Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 259: Chỗ cũ.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 259: Chỗ cũ.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Ăn cơm xong hãy nói.

Diệp Mặc nhìn bộ dạng Đường Bắc Vi có chút tiều tụy, biết gần đây khẳng định
cô đã phiền muộn rất nhiều vì chuyện này.

Đường Bắc Vi gật đầu. Cô ở chung một chỗ với Diệp Mặc, hơn nữa vì đã nói ra
chuyện của mẹ, nên cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa đồ ăn của
khách sạn này không tồi. Không ngờ cô lại có hứng ăn uống như vậy.

– Nghe những người theo dõi em nói lão đại của bọn họ tên là Khiêm Hòa. Không
có người nào ở Đàn Đô dám trêu chọc gã. Sau đó, em mới biết mình đã sớm nằm
trong danh sách của bọn họ. Chỉ có điều lần này sau khi trở về, lại đứng đầu
danh sách mà thôi.

Đường Bắc Vi ăn một vài thứ, cảm giác khỏe hơn nhiều.

Diệp Mặc hơi sửng sốt.

– Danh sách gì?

Lúc này Đường Bắc Vi mới nói kỹ hơn:

– Tên Khiêm Hòa kia là một tên ma quỷ, không có chuyện ác nào không làm. Em
không biết vì sao gã còn ung dung tự tại đến bây giờ. Đàn Đô rất nhiều trường
cao đẳng, thậm chí cả các trường chuyên cũng có rất nhiều cô gái bị gã gây
họa. Gã có một danh sách. Trên danh sách viết tên của các cô gái. Chẳng những
là các cô gái trong trường học, còn có các cô gái ở địa phương khác. Chỉ cần
gã thích, gã đều viết vào danh sách của mình.

Đường Bắc Vi Nói tới đây, theo bản năng cô ngồi dịch lại gần Diệp Mặc một
chút, sau đó mới nói tiếp:

– Khi em học đại học năm thứ ba, đã bị ghi tên vào danh sách của gã. Chỉ có
điều, trên danh sách của gã ghi chép rất tỉ mỉ. Một ngày nào đó, cần cô gái
nào ở chỗ nào, đều có trình tự trước sau. Đáng ra còn mấy tháng nữa mới có thể
tới dẫn em đi, nhưng sau khi em từ Vô Lượng sơn trở về, vì em đã dùng Trú Nhan
Đan, tên của em bị đẩy lên trước. Nghe nói cuối tháng, sẽ dẫn em đi.

– Cuối tháng? Không phải là vài ngày nữa sao?

Diệp Mặc thầm cảm thấy kinh ngạc. Nếu hắn về chậm vài ngày, hậu quả không thể
tưởng tượng được.

Đường Bắc Vi gật đầu.

– Ban đầu em cũng không biết. Trong trường học bọn em có một người là hoa hậu
của trường, tên là Thiến Thiến. Quan hệ giữa em và cô ấy tốt lắm. Một tháng
trước, cô ấy bị dẫn đi. Khi cô ấy quay trở về, vẻ mặt trở nên xanh xao vàng
vọt, tiều tụy. Sau đó, cô ấy tìm em, em mới biết cô ấy từng xem qua danh sách
kia. Thậm chí, em là một người trong số đó. Hơn nữa cô ấy còn nghe thấy những
người đó bàn luận về chuyện của em. Cô ấy bảo em phải nhanh chóng chạy đi. Cô
ấy nói cho em biết, tối hôm đó, cô ấy sẽ chạy trước.

– Sao em không đi?

Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ hỏi.

Đường Bắc Vi lắc đầu.

– Đêm Thiến Thiến chạy trốn, đã bị bắt lại. Hơn nữa ngày hôm sau, có tin cô
ấy nhảy lầu. Em biết không phải cô ấy nhảy lầu, mà có người hại cô ấy. Tiếp đó
em mượn cớ muốn ra khỏi trường học, nhưng bảo vệ lại không cho phép em rời
khỏi đó. Sau đó, em mới biết, chẳng những là bảo vệ, cho dù em ở bất kỳ chỗ
nào, đều có người âm thầm theo dõi, chỉ chờ tới đúng thời điểm sẽ dẫn em đi.

