Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 293: Kế hoạch ‘huyết sắc san hô’.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 293: Kế hoạch ‘huyết sắc san hô’.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc thì nhíu mày lại trầm ngâm không nói gì, nếu sự thật đúng là như thế,
thì thực lực của tên nuôi trùng độc quả là không thể xem thường. ‘Địa sát’ đã
được thành lập nhiều năm, người này rốt cục không biết đã nuốt chửng bao nhiêu
máu và sự sống của biết bao nhiêu người, lần sau khi đi tiêu diệt ‘địa sát’
cũng nên chú ý cái tên này.

Nhưng hiện giờ hắn không còn tâm trí để nghĩ đến những thứ này nữa, nghĩ đến
đây, hắn phẩy tay nói:

– Chuyện này tạm thời gác qua một bên đã, anh hãy nói cho tôi biết ‘huyết sắc
san hô’là ở đâu.

Hai người họ tỉnh ra, thấy Diệp Mặc đang hỏi về ‘huyết sắc san hô’, Đổng Cầm
lập tức nói:

– Sau khi tôi rời khỏi chỗ đua xe, vốn dĩ muốn chạy càng xa càng tốt không
ngờ lại tới đây. Bởi vì tôi vẫn chưa dám phản bội cấp trên, nên đã liên lạc
bên đây. Bọn họ đã lập tức giao cho tôi nhiệm vụ mới, đó là bảo tôi lập tức
quay về nhà họ Tra, nói rằng ‘huyết sắc san hô’ đã không còn ở nhà họ Kiều.
Lúc đó tôi đoán rằng ‘huyết sắc san hô’ rất có khả năng đang ở nhà họ Tra rồi.
Tôi đang do dự hỏi thăm, thì Trần Thanh đã đến tìm tôi.

Trần Thanh liền gật đầu nói:

– Đúng vậy, cấp trên phái tôi đến đây nói là để hỗ trợ cho Đổng Cầm, nhưng
tôi biết là để canh chừng thôi, bởi vì khi Đổng Cầm rời khỏi Hồ Trung đã không
báo cáo lại, sau đó cô ta mới báo lại. Cấp trên đã không biết tôi và cô ta có
quen biết, lúc nhỏ tôi đã được cha mẹ cô ta nuôi nấng một thời gian, sau đó
chúng tôi mới phát hiện mình ở chung một tổ chức, nên phải tiếp tục làm như
không quen, bởi vì tổ chức của chúng tôi không chấp nhận mọi người có quan hệ
với nhau, đừng nói chi là thân thiết.

Diệp Mặc gật gật đầu, phản ứng của Đổng Cầm không tồi, giác quan thứ sáu của
cô ta rất chính xác, xem ra ‘địa sát’ bảo cô ta đi điều tra nhà họ Tra, thật
ra là muốn cô làm bia đỡ đạn. Mục đích là muốn nhử mình đến nhà họ Tra, còn
một mục đích khác là sợ Đổng Cầm lọt vào tay mình trước, sẽ làm lộ tin tức của
‘địa sát’.

Điều khiến Diệp Mặc nghi ngờ chính là, làm sao người của Địa Sát biết mình
đánh ký hiệu lên Đổng Cầm? Và còn làm sao họ biết mình sẽ theo dõi Đổng Cầm?
Chẳng lẽ họ chỉ đoán thôi sao?

Diệp Mặc nhìn Đổng Cầm một lúc rồi nói:

– Cô có thể đoán được cấp trên phái cô đi làm vật thế thân thật không sai,
tôi hỏi cô, người nhà họ Tra gặp qua Trần Thanh chưa? Bọn họ có nhận ra Trần
Thanh không?

Trần Thanh lập tức nói:

– Nhất định là không nhận ra, tôi chưa từng đến nhà họ Tra bao giờ, vả lại
nhiệm vụ của tôi đa số là ở Hồng Kông và Ma Cao.

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Vậy thì tốt, còn nữa hang ổ của các người ở đâu?

