Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 275: Ta muốn thế lực


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 275: Ta muốn thế lực

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Lúc mà Diệp Mặc dẫn theo Đường Bắc Vi trở về Ninh Hải, đã là buổi sáng ngày
thứ hai rồi.

Còn chưa tới sân, Diệp Mặc đã cảm thấy có gì đó bất thường. Ninh Khinh Tuyết
nói sẽ đứng ở đây đợi hắn, hắn tin cô, cô đã nói thì nhất định sẽ đứng ở sân
đợi hắn. Nhưng bây giờ lại không thấy cô đâu cả.

Diệp Mặc và Đường Bắc Vi đẩy cửa, bồn hoa vẫn như trước, chỉ có điều khóm hoa
Ngân tâm thảo đã chết khô từ lúc nào chỉ còn trơ mỗi gốc cây. Mấy cây Ngân tâm
thảo hắn nhờ người mang về cho cô chăm sóc đều héo rũ, chỉ còn một cây đang
sống lay lắt. Cây còn sống ấy chính là cây mà Ninh Khinh Tuyết tự mình chăm
sóc, trên đó còn có vết máu của cô.

Chuyện gì đã xả ra?

Diệp Mặc muốn đi hỏi Hứa Vi, nhưng phát hiện Hứa Vi cũng không ở đây. Nhưng
trong sân vẫn còn có quần áo của Hứa Vi, xem ra Hứa Vi vẫn chưa chuyển đi.

– Anh, chị Khinh Tuyết không ở đây sao?

Đường Bắc Vi cũng nhận ra không khí kì lạ nơi đây, liền hỏi theo bản năng.

Diệp Mặc lắc đầu, hắn cũng không biết vì sao Ninh Khinh Tuyết lại không ở đây.
Câu nói lúc đó cô ấy đã nói rất chắc chắn đến giờ vẫn như còn bên tai Diệp
Mặc:

– Em sẽ ở Ninh Hải đợi anh.

Tuy chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng Diệp Mặc tin rằng Ninh Khinh Tuyết đã nói
những gì cô nghĩ. Cô ấy không đợi tới khi hắn quay lại, thì tuyệt đối sẽ không
rời xa nơi đây. Về chuyện này thì Diệp Mặc chưa bao giờ nghi ngờ gì. Nhưng
hiện tại, Ninh Khinh Tuyết lại không ở đây.

Diệp Mặc tỉ mỉ quan sát gốc cây Ngân tâm thảo còn sót lại, phát hiện ra đây
không phải do không chăm sóc tốt, chuyện này là sao?

Hứa Vi vừa mở cửa vào sân, đã trông thấy Diệp Mặc đang đứng cạnh bồn hoa. Khi
cô vừa trông thấy Đường Bắc Vi thì không kìm được máu nóng bốc lên. Cái tên
Diệp Mặc này đúng là đồ phong lưu! Không những quen biết nhiều cô gái, mà còn
không có cô nào là xấu cả. Nói đến xấu thì chỉ có mình cô là xấu thôi. Nói
cách khác thì trông cô cũng chỉ khá hơn Lý Mộ Mai có một chút.

– Hứa Vi, cô về rồi? Khinh Tuyết đâu?

Diệp Mặc vừa trông thấy Hứa Vi câu hỏi đầu tiên chính là Ninh Khinh Tuyết đang
ở đâu.

Hứa Vi đôi mắt đỏ hoe, lập tức đem chuyện của Ninh Khinh Tuyết kể lại toàn bộ
cho Diệp Mặc Nghe, cuối cùng nói một câu:

– Sau khi Khinh Tuyết khỏe lại, liền bị người nhà cô ấy đón về Du Châu rồi,
không quay lại đây nữa. Nhưng sau khi Khinh Tuyết đi, cho dù tôi có chăm sóc
Ngân tâm thảo thế nào, chúng vẫn dần dần héo úa đi. Bây giờ đã chết gần hết
rồi. Chỉ có cây cao nhất ấy là còn sống thôi.

