Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 216: Đi về Vô Lượng sơn..


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 216: Đi về Vô Lượng sơn..

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Trên chiếc yếm có thêu hai bông hoa sen, mặt trên còn thêu chữ “Lòng ta như
lòng quân tử, mãi không phụ ý tương tư”. Diệp Mặc cười thầm trong bụng, xem ra
còn là một đạo cô nhiều tình cảm như vậy, nhưng nếu như đạo cô này thực sự như
những gì Du Liên nói, ngay cả người đàn ông mình thích cũng giết thì đạo cô
này cũng quá lợi hại.

Bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ đến việc mình nhìn thấy cái yếm đào của cô ta, ngây
người một lúc, mặc dù chỉ là một lúc thôi cũng sẽ không khiến cô ta cảnh giác.

Nghĩ đến đây, hắn mau chóng định thần lại. Hắn biết vết thương trên người đạo
cô này rất nặng, hơn nữa cô ta cũng không còn sự nhạy bén như khi đánh nhau,
rất khó để phát hiện ra sự quan sát này của hắn, nhưng cho dù là như vậy, thì
Diệp Mặc vẫn rất cẩn thận.

Quan sát một hồi, đạo cô này dường như không phát giác ra, sắc mặt chỉ trắng
bệch, hơn nữa mí mắt dần buông xuống, Diệp Mặc lặng lẽ yên tâm, vết thương của
đạo cô này ở bên chiếc yếm đào bất luận có kỳ lạ hay không thì Diệp Mặc đã
chuẩn bị giúp đạo cô này rắc thuốc lên.

Trong nháy mắt Diệp Mặc vén chiếc yếm đào của đạo cô này lên, hắn cảnh giác
sát khí phát ra từ mắt đạo cô này. Trong lòng Diệp Mặc hừ lạnh, quả nhiên là
một người độc ác, mình giúp cô ta trị thương, không ngờ còn dùng ánh mắt đó
nhìn mình. Đạo cô này tuyệt đối là một kẻ đầy đen tối, phải cẩn thận hơn nữa.

Ngón tay Diệp Mặc vừa động vào, thì thảo dược ở bên trong chiếc nhẫn đã xuất
hiện trong lòng bàn tay của hắn. Hắn cúi thấp đầu để ngăn tầm nhìn của đạo cô
kia, sau khi lấy dịch dược của thảo dược ra, cho vào trong bột thuốc của đạo
cô, sau đó mới thoa lên chỗ vết thương của đạo cô.

– Cuối cùng cũng tốt rồi.

Diệp Mặc thở phào một cái, ngẩng đầu nói.

Mặt đạo cô này không ngờ lại hơi hửng hồng, nói nhỏ nhẹ:

– Cảm ơn anh, nếu như không phải là anh thì hôm nay nhất định tôi đã chỉ còn
con đường chết.

Hiển nhiên khi cô ta nói chuyện có chút xấu hổ, ý của cô ta nghĩa là bí mật
của cô ta đã bị người khác nhìn thấy, có cảm giác e ngại của phụ nữ.

Cả người Diệp Mặc như nổi da gà, tuổi của đạo cô này không biết lớn hơn hắn
bao nhiêu, mà còn gọi là anh, hơn nữa vẻ ửng hồng trên mặt của cô ta còn có
chút ngượng ngùng, Diệp Mặc nhìn mà thấy rùng mình.

Người phụ nữ thật đáng sợ, diễn xuất hành động không ngờ lại tự nhiên như vậy.
Nếu như không phải Diệp Mặc đã nhìn thấy cô ta trước, hơn nữa còn nhìn thấy cả
sát khí trong ánh nhìn của cô ta thì không chừng hắn đã tin. Hắn không ngờ
trong nháy mắt lại nhớ đến Nhiếp Song Song kia ở Yến Kinh. Hai người phụ nữ
này có khả năng diễn xuất trời phú, nhưng Nhiếp Song Song còn kém xa so với
đạo cô tên Tĩnh Tức này.

