Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2239 : Một khi đã đi thì không thể quay về.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2239 : Một khi đã đi thì không thể quay về.
– Hừ, ta đường đường là Hóa Đạo Thánh Đế của Hải Tộc há có thể chấp nhặt với
một phụ nữ?
Tên Thánh Đế Hải Tộc này hư lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ
đi, thoạt nhình gã có vẻ như thật không muốn chấp nhặt với Châu Băng Du.
Châu Băng Du bình tĩnh ngồi xuống, cũng không nhiều lời. Những người còn lại
trong đại sảnh Tiên tức lâu cũng an tĩnh lại, ngay cả tay Thánh Đế của Yêu Tộc
vừa nãy nói Nhân Tộc chỉ xuất hiện một Diệp Đan Thánh cũng không nói nữa.
Mọi người trong lòng đều rõ ràng, Thánh Đế của Hải Tộc kia xem ra rất tức giận
rời khỏi Tiên tức lâu, cũng không phải thực sự không muốn chấp nhặt với một
phụ nữ. Tại Hư Thị, Thánh Đế thi đấu trước giờ đều không có phân chia nam nữ
gì. Thánh Đế Hải Tộc này vội vã rời khỏi, nguyên nhân thật sự là do Chân Băng
Du nói câu nói kia, cô là người Diệp Mặc thích.
Diệp Mặc là ai, dù cho Hải Tộc cùng Yêu Tộc có hạ thấp Diệp Mặc, thế nhưng đại
danh hiển hách của Diệp Mặc tại Hư Thị lại chưa bao giờ có người nào làm lung
lay được. Một người đã giết hơn một trăm Thánh Đế, tại Long Tộc trực tiếp chỉ
vào mũi Văn Đức Thủy mắng, Văn Đức Thủy cũng không dám có nửa câu thừa thãi.
Hơn nữa tại Long Tộc mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế muốn chặn Diệp Mặc lại, cũng bị
Diệp Mặc thong dong đi mất, chuyện này đã có mấy trăm người chứng minh. Hơn
nữa những người chứng minh này, không có một người nào không phải kẻ có tiền
có thế một phương.
Nghe đồn sau đó bốn Hỗn Nguyên Thánh Đế của Long Tộc, Yeu Tộc, Hải Tộc cùng Ma
Tộc liên thủ đi tìm tung tích Diệp Mặc, kết quả bốn gã Thánh Đế này cùng Diệp
Mặc đều biến mất không thấy tăm hơi.
Những tin tức này, tạo thành rất nhiều suy đoán. Có một số người suy đoán Diệp
Mặc cùng bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế liều mạng một trận, kết quả đồng quy vu
tận. Có một số người lại suy đoán bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế này liên thủ giết
Diệp Mặc xong, không muốn bị người ta đàm tiếu, dứt khoát bế quan không xuất
hiện nữa. Còn có người suy đoán, bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế này cùng Diệp Mặc
đều trọng thương, kết quả tách ra ở các nơi chữa thương.
Vô luận là suy đoán nào, đều là Diệp Mặc cùng bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế đánh
nhau sống chết một trận.
Diệp Mặc có thể cùng bốn gã Hỗn Nguyên Thánh Đế đánh nhau sống chết, một Hóa
Đạo Thánh Đế nho nhỏ của Hải Tộc này trong mắt Diệp Mặc ngay cả con kiến hôi
cũng không bằng. Nếu như gã thực sự đắc tội với người phụ nữ của Diệp Mặc,
tương lai Diệp Mặc trở về, gã cho dù là chân trời góc bể đoán chừng cũng trốn
không được.
Cho nên sau khi nghe nói Chân Băng Du là người phụ nữ của Diệp Mặc, thẳng thắn
tự mình kiếm cớ chuồn đã rồi nói sau.
– Băng Du sư tỷ, cô nói Diệp Mặc kia là đến từ Tiên Giới?
Nhiếp Song Song lúc này mới rảnh rỗi hỏi.
Châu Băng Du gật đầu nói:
– Phải, cô là Thánh Đế của Nhân Tộc, lẽ nào thật không biết hắn?
Nhiếp Song Song bỗng nhiên đưa tay vẽ ra một bức tranh trong hư không, có chút
run giọng hỏi:
– Băng Du sư tỷ, Diệp Đan Thánh kia có phải là người này không?
Chân Băng Du đưa tay đã đập đi tranh Nhiếp Song Song vẽ, có chút không vui
nói:
– Không sai.
