Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 311: Tin tức của Thái Ất.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 311: Tin tức của Thái Ất.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc làm như vô tình hỏi:

– Cô là một người tu luyện cổ võ, có phải là người trong ẩn môn không?

– Đúng vậy.

Lạc Huyên không ý thức được câu hỏi của Diệp Mặc, cũng có thể là cô cũng xem
Diệp Mặc là một kẻ tu luyện cổ võ.

– Vậy cô có biết Thái Ất không?

Diệp Mặc tiếp tục hỏi như không có chuyện gì.

Lạc Huyên gật đầu,

– Đương nhiên là biết, Thái Ất là một trong ba môn phái, làm sao mà tôi không
biết, hơn nữa… à, không đúng, làm sao anh biết Thái Ất? Rốt cục thì anh là ai?

Lạc Huyên đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn Diệp Mặc chằm chằm, gương mặt đầy vẻ cảnh
giác.

Diệp Mặc nghe Lạc Huyên nói rằng cô biết Thái Ất, trong lòng vẫn còn chút kích
động, không ngờ hắn đã dễ dàng tìm hiểu được, tuy rằng hắn có thể tìm Trương
Chi Hối cũng tìm hiểu được, nhưng được biết ngay bây giờ, quả là ngoài dự đoán
của hắn rồi. Bây giờ nghe Lạc Huyên hỏi, hắn lập tức cười nói:

– Tôi là người Ẩn môn, đương nhiên là biết Thái Ất, chẳng lẽ cô không biết
tôi cũng tu luyện cổ võ sao? Tôi chỉ muốn hỏi cô có phải là người Ẩn môn
không?

– Môn phái của anh nằm ở đâu?

Lạc Huyên không vì câu nói của Diệp Mặc mà lơ là, thậm chí biểu hiện càng
nghiêm trang hơn.

– Đương nhiên là Vô Lượng Sơn, còn phải hỏi sao.

Diệp Mặc chỉ biết Vô Lượng Sơn có Ẩn môn, còn những nơi khác hắn không biết.

Lạc Huyên tuy đã rút kiếm ra, nhìn chằm chằm Diệp Mặc một cách đề cao cảnh
giác:

– Anh lừa tôi, anh không phải là người Ẩn môn, và anh cũng không hề biết Thái
Ất.

Diệp Mặc nhìn thanh kiếm trên tay Lạc Huyên một cách kỳ lạ, lúc nãy còn nói
chuyện được với nhau mà, sao mà trở mặt nhanh thế? Hắn không biết sơ hở nào
của mình bị Lạc Huyên nhìn thấy, lời hắn nói đâu có sai, Ẩn môn ở Vô Lượng Sơn
hắn cũng từng đến đó, tại sao cô ta lại nói mình lừa cô ta nhỉ?

Đột nhiên Diệp Mặc khựng lại, hắn chợt nhớ đến lời của Nhàn Đạo Nhân, Ẩn môn
chia ra nội Ẩn môn và ngoại Ẩn môn, còn có bán Ẩn môn, chỉ là Nhàn Đạo Nhân đã
nói nội Ẩn môn tồn tại trong truyền thuyết, chưa bao giờ nhập thế. Chẳng lẽ
Lạc Huyên lại là người trong nội Ẩn môn? Nếu đúng như thế, thì Thái Ất cũng là
nội Ẩn môn. Nếu sự phán đoán của mình là đúng, thì cho dù có hỏi Trương Chi
Hối cũng không tìm hiểu được Thái Ất là ở đâu.

– Tôi không biết làm sao mà anh biết được Thái Ất, như tôi khẳng định mà nói
cho anh biết, người trong Ẩn môn không ai biết môn phái Thái Ất hết, tất cả
môn phái trong Ẩn môn đều có một quy định, chỉ cần ai không phải là người Ẩn
môn mà biết chuyện trong Ẩn môn thì đều phải giết. Cho nên tôi sẽ giết anh.

Nói xong, cây kiếm trong tay Lạc Huyên đã giơ cao, thậm chí hơi run rẩy.

Diệp Mặc duỗi tay, hắn hơi hiểu về tính cách của Lạc Huyên, cử chỉ của cô ta
chỉ là theo phản xạ, bởi vì trên người cô ta không thể thấy được chút sát khí
nào, hắn lập tức nói:

– Cô muốn giết tôi cũng được, nếu cô muốn lấy oán trả ơn thì tùy cô, tôi cũng
chẳng có gì để nói, nhưng có phải người ngoại Ẩn môn biết cô là người nội Ẩn
môn thì cô cũng giết họ sao?

Tay của Lạc Huyên run một cách dữ dội,

– Quả nhiên anh biết tôi là người nội Ẩn môn, làm sao anh biết được? Tôi chưa
bao giờ nhập thế. Mỗi năm mươi năm người của chúng tôi mới ra một lần, hơn nữa
tuyệt đối không gây sự, rốt cục làm sao mà anh biết chuyện này?

– Cái thang máy kia lại đi lên rồi.

Diệp Mặc đột nhiên nói một câu chẳng ăn nhằm gì.