Thấy Diệp Mặc nhìn mình ngây ra, Tĩnh Tức còn tưởng rằng người đàn ông trẻ
tuổi này bị dung nhan của mình làm cho say đắm, trong lòng sát khí lại trào
dâng, nhìn thấy da thịt mình, lẽ nào còn muốn sống, lại còn ánh mắt say đắm
thất thần như vậy. Nhưng sự thẹn thùng trên mặt cô ta lại càng đỏ hơn, bây giờ
cô ta còn cần Diệp Mặc giúp.

– Còn chưa biết anh tên gì? Ân nhân cứu mạng của tôi, tôi…

Tĩnh Tức nói ấp a ấp úng, dường như cô ta thực sự không có cách báo đáp ân
nhân cứu mạng Diệp Mặc.

Diệp Mặc phẩy tay, thu ánh mắt của mình lại:

– Có thể cứu một người đẹp như cô là vinh hạnh cho tôi, còn nói gì đến chuyện
đền đáp chứ, tôi tên Đại Hổ, không biết cô. À, tôi gọi là sư thái, hay là…

Diệp Mặc nhớ tới Nhị Hổ của Lạc Thương, nên thẳng thắn lấy cái tên Đại Hổ làm
tên ình.

– Ừm, cảm ơn Đại Hổ, tôi tên Tĩnh Tử Nhi, căn bản là muốn thu thập vài loại
dược liệu ở đây rồi mới về, nhưng lại gặp phải kẻ bắt cóc, tôi bị bọn họ đâm
bị thương. Chỉ là do tôi có chút võ nghệ nên mới gắng gượng được đến đây.

Tĩnh Tức ngượng ngùng nói.

Trong lòng Diệp Mặc khinh bỉ, cũng không đến nỗi quá ngu ngốc, chưa lấy cớ bị
dã thú truy đuổi như mình, nhưng mặt hắn lại lộ ra vẻ kinh ngạc:

– Nói như vậy thì cô cũng có biết chút võ nghệ? Tôi nghe nói đất nước chúng
ta có rất nhiều cao nhân đang ẩn nấp ở nhiều nơi, Tử Nhi lẽ nào cũng là cao
nhân thế ngoại sao?

Diệp Mặc nghĩ thầm, cô đã giả bộ như vậy thì tôi sẽ khiến cho cô giả bộ tốt,
nhưng những lời Tĩnh Tức nói lại hợp với ý của hắn, lát nữa bất luận cô ta có
nói gì thì cũng sẽ ứng phó được.

Tĩnh Tức quả nhiên lại lộ vẻ mặt ngượng ngùng một lần nữa, khiến cho người
khác nhìn vào lại tưởng rằng cô ta chưa từng nói chuyện với đàn ông bao giờ.
Trước khi nói chuyện lại không thể kìm được vẻ thẹn thùng của mình, cúi đầu
trả lời:

– Tôi có là cao thủ gì đâu, tôi chỉ học sư phụ vài chiêu mà thôi, sư phụ tôi
mới thực sự là cao thủ.

Ha ha, quả nhiên như vậy, muốn để mình nhắc cô ta đến chuyện học võ, trong
lòng Diệp Mặc mừng rỡ, vẻ khẩn trương hỏi:

– Cái đó, Tử Nhi à, môn phái các cô có thu nạp nam giới không? Tôi từ nhỏ đã
vô cùng thích thú việc học võ.

Nghe xong câu nói của Diệp Mặc, ánh mắt Tĩnh Tức như sáng tỏ, nói:

– Như vậy đi, tôi có thể giúp anh đi hỏi xem, nhưng tư chất của anh nếu như
không được thì tôi cũng không còn cách nào khác. Nếu như thực sự không được
thì hãy đợi tôi, tôi sẽ lén lút truyền thụ lại cho anh mấy chiêu.

– Nếu không thì như vậy đi, cô ở chỗ nào, tôi tiễn cô về, ở đây thực sự rất
nguy hiểm.

Diệp Mặc nói xong liền lập tức nhìn đạo cô kia với vẻ căng thẳng. Lần này hắn
căng thẳng là thật, bởi vì chỉ cần đạo cô kia nói ra việc sẽ cho hắn tiễn về,
hoặc là nói tiễn đến đâu là hắn liền biết được Lạc Tố Tố rốt cuộc là ở đâu.

