Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 298: Chạy thoát


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 298: Chạy thoát

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Tốc độ công kích và độ mạnh của người luyện võ Địa cấp còn lớn hơn người luyện
võ Huyền cấp, Diệp Mặc có thể thoải mái giết người luyện võ Huyền cấp, nhưng
là đối với người luyện võ Địa cấp vây công lại lực không đủ.

Hiện tại ngoại trừ tên lão già họ Cung bị Diệp Mặc giết kia, trong năm người
đang vây quanh tấn công Diệp Mặc có hai người luyện võ Địa cấp, thậm chí còn
là trung kỳ. Tuy rằng Diệp Mặc đã rất nhanh triệu hồi phi kiếm, nhưng vẫn chậm
một bước, phi kiếm ngăn cản ba gã luyện võ, còn có hai người công kích nhưng
không cách nào ngăn được.

Diệp Mặc một đao gió bổ về phía người luyện võ Huyền cấp không cản được kia,
đồng thời một quyền đánh vào sống lưng trường đao tên Địa cấp, hết thảy chỉ có
trong phút chốc mà thôi. Tên Địa cấp bị Diệp Mặc đánh trúng trường đao, liền
lùi lại vài bước, vừa lúc thấy Diệp Mặc dùng đao gió giết chết tên Huyền cấp
kia, tuy rằng y không biết Diệp Mặc dùng là cái ám khí gì, nhưng ám khí kia rõ
ràng rất lợi hại.

Thở gấp một hơi, Diệp Mặc không chần chờ, gần như không có giữ lại xuất ra mấy
đạo đao gió, đồng thời phi kiếm cấp tốc đâm về tên luyện võ Địa cấp bị hắn
đánh lui kia.

Thời điểm tên luyện võ Địa cấp kia đang bị Diệp Mặc một quyền đánh lui, có thể
cảm giác nội khí của Diệp Mặc cũng không lợi hại hơn so với y, nhưng phi kiếm
của hắn và cái loại ám khí vô hình này thật sự là lợi hại.

Nhìn phi kiếm của Diệp Mặc lại gần, y tuy rằng đã biết phương thức giết người
của phi kiếm, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn sinh ra một tia sợ hãi như cũ, vội
vàng kêu lên:

– Dừng tay, chẳng lẽ anh muốn chém giết tất cả sao? Chúng ta là Hợp Lưu Phái,
một trong Lục Đại ẩn môn, đắc tội chúng tôi, anh căn bản không có bất kỳ địa
phương nào có thể trốn, thậm chí chết không có chỗ chôn…

Lúc y nói chuyện, đã rất nhiều lần phải tránh né phi kiếm công kích. Có thể
thấy được Diệp Mặc đoán không sai, một khi biết đặc tính phi kiếm, Diệp Mặc tu
vi luyện khí tầng ba, còn tiêu hao thời gian lâu như vậy, muốn giết một gã
luyện Địa cấp trung kỳ vẫn cần một ít thời gian đấy.

’Phụt’ vài tiếng, Diệp Mặc dùng đao gió lại giết hai người, người còn lại vẫn
là một gã luyện võ Địa cấp.

Hai gã luyện võ Địa cấp rõ ràng đã biết đặc tính phi kiếm của Diệp Mặc, bắt
đầu nương tựa cùng một chỗ đối phó với phi kiếm của Diệp Mặc, chân nguyên của
Diệp Mặc tiêu hao quá lớn, tốc độ khống chế phi kiếm rõ ràng thay đổi chậm
lại, không ngờ trong lúc nhất thời không thể xử lý hai người kia.

Lúc này Diệp Mặc lòng nóng như lửa đốt, hắn nhất định phải lấy tốc độ nhanh
nhất giết hai người này, sau đó chạy trốn. Bằng không đợi lát nữa người tới
càng ngày càng nhiều, cơ hội của hắn càng ngày càng ít. Hiện tại nếu không
phải ẩn môn uy hiếp quá lớn, nói không chừng cảnh sát phía ngoài đều xông tới
rồi.