Sắc mặt Diệp Mặc càng ngày càng trầm xuống. Không ngờ có kẻ lại coi trời bằng
vung như thế.

Đường Bắc Vi lại tiếp tục nói:

– Mấy ngày trước, em mượn điện thoại của bạn học để báo cảnh sát. Ngày hôm
sau bạn học của em bị đánh, bị thương rất nặng, kết quả phải vào bệnh viện.
May mắn là anh cho em một cái vòng cổ. Tối hôm đó có người động thủ với em,
chắc hẳn là muốn dạy dỗ em một trận, đã bị vòng cổ bắn văng ra. Cho nên, sau
đó, bất kỳ lúc nào, em đều để tấm Hỏa Cầu phù trên người. Nếu bọn họ thật sự
muốn dẫn em đi, em sẽ dùng Hỏa Cầu phù đập bọn họ. Nhưng em biết em chỉ có vài
tấm Hỏa Cầu phù, nếu anh không đến, cuối cùng có thể em vẫn phải rơi vào trong
tay những người này.

Sau khi Diệp Mặc trầm mặc một lúc lâu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ vì sao
những người này muốn nhiều cô gái như vậy. Chẳng lẽ giống như Tu Chân Giới,
muốn tu luyện công pháp âm độc nào đó, nên cần xử nữ sao? Tuy nhiên điều này
không thực tế lắm. Dù sao loại công pháp này cực kỳ hiếm thấy. Không chỉ loại
này, ngay cả loại công pháp này Tu Chân Giới cũng không thấy nhiều lắm.

– Anh, hôm nay là ngày em cảm thấy thoải mái nhất. Em không muốn đến Đại học
sư phạm nữa. Em đã tốt nghiệp, vốn muốn học lên nghiên cứu sinh. Nhưng hiện
tại em không dám trở về.

Tuy rằng Đường Bắc Vi nói hôm nay cô cảm thấy thoải mái, nhưng lo lắng trong
mắt vẫn không hoàn toàn tan biến.

Diệp Mặc vừa định nói chuyện, cửa phòng lại bị đá văng ra. Ba người đàn ông đi
vào.

Theo bản năng, Đường Bắc Vi nhích lại phía sau Diệp Mặc, có chút khẩn trương
nói.

– Anh, trong mấy người này có một người em từng gặp. Anh ta từng qua trường
học chúng em. Chính là người cao nhất. Thiến Thiến đã bị anh ta dẫn đi.

Đường Bắc Vi vừa nói xong, người đàn ông cao nhất đã bước tới, đưa tay chộp
lấy Đường Bắc Vi:

– Không ngờ còn dám chạy. Tôi xem cô chạy đến chỗ nào được. Nữ sinh trường
các cô thật ghê gớm. Không ngờ không chỉ có một người muốn chạy.

Ánh mắt Diệp Mặc lạnh lùng, đưa chân lên, đá một cước vào trên mặt người đàn
ông này. Anh ta bị Diệp Mặc đạp một cước liền bay lên, đụng vào tường.

Ầm một tiếng, bức tường bị đụng vỡ, lộ ra phòng đối diện. Mấy người khách đang
ăn ở phòng đối diện, thấy thế đều ngây người.

Không chờ hai người đàn ông còn lại kịp phản ứng, Diệp Mặc đã tiến đến, lại
đạp thêm mấy cái, khiến thất khiếu của người đàn ông cao lớn đều chảy máu, một
phần nội tạng trực tiếp phun từ trong miệng gã ra ngoài.

Lúc này, mấy người khách ở phòng đối diện mới kịp phản ứng, lập tức trốn ra
khỏi phòng. Đồng thời hai gã thanh niên sững sờ nhìn chằm chằm vào một người
đàn ông còn chưa đối mặt đã bị Diệp Mặc giẫm chết. Trong lúc nhất thời bất ngờ
ngây người.

Lúc này, Diệp Mặc mới quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người còn
lại.

– Các người tới đây chẳng lẽ muốn nạp mạng sao?

