Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 231: Tra hỏi.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 231: Tra hỏi.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Không ngờ lại xảo trá thâm độc như vậy.

Đông Phương Tê thấy không có đạn, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn
đang nghĩ thầm làm sao giết Đường Bắc Vi.

Đường Bắc Vi lại nhặt một hòn đá ném về phía chân kia của Đông Phương Tê:

– Anh là đồ khốn nạn, anh cho rằng tôi không biết anh là ai sao? Anh chính là
người cùng phe với Ngụy Vĩnh Càn, lại còn làm hỏng vòng cổ của tôi nữa, tôi
đập chết anh…

Đông Phương Tê theo quán tính muốn né tránh hòn đá, nhưng Đường Bắc Vi lại
đứng gần như vậy, bây giờ gã lại bị trọng thương, vốn tránh không thoát. Hòn
đá lại đập vào đùi của gã, đau toát cả mồ hôi lạnh.

– Con gái điếm thối, ác độc như vậy. Xuống tay tàn ác, đợi tôi nói cho cô
biết Diệp Mặc là ai, cô sẽ lại càng vui hơn, ha ha…

Tiếng cười lớn của Đông Phương Tê cùng với khuôn mặt biến dạng vì đau đớn
quyện vào với nhau, thoạt nhìn vừa độc ác vừa dữ tợn, gã biết hôm nay muốn
chạy trốn cũng rất khó. Không ngờ lại đánh đồng Đông Phương Tê gã cùng với đồ
rác rưỡi Ngụy Vĩnh Càn, một người phụ nữ ngu dốt.

Đông Phương Tê dữ tợn cười nói:

– Cô là một người đàn bà độc ác, xuống tay tàn nhẫn như vậy, Đông Phương Tê
cả đời anh hùng, không ngờ lại chết dưới tay một người đàn bà, sớm biết vậy
thà rằng chết trong tay Diệp Mặc còn hơn.

Đường Bắc Vi lại nhặt lên một hòn đá, đề phòng nhìn chằm chằm Đông Phương Tê,
cô sở dĩ vẫn chưa giết chết người này, chính là muốn hỏi gã Diệp Mặc bây giờ
như nào rồi. Cô thấy Đông Phương Tê mắng chửi cay độc, giơ hòn đá trong tay
lên:

– Anh nói Diệp Mặc sao rồi?

– Ha ha…

Đông Phương Tê cười ha hả nói:

– Cô là đồ hèn, ác độc như vậy, đến cả anh trai mình cũng không buông tha. Cô
biết Diệp Mặc là ai không, anh ta là anh trai của cô, bây giờ vui lắm phải
không, lại đi quyến rũ anh trai cô, ha ha, lão đây cũng hả giận rồi, ha ha…

Tiếng cười của Phương Đông Tê bỗng nhiên dừng lại, Đường Bắc Vi thương hại
nhìn gã, trong mắt không có chút gì bi ai và tuyệt vọng như gã từng đoán, có
cũng chỉ có sự chế nhạo và khinh thường mà thôi.

Đường Bắc Vi đánh bại Đông Phương Tê như vậy, lúc đầu còn có chút không đành
lòng, nhưng bây giờ nghe thấy lời này của Đông Phương Tê mới biết mình ra tay
vẫn còn quá nhẹ, đáng lẽ cô phải ra tay nặng hơn. Người này đã không thể coi
là con người nữa rồi, chỉ có thể coi là súc sinh.

– Cô không tin tôi?

Đông Phương Tê thấy thần sắc Đường Bắc Vi không có chút gì là khác thường, gã
thậm chí quên đi sự đau đớn của mình, có một dự cảm không hay truyền đến.

Đường Bắc Vi nhìn Đông Phương Tê tội nghiệp:

– Anh muốn nói là tôi và anh trai tôi lên giường rồi, anh vui vẻ sao? Rất
tiếc, làm anh thất vọng rồi. Anh trai tôi vừa nhìn thấy tôi đã biết tôi là em
gái của anh ấy, người cặn bã như anh, tôi thật không tưởng tượng ra được cha
mẹ anh là thứ gì nữa, không ngờ lại nuôi dưỡng anh thành con người biến thái
như này.

