Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2197 : Điên cuồng thu thập Đạo quả.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2197 : Điên cuồng thu thập Đạo quả.
Khi Diệp Mặc đưa Mục Tiểu Vận ra ngoài cửa hàng, thì ở đó đã chen lấn gần 100
người rồi. Trông thấy đoàn người này thì trong lòng Diệp Mặc lập tức vui vẻ,
vì hắn nhận ra rằng đoàn người này đều là từ trong Đạo Quả Tháp đi ra ngoài.
Những người này xuất hiện ở đây, tuyệt đối là vì muốn bán Đạo quả cho hắn,
hoặc là xin hắn luyện đan.
– Tướng công, chúng ta bây giờ đã đến Hư Thị rồi sao? Đây là quảng trường gì
thế? Làm sao lại có nhiều người như vậy?
Mục Tiểu Vận đi theo Diệp Mặc ra ngoài, lại trông thấy bên ngoài quảng trường
Đạo Quả Tháp đông đảo Thánh Đế như vậy, còn có rất nhiều Thánh Đế đang muốn
chen lấn vào trong cửa hàng của chồng cô thì liền kinh ngạc thốt lên.
– Nơi này là quảng trường Đạo Quả Tháp của Hư Thị. Đợi lát nữa anh phải vào
trong luyện đan, em ở bên ngoài giúp anh thu mua Đạo quả và cấp lại cho họ đan
dược.
Vốn Diệp Mặc có ý gọi Tiểu Sâm ra giúp một tay, nhưng nếu Mục Tiểu Vận đã ra
rồi vậy thì nhờ Mục Tiểu Vận hỗ trợ luôn.
– Diệp Đan Thánh, tấm biển quảng cáo phía trước này đều là sự thật chứ? Tôi
có hai quả Huyền Thiên Quả, muốn mời Diệp Đan Thánh hỗ trợ luyện chế một lò
Huyền Thiên Đan. . .
– Diệp Đan Thánh, tôi có một quả Tử Tiêu Đạo Quả, muốn đổi lấy năm viên Thần
Vân Đan. . .
– Diệp Đan Thánh. . .
Diệp Mặc đã có kinh nghiệm mở cửa hàng tại thành thị lớn, cho nên biển quảng
cáo của hắn phần lớn mọi người đều nguyện ý tin tưởng. Không thể luyện chế
thành Thần đan thì cũng thôi, nhưng nếu có thể luyện chế thành Thần đan thì so
với việc giữ Đạo quả ình là quá mức lãng phí rồi.
– Tất cả các vị tiên hữu, những điều tôi viết trên biển quảng cáo đều là
thật. Cho dù là các vị chỉ giao cho tôi một quả Đạo quả, mà tôi lại luyện đan
hỏng thì cũng sẽ dựa theo như giá cả mà bồi thường.
Sau khi Diệp Mặc nói xong thì dừng lại một chút, chờ những âm thanh bàn tán
phía trước dịu bớt xuống thì mới tiếp tục nói:
– Tôi xin nói trước một chút, mỗi một lò đan dược thành đan số lượng là chín
viên. Nếu như là hai Đạo quả cùng loại, vậy thì sẽ đổi lấy chín viên đan dược.
Nếu như là một quả Đạo quả, vậy thì sẽ đổi lấy bốn viên đan dược. Nhớ kỹ, Thần
linh thảo phụ trợ cần phải tự chuẩn bị. Nếu như muốn tôi cung cấp Thần linh
thảo phụ trợ vậy thì cần phải trả thêm Thần tinh hoặc là nhận được ít đan dược
hơn.
Diệp Mặc hiểu rất rõ rằng nếu như sử dụng Thần tinh thu mua Đạo quả, vậy thì
chỉ sợ là hắn kém cỏi nhất ở cái địa phương này. Ở đây tùy ý lựa một cửa hàng
thì thực lực cũng đều lớn hơn so với hắn. Còn trên người hắn thì toàn bộ Thần
tinh cũng không quá vài chục tỷ. Mà trong những thương gia hoặc thế lực lớn,
thì thật sự sợ rằng thấp nhất cũng phải gấp đến cả ngàn lần so với hắn.
Cho nên hắn chỉ có thể thông qua việc luyện chế Đạo quả thành Thần đan để đổi
lấy Đạo quả. Với thực lực luyện đan của hắn hiện giờ, thì mỗi một lô Thần đan
đều cho ra mười hai viên đan dược là hoàn toàn không có vấn đề. Hắn chỉ nói
chín viên đan dược, thì ở Hư Thị này đã thuộc hàng Đan Thánh cực kỳ cao cấp
rồi. Trên thực tế, một quả Đạo quả luyện chế một lò Thần đan có thể thành đan
sáu viên là một Đan Thánh vô cùng lợi hại rồi.