– Mày, không ngờ mày lại giết Báo đen. Mày…

Một người trong hai người còn lại dùng ngón tay chỉ vào Diệp Mặc, nói một câu
đứt quãng. Nhưng không ngờ không dám tiến lên động thủ với Diệp Mặc.

– Tôi đã giết anh ta. Anh tính làm gì?

Diệp Mặc cười lạnh nói.

– Anh thật bản lĩnh. Chúng tôi không phải là đối thủ của anh. Đương nhiên
không dám làm gì. Vậy cáo từ!

Người đàn ông mặt dài ôm quyền nói một câu, trong mắt có chút kinh sợ. Anh ta
biết, một mình Báo đen có thể đánh được hai người bọn họ. Báo đen còn không
phải là đối thủ của người này, bọn họ đi lên chỉ là nhận lấy cái chết mà thôi.

Diệp Mặc cầm một cái khăn ở trên bàn vừa lau tay vừa nói.

– Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Anh nghĩ rằng tôi là người dễ gặp như
vậy sao?

– Anh muốn thế nào?

Người đàn ông mặt dài đang nói chuyện khẩn trương nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.
Một khi Diệp Mặc động thủ, bọn họ khẳng định không phải là đối thủ. Hơn nữa,
trong mắt anh ta, Diệp Mặc giết người còn hung ác hơn cả bọn họ. Vừa rồi, hắn
giẫm chết Báo đen, giống như giẫm chết một con kiến. Sự bình tĩnh và thản
nhiên ấy, chứng tỏ hắn thường xuyên giết người. Cho dù là bọn họ, cũng không
dám giết người trắng trợn ở một nơi đông người như vậy. Nhưng người này lại
dám làm như thế. Hiện tại, anh ta đang suy nghĩ nên làm thế nào để chạy trốn.

– Chẳng có gì cả. Các người đưa người đã chết này đi.

Diệp Mặc chỉ vào người đàn ông đã bị hắn giẫm chết đang nằm trên mặt đất.

Người đàn ông vừa nói chuyện, lập tức đáp lại:

– Được, được… Chúng tôi đi ngay. Nhị Thiết mau cõng Báo đen. Chúng ta đi
thôi.

Không ngờ anh ta lại vô cùng dứt khoát quyết đoán như vậy.

Tuy rằng Đường Bắc Vi từng thấy Diệp Mặc giết người, hơn nữa cô cũng từng dùng
Hỏa cầu thuật để giết người, nhưng nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mắt, cô vẫn
không nhịn được, cảm thấy có chút buồn nôn.

Diệp Mặc nắm tay Đường Bắc Vi, vận chuyển một ít chân khí qua, khiến cảm giác
buồn nôn của cô lắng xuống, rồi mới lên tiếng:

– Bắc Vi, anh muốn đi cùng với bọn họ. Em…

Đường Bắc Vi lập tức nói:

– Anh, em đi cùng với anh. Một mình em ở lại đây, em cảm thấy hơi sợ.

– Tốt, nếu như vậy, chúng ta đi cùng nhau. Chỉ có điều có vài trường hợp anh
sợ em chịu không nổi.

Diệp Mặc gật đầu nói.

– Không sao. Chỉ cần có anh, em sẽ không sợ.

Đường Bắc Vi biết người anh trai mình mới quen, không phải là người bình
thường. Đúng như hắn nói, hắn có đạo pháp. Cho nên cô không lo anh mình sẽ bị
hại. Người có đạo pháp quả thực chỉ có trong truyền thuyết, đối phó với những
người bình thường, đâu cần phải lo lắng gì nữa.

Trái lại, người đàn ông mặt dài lại kinh ngạc nhìn Diệp Mặc nói:

– Anh, anh muốn đi cùng với chúng tôi?

Diệp Mặc lạnh lùng cười.

– Thế nào, chẳng phải các người đến để mời tôi đi sao? Hiện tại tôi làm theo
ý các người, đi cùng các người. Không được sao?

– Đi, đi… Nhị Thiết, cõng Báo đen, chúng ta lập tức trở về.