Đường Bắc Vi một câu cũng không mắng cha mẹ của Đông Phương Tê, nhưng Đông
Phương Tê không ngờ lại phun máu mồm ra, câu sau vẫn chưa nói ra, hòn đá của
Đường Bắc Vi lại lần nữa nện thẳng xuống đầu gã.

Trước khi Đông Phương Tê hôn mê có nghe thấy một câu:

– Vô sĩ, nếu không phải nể tình anh để tôi tìm ra anh trai tôi, tôi đã lập
tức đem anh đốt thành tro rồi.

Thấy Đông Phương Tê bị mình đánh cho hôn mê bất tỉnh, Đường Bắc Vi thở phào
một cái, tên này quá xấu xa. Cách độc ác như vậy không ngờ lại là do gã nghĩ
ra, vốn cho rằng chuyện mình và Diệp Mặc gặp nhau chỉ là chuyện ngẫu
nhiên,không ngờ lại là chủ ý của tên súc sinh này. May là anh trai nhận ra
mình, nếu không, Đường Bắc Vi rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa.

Lần đầu tiên cô đánh người tàn nhẫn đến vậy, không ngờ lại không có chút cảm
giác không nên nào, trong lòng cũng không có chút áp lực nào khi thấy Đông
Phương Tê đã bị cô đánh cho xương cốt gãy rời.

Diệp Mặc dùng một quả cầu lửa đốt xác Tống Hải thành tro bụi, rồi lại đốt mấy
thi thể khác thành tro, lúc này mới nhìn nhìn chỗ cuối hẻm núi, theo cách nói
của Tống Hải thì phía trước có một cái cầu treo bằng dây cáp, kế sách của Đông
Phương Tê vốn là lừa mình đi vào cái cầu treo bằng cáp, sau đó ình và phái Ẩn
môn đánh nhau.

Diệp Mặc thì thầm một chút hai cái tên Tống Kỳ Minh, Đông Phương Tê, trong mắt
hiện lên sát ý. Nếu muốn đánh lén Diệp Mặc, cũng đừng trách hắn ra tay tuyệt
tình. Nếu nói luyện khí tầng thứ hai, Diệp Mặc còn có điều e dè, bây giờ hắn
đã luyện đến tầng khí thứ 3 rồi, căn bản cũng không còn e dè điều gì nữa.

Nhưng Đông Phương Tê tuyệt đối không ngờ tới, cho dù anh ta đổi người khác,
cũng không thể đánh lén được Diệp Mặc. Chỉ cần Diệp Mặc vào trong hẻm núi này,
trong tình huống thần thức có thể càn quét đến hai bên khe núi này, Đông
Phương Tê cũng đã quá coi thường Diệp Mặc rồi.

Cái gì mà âm mưu quỷ kế, sức mạnh trước mắt không chịu nổi một cước, Diệp Mặc
trong lòng lại nghĩ đến sức mạnh của bản thân, có lẽ phải nhanh chóng nâng cao
rồi.

Nâng cao sức mạnh? Diệp Mặc lại nhìn về phía cuối hẻm núi, nếu có một hội đấu
giá, thì mình có thể vào xem được hay không? Hội đấu giá của Ẩn môn ai mà biết
được có thứ mình cần hay không?

Lần trước mình chỉ tham gia hội giao lưu pháp khí liền lấy được “Không Minh
Thạch ”, nếu chẳng may là hội đấu giá, chẳng phải càng béo bở hay sao?

Nhưng sao vào được hội đấu giá này đây? Theo như Tống Hải nói, hai gã bảo vệ
chính là hai tên cao thủ Địa cấp, vậy bên trong có phải là có người lợi hại
hơn Địa cấp không? Cái này cũng chưa tính được, nếu như muốn mua đồ, thì phải
cần tiền, nhưng mình chỉ có mấy chục đồng, còn chưa đủ nhét kẽ răng.