Nếu như đối phương lấy ra hai quả Đạo quả, thì hắn chẳng những có thêm một quả
Đạo quả, mà vẫn còn lời được ba viên Thần đan nữa. Đó là điều thứ nhất, mà thứ
hai chính là cùng loại Thần đan thì hắn có thể luyện chế ít bớt mấy lò, vì chỉ
cần tích góp từng chút Thần đan thừa ra, là có thể lấy ra để đổi lấy Đạo quả
rồi, như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian.
– Có thể, tôi tới trước. Tôi ở đây có hai quả Huyền Thiên Quả. . .
Tên Hóa Đạo Thánh Đế ở trước mặt liền nhanh chóng nói. Đừng nói là thành đan
chín viên, cho dù là sáu viên thì y cũng sẽ đồng ý mà không có chút do dự nào.
Diệp Mặc thu của người này hai quả Huyền Thiên Quả, sau đó nhắn nhủ với Mục
Tiểu Vận để cô ở bên ngoài thu mua Đạo quả, sau đó theo thứ tự mà ghi chép lại
rồi nhanh chóng tiến vào trong. Hắn thực sự muốn nhanh chóng kết thúc chuyện ở
nơi này, sau đó đưa Mục Tiểu Vận rời xa khỏi Hư Thị.
Ở đây có rất nhiều người vây quanh, đại đa số là những người đến quan sát.
Chuyện Diệp Mặc là Diệp Đan Thánh thì rất nhiều người đều đã được nghe, nhưng
Đạo quả là thứ quá mức trân quý, vạn nhất bị luyện chế hỏng thì phải làm sao
đây? Cho dù là giết người ta rồi cũng không được trả lại Đạo quả nữa. Cho nên
sau khi Diệp Mặc đi vào trong luyện đan, thì những người ở phía ngoài đều lẳng
lặng chờ đợi.
Bởi vì biển quảng cáo ở bên này của Diệp Mặc chẳng những lớn, hơn nữa nội dung
cũng vô cùng kinh người, cho nên người tới quan sát cũng ngày càng nhiều hơn.
Mỗi lần Đạo Quả Tháp mở ra thì ít nhất sẽ xuất hiện 4000 – 5000 quả Đạo quả,
thậm chí còn có thể nhiều hơn. Bởi vì có ít người không muốn lãng phí thời
gian ở những tầng cao hơn, cho nên chỉ tập trung thu thập Đạo quả cấp thấp ở
tầng dưới, như vậy thì số lượng Đạo quả sẽ tăng lên khá nhiều.
Nếu lấy được nhiều Đạo quả, thì những người tiến vào Đạo Quả Tháp sẽ xuất ra
một phần để đổi lấy Thần tinh. Nhưng Đạo quả thật sự trân quý thì sẽ không có
người lấy ra. Đó là tài nguyên quan trọng để họ chuẩn bị cảm ngộ thần thông,
hoặc là giữ lại để nhờ Đan Thánh nào đó hỗ trợ luyện đan. Cho nên mỗi lần Đạo
Quả Tháp mở ra thì ở quảng trường Đạo Quả Tháp luôn có vài Đan Thánh hỗ trợ
luyện đan. Nhưng chưa bao giờ có người nào có điều kiện hấp dẫn giống như Diệp
Mặc bây giờ.
Diệp Mặc là một Đạo Nguyên Đan Thánh, cho nên việc luyện chế một lò Huyền
Thiên Đan chỉ tốn của hắn thời gian nửa nén hương mà thôi.
– Tướng công.
Mục Tiểu Vận thấy Diệp Mặc đi ra, thì liền có chút khẩn trương đứng ở bên
người Diệp Mặc. Dù là cô đã tu luyện đến Tiên Đế viên mãn rồi, nhưng nơi này
nào có một Tiên Đế nào chứ? Toàn bộ đều là cấp bậc Thánh Đế cả.
Tuy Diệp Mặc gọi cô ra hỗ trợ, nhưng cô ở chỗ này lại chẳng có việc gì làm cả.
Bởi vì sau khi Diệp Mặc đi vào luyện chế đan dược thì không có ai giao Đạo quả
cho cô cả. Tất cả bọn họ đều đang ngóng trông xem lò đan dược thứ nhất mà Diệp
Mặc luyện chế ra như thế nào. Mỗi lần Đạo Quả Tháp mở ra thì đều có rất nhiều
Đạo quả được mang ra. Nhưng những người mang được Đạo quả ra ngoài có nhiều
hơn nữa, thì cũng không bao giờ giá trị của Đạo quả bị giảm xuống cả.
