinh hãi tột độ còn lưu lại.

– Tôi nghe thấy Nhị Phát hét lên một tiếng, sau đó tôi liền chạy ra, đã trông
thấy Nhị Phát chết rồi. Sau đó tôi gọi mọi người tới, sau đó…

Một thanh niên ở bên cạnh đang khai báo với cảnh sát, dường như anh ta nói
càng nhiều thì nghi ngờ về anh ta càng được giảm bớt.

– Ôi! Diệp Mặc, là anh à, tôi là Tiêu Lôi đây, anh nhớ tôi không?

Một nữ phóng viên vui vẻ bất ngờ tiến nhanh về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhìn dáng vẻ gầy yếu của Tiêu Lôi, nhớ lại việc cô đi Lưu Xà phỏng
vấn, còn đi cả Thần Nông Giá phỏng vẫn, không kìm được bật cười, nói:

– Đương nhiên là nhớ rồi, cô không phải là cô phóng viên lúc nào cũng chạy
đầu tiên đó sao? Thật không ngờ chuyện nhỏ như vậy mà cô cũng tới đây phỏng
vấn.

Tiêu Lôi vẻ mặt hơi ảm đạm, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại như cũ:

– Đây không phải là chuyện nhỏ, cậu ta là người thứ sáu chết tại Yến Kinh rồi
đấy. Hơn nữa trạng thái lúc chết của họ rất giống nhau, đều vô cùng kinh hãi.
Có lẽ trước lúc chết đã trông thấy gì đó, nhưng tôi đã theo tổ chuyên án hơn
một tháng nay rồi, không có chút manh mối nào. Ôi! Không nói chuyện này nữa… à
này, Diệp Mặc buổi tối anh rảnh không?

– Buổi tối….

Diệp Mặc chần chừ một chút nói:

– Buổi tối tôi phải rời khỏi Yến Kinh, cho nên hôm nay thì không rảnh.

– Vậy sao…

Tiêu Lôi vẻ mặt thất vọng, cô không dễ gì mới gặp được Diệp Mặc, nhưng Diệp
Mặc lại nói hắn không có thời gian, cô do dự một lúc rồi nhìn Diệp Mặc nói:

– Diệp Mặc, tôi thực ra chỉ muốn mời anh ăn bữa cơm thôi, lần trước rất cảm
ơn anh, cho nên….

Diệp Mặc khẽ cười nói:

– Không cần đâu, lúc trước khi chúng ta đi Thần Nông Giá, cô đã cảm ơn tôi
rồi, lần sau đến lượt tôi, nhưng hôm nay quả thực tôi rất bận.

– Tiêu Lôi.

Trong đám người đó có một người gọi tên cô.

Tiêu Lôi không biết làm sao đành nhìn Diệp Mặc nói:

– Được rồi, vậy để lần sau, nhưng lần sau anh không được nói là bận nữa đấy.

Diệp Mặc nhìn chằm chằm Tiêu Lôi, đến tận lúc khuôn mặt của Tiêu Lôi đỏ ửng
lên, hắn mới nói:

– Cô đưa tay của cô cho tôi.

– Hả….

Tiêu Lôi do dự một lúc lâu, khó hiểu nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc ngại ngùng cười nói:

– Xin lỗi, tôi quá đường đột rồi. Những người chết mà các cô phát hiện ra
thường ở những nơi nào?

Tiêu Lôi hơi căng thẳng nhìn xung quanh, sau đó mới đưa tay cho Diệp Mặc:

– Không sao, cho anh.

Giống như tay của cô là món đồ gì đó vậy, lại có thể đưa cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc không từ chối, nhưng không nắm tay của Tiêu Lôi, mà nắm lấy cổ tay
của Tiêu Lôi. Tiêu Lôi đỏ mặt, muốn dãy dụa một chút, trong lòng thắc mắc vì
sao Diệp Mặc lại có hành động này. Trong ấn tượng của cô, Diệp Mặc là người
rất đúng đắn, không nói tới bây giờ ở đây đang có rất nhiều ngừơi, cho dù
không có ai, hắn cũng sẽ không làm chuyện như vậy.

Thần khí của Diệp Mặc cảm nhận được trong cơ thể của Tiêu Lôi có một lượng hàn
khí lớn, giống với Trác Ánh Tình lúc trước. Hắn lập tức biết được Tiêu Lôi đã
bị loaị âm khí này xâm nhập rồi, nếu lượng âm khí này tiếp tục xâm nhập, thì
sớm muộn gì cô cũng chết. Nếu không tiếp tục xâm nhập nữa, thì cô cũng sẽ lâm
bệnh nặng.

Cho nên nếu đã gặp rồi, lại là người quen, Diệp Mặc không ngại giúp đỡ cô,
nhưng nếu như cô không chịu đưa tay ra thì coi như xong. Tiêu Lôi không giống
Trác Ánh Tình, Trác Ánh Tình là cháu gái của Trác Ánh Quốc, cho nên hắn phải
chủ động giúp đỡ. Nếu Tiêu Lôi không đồng ý đưa tay ra, thì hắn sẽ không thể
giúp cô được.

Âm khí trong người Tiêu Lôi rất nhanh đã bị Diệp Mặc đẩy ra ngoài, Tiêu Lôi
cũng cảm thấy trong người nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lúc này cô mới hiểu rằng
Diệp mặc có lẽ đã giúp cô chữa trị gì đó, đợi lúc Diệp Mặc buông tay ra, cô
mới nói:

– Diệp Mặc, có phải tôi có chuyện gì không?

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Đúng vậy, lần sau cô cố gắng đừng tiếp xúc với những thi thể này nữa, những
thi thể này mới chết trên cơ thể vẫn còn âm khí, một khi tiếp xúc với người,
những âm khí này sẽ xâm nhập vào cơ thể. Một hai lần thì không sao, chắc chắn
lần nào cô cũng là người đầu tiên tới hiện trường, lâu dần, nếu sức đề kháng
của cô yếu, nhất định sẽ sinh bệnh, thậm trí còn mất mạng nữa.

– Hả…

Tiêu Lôi há hốc mồm, một lúc lâu sau mới nói:

– Chẳng trách dạo này tôi thấy trong người như có bệnh, lúc nãy anh nắm tay
tôi, tôi thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, hóa ra là như vậy, anh lại cứu tôi rồi,
cảm ơn anh.

Diệp Mặc bỗng nhiên nhíu mày, hắn phát hiện ra chút manh mối, lập tức quay đầu
lại hướng Tiêu Lôi nói:

– Đừng khách khí, sau này gặp lại, giờ tôi có việc đi trước.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.