Tay của Lạc Huyên quả nhiên run lên một cái, cây kiếm trong tay rơi xuống đất,
không phải cô ta muốn giết Diệp Mặc, chỉ là một hành động vô thức của cô mà
thôi, bởi vì không ai được tiết lộ chuyện của nội Ẩn môn. Nếu như người trong
nội Ẩn môn biết được có kẻ bên ngoài biết bất cứ chuyện của họ, thì họ sẽ bất
chấp mọi hậu quả để giết cho được kẻ đó.

– Nếu anh còn nói bất cứ chuyện gì của nội Ẩn môn thì tôi sẽ giết anh, hơn
nữa còn liên lụy đến cả gia đình anh. Tôi không biết làm thế nào mà anh biết
Thái Ất, nhưng tốt nhất sau này anh đừng bao giờ nhắc đến nữa, hể là nội Ẩn
môn cũng đừng nhắc nữa.

Giọng điệu của Lạc Huyên hơi run rẩy.

Diệp Mặc nhìn Lạc Huyên,

– Tôi chỉ nhắc đến chuyện cô sẽ giết tôi thôi, cô sợ gì chứ?

Lạc Huyên lắc đầu bất lực,

– Nếu tôi biết anh có nhắc đến chuyện này mà tôi không giết anh, thì họ sẽ
giết tôi, mà còn liên lụy đến sư môn của tôi nữa.

– Họ ngang ngược như vậy sao?

Diệp Mặc nhíu mày, quả thật còn ác độc hơn cả Hitler nữa.

– Chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa được không, sau này anh cũng đừng nhắc
nữa.

Lạc Huyên nhìn Diệp Mặc nói một cách yếu ớt, bảo cô giết Diệp Mặc, quả thật cô
không xuống tay được, chuyện này tuyệt đối không được để sư tỷ biết được, và
cũng không được để Ngọc Lâm sư huynh biết.

Diệp Mặc muốn hỏi cô ta ra được mấy năm rồi, và còn muốn hỏi cô cửa vào của
nội Ẩn môn ở đâu, nhưng định mở lời thì hắn bỗng nuốt trở vào, bởi vì hắn
biết, Lạc Huyên sẽ không nói.

Tốt nhất hãy đợi khi cô ta trở về, mình sẽ theo dõi cô ta. Còn về việc tu
luyện hiện tại của mình, thì theo dõi một người luyện võ địa cấp thì cũng đâu
khó khăn gì.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc chỉ nói:

– Được, tôi không hỏi cũng không nói nữa, cô… được rồi, tôi đến chỗ cô nhé,
nể tình cô tha cho tôi một mạng.

Về đến nhà của Lạc Huyên, tâm trạng của cô không tốt, cô lập tức về phòng ngủ,
Diệp Mặc lại lấy ra một vật liệu bổ sung, luyện một lò ‘liên sinh đơn’, sau đó
lại luyện một lò ‘trú nhan đơn’. Từ khi lên cấp luyện khí đến tầng thứ tư, tỷ
lệ thành công lên cao hẳn.

Sau khi luyện đơn, Diệp Mặc dọn dẹp một chút, nhìn đồng hồ mới chỉ độ ba giờ
sáng, hắn chuẩn bị lên lầu xem thế nào, cái thứ khiến cho thang máy tự động
lên xuống rốt cục là thứ gì nhỉ, lại có thể làm cho thần thức của hắn nhìn
không thấy, sau khi hắn từ thang máy đi lên, lại nhìn thêm một lần nữa, nhưng
vẫn không thấy được gì.

– Tại sao anh không ngủ?

Diệp Mặc vừa đi đến lan can, Lạc Huyên đã ra hỏi.

Diệp Mặc nhìn Lạc Huyên từ trên xuống, thấy cô ta ăn mặc chỉnh tề, hắn lấy làm
lạ hỏi,

– Chẳng lẽ cô không ngủ, khuya như thế rồi cô muốn đi đâu?

– Tôi ngủ một chút rồi, có chút lo lắng nên tỉnh dậy rồi.

Lạc Huyên hơi do dự, nhưng cũng nói ra.

– Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không nói ra đâu, cô còn lo gì nữa. Nhưng có thể
ngày mai tôi sẽ đi, tôi không thể tiếp tục ở đây nữa, cô định chừng nào đi?

Diệp Mặc lúc này đã nâng cấp luyện khí đến tầng thứ tư rồi, tuy đã biết tin
tức về Thái Ất, nhưng Lạc Huyên không nói thì hắn cũng hết cách, chỉ còn cách
chờ đánh dấu thần thức lên người cô ta thôi.

Bây giờ hắn sẽ đi tìm ‘Địa sát’ tính sổ trước, đã dám khiêu khích hắn như thế,
hắn không thể bỏ qua được.

– Không phải vì chuyện đó, là… thôi vậy, cũng không liên quan gì đến anh đâu.

Lạc Huyên nói thấp giọng.