Ninh Khinh Tuyết bị người ta đánh đến trọng thương, thậm trí còn suýt chết,
lửa giận trong người Diệp Mặc bốc lên. Là ai có gan lớn như vậy, xem ra hắn đã
quá hiền lành rồi. Lần trước nhà họ Tống ra tay với Khinh Tuyết, hắn còn chưa
kịp diệt Tống gia, bây giờ, lại có kẻ dám ra tay với Khinh Tuyết.

Sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ người của Diệp Mặc, Hứa Vi và Đường Bắc Vi đứng cạnh
theo bản năng cũng lùi lại mấy bước. Đường Bắc Vi trông thấy hai mắt Diệp Mặc
đỏ ngầu, lo lắng gọi một tiếng:

– Anh….

Diệp Mặc như tỉnh lại, ngửa mặt lên trời hét lớn:

– Bất luận người hại Khinh Tuyết có là Địa Sát hay là ai đi chăng nữa, ta thề
rằng đời này sẽ giết chết ngươi!

Có lẽ mối nghi ngờ lớn nhất của Diệp Mặc chính là Địa Sát. Hắn vừa mới gây thù
oán với Địa Sát, liền xảy ra chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện
này.

Không đúng, cho dù có chuyện như vậy xảy ra, thì khi Khinh Tuyết hồi phục sẽ
không thể rời khỏi Ninh Hải được. Theo hiểu biết của Diệp Mặc về Ninh Khinh
Tuyết, với tính cách của cô ấy không thể chỉ vì chuyện như vậy mà từ bỏ việc ở
Ninh Hải đợi hắn.

– Hứa Vi, cô nói vết thương của Khinh Tuyết đã khỏi rồi? Cô ấy còn rời khỏi
Ninh Hải sao?

Diệp Mặc bình tĩnh lại, lập tức phát hiện ra chỗ nghi vấn.

Hứa Vi lúc nãy bị Diệp Mặc hù cho thất kinh, bây giờ mới từ từ lấy hơi lại,
sau đó mới nói:

– Đúng vậy, vết thương của cô ấy đã khỏi hoàn toàn rồi. Chỉ là, chỉ là…

– Chỉ là cái gì?

Diệp Mặc cau mày tiếp tục hỏi.

Hứa Vi cẩn thận liếc nhìn Diệp Mặc một cái rồi mới nói:

– Chỉ là do đầu cô ấy bị thương, tuy đã trị khỏi hoàn toàn rồi, nhưng chuyện
xảy ra trong một năm trở lại đây thì cô ấy đều quên hết. Mặc dù trí nhớ của cô
ấy đã hồi phục, cô ấy không nhớ tôi là ai, nhưng những truyện sau một năm
trước cô ấy lại có thể nhớ rất rõ ràng, hơn nữa…

Diệp Mặc nghe xong lòng trầm xuống, nhưng hắn tin rằng có thể chữa trị khỏi
cho Ninh Khinh Tuyết, tuy rằng đầu bị thương, kí ức bị tổn thương, e rằng loại
thương tích này đến Liên sinh đan cũng khó có thể chữa trị khỏi, nhưng đây
cũng không phải vấn đề gì lớn. Cho dù kết quả có không trị khỏi được, chỉ cần
nói cho cô ấy hết những chuyện trong một năm này là dược, dù sao cũng chỉ bị
mất đi một phần kí ức mà thôi.

– Hơn nữa cái gì?

Nghĩ đến đây Diệp Mặc mới thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Vi thở dài nói:

– Khinh Tuyết mất đi kí ức trong một năm nay, cha mẹ cô ấy lại rất vui mừng.
Vì, vì Khinh Tuyết nghe lời cha mẹ, trở về Du Châu… Khinh Tuyết không hề nhắc
tới anh, cha mẹ cô ấy cũng không cho phép bất cứ ai nhắc tới anh.

Diệp Mặc nghe đến đó, trong lòng bất giác nhói đau, hóa ra là như vậy. Nếu như
cha mẹ Khinh Tuyết thực sự không chào đón hắn, thì cho dù hắn có tới Du Châu,
cũng chưa chắc đã được gặp Khinh Tuyết. Hắn nghĩ tới chuyện Khinh Tuyết một
mình trèo núi lội suối, đột nhập vào Thần Nông Giá để tìm gặp hắn, trong lòng
Diệp Mặc lại càng nhớ nhung. Hắn lúc này mới hiểu, Ninh Khinh Tuyết có một vị
trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn.