Cô không thích Nhiếp Song Song này là biết Diệp Mặc, còn hết lần này tới lần
khác cứ muốn nói như vậy, nếu như nói Diệp Mặc một chút tiếng tăm cũng không
có, cô thật ra cũng không tức giận. Thế nhưng Diệp Mặc vô luận tại Tiên Giới,
hay là Thánh Đạo Tàn Giới cùng Hư Thị đều là người tiếng tăm lừng lẫy, Nhiếp
Song Song lại còn nói cô ấy không biết.
– Cô là người Diệp Mặc thích?
Nhiếp Song Song ngạc nhiên hỏi, cô cố gắng nhịn xuống ngữ khí run run.
Diệp Mặc vì sao không thể thích cô? Câu phản vấn này khiến Châu Băn Du khó
chịu, cô rốt cục nhíu mày:
– Anh ta cũng là người tôi thích, ta đến nơi này chính là để tìm anh ta.
Nói xong. Chân Băng Du xoay người rời đi, cô không hài lòng với Nhiếp Song
Song, có nói nữa cũng không có ý nghĩa. Nhiếp Song Song cho cô một cảm giác,
không phải là người cô muốn qua lại.
Nhiếp Song Song đứng lên, nhìn bóng lưng Chân Băng Du biến mất, bỗng nhiên cảm
giác cả người đều đang run rẩy. Cô là một Hóa Đạo Thánh Đế, nhưng lại không
cách nào không chế được bản thân đang run rẩy.
Năm đó để chứng được Vô Thượng đại đạo, cô đã chặt đứt tục duyên kiếp trước.
Hạ quyết tâm ám toán Diệp Mặc. Lại thật không ngờ Diệp Mặc không chỉ không bị
giết, rất nhiều năm về sau, bản thân mình cả ngửa mặt cũng không thể nhìn
thấy.
Đây chính là cái chướng ngại vật mà cô sợ sẽ làm lỡ đại đao của mình kia sao?
Một chút cay đắng mỉa mai quanh quẩn bên khóe miệng. So với Diệp Mặc đứng trên
Hỗn Nguyên, Nhiếp Song Song cảm thấy Vô Thượng đại đạo của mình chính là một
sự mỉa mai.
Không chỉ nói Diệp Mặc, ngay cả Chân Băng Du vừa nãy người phụ nữ của Diệp Mặc
kia, cũng mạnh hơn cô gấp mấy lần. Người ta vô luận là dung mạo hay là phong
tư, Nhiếp Song Song cô còn xa mới có thể sánh bằng.
Danh tiếng của Diệp Mặc bị người khác nói một câu. Cô ta lập tức đứng lên muốn
phản bác thay cho Diệp Mặc, mà cô cũng từng thích Diệp Mặc, thậm chí hiện tại
cũng chỉ là ép buộc phong ấn chặt những thứ kia lại mà thôi. Thế nhưng cô đã
làm gì? Diệp Mặc đưa cô tới Tiên Giới, đưa cô đến tay Tiên Vương có thể cứu
cô. Sau đó lại không yên lòng về cô, đơn độc tìm đến Băng Thần Cung.
Phải biết rằng một tiên nhân bình thường, muốn tìm được Băng Thần Cung là rất
không dễ dàng. Thế nhưng những chuyện này, cô trước đây lại hkông nghĩ tới. Cô
báo đáp Diệp Mặc thế nào, lừa gạt Diệp Mặc đến gian phòng của cô, đẩy xuống
Băng Thần đại trận.
Diệp Mặc có thể bình yên vô sự ở dưới Băng Thần đại trận, tu vi kia tuyệt đối
đã siêu việt Tiên Vương. Nói cách khác sau chuyện đó bất cứ lúc nào hắn cũng
có thể đi Băng Thần Cung tìm cô báo thù, nhưng trên thực tế Diệp Mặc chưa từng
làm vậy.
Nhiếp Song Song trong lòng dâng lên một cảm xúc bi ai, cô thà rằng Diệp Mặc đi
tìm cô báo thù. Diệp Mặc không đi tìm cô báo thù, đó chính là đối với cô ngay
cả thù hận cũng không có. Chứ yêu thì lại càng xa xỉ. Có lẽ trong lòng Diệp
Mặc, sớm đã không còn ấn tượng gì về Nhiếp Song Song rồi. Mà cô, khi lần thứ
hai nghe về Diệp Mặc, vẫn có thể rõ ràng vẽ ra chân dung Diệp Mặc. Có lẽ khi
cô có ý định ám toán Diệp Mặc, cô đã lại lối vào nhầm đại đạo rồi.
