Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 244: Tĩnh Tức.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 244: Tĩnh Tức.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Trương Chi Hối thu kiếm lại, lạnh lùng nhìn xuống vách núi sâu không thấy đáy,
vừa nãy Diệp Mặc đã rơi xuống như sao băng, không thể nào sống được.

– Anh Trương, đây là thế nào?

Người đến từ hội đấu giá là Tịch Ô Sơn, y cũng hồ đồ rồi.

Trương Chi Hối gật đầu, chậm rãi nói:

– Vừa nãy kiếm của tôi dùng lực hơi mạnh, không ngờ tên tiểu tử này không
chịu được, lại bị tôi đánh bay xuống.

Mặc dù mọi người xung quanh vẫn còn nghi ngờ, nhưng việc giải thích này của
Trương chi Hối cũng có thế nói miễn cưỡng chấp nhận được.

– Ôi, đáng tiếc, đã như vậy thì tạm biệt các anh em, chúng tôi phải thu hồi
cầu xích sắt rồi.

Mắt của Tịch Ô Sơn lóe lên một tia sáng, chắp tay từ biệt mọi người.

Sắc mặt của Trương Chi Hối trở nên u ám, tuy không muốn đi như thế này nhưng
bên bán đấu giá người ta đã nói rồi, hơn nữa đây là địa bàn của người khác, y
không có cớ ở lại. Y biết có lẽ sau khi y đi khỏi, người ta sẽ xuống vách núi
tìm gã thanh niên đã bị y đánh rơi xuống.

Cũng có thể nói Trương Chi Hối đã nhọc công làm việc nhưng không đạt được cái
gì. Tuy vô cùng bực dọc nhưng y không có cách nào khác.

Hình như biết suy nghĩ của bên bán đấu giá nên phần đông người xem cảnh náo
nhiệt đã nhao nhao rời đi, tên tiểu tử này đã bị bên bán đấu giá để ý thì bọn
họ ở lại đây cũng không có ích gì.

Người phụ nữ áo đen nhìn chỗ vách núi Diệp Mặc rơi xuống, nhíu nhíu mày, dường
như nhớ ra điều gì, miệng cười lạnh lùng rồi quay người đi cùng mọi người.

Diệp Mặc đương nhiên biết dưới kiếm của Trương Chi Hối mà sử dụng Ngự Phong
Thuật thì có chút mạo hiểm, thậm chí sẽ có người nhìn ra. Nhưng hắn không thể
không làm như vậy, thứ nhất, nếu hắn không làm như vậy thì khi hắn rơi xuống,
Trương Chi Hối sẽ giết hắn. Đương nhiên đây không phải là điều quan trọng
nhất, mặc dù hắn không phải là đối thủ của lão già, nhưng muốn giết hắn cũng
không phải chuyện dễ. Quan trọng là Tịch Ô Sơn và một người nữa đến, tổ chức
Tịch Ô Sơn đại diện không phải muốn lấy mạng hắn đơn giản như thế, mà thực sự
muốn ép khô hắn, nói không chừng ngay cả tro xương cốt cũng không còn.

Chính bởi vậy, Diệp Mặc mới mạo hiểm bị phát hiện, không thể tin nổi hắn dùng
Ngự Phong Thuật trên không trung rơi xuống vách núi.

Diệp Mặc rơi xuống vách núi như sao băng rồi lập tức đáp xuống chỗ hắn thấy
được, sau đó tiếp tục hạ xuống rất nhanh gần trăm mét. Liên tục mấy lần nhảy
nhanh xuống thì Diệp Mặc đã cảm thấy có chút không chịu nổi, nhưng nhảy xuống
khoảng nghìn mét rồi, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy chân vách núi

Chân vách núi này hoàn toàn không giống với chỗ vách núi mà hắn nhìn thấy ở
Thần Nông Giá, xung quanh nơi này đều có khí độc, nhưng những khí độc này lại
không tán ra ngoài, mà lại bám dưới chân vách núi. Thậm chí Diệp Mặc còn có
thể nhìn thấy xương cốt của một số động vật rải rác tứ tung, còn có cả một vài
bộ xương khô của người. Ở chỗ chân vách núi này, một khắc Diệp Mặc cũng không
muốn ở lại.