– Sát thủ nội địa và Hồng Kông, mỗi năm đều tập trung tại miếu phổ Hồng Kông
‘hội sở tịch dương tư nhân’ một lần, còn những quốc gia khác thì tôi không
biết. Nhưng tôi biết Địa Sát ngoài hang ổ tại Hồng Kông ra, còn ba hang ổ khác
nữa, vị trí cụ thể thì tôi không biết.

Trần Thanh lập tức nói.

Miếu phổ Hồng Kông à? Diệp Mặc nghĩ đến hồi ở Hồng Kông mình còn đến miếu phổ
đi lại đến nửa ngày trời, sau cùng Diệt Dại Dường cũng ở đó, không ngờ tổ chức
của ‘Dịa Sát’ lại ở một nơi hỗn loạn như thế.

– Được rồi, nếu như thế thì Trần Thanh hãy rời khỏi đây trước, ngày mai tôi
sẽ đóng giả cậu cùng Đổng Cầm đến nhà họ Tra.

Diệp Mặc lập tức nói ra phương án kế hoạch của mình, cùng Đổng Cầm đến nhà họ
Tra thì quá phù hợp rồi. Như thế, hắn sẽ lấy được ‘huyết sắc san hô’một cách
dễ dàng.

– Anh muốn mạo danh người của ‘Địa Sát’ à?

Trần Thanh kinh hãi nhìn Diệp Mặc, một lúc sau mới tiếp tục nói:

– Cao thủ ‘Địa Sát’ như mây, tôi dám khẳng định nếu bọn họ muốn Đổng Cầm làm
vật thế thân thì nhất định sẽ có một kẻ vô cùng lợi hại đang đợi anh, anh sẽ
đi chứ?

– Vật thế thân sao?

Diệp Mặc cười lạnh lùng một tiếng,

– Tôi muốn biết rốt cục ai là kẻ thế thân đây?

– Anh Diệp, tôi muốn hỏi anh, tại sao khi lấy con trùng độc trong người Đổng
Cầm ra thì anh bóp chết ngay, còn của tôi thì anh vẫn nắm trong tay? Tôi vẫn
cảm thấy ghê tởm quá.

Trần Thanh cứ một mực nhìn chằm chằm vào con trùng vàng trong tay Diệp Mặc,
chỉ cần con trùng này chưa bị tiêu diệt thì y vẫn cảm thấy không yên tâm.

Diệp Mặc không đáp, đương nhiên là hắn biết loại trùng ăn xác này muốn nuôi
chúng thật không đơn giản. ngoại trừ những gì hắn đã nói với Trần Thanh và
Đổng Cầm, còn có một đặc tính nữa là, sau khi cơ thể vật chủ ký sinh bị chết,
thì con trùng đó sẽ trở về với người nuôi chúng, tiếp tục cho người đó sử
dụng, mà máu trong đó cũng không mất đi.

Mục đích mà Diệp Mặc giữ lại con trùng này, đương nhiên là lát nữa hắn sẽ làm
một dấu ấn thần thức lên nó, sau đó để nó trở về, để lại một tí dấu vết. Để
tránh về sau khi hắn muốn tìm trùng chúa mà tìm không được, hắn đã hạ quyết
tâm, sau khi lấy được ‘huyết sắc san hô’ thì lập tức tìm một nơi có linh khí
tốt để đột phá. Một khi lên cấp thì chuyện đầu tiên hắn làm là đi tìm hang ổ
của ‘địa sát’.

Những lời này tất nhiên hắn sẽ không nói cho Trần Thanh biết, nếu lỡ như Trần
Thanh lại bị người của ‘địa sát’bắt đi, thì chẳng phải là sẽ làm lộ mục đích
của hắn sao.

Đổng Cầm rất muốn hỏi Diệp Mặc là có phải hắn đã đánh dấu lên người cô rồi
không, nhưng cô thấy câu hỏi của Trần Thanh Diệp Mặc cũng không trả lời, nên
cô cũng không dám hỏi.

Diệp Mặc quay sang nói với Đổng Cầm:

– Đổng Cầm, nếu cô đồng ý cùng tôi đến nhà họ Tra, thì tội mưu sát tôi trước
đó của cô tôi có thể bỏ qua, đồng thời tôi sẽ dạy cô một môn công pháp cổ võ,
đảm bảo sẽ cho cô tự vệ được.

