Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 237: Trú Nhan Đan.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 237: Trú Nhan Đan.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Còn một điều chính là lần này sau khi đấu giá Trú Nhan đan, bất kể chờ lúc nữa
Tê Sương tự có bán đứng hắn không, hắn đều phải chuẩn bị sẵn. May mà hắn có
sẵn dự kiến, trước khi vào, dùng khăn đen che mặt, còn đổi tên.

– Được, nếu đan dược của anh thực sự như anh nói, có thể khẳng định đây là
đan dược vô giá nhưng vì là lần đầu nên tôi đoán giá cũng chả cao lắm, dù sao
chuyện này cũng khó tưởng tượng.

Lời của lão có râu tuy có sự đắn đo bên trong nhưng Diệp Mặc biết điều anh ta
nói là thật.

Diệp Mặc lại lấy ra một viên Trú Nhan đan, đưa cho lão có râu nói:

– Loại đan dược này tôi có hai viên, viên này đến khi giữa cuộc đấu giá thì
ông mới cho bán. Tôi nghĩ viên thứ hai này sẽ có giá khá hơn.

Lão có râu nhận lấy viên Trú Nhan đan thứ hai. Anh ta hoàn toàn hoá đá. Phải
biết rằng loại đan dược này có một viên đã là nghịch thiên rồi nhưng người
thanh niên này trong một lúc lại lấy ra hai viên. Nếu nói hắn là lừa đảo thì
chả nhẽ hắn không muốn sống nữa sao. Lừa gạt người ở đây đúng là muốn chết mà.

Người phụ nữ trung niên kia nhìn chằm chằm đan dược trong tay Diệp Mặc. Trong
mắt lộ vẻ tinh quang, nếu không phải có cố kị, không chừng bà ta đã lên cướp
từ lâu rồi. Nhưng bà ta biết cho dù có khuynh gia bại sản cũng không mua nổi
một viên này.

Lão có râu cầm viên đan dược Trú Nhan đan lên cũng cảm khái khá lâu. Hai viên
đan dược này tuyệt đối là thứ đắt giá nhất buổi đấu giá này.

Người phụ nữ đó dường như nhớ ra chuyện gì đó, liền nói:

– Xin hỏi, đan dược này của cậu có phải luyện chế từ l Hồng diệp Nam Thị
không?

Diệp Mặc kinh ngạc, lại một lần nữa nghĩ ra một vấn đề lớn. Đó chính là việc
Vô Lượng Sơn có Hồng diệp Nam Thị không phải là một hai người biết, rất nhiều
người cũng biết rồi. Hơn nữa tác dụng chính của lá đó là làm đẹp, điều này
không khó đoán. Thậm chí Trú Nhan đan của hắn có mùi vị Hồng diệp Nam Thị cũng
không thể che giấu.

Một khi bị người ta biết Hồng diệp Nam Thị là hắn lấy được, vậy thì cái chết
của Biên Pha và Du Liên bên sườn núi không chừng đều đổ lên đầu hắn. Cái chết
lần trước không chỉ dừng lại ở hai người Biên Pha và Du Liên, còn tên đầu trọc
bị Tĩnh Tức giết chết, thậm chí còn rất nhiều cao thủ Huyền cấp.

Thấy lão có râu và người phụ nữ trung niên đó nhìn mình, Diệp Mặc tự quyết
chắc chắn, dù sao chuyện này cũng rõ rồi. Hơn nữa có giấu cũng không giấu nổi.
Chi bằng nói thẳng là đúng thế, cũng để Trú Nhan đan đáng giá hơn. Chờ hắn
tham gia xong phiên đấu giá này sẽ đi tiêu diệt Tống gia luôn, sau đó mai danh
ẩn tích để tu luyện.

Người tu đạo mà cứ đắn đo do dự thì còn tu luyện cái gì nữa, nghĩ vậy Diệp Mặc
bình tĩnh nói:

– Nghe tiền bối luyện đan dược nói, là có dược liệu tên hồng diệp Nam Thị,
lúc quí vị bán đấu giá thì có thể nói thẳng ra.

Đừng nói là người phụ nữ kia, đến lão có râu bây giờ cũng biết Trú Nhan đan
này, chắc trong mười phần thì tám chín phần là thật.

Hơn một tiếng sau, Diệp Mặc và lão có râu làm xong thủ tục, đi ra tìm được Hứa
Bình, câu đầu tiên đã hỏi:

– Anh Hứa, không biết anh tham gia phiên đấu giá này muốn mua những thứ gì?

Hứa Bình nói một cách hơi khờ khờ:

– Tiền trên người tôi có hạn, chỉ muốn mua một thanh đao tốt. Tôi dùng đao
nhưng đến giờ vẫn chưa có một thanh đao nào tốt.

Diệp Mặc nghĩ đến người mũi chim ưng kia bị hắn giết, đao của người đó khá tốt
nhưng Diệp Mặc lúc đó không lấy, vì giết anh ta là người kia không đúng trước.
Một khi lấy đao của người ta thì không chừng còn có cách nói khác.