– Diệp Đan Thánh, như thế nào rồi?
Tên Hóa Đạo Thánh Đế đưa ra hai quả Huyền Thiên Quả cho Diệp Mặc luyện đan
liền hồi hộp bước tới hỏi.
Diệp Mặc lấy ra một bình ngọc giao cho y rồi nói:
– Đã xong rồi, chính cậu kiểm tra một chút đi.
Sau khi tên Hóa Đạo Thánh Đế kia mở bình ngọc ra đổ một viên đan dược ra tay
thì lập tức là hoảng lên:
– Chín viên Huyền Thiên Đan hạng nhất. . .
Y mời Diệp Mặc hỗ trợ luyện đan, chưa bào giờ y nghĩ rằng có thể có đan dược
hạng nhất cả. Cho dù là Thần đan trung đẳng trở lên thì y cũng có thể tiếp
nhận được. Thần đan Đạo quả hạng nhất quả thực chính là vận may trời cho rồi.
đọc truyện mới nhất tại .
Y lập tức đem đan dược thu vào bình ngọc và nhanh chóng cất giấu. Sau đó thì
một câu cảm tạ cũng không kịp nói liền vội vã lách khỏi đoàn người đông đảo.
Diệp Mặc luyện chế ra là Thần đan hạng nhất, người chung quanh đều đã thấy rất
rõ ràng rồi. Công việc của Mục Tiểu Vận liền nhiều hơn, các loại Đạo quả liên
tiếp được đưa tới. Thậm chí không phải là Đạo quả lấy được từ Đạo Quả Tháp
cũng đều xuất hiện tại cửa hàng của Diệp Mặc.
Từng quả Đạo quả đều nhanh chóng trở thành của Diệp Mặc, mà số lượng Thần đan
trong nhẫn trữ vật của Diệp Mặc cũng không ngừng tăng lên. Mà những Thánh Đế ở
bên ngoài tới nhờ hỗ trợ luyện đan cũng từng người từng người một hài lòng cầm
bình ngọc của mình rời đi.
Một thời gian sau thì số lượng người đến nhờ Diệp Mặc hỗ trợ luyện đan cũng
càng ngày càng nhiều. Qua nửa ngày thì Diệp Mặc đã gom góp được mấy trăm quả
Đạo quả rồi. Không chỉ như vậy, trong nhẫn trữ vật của hắn cũng đã tùng bình
từng bình Thần đan được chất đống lên.
Bởi vì người tìm tới hắn luyện đan không chỉ có Thánh Đế đi ra từ Đạo Quả
Tháp, ngay cả một số Thánh Đế ở nơi khác cũng tới. Bọn họ nghe nói Diệp Mặc hỗ
trợ luyện đan ở nơi này, thì cũng chủ động tới để nhờ Diệp Mặc hỗ trợ luyện
đan.
– Tiểu Vận, dừng việc thu mua Đạo quả lại.
Sau khi lại một lần nữa Diệp Mặc luyện chế tốt Đạo quả thành Thần đan ra
ngoài, thì lập tức quyết định để Mục Tiểu Vận ngừng việc nhận Đạo quả lại.
Hắn lúc này đã cảm giác được khá nhiều khí tức cùng ánh mắt mang theo địch ý.
Rất hiển nhiên là hắn đã lấn lướt quá mức rồi. Một mình hắn thu mua nhiều Đạo
quả như vậy, thì những thế lực và thương gia tại đây phải làm thế nào bây giờ?
Huống chi hắn cảm giác mình cũng không thể tiếp tục lưu lại chỗ này nữa.
Mục Tiểu Vận cũng không phải đồ ngốc, cho dù Diệp Mặc không nói thì cô cũng
chủ động nhắc nhở Diệp Mặc. Hiện tại Diệp Mặc đã nói rồi thì cô càng không nói
một lời, liền đem những Đạo quả trong tay đưa cho Diệp Mặc rồi đứng sang bên
cạnh hắn.
Diệp Mặc lần này không đi vào luyện đan nữa, trực tiếp đem một ít Đạo quả thu
lại, sau đó lấy Thần đan vốn đã luyện chế xong phân phát ra ngoài. Chờ giao
dịch hoàn tất thì Diệp Mặc mới ôm quyền cao giọng nói:
– Cửa hàng Lạc Nguyệt Đạo Quả thu mua tới đây là kết thúc, xin mời các vị
tuyển chọn cửa hàng khác.
– Như vậy sao được? Tôi đã chờ lâu rồi mà chưa đến lượt mà?