Diệp Mặc dùng Ngự Phong Thuật đi tới phía đối diện rất nhanh, nhưng hắn không
đi lên, lúc này đi lên nói không chừng vừa lúc bị lão già Trương Chi Hối bắt
tại trận.

Hắn bắt buộc phải đi ngay bây giờ, Diệp Mặc nhìn Liễu Diệp Đao trong tay, giật
mình, tiện tay vất Liễu Diệp Đao ở ngay gần đấy.

Sau đó Diệp Mặc cố nén sự ghê tởm, không ngừng bay về phía trước, hắn biết dù
rằng hắn đã ở dưới chân vách núi, đợi một lát mấy lão già của hội đấu giá nhất
định sẽ xuống tìm hắn. Bọn người kia đều cho rằng trên người mình toàn kho
báu, nên hắn không dám dừng ở đây.

Tuy công lực của hắn không bằng Trương Chi Hối, nhưng nói đến thủ đoạn trốn
chạy, cho dù có cao thủ bỏ trốn ở đây, hắn cũng không sợ. Hắn có Ngự Phong
Thuật và Vân Ảnh Bộ, ở chỗ gập ghềnh khúc khuỷu này, thậm chí ngay cả những
chân vách núi mai phục nguy hiểm thì đối với Diệp Mặc mà nói cũng chẳng khác
gì bình địa.

Sau hai tiếng, Diệp Mặc thấy phía trước không có đường ra nữa, một vách đã đã
chắn ngang trước mặt, nếu muốn đi lên phía trước thì phải đi vòng. Diệp Mặc
không muốn đi vòng, ai biết được vòng đi vòng lại rồi vòng ra chỗ nào, không
chừng vòng đến Tê Sương Tự cũng nên.

Ngay ở chỗ này đi lên, nghĩ đến đây Diệp Mặc không chần chừ nữa, liền bay vọt
lên trên vách đá. Mặc dù vách núi ấy trăm mét, nhưng cũng không có khó khăn gì
đối với Diệp Mặc, nhờ sự giúp đỡ của Ngự Phong Thuật, hắn lên phía trên rất
nhanh.

Diệp Mặc vừa đặt chân lên thì cùng lúc đó có một bóng người bay vọt tới, hạ
xuống ngay bên cạnh hắn không xa.

– Tốc độ của anh nhanh đấy, không ngờ tôi vừa tới thì anh đã tới rồi.

Người mới đến là một người phụ nữ mặc quần áo đen, đeo khăn đen.

Diệp Mặc vừa nghe thấy tiếng của đạo cô thì biết ngay đó là ai, không ngờ là
đạo cô Tĩnh Tức.

– Là cô?

Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, Tĩnh Tức làm sao biết hắn ở đây?

Tĩnh Tức cười nhạt một tiếng:

– Nếu như anh không muốn bị bao vây ở đây thì hãy đi theo tôi.

Nói xong quay người đi, cô ta dường như đã tính trước được Diệp Mặc sẽ đi cùng
cô ta.

Diệp Mặc thực sự không còn cách nào khác, hắn cũng biết ở đây thêm giây phút
nào, không chừng nguy hiểm thêm giây phút ấy. Tĩnh Tức đã biết hắn ở đây,
người khác cũng có thể biết.

Tốc độ của Tĩnh Tức rất nhanh, dường như một chút cô cũng không lo Diệp Mặc
không đuổi kịp. Sau hai tiếng, gần buổi trưa, Tĩnh Tức lại đưa hắn xuyên đông
xuyên tây rồi về nơi lúc đầu Diệp Mặc đi theo cô. Diệp Mặc biết, dưới chỗ này
là một xích sắt, đi qua chính là cơ sở của Tĩnh Nhất Môn, hắn không biết Tĩnh
Tức đưa hắn đến đây làm gì.