Không được, nhất định phải đến xem cô ấy thế nào, cho dù bố mẹ cô ấy có ngăn
cản, thì hắn cũng phải đích thân đến thăm cô ấy. Xin lỗi, Khinh Tuyết, lần này
anh đã làm liên lụy đến em rồi.

Dường như cảm nhận được sự kích động trong lòng anh trai, Đường Bắc Vi nắm
chặt lấy tay của anh trai, lại gọi anh lần nữa:

– Anh!

Diệp Mặc thở dài, hắn vuốt ve cây Ngân tâm thảo được Ninh Khinh Tuyết chăm
sóc, trong lòng cảm thấy ấm áp, hồi ức bỗng chốc ùa về. Cây Ngân tâm thảo kia
có lẽ do được Diệp Mặc vuốt ve, nên nó đột nhiên lại có sức sống tràn trề trở
lại.

Hứa Vi và Đường Bắc Vi đều không dám quấy rầy Diệp Mặc đang chìm trong hồi ức,
chỉ lo lắng đứng nhìn hắn, sợ hắn sẽ bị kích động.

Thật lâu sau, Diệp mặc mới ngẩng đầu hỏi:

– Hứa Vi, cái tên đã ra tay với Khinh Tuyết là người như thế nào?

Hứa Vi lập tức nói:

– Là một tên đạo sĩ trẻ tuổi, sau đó lại có thêm một lão đạo sĩ già tới nữa.
Tên đạo sĩ trẻ ấy rất lỗ mãng, nói phải dẫn Khinh Tuyết đi, Khinh Tuyết không
để ý tới hắn ta, hắn ta liền động thủ. Tên đạo sĩ trẻ ấy bên hông còn đeo một
miếng ngọc bội hình tròn, trên đó khắc hai chứ Thái Ất.

– Thái Ất?

Diệp Mặc cau mày lặp lại, lẽ nào là ẩn môn? Người của ẩn môn tới thành phố là
chuyện vô cùng hiếm thấy. Nhưng không vấn đề gì, đến lúc đó đi hỏi Trương Chi
Hối sẽ rõ ngay thôi.

– Hứa Vi, tôi phải đi thăm Khinh Tuyết, cây Ngân tâm thảo này phiền cô giúp
tôi chăm sóc một thời gian.

Diệp Mặc nhìn gốc cây Ngân tâm thảo nhuốm máu, trong lòng có cảm giác khó chịu
không nói được thành lời. Hắn lại phải đại khai sát giới rồi, bao nhiêu sự
khiêu khích cứ liên tiếp tới, nếu không phải là em gái của hắn, thì là những
người bên cạnh hắn.

Hứa Vi lườm Diệp Mặc một cái:

– Biết rồi, lần sau tôi sẽ đòi tiền lương. Hai vợ chồng các người chỉ biết
kêu tôi chăm sóc tới chăm sóc lui thôi.

Hứa Vi nghe Đường Bắc Vi gọi Diệp Mặc là anh trai, đã biết ngay cô gái xinh
đẹp này là em gái của Diệp Mặc, không phải tình nhân, nhưng quả thực nước da
của em gái Diệp Mặc rất đẹp.

Diệp Mặc trở về phòng, căn phòng được thu dọn rất sạch sẽ. Chiếc rương nhỏ anh
tặng cho cô được cô trân trọng đặt ở đầu giường, thậm chí những vật dụng dùng
để luyện thuốc cũng được lau chùi rất sạch sẽ, đặt trên một cái giá inox, điều
hiển nhiên là Ninh Khinh Tuyết rất quan tâm tới những vật dụng này của Diệp
Mặc .

Diệp Mặc ngồi trên chiếc giường của Ninh Khinh Tuyết, trên chiếc tủ đầu giường
đặt vài quyển sách về thực vật. Diệp Mặc có chút hoảng hốt, hắn như trông thấy
dáng vẻ Ninh Khinh Tuyết dựa vào tường đọc sách mỗi tối, sau đó là tâm trạng
cô mong ngóng hắn trở về.