Không được, bất luận thế nào cũng phải đi một chuyến hội đấu giá này, từ ngày
trước sau khi Diệp Mặc phát hiện ra “tuyết liên tử ngàn năm” còn có “Trú Nhan
quả”, hắn đã không còn coi thường nơi này, có lẽ thực sự có cái mà mình cần.

Quả thực không được, tối nay trở về nhất định phải luyện một ít pháp khí
trước, sau đó mới chế luyện mấy viên “Trú Nhan đan”. Mặc dù hắn mới có luyện
đến tầng thứ 3, trình độ tu luyện đan vẫn hơi thấp chút, nhưng có thể luyện
mấy viên, chỉ cần có tiền tiếp cận vào bên trong hội trường là được rồi.

Hôm nay giết có chút sảng khoái, chỉ cần chạy đến chố Đông Phương Tê, trong
lòng Diệp Mặc lại cảm thấy không thoải mái, Đông Phương Tê độc ác như con rắn
độc, khiến cho cả người hắn cảm thấy khó chịu. Nếu Đông Phương Tê biết Đường
Bắc Vi là em gái của hắn, lại còn muốn Đường Bắc Vi đến tiếp xúc với mình, cái
tên Đông Phương Tê này thật quá độc ác.

Trước tiên về dẫn Bắc Vi đi rồi nói sau, Diệp Mặc không chọn tiến vào hẻm núi.
Hắn vừa mới đi ra được vài bước, điện thoại của hắn liền rung lên, là Đường
Bắc Vi gọi đến, Diệp Mặc trong lòng kinh ngạc, vội vàng nhận điện thoại.

– Anh à, em bắt được Đông Phương Tê rồi, ở chỗ không xa đầu đường lắm, bây
giờ em phải làm sao?

Giọng nói của Đường Bắc Vi truyền đến.

Cái gì? Không ngờ bắt được Đông Phương Tê rồi, Diệp Mặc khinh ngạc vui mừng
kêu lên, vội nói:

– Không cần đi, đứng đó đợi anh, tên Đông Phương Tê này rất có ích với anh.

Đường Bắc Vi nghe thấy Diệp Mặc nói Đông Phương Tê có ích với hắn, trong lòng
nhất thời thoải mái như được ăn mật đường vậy, cuối cùng bản thân coi như đã
giúp được cho anh trai chút ít rồi.

Khi Diệp Mặc chạy đến, đúng lúc Đông Phương Tê tỉnh lại, gã thấy Diệp Mặc đến,
ánh mắt ảm đạm, biết mình đã xong đời thật rồi.

– Anh…

Đường Bắc Vi căng thẳng nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tê, cô sợ sơ hở, thì
tên kia sẽ chạy trốn mất. Vì sự chú ý đều dồn lên người Đông Phương Tê, nhất
thời lại quên đi sự sợ hãi. Đợi đến khi Diệp Mặc quay lại, cô mới nhớ ra một
mình mình đứng ở đây, lập tức cảm thấy có chút sợ hãi.

Diệp Mặc bước tới, trước tiên thu lại một khẩu súng lục trên chân của Đông
Phương Tê, lúc này mới nói:

– Bắc Vi, em sao lại chạy đến đây?

– A, tên này không ngờ vẫn còn một khẩu súng nữa, tí nữa thì bị hắn lừa.

Đường Bắc Vi thấy anh trai thu hồi khẩu súng lục của Đông Phương Tê lập tức
kinh ngạc kêu lên, rồi cũng lấy từ trong túi áo mình ra một khẩu súng lục
không có đạn đưa cho Diệp Mặc.

– Người này rất gian xảo, may là em không bị hắn ta lừa.

Diệp Mặc nói đến đây thấy dây chuyền trên ngực Đường Bắc Vi hình như có chút u
ám, nhíu mày nói:

– Hắn đánh úp em à?