Diệp Mặc không muốn lo chuyện của cô ta, hắn lấy ra một viên ‘bồi khí đơn’ đưa
cho Lạc Huyên nói:

– Cô hãy uống viên đơn này, tôi bảo đảm việc tu luyện của cô sẽ tiến ít nhất
một bước. Đơn của tôi đắt lắm, viên này thấp hơn tám viên ‘hồi khí hoàn’ của
cô, mà tôi chỉ dùng tám viên ‘hồi khí hoàn’của cô thôi đấy.

Lạc Huyên nhận lấy viên đơn, mỉm cười,

– Được rồi, nếu anh đã nói thấp hơn thì thấp hơn vậy, dù sao thì cũng là do
lỗi của tôi trước. Tôi không uống bây giờ đâu, đợi sau khi về tôi sẽ uống.

Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:

– Không được, cô phải uống ngay bây giờ, bởi vì viên đơn của tôi đắt lắm, thứ
hai là bởi vì tôi là người luyện đơn, nếu uống vào cô có mệnh hệ gì, thì tôi
có thể giúp đỡ.

Lạc Huyên nhíu mày, nhìn viên đơn màu đỏ nhạt trong tay, hơi do dự một chút,

– Anh không hại tôi chứ?

Diệp Mặc nói:

– Được rồi, nếu cô nghĩ rằng tôi sẽ hại cô, và ‘hồi khí hoàn’ của cô cũng
không cần tôi đền, thì hãy trả viên đơn lại cho tôi, tôi phải đi đây.

– Đừng nhỏ mọn như thế, tôi uống đây.

Nhìn thấy Diệp Mặc vươn tay qua, Lạc Huyên lập tức nuốt viên đơn vào bụng, cô
vốn dĩ muốn cảm nhận hương vị của viên đơn, nhưng vừa vào miệng thì nó lập tức
tan ra.

Một luồng khí nóng xông vào kinh mạch của cô, lại khiến cô có cảm giác run
rẩy, cô sợ hãi nhìn Diệp Mặc, hắn sẽ không hại mình chứ. Tuy cô biết khuyết
điểm của Diệp Mặc rất nhiều, nhưng cô nhìn người cũng chính xác lắm, cô không
nhìn thấy ý đồ hãm hại cô trong ánh mắt của Diệp Mặc, đã xảy ra chuyện gì thế?

– Còn không mau ngồi xuống vận công luyện hóa viên đơn này, bỏ qua cơ hội này
thì sẽ không có cái thứ hai đâu.

Giọng nói của Diệp Mặc đã truyền lại kịp thời.

Tình thế khẩn cấp Lạc Huyên chỉ còn cách nghe lời Diệp Mặc mà ngồi xuống ngay,
đột nhiên cô cảm thấy luồng khí nóng đã chuyển đổi thành nội khí, lại đả thông
kinh mạch của cô, vừa kịp với sự luyện khí của cô.

Chẳng lẽ lại đúng là một viên thuốc quý? Lạc Huyên không dám nghĩ tiếp, dùng
hết sức để luyện hóa dược lực..

‘Bồi khí đơn’ tuy phải cần đến bốn viên mới khiến cho Diệp Mặc lên cấp luyện
khí đến tầng thứ tư, nhưng đối với một cô gái tu luyện hoàng cấp như Lạc Huyên
mà nói, thì một viên là đủ.

Lạc Huyên chỉ cảm thấy việc tu luyện của mình không ngừng tiến bộ, cô đã nhanh
chóng từ hoàng cấp trung kỳ tiến đến hoàng cấp hậu kỳ, nhưng tác dụng của
thuốc vẫn tiếp tục khuếch trương, nếu cô không tiếp tục luyện hóa nó, thậm chí
cô sẽ cảm thấy nó sẽ đốt nóng mình.

Sau khi lên tới hoàng cấp hậu kỳ, việc tu luyện của Lạc Huyên tiếp tục khuếch
trương, tiến tới đỉnh điểm của hoàng cấp hậu kỳ, kỳ đầu của huyền cấp, và đỉnh
điểm của huyền cấp kỳ đầu. Tác dụng của thuốc đã lắng xuống, bị Lạc Huyên
luyện hóa hoàn toàn.

Chỉ một viên đơn, lại làm cho Lạc Mâu lên tới đỉnh điểm của huyền cấp kỳ đầu,
không cần nói cũng biết là Lạc Huyên không thể tin được, đến Diệp Mặc cũng
không ngờ viên ‘bồi khí đơn’ lại có tác dụng tuyệt vời như thế với Lạc Huyên.
Tuy tác dụng của thuốc đáng nể, nhưng cũng phải đi đôi với tư chất siêu cường
của Lạc Huyên.

Lạc Huyên cố nén sự kích động, bắt đầu củng cố tâm thần tu luyện, khi trời vừa
tờ mờ sáng, cô đã mở mắt, cô kiểm tra việc tu luyện của mình, đã kiên cố tại
đỉnh điểm của huyền cấp kỳ đầu, cách kỳ trung chỉ còn một cự ly ngắn.

– Quả thật anh là luyện đơn đại sư sao? Làm sao anh có thể luyện ra viên đơn
quý như thế? Đến chỗ chúng tôi cũng không có được loại đơn này, quả thật không
có.

Lạc Huyên đứng phắt dậy kinh ngạc nói.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.