Chân Băng Du ưu tú hơn cô gấp mấy lần, người ta cũng là Hóa Đạo Thánh Đế, hơn
nữa Đạo Vận thâm hậu, không có nửa phần ý dao động. Thế nhưng cũng không có
thấy người ta có ý định đi chém người yêu?
Giờ khắc này, cô thà rằng mình vẫn là Nhiếp Song Song chưa khôi phục ký ức
Luân Hồi trước đây, cô thà rằng vẫn còn là Nhiếp Song Song tâm tư đơn thuần ở
Địa Cầu kia.
Thế nhưng cô biết, một khắc khi cô mở ra Băng Thần đại trận, cô đã mất đi tất
cả những gì cô từng có. Có nhiều thứ mất đi có thể tìm lại được, có nhiều thứ
mất đi, sẽ vĩnh viễn không thể nào tìm về được.
Nhiếp Song Song chợt nhớ tới trước đây cọ đi qua bờ sông Thanh Vi Minh Giang
nghe được một ca khúc:
– Ngày hôm qua hễ đi là không quay về được nữa, niềm vui quý hơn tất thảy,
nước đổ đi không thể thu hồi lại…
Trước đây khi cô lần đầu tiên nghe được bài hát này, cô còn tưởng rằng trên
Địa Cầu cũng có một người tới Tiên Giới giống cô, ở lại nơi này. Hiện tại rốt
cục cô đã hiểu ra, bài hát kia nhất định là Diệp Mặc đã từng hát bên bờ sông
Thanh Vi. Diệp Mặc trước đây chính là vượt qua sông Thanh Vi Minh Giang đến
Băng Thần Cung, trước đây cô nghĩ không có khả năng, hiện tại cô nghe được
Diệp Mặc bản lãnh như thế, lập tức cũng biết, đối với Diệp Mặc mà nói tuyệt
đối không có cái gì là chuyện không có khả năng.
Cô sở dĩ nhớ kỹ bài hát này, là bởi vì ở quán bar Túy Nhãn ở Yên Kinh, lúc cô
và Diệp Mặc ngồi cùng nhau, trong quán đó đang phát bài hát này.
Nhiếp Song Song có chút thất thần, qua một lúc lâu, cô bỗng cũng đứng lên,
nhung lập tức cô liền nghĩ rằng, cho dù là bây giờ mình trở lại Thánh Đạo Tàn
Giới, cũng không cách nào đến sông Thanh Vi Minh Giang được nữa.
Cô thở dài, nhìn Tiên tức lâu vẫn luôn náo nhiệt, trong lòng có chú trống
rỗng.
…
Ở bên trong Thế giới trang vàng, Trì Uyển Thanh đã là Tiên Vương sơ kỳ cùng
Mục Tiểu Vận tu vi Tố Đạo ngồi đối diện nhau, chẳng có chút tâm tư tu luyện
nào.
Mục Tiểu Vận sau khi chứng đạo, thì không tiến thêm tấc nào nữa. Cô lo lắng là
Diệp Mặc, Diệp Mặc thời gian lâu như vậy rồi mà vẫn chưa quay lại Thế giới
trang vàng, các nàng lo lắng Diệp Mặc xảy ra chuyện gì.
Tiểu Băng Sâm cùng Vô Ảnh còn cả Cừu Nhưỡng, ba đứa biết hai vị chủ mẫu tâm
tình không tốt, đã sớm tránh qua một bên. Tuy rằng ba đứa trong lòng cũng cực
kỳ lo lắng cho Diệp Mặc, thế nhưng không được Diệp Mặc cho phép, hiện tại
chúng nó ngay cả thần thức cũng không thể phóng ra được, chớ đừng nói chi là
ra ngoài Thế giới trang vàng.
– Tiểu Vận sư tỷ, Uyển Thanh sư muội, ta khẳng định Diệp đại ca không có
chuyện gì. Nếu như Diệp đại ca có chuyện gì, Thế giới trang vàng này sẽ không
thể an ổn không việc gì. Người có thể làm gì được Diệp đại ca, làm sao có thể
nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không cách nào luyện hóa Thế giới trang vàng chứ?
Chúng ta vẫn luôn ở trong Thế giới trang vàng bình yên vô sự, đã nói lên rằng
Diệp đại ca không có chuyện gì.
Thanh Như đi tới an ủi, cô sau khi xuất quan liền trực tiếp Tố Đạo thành công.
Nhưng mấy năm nay cô tuy rằng thỉnh thoảng an ủi Trì Uyển Thanh cùng Mục Tiểu
Vận, nhưng tận đáy lòng mình cũng có chút lo lắng, cho nên sau khi chứng đạo
thành công, tu vi cũng giống Mục Tiểu Vận, không hề tiến thêm.