Đường Bắc Vi gật gật đầu, liền đem chuyện bị uy hiếp trong khách sạn, sau đó
cô dùng bùa giết một người, lúc này mới một mình chạy đến giúp Diệp Mặc. Sau
đó lại gặp Đông Phương Tê, gã liền nổ hai phát súng.

Diệp Mặc quay đầu nhìn Đông Phương Tê, ánh mắt lạnh như băng, loại người này
độc ác như con rắn độc, cuối cùng hôm nay cũng rơi vào tay hắn, nếu không thì
hắn khó ăn khó ngủ.

– Diệp tiên sinh, chỉ cần anh tha mạng cho Đông Phương Tê này, Đông Phương Tê
tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh. Anh cũng biết chúng ta vốn vì bất đồng
lập trường, nên tôi mới tìm cách đối phó anh, sau này chỉ cần tôi theo sau
anh, đương nhiên cái gì cũng lấy anh làm chuẩn.

Đông Phương Tê thấy Diệp Mặc lấy khẩu súng lục của gã, hoàn toàn tuyệt vọng
cúi đầu xuống.

Diệp Mặc vẫn không nói gì, Đường Bắc Vi lại vội vàng nói:

– Anh, anh đừng tin người này, con người này xấu xa lắm rồi. Hắn vừa nhìn
thấy em liền bắn, hơn nữa hắn biết chúng ta là anh em, lại vẫn còn dùng kế
sách ác độc như vậy với em nữa.

Ánh mắt Diệp Mặc càng lạnh như băng, suy đoán của hắn quả nhiên chính xác, tên
Đông Phương Tê thật sự biết Đường Bắc Vi là em gái của hắn. Người này quả thực
có ác tâm đáng sợ giống như rắn độc, Diệp Mặc đi tới, lấy chân giẫm gãy chân
còn lại của Đông Phương Tê, lúc này mới nói với Đông Phương Tê:

– Tôi có thể cho anh chết từ từ, đối với loại chó hoang mất đi tính người như
anh, tôi không có hứng thú.

Ánh mắt Đông Phương Tê hung ác, lập tức nói:

– Diệp Mặc, có điều cho tôi thoải mái chút, tôi biết rất nhiều thứ, nếu như
anh cho tôi thoải mái, tôi sẽ nói tất cả cho anh.

Diệp Mặc giơ tay tát lên đầu Đông Phương Tê một cái, đồng thời chỉ vào ấn
đường của gã, lạnh lùng nói:

– Không cần, tôi có cách khiến anh phải nói.

Trong mắt Đông Phương Tê hiện lên một tia vùng vẫy đấu tranh, nhưng rất nhanh
lại trở về giống bức tượng gỗ.

Diệp Mặc nhìn chằm chằm Đông Phương Tê nói:

– Nói đi, sao anh lại muốn đánh lén tôi? Anh biết mấy căn cứ của Bắc Sa,
chúng ở đâu? Lần này anh đến còn có mục đích gì khác hay không?

Đông Phương Tê đờ đẫn trả lời:

– Tôi chỉ biết căn cứ ở Châu Á của Bắc Sa, những chỗ khác bây giờ tôi không
biết, lần này đến chính là muốn tìm bản đồ thiết kế Không Quý.

Bản đồ thiết kế Không Quý? Diệp Mặc lập tức nhớ ra hồi trước Văn Đông đưa cho
hắn một mô hình. Nghĩ đến Văn Đông, không biết bây giờ cô ấy khỏe chưa?

Không ngờ vì bản đồ mà đến, xem ra Bắc Sa ẩn núp rất kĩ, đến cả Đông Phương Tê
cũng không biết nhiều, xem ra mối quan hệ giữa Bắc Sa và Đông Phương Tê cũng
chỉ là lợi dụng nhau mà thôi. Nhưng Diệp Mặc không thèm để ý, hắn chỉ cần biết
địa điểm là được rồi, đến lúc đó sẽ giết hết.

Diệp Mặc gác chuyện này sang một bên, tiếp tục nói:

– Anh làm sao biết được rôi và Đường Bắc Vi là anh em?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.