– Tôi đồng ý,

Gần như cùng lúc với câu nói của Diệp Mặc, Đổng Cầm đã tỏ vẻ đồng ý, một là
giờ đây cô đã ở trong tay của Diệp Mặc không còn chống trả được, hai là cô
biết cổ võ, thông thường ở trong tổ chức có thể lên cấp chữ địa đều là những
kẻ tu luyện cổ võ. Nhưng công pháp của cổ võ rất quý báu, Diệp Mặc lại nói là
sẽ dạy cô một môn, nếu cô không đồng ý thì quả là ngốc.

Trần Thanh mắt đăm đăm nhìn Đổng Cầm, y rất ngưỡng mộ cô, nhưng y biết mình
không thể thay thế Đổng Cầm để đi cùng Diệp Mặc.

Đổng Cầm nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Trần Thanhh, cô nhìn Diệp Mặc nói:

– Anh Diệp, nếu anh dạy tôi cổ võ thì tôi có thể dạy lại cho Trần Thanh
không?

– Đương nhiên là có thể.

Diệp Mặc không do dự mà trả lời, đối với hắn thì chuyện này không phải là vấn
đề, công pháp cổ võ này cũng là do hắn đã giết người mà đoạt được. Đối với bọn
họ thì quý báu, nhưng với Diệp Mặc thì chẳng khác nào đống rác.

Thấy Đổng Cầm đồng ý, Diệp Mặc lập tức nói:

– Sáng sớm mai tôi sẽ đợi cô ở sân bay, còn Trần Thanh, tôi đề nghị sau khi
đi anh nên bỏ hết tất cả những gì liên quan đến ‘địa sát’ kể cả mái tóc. Tôi
nghĩ anh là một sát thủ, điểmv vẫn còn đấy.

Đổng Cầm là nữ, Diệp Mặc không kiểm tra, nhưng hắn thì kiểm tra Trần Thanh,
ngoại trừ trùng độc thì không còn dấu ấn gì nữa. Từ đó có thể suy ra trên
người của Đổng Cầm chắc cũng không có ký hiệu gì khác, cho nên hắn chỉ nhắc
nhở Trần Thanh một chút, đối với những ân tình nhỏ nhặt này làm một chút cũng
không hề gì. Nhưng cũng phải thôi, người hạ độc làm sao mà ngờ trùng độc của
mình lại dễ dàng bị tiêu diệt như thế.

Nói xong, Diệp Mặc đi ra khoang thuyền và biến mất ngoài biển.

Đổng Cầm và Trần Thanh ngây người nhìn vào màn đêm và biển lớn, và chuyện biến
mất của Diệp Mặc, họ đã hoàn toàn thẫn thờ. Nếu như nói rằng khi đến Diệp Mặc
đã trốn ở khoang thuyền mà họ không phát hiện, thì khi hắn biến mất không
tiếng động thì quả là quá đáng.

– Thật lợi hại…

Mãi đến khi Diệp Mặc đi đã lâu, Trần Thanh mới hoàn hồn nói,

– Chẳng trách sao cô nói hắn là người đáng sợ, làm sao mà đáng sợ, là kinh
hồn mới đúng. Tôi chưa bao giờ gặp kẻ nào lợi hại như thế, hắn không thể so
sánh với lẽ thường được.

– Xuỵt…

Đổng Cầm xuỵt một hơi dài,

– Giác quan thứ sáu của tôi quả là đúng, hắn là một kẻ không thể đắc tội. Nếu
tôi nghe lời tổ chức, thì không chừng ngày mai tôi đã là một cái xác rồi. Mà
chúng ta còn không biết được mình đã bị người nuôi trùng xem là thức ăn của
chúng mà nuôi dưỡng. Nếu so với cái đáng sợ của Diệp Mặc thì tổ chức của chúng
ta càng kinh khủng hơn.

Trần Thanh gật đầu nói:

– Nếu đã có thứ phương pháp tu luyện bằng máu như thế thì tên trùng chúa của
là tên súc sinh. Nhưng hắn đã đắc tội với Diệp Mặc, thì tôi nghĩ hắn sẽ có
ngày phải hối hận, Đổng Cầm, giác quan thứ sáu của cô quả là lợi hại.