Tĩnh Tức lại nhíu mày, trong lòng cười lạnh, quả nhiên mắc câu, nhưng cô ta
liền nhanh chóng ngẩng đầu lên có một chút ngượng ngùng nói:

– Đạo am của chúng tôi ở Vô Lượng sơn, nơi đó quá xa nên tôi sợ làm phiền
anh.

Không ngờ là ở Vô Lượng sơn, Tĩnh Nhất Môn của Lạc Tố Tố ở núi Vô Lượng sơn
thực sự khiến cho Diệp Mặc có chút giật mình. Mặc dù hắn biết Vô Lượng sơn có
thể có môn phái ẩn thế, nhưng không ngờ Tĩnh Nhất Môn cũng ở đó. Đạo cô này
còn thực sự có thể chạy sao, từ Vô Lượng sơn đến khu vực Thần Nông cũng cách
mấy ngàn dặm.

Chỉ ngây người ra một lúc, rồi Diệp Mặc liền lập tức trả lời:

– Không phiền, tôi thích chu du bốn phương, hơn nữa tôi cũng định đi đến Vô
Lượng sơn một chuyến. Bây giờ gặp được cô, chỉ là thuận đường mà thôi.

Trong lòng Diệp Mặc cũng cười lạnh, nói đi nói lại còn muốn để mình tiễn về
nữa. Hai người đều nghĩ cùng một chuyện, vì vậy đã nhanh chóng đi đến sự nhất
trí.

Cùng là phụ nữ, cùng xinh đẹp, nhưng Diệp Mặc cõng Ninh Khinh Tuyết còn có cảm
giác bồi hồi, còn cõng đạo cô này lại có cảm giác không được tự do tự tại,
luôn phải chú ý đến từng động tác của cô ta, sợ cô ta có thể ra tay giết người
bất cứ lúc nào. Nếu như không phải vì Lạc Tố Tố thì Diệp Mặc tuyệt đối sẽ
không đeo bom lên người theo kiểu này.

Không thể không nói Tĩnh Tức so với Diệp Mặc quen thuộc gấp vạn lần đối với
địa hình của khu vực Thần Long. Dưới sự chỉ dẫn của Tĩnh Tức, Diệp Mặc chỉ cần
hơn hai tiếng đồng hồ là có thể từ một cửa khác đi ra khỏi khu vực Thần Long.

Nhìn Diệp Mặc thở bình thường, dường như chưa mệt, Tĩnh Tức không khỏi nhìn
Diệp Mặc bằng con mắt khác. Người thanh niên trẻ tuổi này không ngờ lại có sức
nhẫn nại cao như vậy, cõng mình mấy tiếng đồng hồ như vậy mà vẫn rất bình
thường, chỉ có chút mệt. Nhưng cô ta không biết được rằng Diệp Mặc không phải
là hơi mệt, mà căn bản là không cảm thấy mệt.

Điều càng khiến cho Tĩnh Tức thấy kỳ lạ đó là, khi mới bắt đầu người thanh
niên tên Đại Hổ này trị thương cho cô ta còn dùng ánh mắt say đắm nhìn cô ta,
còn bây giờ cõng mình hơn hai tiếng đồng hồ không ngờ lại không giở trò gì với
mình. Điều này khiến cho cô ta cảm thấy kỳ lạ.

Diệp Mặc cũng không biết hắn vì điểm này mà suýt bị bại lộ, cẩn thận hỏi:

– Không biết Tử Nhi làm thế nào để đi đến Vô Lượng sơn. Chúng ta đi tàu? Hay
là đi máy bay?

– Không cần, tôi tự lái xe đến.

Tĩnh Tức nói rồi chỉ dẫn Diệp Mặc cõng mình đến chỗ đỗ xe bên ngoài khu vực
Thần Long.

Diệp Mặc lại không ngờ, đạo cô này lại tự lái xe đến đây. Thứ hắn nhìn thấy là
một chiếc Audi việt dã, hơn nữa biển số xe là biển quân đội, đạo cô này còn
thực sự có vài cái.