Nhưng chân nguyên của hắn bị tiêu hao kịch liệt, nếu như không bị sức ép hai
giờ trong lòng đất, nói không chừng hắn còn có thể kiên trì một thời gian
ngắn, nhưng hiện tại hắn bị tiêu hao quá nhiều, hơn nữa hai gã luyện võ Địa
cấp đã nắm giữ quy luật của phi kiếm, tuy rằng bị phi kiếm của hắn tấn công
chật vật không chịu nổi, nhưng lại không thể nhất thời giết được, điều này làm
cho hắn có chút lo lắng.

– Dừng tay, thu hồi kiếm của anh, nếu anh tiếp tục nữa, Hợp Lưu phái thề diệt
gia tộc của anh…

Một gã luyện võ Địa cấp khác đương nhiên không biết chân nguyên hiện tại của
Diệp Mặc đã bị giảm xuống, y chỉ biết nếu tiếp tục như vậy, hai người thế nào
cũng bị phi kiếm của Diệp Mặc giết chết.

Tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, chân nguyên không nhiều, nhưng Diệp Mặc vẫn
cười lạnh một tiếng như cũ nói

– Bố đây không sợ uy hiếp, đi chết đi.

Nói xong Diệp Mặc lần đầu tiên phun ra một ngụm tinh huyết, phi kiếm của hắn
đột nhiên gia tốc, vội vàng vòng vo, xẹt qua bên cạnh cổ hai người, bị dính
hai đốm máu tươi. Hai gã luyện võ Địa cấp ngã xuống đất bỏ mình, Diệp Mặc lảo
đảo một chút, hắn lấy tinh huyết thiêu đốt để giết hai người này, nhưng là
mình cũng đã thế suy sức yếu.

Tuy rằng di chứng thiêu đốt tinh huyết quá lớn, nhưng nếu không dùng thiêu đốt
tinh huyết giết hai người này, nói không chừng rất nhanh liền đến lượt hắn bỏ
mạng. Diệp Mặc lảo đảo vài bước biết hắn thật sự nếu không đi, sẽ không đi
được. Thần trí của hắn đã quét đến ra trăm thuớc, lại thấy mấy chiếc xe đến,
người trên xe đi xuống vừa thấy liền biết không phải là người bình thường.

Diệp Mặc rất nhanh thu binh khí trên mặt đất, cố nén kinh mạch đau đớn ném vài
cái hỏa cầu, muốn đem thi thể hủy đi, không sợ một thời gian ngắn người của
Hợp Lưu phái biết hắn đã giết người của bọn cũng tốt. Nhưng một loại cảm giác
nguy hiểm từ sau lao qua, Diệp Mặc trong lòng cả kinh, chân nguyên bị tiêu hao
khiến hắn không thể né tránh.

“Phanh” một quyền ở giữa hậu tâm của hắn, Diệp Mặc lại phun ra một ngụm máu,
quay đầu lại xem kẻ đánh lén mình chính là tên lão già bị mình giết kia, lúc
này khóe miệng của lão hiện lên một tia cười độc ác.

Lão già này bị phi kiếm xuyên qua, lại vẫn không chết, mệnh thật là cứng đấy.
Diệp Mặc không chút nghĩ ngợi, vung ra vài cái hỏa cầu, gần như đem toàn bộ
chân nguyên còn lại tiêu hao hết, thậm chí cũng không dám quay đầu lại nhìn
mấy cỗ thi thể đã được đốt xong hay chưa, liền giãy dụa trèo tường biến mất.

Tuy rằng thuật ẩn thân của Diệp Mặc ở trước mặt cao thủ cổ võ không thể ẩn
núp, nhưng đối mặt một ít người thường đang phong tỏa đại viện Tra gia, thuật
ẩn thân của hắn vẫn không bị người nào phát hiện.

– Tôi ngửi được một mùi máu tanh

Một gã cảnh sát phong tỏa ở đại viện Tra gia có chút kỳ quái nói.