Bất kể là làm gì, lúc này Diệp Mặc cũng không sợ chút nào, đơn độc đối diện
với Tĩnh Tức, hắn còn rất nhiều thủ đoạn chưa sử dụng, hắn tin Tĩnh Tức không
giỡn được chiêu gì trước mặt hắn.

Tĩnh Tức bỏ khăn che mặt đen, lộ ra dung mạo xinh đẹp, cười như không cười nói
với Diệp Mặc:

– Anh Đại Hổ, anh quả là xuất quỷ nhập thần.

Diệp Mặc biết mình đã bị nhận ra, cũng kéo mặt nạ xuống, bình thản nói:

– Chữ anh này tôi không dám, đừng làm tôi nôn hết cơm mấy hôm trước ra.

Nếu đã bị vạch mặt rồi, hắn cũng không thèm để ý nữa.

– Có phải anh rất ngạc nhiên khi tôi tìm thấy anh?

Tĩnh Tức nói một câu xong, cũng không đợi Diệp Mặc trả lời:

– Không chỉ tôi mà không chừng cả lão quỷ Tịch Ô Sơn cũng biết anh còn sống.

Diệp Mặc cười nhạt, đợi lát Tịch Ô Sơn nhất định sẽ tìm kiếm dưới chân vách
núi, không phải ngạc nhiên khi y biết hắn còn sống, mà người phụ nữ này quả
thực rất đáng sợ, không ngờ biết đợi hắn ở đây.

Khuôn mặt Tĩnh Tức lạnh lùng:

– Khi ấy tôi cứ tưởng rằng anh đã chết, không ngờ lại giả bộ giống thế, còn
khiến tôi đau lòng mất nửa ngày, không ngờ khinh công của anh lợi hại như vậy,
cho dù cao thủ khinh công cấp cao nhất cũng không phải là đối thủ của anh đúng
không? Đây là lần đầu tiên tôi thấy cao thủ có khinh công lợi hại như anh.

Dừng một chút, Tĩnh Tức tiếp tục nói:

– Anh rơi xuống Lưỡng Lộng Nhai không việc gì thì chắc chắn rơi xuống Tê
Sương Tự anh cũng không chết được, anh cho rằng anh xoay người trên không
trung chỉ có mình tôi nhìn ra sao?

Diệp Mặc lạnh lùng cười, bạo dạn ngồi xuống:

– Có lời gì thì cứ nói thẳng đi, tối qua tôi vẫn chưa ăn gì, nói xong rồi tôi
muốn đi ăn cơm đây.

Hắn đã biết vì sao Tĩnh Tức biết hắn ngã xuống mà không chết rồi, nhưng không
hề để ý, nếu ở Lưỡng Lộng Nhai rơi không chết, thì ở đây rơi không chết cũng
là bình thường.

Tĩnh Tức nhìn Diệp Mặc một cách kì lạ:

– Anh quả là rất bình tĩnh, tuy khinh công của anh lợi hại, nhưng ở Vô Lượng
Sơn, lúc này anh không có cách nào ra cả, anh nghĩ rằng Vũ Hội có thể bỏ qua
lùng tìm anh ư? Đừng nằm mơ, chi bằng anh làm giao dịch với tôi, chị sẽ không
làm chú thiệt thòi đâu, đây là lần đầu tiên chị bỏ hời cho chú đấy.

Nói đến đây, đôi mắt Tĩnh Tức long lanh sóng nước, dường như đã trở về với
Tĩnh Tử Nhi hai mươi tuổi ngày xưa.

Trong lòng Diệp Mặc thầm tự nhủ, người phụ nữ này quả là đĩ thõa, mặc dù hắn
thừa nhận Tĩnh Tức là một người đàn bà đẹp, hơn nữa còn là một đạo cô xinh đẹp
biết dụ dỗ đàn ông, nhưng Diệp Mặc không hề có ý gì với cô ta, người phụ nữ
này quá biến thái.