Tuy trường đao của Biên Pha rất tốt nhưng Diệp Mặc cũng không dám đưa ra đấu
giá. Bây giờ đưa cho Hứa Bình là hại anh ta. Nghĩ hồi lâu Diệp Mặc mới nói:

– Anh Hứa, nếu anh tin tôi thì anh rời khỏi đây mau, đi càng xa càng tốt. Một
năm sau, anh có thể đi Yến Kinh tìm em, tôi đảm bảo anh sẽ có một thanh bảo
đao tốt nhất.

Diệp Mặc vốn muốn nhờ Hứa Bình giúp đi Ninh Hải dạy dỗ tên Bổng Tử năm ngoái
gặp đó. Nhưng nghĩ tới việc một khi nói cho anh ta mình là Sư Ảnh, thì chắc
chắn bị lộ. Hay là chờ sau khi mình tu luyện được rồi hãy nói cho anh ta mình
là ai.

– Sao lại thế này? Anh Mạc.

Hứa Bình lập tức hỏi, anh ta biết bản lĩnh của Diệp Mặc cao hơn nhiều so với
anh ta. Đến Diệp Mặc còn lo lắng chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

Diệp Mặc không giấu diếm, chỉ nói:

– Tôi đoán sau khi đấu giá, sẽ có người chặn giết tôi, tôi tự tin là có thể
trốn thoát. Một khi họ không bắt được tôi thì không chừng anh lại bị nguy
hiểm.

Hứa Bình nghe xong lời của Diệp Mặc, liền nói:

– Được, vậy tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, Diệp Mặc, cậu nhớ cẩn thận chút. Nếu
đám người Đoạn Quyền Đường kia dám làm gì, tôi có liều chết cũng phải lấy vốn
về.

Diệp Mặc có chút cảm động, dù sao hắn và Hứa Bình cũng chỉ là lần thứ hai gặp
mặt. Tuy tính tình hợp nhau nhưng lúc đầu chính mình vẫn mang bộ mặt công danh
lợi lộc. Bây giờ Hứa Bình nghe lời của hắn không chút do dự khiến hắn càng cảm
thấy anh ta là người đáng kết bạn.

Lúc Hứa Bình rời đi, phiên đấu giá đã bắt đầu. Nhiều người bắt đầu đi vào,
Diệp Mặc tuy đội khăn đen nhưng không gây chú ý vì người đeo mặt nạ không chỉ
có mình hắn.

Diệp Mặc nhìn lướt qua những người đi phiên đấu giá. Tu thành cao nhất đều là
Địa cấp nhưng đa số đều là Hoàng cấp và Huyền cấp. Diệp Mặc bỗng chú ý đến một
người rất quen mặt. Là Lý Thu Dương, lúc ở Yến kinh hắn từng gặp Lý Thu Dương
một lần. Biết anh ta là người nhà Lý gia nhưng anh ta không được coi là hậu
bối ưu tú của Lý gia.

Anh ta sao có thể vào đây? Diệp Mặc không hiểu, lại quan sát kĩ lưỡng một lúc
mới phát hiện người mà hắn thấy tuy rất giống Lý Thu Dương nhưng không phải.
Chắc là anh em gì của Lý Thu Dương. Không ngờ người đứng sau Lý gia lớn như
vậy, không ngờ còn có liên hệ với người trong ẩn môn. Điều này làm Diệp Mặc
thật sự không ngờ.

Người đi vào phiên đấu giá không phải là rất nhiều, tổng cộng mới trên dưới
năm trăm người. Hứa Bình có thể lấy được số trong chùm đó đúng là may mắn. Top
trong 50 số đều có một gian phòng nho nhỏ, Diệp Mặc số 37, cũng được phân một
gian phòng như vậy

Người dẫn chương trình là một lão năm mươi tuổi. Diệp Mặc vừa nhìn đã biết
người này lợi hại hơn nhiều so với những tên hắn từng giao thủ.

Lão già này đi lên sân khấu, chỉ trong chốc lát liền dùng âm thanh lớn nói:

– Tôi là Tịch Ô Sơn, nhận lời mời làm MC cho phiên đấu giá ẩn môn lần này.
Mọi người đều biết phiên đấu giá ẩn môn tuy năm năm diễn ra một lần nhưng mỗi
lần đều có rất nhiều bảo vật xuất thế. Tôi xin đại diện Tê Sương tự và bên đấu
giá cảm ơn các khách hàng đã đến tham gia phiên đấu giá lần này. Cũng cảm ơn
những bạn bè đến từ thế tục. Thôi không nói nhiều nữa, phiên đấu giá xin được
bắt đầu.

Diệp Mặc nghe thấy Tịch Ô Sơn nói trong lòng thầm nghĩ, chả nhẽ còn có người
thế tục đến sao? Thế là thế lực gì vậy? Đến Diệp gia và Tống gia, đại phiệt mà
còn không thể tham gia. Có thể tham gia loại đấu giá này chắc đều là có thế
lực. Chả nhẽ người giống Lý Thu Dương kia là đại diện của Lý gia? Nhưng Lý gia
cũng không được tính là đệ nhất thế gia. Xem ra nơi này còn có người gia tộc
khác đến, nói không chừng lại giống hắn, dùng khăn đen che đi.