Một người khác bên cạnh y lại lập tức làm cái thủ thế hừ lạnh:

– Chuyện lần này rất không tầm thường, chúng ta chỉ để ý nghe mệnh lệnh phía
trên là tốt rồi, đợi lát nữa việc không nên nói cũng đừng có nói.

Diệp Mặc trong lòng lại thất kinh, tuy rằng hắn ẩn thân rồi, nhưng cái loại
mùi vị huyết tinh trên người này không cách nào mất đi. Tuy nhiên cũng may hai
gã cảnh sát này cũng không có tính toán nhiều chuyện, hắn tuy rằng mỏi mệt
không chịu nổi, nhưng vẫn như cũ rất nhanh liền biến mất ở phía xa.

Diệp Mặc vừa mới vừa rời khỏi đại viện Tra gia, lại thêm bảy tám người luyện
võ xông vào hậu viện Tra gia.

– Sư huynh, người của Hợp Lưu phái hẳn là tới trước rồi, sao lại không gặp
bóng người của bọn hắn?

Một phụ nữ khuôn mặt mỹ lệ ở hậu viện Tra gia dạo qua một vòng, cau mày nói.

– Có phải là bọn họ đã truy lùng ra ngoài hay không?

Người đàn ông trung niên được gọi là sư huynh không nói gì, một gã thanh niên
khác lại tiếp lời hồi đáp.

Người đàn ông trung niên nhắm mắt lại không có trả lời, sau một lúc lâu, y mở
to mắt nói:

– Rất có thể, tuy nhiên bên ngoài đã bị chính phủ phong tỏa, nếu có người đi
ra ngoài, khẳng định có tin tức truyền đến, nhưng không có tin tức truyền đến
việc này rất là kỳ quái, các người có ngửi được một mùi cháy khét hay không?

– Ừ, hình như là có loại mùi này, a, nơi này còn có một vết máu.

Tên thanh niên kia quan sát rất cẩn thận, rất nhanh liền phát hiện vài giọt
máu trên mặt đất.

Người đàn ông trung niên ngồi xổm xuống nhìn, lập tức nói:

– Lập tức tìm kiếm, còn có miệng giếng này, phái người đi xuống xem một chút.

Diệp Mặc rất muốn một hơi chạy ra Lương Phổ, nhưng hắn biết tình trạng của
mình bây giờ nói không chừng ngay cả một người bình thường cũng không bằng,
muốn một mình chạy ra Lương Phổ chính là nằm mơ.

Vì để tránh mùi máu tanh trên người, Diệp Mặc thay một bộ quần áo, trốn ở phía
sau một xe việt dã, không dám động đậy.

Bởi vì hắn đã thấy càng ngày càng nhiều cao thủ tràn vào Lương Phổ nhỏ bé này,
thậm chí trên đầu đều có máy bay trực thăng. Cho dù xung quanh cửa hàng tổng
hợp, đều không ngừng có tu giả cổ võ qua lại.

Một gã thanh niên trẻ tuổi đeo vòng tai từ trong cửa hàng tổng hợp đi ra,
trong tay còn cầm theo một thùng Rượu Mao Đài. Y đi đến bên cạnh xe việt dã mà
Diệp Mặc đang trốn, mở thùng xe đặt Rượu Mao Đài vào, Diệp Mặc lập tức dùng
thuật ẩn thân nằm vào thùng xe.

Diệp Mặc vừa mới tiến vào thùng xe, thanh niên này liền đem thùng xe đóng lại.
Diệp Mặc cảm giác được từng đợt choáng váng truyền đến, hắn không ngờ không
kìm nổi liền mê man.