– Ha ha, việc này nói sau, nói yêu cầu của cô trước đi.

Diệp Mặc cười ha ha.

Tĩnh Tức đỏ mặt, cô không ngờ Diệp Mặc lại nói thẳng ra như thế, không kín đáo
chút nào, trong lòng thầm tức giận, chơi với lão nương đơn giản thế sao? Nằm
mơ đi, thẳng oắc con.

Thế nhưng, cô không hề nói ra những lời này, mà chậm rãi nói:

– Lần trước, sau khi anh từ Lưỡng Lộng Nhai lên, có phải theo dõi tôi đến
đây? Sau đó nhìn thấy tôi đi vào môn phái? Tôi nghĩ dựa vào khinh công của
anh, hẳn là không có vấn đề gì.

– Không sai.

Diệp Mặc không cần phải giấu, hắn căn bản muốn đến Tĩnh Nhất Môn.

Tĩnh Tức cắn chặt răng, lạnh lùng hừ một tiếng:

– Quả nhiên là như vậy, anh nói muốn đến Tĩnh Nhất Môn chúng tôi làm gì?
Không phải nói với tôi là đi tìm Tố Tố đấy chứ?

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

– Vì sao tôi lại không được đi tìm Tố Tố? Tôi đi tìm Tố Tố đấy, thế nào không
được sao?

– Anh thích Tố Tố?

Tĩnh Tức mở to mắt nhìn chằm chằm Diệp Mặc, dường như bị cái tin này đánh bại
vậy.

– Tôi không thể thích Tố Tố? Chẳng lẽ phải thích cô sao? Không sai. Tôi thích
Tố Tố.

Diệp Mặc tính kĩ không cần phải sợ đạo cô già này, cũng không cần phải giấu
giếm cô ta.

Tĩnh Tức bỗng nhiên cười khúc khích:

– Đại Hổ, anh muốn thích Tố Tố thì nhất định phải nhờ tôi giúp rồi, anh biết
không? Tôi là sư thúc của Tố Tố, nếu như không có sư thúc tôi giúp, anh muốn
gặp cũng không gặp được Tố Tố, thế nào, anh có muốn lấy lòng sư thúc tôi
không? Hơn nữa không cần nói gặp, ngay Tĩnh Nhất Môn chúng tôi anh cũng không
vào được đâu, anh cho rằng nhảy xuống xích sắt là có thể tìm thấy Tĩnh Nhất
Môn sao? Đừng có nằm mơ, cậu em à.

Về chuyện Tĩnh Tức nói cô ta là sư thúc của Lạc Tố Tố, Diệp Mặc này không hề
nghi ngờ. Nhưng tâm trạng đang rối loạn của hắn lại không vứt bỏ được. Đã là
sư thúc của Tố Tố, mặc dù có chút biến thái nhưng mình cũng không nên đắc tội
với cô ta.

– Nói đi, cô có yêu cầu gì.

Diệp Mặc không có chút tình cảm nào với Tĩnh Tức, chỉ là Tĩnh Tức là sư thúc
của Tố Tố, hắn không thể quá đắc tội.

Tĩnh Tức cười vẻ quyến rũ:

– Thực ra tôi cũng rất thích anh.

Nói xong, nhìn Diệp Mặc rồi tiếp tục nói:

– Trên người anh có rất nhiều đồ tốt, ngay cả Trú Nhan Đan cũng có, đưa cho
tôi một viên được không?

Diệp Mặc tức giận nói:

– Cô nghĩ là Trú Nhan Đan là hàng chợ sao, muốn có là có?

– Hôm đó, người cõng một cô gái mà tôi gặp ở Địch Thác Phong, Thần Long Giá
chính là anh ư? Người lấy Hồng Diệp Nam Thị cũng chính là anh?

Giọng Tĩnh Tức hỏi trở nên lạnh lùng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.