– Khinh Tuyết, bất kể là ai dám động tới em, anh đều không bỏ qua cho hắn ta.

Diệp Mặc thì thào tự nói, suy nghĩ này lập tức bị kìm nén lại, hắn đứng dậy.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình thân cô thế cô, nếu như bây giờ hắn có thế lực,
không phải chỉ có một mình, hắn đã không phải để Bắc Vi đi, cũng không phải lo
lắng về sự an toàn của những người bên cạnh hắn.

Thế lực, thế lực, ta phải xây dựng một thế lực lớn nhất trên thế giới này. Nếu
đã không thể tu luyện tới cảnh giới cao nhất ở đây, ta phải dùng thực lực của
mình tạo ra thế lực lớn nhất, ta chỉ cần nói một câu, đã có thể khiến cho Địa
Sát tan thành tro bụi.

Trong phút chốc, trong lòng Diệp Mặc dâng lên cảm giác kích động và phấn
khích, thậm trí hắn còn muốn ngửa mặt lên trời mà hét thật lớn.

– Bắc Vi, để anh đưa em tới một nơi, đợi anh làm xong việc ở bên ngoài, anh
sẽ trở về đón em.

Diệp Mặc tỉnh táo lại nói.

Một khi hắn đã quyết, thì sẽ không thay đổi. Giống như những gì hắn nói, bất
kể là ai, thì cũng đều phải trả giá. Đợi việc này xong, hắn sẽ đi xây dựng thế
lực của chính mình.

– Vâng.

Đường Bắc Vi biết suy nghĩ của anh, cũng biết nếu cô cứ theo sau Diệp Mặc như
vậy sẽ làm vướng chân của anh.

Vô Lượng Sơn, Diệp Mặc và Đường Bắc Vi không phải lần đầu tới đây. Đường Bắc
Vi mặc dù biết rằng anh trai sẽ đưa cô tới một nơi an toàn. Nhưng không ngờ
Diệp Mặc lại đưa cô tới Vô Lượng sơn.

Diệp Mặc cõng Đường Bắc Vi, đi với tốc độ rất nhanh, hắn muốn đánh với Địa
Sát, nhất định phải dốc hết toàn lực, không được phân tâm. Cho nên phải để Bắc
Vi đi, Tĩnh Nhất Môn là lựa chọn tốt nhất.

– Bắc Vi, em đến Tĩnh Nhất Môn, nhớ phải tu luyện công pháp anh dạy em. Nếu
thực sự không cách nào tu luyện được, em có thể theo Tĩnh Nhàn sư thái học
chút võ công, nhưng nhớ kĩ những gì anh dạy cho em tuyệt đối không được nói
với người khác.

Diệp Mặc vừa đi, vừa dặn dò Đường Bắc Vi.

Đường Bắc Vi trong lòng thấy rất ấm áp, ruột thịt vẫn là ruột thịt, anh trai
đối với cô thật tốt. Cô âm thầm quyết định:

– Anh, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ cố gắng, không làm anh bận tâm.

Đường Bắc Vi quả thực trong lòng đã hạ quyết tâm, nếu hôm nay cô cũng có bản
lĩnh như anh trai, thì đã không cần phải chạy trốn, thậm trí còn có thể giúp
đỡ anh.

– Ừ, em phải cất giữ thật kĩ Hỏa cầu phù, nếu không phải là lúc nguy cấp thì
không được lấy ra.

Diệp Mặc lo lắng cho an nguy của Bắc Vi nên đã đưa cho cô hơn một trăm Hỏa cầu
phù.

Hỏa cầu phù chỉ là thứ vô dụng đối với Diệp Mặc, tuy chúng hữu dụng, nhưng để
luyện chế ra thì rất mất thời gian, lại không thể gia tăng uy lực cho Diệp
Mặc. Đối phó với võ tu Địa cấp thì còn được, chứ đối với người luyện tới Địa
cấp hậu kì thì chỉ có thể làm cho chúng luống cuống một chút mà thôi. So sánh
với khó khăn để luyện chế ra, Hỏa cầu phù quả thực không có nhiều tác dụng.
Nhưng nếu để cho Đường Bắc Vi phòng thân, thì lại vô cùng hữu hiệu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.