Lời của Tịch Điểu Sơn cắt đứt suy nghĩ của Diệp Mặc

– Vật phẩm đấu giá đầu tiên tuyệt đối là vật làm chấn động lòng người. Tôi
không dám nói về sau không có cái nào tương tự nhưng tôi dám chắc chắn phiên
đấu giá trước đây đều không có đồ nào đáng giá hơn cái này.

Nói xong lấy ra một lọ ngọc nói:

– Đây là một viên Trú Nhan đan, sau khi dùng sẽ vĩnh viễn trẻ đẹp, thậm chí
có thể kéo dài tuổi thọ mười năm. Dược liệu chính của nó là hồng diệp Nam Thị,
cộng với hơn mười loại dược liệu quí. Giá ban đầu là một triệu, mỗi lần tăng
không được thấp hơn một trăm ngàn.

Diệp Mặc thầm nghĩ, không ngờ lại đổi lọ sứ của mình thành lọ ngọc. Hơn nữa
dược liệu luyện chế cũng nói điêu vài lần, xem ra người này cũng rất biết làm
ăn.

Tịch Điểu Sơn nói xong, ngoài Diệp Mặc còn suy nghĩ vấn đề cái lọ ra, người
khác đều nín thở. Không ngờ phiên đấu giá này vừa bắt đầu đã bắn một quả pháo
khá nặng này. Chuyện này quá ly kì. Nếu Tịch Điểu Sơn không nói hồng diệp nam
thị thì nhiều người vẫn ôm thái độ nghi ngờ. Hồng diệp nam thị vừa ra, rất
nhiều người cũng đang suy đoán là thật.

Mặc dù là như vậy, bên dưới vẫn bắt đầu tranh cãi. Dù sao Trú Nhan đan quá
nghịch thiên. Ai cũng không dám tưởng tượng còn có loại Trú Nhan đan này. Sau
đợt yên lặng là đến ồn ào nhưng lại không có người ra giá.

Diệp Mặc trầm xuống, chả nhẽ lại không có lấy một người tin.

Tịch Ô Sơn thấy thế ho khan một tiếng

– Mọi người yên lặng, nếu có người sau khi mua mà không tin, có thể dùng ngay
tại chỗ, chúng tôi ở đây có người hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Quả nhiên lời này của Tịch Ô Sơn vừa nói ra thì hiện trường liền khôi phục lại
trạng thái yên lặng.

– Anh Tịch, theo anh nói, loại Trú Nhan đan này nhiều người đều biết trước
đây không lâu tại Vô Lượng Sơn có truyền đến việc hồng diệp nam thị. Trưởng
lão Điểm Thương mất tích trên Vô Lượng Sơn. Ai đem Trú Nhan đan này đến hội
đấu giá xin anh Tịch hãy nói để Điểm Thương tôi được cảm ơn.

Một vị khoảng bốn mươi tuổi liền đứng lên nói.

Diệp Mặc liền nhìn người này, tự nhủ, quả nhiên là đến rồi. Người Huyền cấp
trung kì này xem ra cũng là người của Điểm Thương, chỉ là không biết Tịch Ô
Sơn sẽ nói thế nào. Tuy phiên đấu giá chắc chắn sẽ không để lộ thông tin của
Diệp Mặc nhưng vẫn có chút lo sợ bất an.

Tịch Ô Sơn cười ha hả:

– Phiên đấu giá của tôi chỉ là chịu trách nhiệm mua bán, cái khác không hỏi
một câu. Nếu có người hỏi loại vấn đề này, thì toàn bộ được coi là hành vi
khiêu khích đối với phiên đấu giá của tôi. Được rồi, bây giờ mọi người có thể
ra giá rồi.

Tịch Ô Sơn nói xong khí thế hùng mạnh liền xông lên. Có thể thấy tu luyện cao
hơn so với người đàn ông Điểm Thương kia rồi. Quả nhiên người đàn ông của Điểm
Thương kia trên mặt xanh đỏ có đủ, cuối cùng không nói gì nữa, hơi khó chịu mà
ngồi xuống.

Diệp Mặc thầm thấy thoải mái, người của Điểm Thương này thật kiêu ngạo. Nếu
bây giờ hắn luyện khí tầng năm hoặc tầng sáu, nói không chừng hắn đã đứng lên
nói, là của tôi thì đã sao.

Chờ cả buổi vẫn không có ai ra giá, Diệp Mặc lại buồn bực. Chả nhẽ những người
này đến một triệu cũng không lấy ra được sao? Nghĩ tới đây hắn không chịu được
nữa liền giơ thẻ lên nói:

– Tôi ra một triệu.

Bọn rùa rụt cổ này không ra giá thì ông đây tự thét giá.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.