– Ta đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa đi, nếu như vẫn không có tin tức
của tướng công, ta phải nghĩ biện pháp ra khỏi nơi này.
Mục Tiểu Vận kiên định nói, tiếp tục ở lại trong Thế giới trang vàng đợi, đó
căn bản không phải là biện pháp. xem tại
Thanh Như cùng Trì Uyển Thanh không nói gì, hiển nhiên hai người cũng đống ý
với ý kiến của Mục Tiểu Vận.
…
Mặc Nguyệt Tiên Tông, mặc dù chỉ là một tông môn ở Hạ Thiên Vực, thế nhưng lúc
này đã là tông môn lớn nhất trong 33 Thiên vực, có một không hai.
Lúc này ở nghị sự điện của Mặc Nguyệt Tiên Tông đã ngồi đầy người, Lạc Ảnh
ngồi ở trên nhất, bên cạnh cô ngồi ba người Tống Ánh Trúc, Ninh Khinh Tuyết
cùng Tô Tĩnh Văn.
Đám người Hư Nguyệt Hoa, Hứa Bình, Ngu Vũ Thiên, Diệp Lăng, Đường Bắc Vi, Lâm
Dị Bán, Từ Đồng, Thạch Thiết, Hứa Xương Cát, Cận Chỉ Hằng đều có mặt. Ngay cả
Lô Phượng, Hồng Lăng, Ân Hồn các thành viên chủ chốt của Mặc Nguyệt Tiên Tông
không sót một ai đều xuất hiện ở chỗ này.
Ức Mặc rũ đầu, ngồi ở một góc không rên một tiếng, giống như vừa bị mắng vậy.
Lạc Ảnh giọng chậm chạp nói:
– Diệp Mặc thành lập Mặc Nguyệt tại đại lục Lạc Nguyệt, lại thành lập Mặc
Nguyệt Tiên Tông tại Cung Hoa Thiên, những chuyện này là vì sao? Không phải vì
khoe khoang. Anh ta chính là muốn cuối cùng chúng ta có thể đoàn tụ với nhau,
hiện tại trừ thành Mặc Ngyệt không có người thăng thiên ra, những người còn
lại chỉ cần còn sống, hầu như đều tụ tập tại Mặc Nguyệt Tiên Tông.
Nói đến đây Lạc Ảnh còn cố ý liếc mắt nhìn Ức Mặc, lúc này mới tiếp tục nói:
– Từ Mặc Nguyệt Tiên Tông đi Thánh Đạo Tàn Giới dĩ nhiên là đơn giản, thế
nhưng một khi đi rồi thì sao? Lẽ nào lại để cho Diệp Mặc trở về rồi lại đi tìm
các ngươi? Ức Mặc, con có thể thăng cấp lên Tiên Đế, trừ tư chất của con ra,
con nên ngẫm lại xem con thu được bao nhiêu tài nguyên tu luyện? Còn Tĩnh Văn
nữa, chị cũng giống như vậy. Những tài nguyên tu luyện này là Diệp Mặc mang
về, đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao mà Mặc Nguyệt Tiên Tông chúng ta có
thể mạnh hơn những tông môn khác.
Ức Mặc lầm bầm một tiếng nói rằng:
– Dì Tố Tố, nhưng Băng Du tỷ tỷ kia vì sao có thể đi Thánh Đạo Tàn Giới?
Lạc Ảnh thở dài, nhưng vẫn giải thích:
– Băng Du không giống chúng ta, cô ấy không phải người của Mặc Nguyệt Tiên
Tông ta, cho nên cô ấy có thể đi. Thế nhưng từ giờ trở đi, ta không cho phép
người của Mặc Nguyệt Tiên Tông rời khỏi nơi này đi Thánh Đạo Tàn Giới, cho đến
khi chờ Diệp Mặc trở về mới thôi. Bởi vì cho dù là các ngươi đi Thánh Đạo Tàn
Giới, cũng chưa chắc có thể lấy được nhiều tài nguyên tu luyện hơn, Thánh Đạo
Tàn Giới sứt mẻ, tài nguyên tu luyện vốn thiếu thốn.
Ninh Khinh Tuyết cùng Tô Tĩnh Văn hiểu ý Lạ Ảnh, Chân Băng Du không phải người
của Mặc Nguyệt Tiên Tông, cũng không phải là gì của Diệp Mặc cả, cô ấy đương
nhiên có thể tự do đi Thánh Đạo Tàn Giới.
Thanks