– Tôi cũng vậy, cũng đã chờ rất lâu rồi mà!
– Diệp Đan Thánh, chuyện này là sao đây?
…
Diệp Mặc tuyên bố dừng việc luyện đan, lập tức cảm giác được khí tức mang theo
sát ý cùng địch ý cũng nhạt đi rất nhiều. Hắn cũng đã chủ động thu tay lại
rồi, nếu ai có thời gian rảnh thì cũng dành cho việc thu mua Đạo quả thôi, chứ
nào có rảnh mà đi đắc tội với kẻ đến Hải Tộc cũng không sợ như hắn chứ.
Có thể nói rằng, nếu như Diệp Mặc không đại sát một trận với Hải Tộc, thì sớm
đã có người tới cửa hàng của Diệp Mặc kiếm chuyện rồi, sao có thể chờ tới tận
giờ được.
Diệp Mặc áy náy nói thêm:
– Tôi luyện đan liên tục hơn nửa ngày, thức hải đã có chút chịu không nổi,
mong các vị thông cảm cho.
– Vậy xin hỏi Diệp Đan Thánh khi nào mới tiếp tục luyện đan?
Lập tức có người truy hỏi.
– Điều này tôi không thể khẳng định. Lần này trở về tôi muốn bế quan, lúc nào
xuất quan đến lúc đó mới tính tiếp.
Lời Diệp Mặc nói để cho tất cả những người xung quanh đều có chút nhụt chí,
thậm chí hối hận không tìm tới chỗ này sớm một chút.
Diệp Mặc là một Hóa Đạo Thánh Đế, một lần bế quan mười mấy vạn năm cũng là
chuyện bình thường, ai biết lúc nào hắn mới xuất quan chứ?
Bất quá cũng không có ai dám thật sự cưỡng chế Diệp Mặc tiếp tục luyện đan cả.
Sự lợi hại của Diệp Mặc thì tất cả mọi người ở đây đều được nghe đến hoặc là
chứng kiến rồi.
Không được Diệp Mặc giúp luyện chế Thần đan, chỉ có thể đem Đạo quả của mình
cất lại hoặc là đem đi đổi thành những vật phẩm khác, hoặc là tự mình tìm kiếm
thứ mình cần ở những quầy hàng khác.
– Đợi một chút. . .
Diệp Mặc vừa muốn dẹp cửa hàng, một giọng nói âm trầm liền gọi hắn lại. Đây là
một tên nam tử đầu đội một chiếc mão (mũ) bằng vải bố, thân mặc một bộ tiên
bào màu đen, tướng mạo không thấy rõ lắm.
Diệp Mặc đồng thời cũng là một Khí Thánh, cho nên hắn vừa nhìn thấy tên nam tử
này thì đã biết rõ chiếc mũ mà y đội có chút vấn đề rồi. Đó chính là một cái
pháp bảo ẩn nấp cao cấp. Càng làm cho Diệp Mặc kỳ quái chính là tu vi của tên
nam tử mặc áo đen này luôn lung lay tại ngưỡng Hóa Đạo và Đạo Nguyên Thánh Đế,
chỉ là không rõ vì cái gì y không tấn cấp Đạo Nguyên Thánh Đế sau đó mới ra
ngoài.
– Ngươi tìm ra sao?
Diệp Mặc nhìn tên nam tử áo đen rồi hỏi một câu.
Tên nam tử áo đan vẫn dùng giọng điệu trầm thấp nói:
– Đúng thế, ta tìm ngươi để bàn về một vụ giao dịch.
Diệp Mặc gật đầu:
– Đi vào rồi nói.
Nói xong thì hắn liền quay đầu nhìn về phía Mục Tiểu Vận rồi nói:
– Tiểu Vận cũng vào đây đi.
Bên ngoài bây giờ nếu không có chuyện gì khác rồi, thì Tiểu Vận cũng không cần
phải tiếp tục đứng đó nữa.
– Cô ta ở bên ngoài, ta muốn đàm phán riêng với ngươi.
Giọng điệu của tên nam tử áo đen liền có chút lạnh lẽo.
Diệp Mặc thấy tên nam tử áo đen kia mất hứng thì cũng hừ lạnh một tiếng:
– Vậy thì cũng không cần phải bàn nữa, ta phải đi rồi.
Nói xong thì Diệp Mặc liền đưa tay thu lại tấm biển quảng cáo ởn bên ngoài.
Nếu như không phải là hắn cảm giác được tên nam tử áo đen này có chút không
đơn giản, thì ngay từ đầu đã không thèm nói chuyện rồi.