Đồng thời điều khiến Tĩnh Tức không ngờ đến chính là kỹ thuật điều khiến xe
của Diệp Mặc không ngờ lại lợi hại như vậy. Khi Diệp Mặc lái xe, cô ta nhìn ra
Diệp Mặc là một người mới học nghề, lái xe không phải rất thành thục, nhưng
khi Diệp Mặc lái xe được một hai trăm km thì kỹ năng của hắn thành thục dần,
nên tốc độ dần dần nhanh hơn.

Tốc độ của chiếc Audi đến cuối cùng thậm chí đã đạt đến gần 250 đến 260 km,
không ngờ còn tăng đến mức vậy. Với Diệp Mặc đương nhiên càng nhanh càng tốt,
nhưng hắn không muốn vết thương của đạo cô kia đỡ rồi thì sẽ trở mặt.

Tĩnh Tức nhìn chằm chằm Diệp Mặc ngẫm nghĩ, người thanh niên này rốt cuộc là
người đi du lịch hay là giả bộ như vậy? Cô ta vẫn còn tự tin về dung nhan của
mình, vành tai và tóc chạm vào Diệp Mặc lâu như vậy mà hắn không động lòng,
hơn nữa còn không cả đùa giỡn với cô ta.

Điều này chẳng phải là chủ yếu, mà chủ yếu là khi Diệp Mặc bắt đầu lái xe, kỹ
thuật đương nhiên không phải là rất thành thục, nhưng bây giờ kỹ thuật của hắn
không những càng ngày càng thuần thục, hơn nữa xe hắn lái càng ngày càng
nhanh, rõ ràng là người thông minh, nhưng nếu nói là thông minh đến như vậy
thì có thể thấy trình độ lái xe mà Diệp Mặc học được chưa từng thấy bao giờ.

Hơn nữa còn có một điểm, chính là người thanh niên đã cứu mình này, bây giờ
còn vừa lái xe vừa nhìn đông nhìn tây, rõ ràng là sự chú ý của hắn không có
tập trung vào phía trước xe đang chạy.

Người này chẳng lẽ là giả bộ sao? Nhưng hắn giả bộ vậy thì có gì tốt với hắn
chứ? Tĩnh Tức nhìn chằm chằm Diệp Mặc, trong lòng lại càng kinh hãi.

Diệp Mặc hơi nhớ nhung Lạc Tố Tố, đương nhiên không chú ý đến những hành động
của hắn đang khiến cho Tĩnh Tức nghi ngờ. Lần đầu tiên hắn lái xe, từ chậm
chạp đến thành thục, hơn nữa càng lúc càng thuận tay, trước đó thực sự chưa
từng lái xe qua, hắn còn học được từ Văn Đông.

Thấy xe chạy càng ngày càng nhanh, Diệp Mặc thì vẫn đang nhìn đông nhìn tây,
Tĩnh Tức không nén được tức giận, ngộ nhỡ đâm phải cái gì thì đừng nói đến vết
thương trầm trọng trên người cô ta bây giờ, mà cho dù là cô ta có không bị
thương đi nữa thì với tốc độ này cũng xảy ra chuyện, chạy liều mạng như vậy
cũng không phải dễ dàng.

– Đại Hổ, anh lái xe chậm lại một chút đi, lái nhanh quá tôi cảm thấy chóng
mặt.

Tĩnh Tức cuối cùng cũng không kìm được, đành nói.

– À, à.

Diệp Mặc nghe thấy lời Tĩnh Tức nói thì trong lòng liền giật mình. Từ trong
hồi ức với Lạc Tố Tố đã thức tỉnh lại, vừa rồi hắn cứ dán mắt vào quan sát
đường đi, bây giờ mới hiểu ra, biết được có chút vấn đề. Hắn lái xe quá nhanh,
nhất định khiến cho Tĩnh Tức hoài nghi, mà việc hắn lái xe nhanh chỉ là muốn
sớm được gặp Lạc Tố Tố mà thôi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.