Đổng Cầm trầm ngâm không nói gì, một lúc sau mới nói:

– Cho nên tôi tin lời anh ta là đúng, nhưng anh cũng đừng lo lắng, khi tôi có
được công pháp cổ võ, thì tôi sẽ chép một phần cho anh. Còn nữa, anh hãy mau
rời khỏi Tam Á đi, hãy mang cả nhà chị và anh rể tôi đến, sau đó đợi tôi ở đó,
chuyện ở đây kết thúc thì tôi sẽ lập tức về thành phố Kinh. Tôi có một dự cảm,
Diệp Mặc sẽ không tha cho ‘địa sát’, ‘địa sát’ đắc tội với anh ta, đáng đời
cho sự xui xẻo của họ. Đợi ‘địa sát’ diệt vong, thì chúng ta có thể sống một
cách đàng hoàng rồi.

Trần Thanh gật đầu nói:

– Được, nhưng sau khi tôi đón chị và anh rể cô đi, thì tôi sẽ rời khỏi. Tôi
còn một vài người bạn ở ‘địa sát’, tôi muốn nói cho họ biết, nếu họ gặp phải
Diệp Mặc, thì bảo họ đi cầu xin một con đường sống.

– Trùng độc của anh đã hết, anh đừng đến Hồng Kông nữa.

Đổng Cầm lập tức nói.

Trần Thanh lập tức đáp một cách trịnh trọng:

– Điều này tôi biết, ngày mai cô với anh Diệp đến Tra gia hãy cẩn thận.

Khi Diệp Mặc đến phi trường Tam Á, thì Đổng Cầm đã đợi từ lâu, nhìn thấy Diệp
Mặc, cô mau chóng bước tới, đưa cho Diệp Mặc tấm vé máy bay.

Muốn đến nhà họ Tra, thì phải bay đến Lạc Xương trước, sau đó mới ngồi xe từ
Lạc Xương đến nhà họ Tra ở thành phố Lương Phổ, Diệp Mặc định đi cướp một
mình, nhưng lại sợ nó không ở đó. Bây giờ đi cùng với Đổng Cầm, không chừng sẽ
trực tiếp lấy được ‘huyết sắc san hô’, sau đó mới giết chết cũng không sao.
Cho dù nó không ở đó thì nhất định họ sẽ nói cho Đổng Cầm biết nó đang ở đâu.
Muốn ám sát mình ư, đừng trách mình khiến cho tất cả bọn họ đều phải trả giá.

Bây giờ đối với ‘địa sát’ thì Diệp Mặc không có cách nghĩ gì khác, vốn dĩ đối
với Diệp Mặc chỉ là một tổ chức sát thủ nhỏ mà thôi, cho dù là tổ chức sát thủ
quốc tế, thì hắn cũng không quan tâm. Thậm chí hắn chỉ cần đeo một pháp khí
phòng ngự vào người, thì có thể tránh được mọi sự mưu sát. Nhưng khi xuất hiện
một kẻ tu luyện có thể dùng trùng ăn xác thì khác rồi, nếu chẳng may cái tên
này có thủ đoạn vượt khỏi Địa cấp thì làm sao.

Hơn nữa, nếu như cái tên này là Địa cấp, nhưng trong giới tu luyện thì cái
khiến cho người khác kiêng kị chính là người nuôi trùng, tên tuổi của trùng
hòa thượng lúc đầu thì không ai dám động chạm, khi hắn vào thời kỳ nguyên đan,
thì cùng cấp đã không có đối thủ, không có nguyên nhân gì khác, bởi vì trùng
của hắn quả thật quá nhiều.

Vả lại Diệp Mặc còn nghi ngờ ‘huyết sắc san hô’ là thứ mà trùng chúa muốn, nếu
y có thể sử dụng trùng ăn xác, thì không chừng y cũng có thể dùng ‘huyết sắc
san hô’, chuyện này thật không phải giỡn chơi, vốn dĩ y có trùng để tu luyện
cũng đủ lợi hại rồi, nếu thêm ‘huyết sắc san hô’ thì Diệp Mặc càng thêm lo
lắng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.