Xe lái đi, Diệp Mặc biết rằng hiện tại hắn không thể ngủ. Tuy rằng hắn vẫn mơ
màng nhưng cũng biết xe đã đi được một lúc, hiện tại đang đứng trên trạm thu
phí đường cao tốc, trạm thu phí có người kiểm tra. Đối với kiểm tra, Diệp Mặc
thật ra không để ở trong lòng, tuy rằng hắn bây giờ chân nguyên có lẽ đã tiêu
hao hết, nhưng che mắt kiểm tra vẫn là có thể. Hắn chỉ sợ những người này
chẳng những kiểm tra, còn lật qua lật lại ở bên trong. Hắn hiện tại dùng thuật
ẩn thân có thể kiên trì được vài giây đồng hồ nữa mà thôi

Tuy nhiên Diệp Mặc rất nhanh liền phát hiện lo lắng của hắn là dư thừa, người
trẻ tuổi kia rất có nghề, y chỉ có điều quát lớn vài câu, nhân viên trạm thu
phí này không ngờ thả y qua, thậm chí ngay cả mở thùng xe nhìn một cái đều
không có.

Diệp Mặc thở dài, cho dù thực lực ẩn môn có mạnh hơn nữa, theo một qui tắc
trước mặt, bọn họ vẫn như cũ không thể nắm trong tay. Rất hiển nhiên, người ở
trạm kiểm tra này cho rằng đắc tội thanh niên này không là chuyện tốt. Bọn họ
thà rằng đem lời nói của cấp trên trở thành gió bên tai, cũng không dám đắc
tội với bất cứ con ông cháu cha nào cũng có thể khống chế bọn họ. Đắc tội cấp
trên, chỉ cần không nói, không có ai biết, nhưng đắc tội công tử này, có lẽ
bọn họ ngày mai sẽ phải rơi bát cơm.

Đối với công tử đeo vòng tai này, Diệp Mặc rất cảm kích, nếu như không có
người này, chính mình khó thoát khỏi Lương Phổ, phỏng chừng Lương Phổ hiện tại
đã lật tung cả trời đất lên rồi.

Xe đã ra đường cao tốc của thành phố Lương Phổ, Diệp Mặc hoàn toàn yên tâm.

Trong lòng tu giả cổ võ thì 'Huyết sắc san hô' so với 'Thanh hoa Thanh Diệp
thảo' còn quý báu hơn nhiều, bởi vì 'Huyết sắc san hô' có thể cho người thăng
cấp Tiên Thiên. Nhưng ở trong lòng Diệp Mặc, 'Huyết sắc san hô' còn kém xa so
với 'Thanh hoa Thanh Diệp thảo' đã trưởng thành. Nhưng 'Huyết sắc san hô' hiện
tại là có thể dùng, mà 'Thanh hoa hanh Diệp thảo' của hắn lại chưa lớn. Cho
nên giai đoạn trước mắt mà nói, 'Huyết sắc san hô' đối với Diệp Mặc vẫn quý
báu hơn 'Thanh hoa Thanh Diệp thảo' một chút.

Yên lòng Diệp Mặc bắt đầu ngủ say, hắn chẳng những bị nội thương rất nặng, hơn
nữa chân nguyên cũng tiêu hao sạch sẽ.

Khi hắn tỉnh lại, lại phát hiện xe đã dừng bên ngoài một phòng khiêu vũ, hơn
nữa trời đã tối hẳn, hắn cảm giác đã ngủ bảy tám giờ rồi.

Diệp Mặc thần thức quét xung quanh một chút, không phát hiện người khả nghi,
hắn đem một rương Rượu Mao Đài ở chỗ ngồi phía sau kia thu vào. Tuy rằng tên
này cứu mạng của hắn, nhưng hiện tại hắn tiền lại không nhiều, rượu Mao Đài
này không tệ, mượn trước để uống.

Diệp Mặc không chút hoang mang từ phía trước đẩy cửa xe đi ra, vận một chút
chân khí, lại không có phản ứng như cũ. Nếu không phải ngủ một giấc, nói không
chừng hắn hiện tại ngay cả đứng lên cũng khó khăn, một quyền cuối cùng của lão
già kia thật sự là quá nặng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.