Người đàn ông mặt dài cũng rất dứt khoát, lập tức chỉ huy Nhị Thiết cõng Báo
đen đã chết vội vàng đi ra ngoài.

Diệp Mặc đi đến chỗ lễ tân, lấy thẻ ra nói:

– Quét thẻ đi.

Người quản lý đứng chỗ lễ tân run rẩy, vội vàng nói:

– Đã thanh toán, đã thanh toán hóa đơn, không cần…

Hiện tại anh ta sao dám đòi tiền những người này. Những người này rất nguy
hiểm. Ngay cả báo cảnh sát, anh ta cũng không dám.

Diệp Mặc biết hẳn là vừa rồi ba người này đã cảnh cáo quản lí. Hắn cũng mặc kệ
anh ta, nắm tay Đường Bắc Vi, đi theo tên đàn ông mặt dài lên một chiếc xe
việt dã bên ngoài khách sạn.

Không ngờ chiếc xe việt lại đi ra khỏi nội thành. Xe đi rất nhanh. Chưa đến
một giờ sau, đã tới một biệt thự nằm riêng biệt ở vùng ngoại thành. Nói đúng
hơn, nơi này quả thực không thể xem là một biệt thự, thậm chí có thể nói là
một trang viên tư nhân nhỏ.

Bên ngoài trang viên có một rừng trúc lớn. Bên trong còn có một hồ nhân tạo.
Diệp Mặc vừa đến đây, đã cảm thấy nơi này rất quen thuộc. Lúc trước khi Văn
Đông dẫn hắn đến Đàn Đô giao dịch mô hình, đã tới nơi này. Không ngờ lần thứ
hai hắn đến Đàn Đô, vẫn tới nơi này.

Tuy nhiên lần trước khi đến đây, biệt thự này đã bị Văn Đông cho nổ tung. Hiện
tại mới chỉ một năm, biệt thự này đã được xây dựng lại. Xem ra còn đẹp hơn
trước. Diệp Mặc cười lạnh. Thật đúng là không sợ chết. Không ngờ mình lại gặp
biệt thự này tới hai lần. Chứng tỏ người ở đây xui xẻo.

Xe việt dã dừng ở cổng. Bảo vệ cổng kiểm tra giấy tờ một lát, mới cho đi vào.

– Dẫn bọn họ vào trong.

Người đàn ông mặt dài vừa mới xuống xe, lập tức có một người đàn ông mặt sẹo
đi tới. Phía sau người này còn có hai gã thanh niên mặc áo đen. Khi người mặt
sẹo thấy Diệp Mặc, trong mắt xuất hiện chút sát khí. Nhưng gã không động thủ.
Dường như biết có người sẽ giết Diệp Mặc, gã căn bản không cần động thủ. Rất
rõ ràng, chuyện Diệp Mặc giết Báo đen, đã truyền tới đây rồi.

Diệp Mặc kéo tay Đường Bắc Vi, đi theo người đàn ông mặt dài đi vào đại sảnh.
Đường Bắc Vi có chút khẩn trương. Cô nhìn thấy ở đây, khắp nơi đều là những
người hung hãn. Hơn nữa trong tay mỗi người đều có vũ khí, giống như làm cho
tổ chức bí mật của quốc gia.

Diệp Mặc còn chưa đi đến đại sảnh, thần thức của hắn đã quét đến trong đại
sảnh. Tất cả có mười mấy người.

Bốp bốp…

Diệp Mặc mới vừa đi vào đại sảnh, một tiếng vỗ tay đơn điệu đã vang lên.

– Không tồi. Công nhận rất can đảm. Chẳng những dám giết người của tôi, hơn
nữa còn dám đến đây. Anh có dũng khí. Tuy nhiên cho dù anh có dũng khí, đắc
tội với Nhiếp Vô Biên tôi, cũng chỉ còn đường chết.

Nhiếp Vô Biên? Diệp Mặc lúc này bỗng nhiên nhớ lại cái cô Nhiếp Song Song vô
cùng xinh đẹp, còn câu nói kia của cô. “Tôi vẫn là xử nữ”.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.