Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2134: Chỉ thiếu một bước nữa thôi.


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2132 : Chỉ thiếu một bước nữa thôi.

Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2132 : Chỉ thiếu một bước nữa thôi.

– Diệp đại ca xin cứ hỏi, Thanh Như biết thì sẽ nói hết.

Thanh Như lập tức đáp.

Diệp Mặc gật đầu hỏi:

– Ta còn là một người luyện thể, hơn nữa đẳng cấp luyện thể đã đến Tiên thần
thể viên mãn…

– Cái gì? Diệp đại ca huynh luyện thể đã là Tiên thần thể viên mãn?

Thanh Như kinh ngạc hỏi, Diệp Mặc là người luyện thể thì không lạ gì, mà ly kỳ
là Diệp Mặc vậy mà lại có thể luyện thể đến Tiên thần thể viên mãn, đây quả
thức là lợi hại, phải biết rằng Tiên thần thể viên mãn, chỉ thiếu một chút
nữa, lá sắp sửa thăng cấp Thánh thể rồi.

Thanh Như không biết Thánh đạo Tàn giới có Thánh thể hay không, nhưng tại Tiên
giới, cho dù là trong truyền thuyết, vô số năm qua hình như cũng chỉ có một
người luyện thể đạt đến Thánh thể mà thôi, chuyện này còn là chưa xác định.
Cho dù là Tiên thần thể viên mãn, Tiên giới từ trước tới nay, cũng chẳng có
mấy người.

– Đúng vậy, ta xác thực đã là Tiên thần thể viên mãn. Nhưng bất kể ta luyện
thể như thế nào, cũng cách Thánh thể còn kém một bước thôi. Lúc trước ta cho
là tu vi của mình quá thấp, không thể chịu đựng áp chế của Thánh thể. Bây giờ
ta đã Dục đạo thành công, vẫn không cách nào chạm đến Thánh thể…

Diệp Mặc lúc trước đúng là cho rằng tu vi của mình kém một chút, hiện tại hắn
sau khi đã Dục đạo, hoàn toàn hiểu rõ mình còn chưa đạt tới Thánh thể được khả
năng không có quan hệ gì với tu vi. Sở dĩ hắn không thể thăng cấp luyện thể
của mình tới Thánh thể, rất có thể là lúc niết bàn, không có hoàn toàn sử dụng
hết cây Hỗn độn thanh địch kia, phân ra một phần cho Chân Băng Du gây nên.

Nhưng Diệp Mặc cũng không phải là chắc chắn lắm, hắn muốn hỏi Thanh Như một
chút. Nếu thật sự là vì Hỗn độn thanh địch gây ra, vậy hắn cần mua một cây Hỗn
độn thanh địch nữa trong Hư Thị. Hỗn độn thanh địch xác thực quý giá vô cùng,
nhưng Hư Thị gần với các tộc, hẳn phải có thứ tốt này.

Thanh Như nghe Diệp Mặc nói xong, giờ mới hiểu thi ra Diệp Mặc đã Dục đạo
Thánh đế rồi. Cô không luyện thể, nhưng những chuyện cô hiểu được hiển nhiên
là không ít. Sau khi nghe Diệp Mặc nói xong, lập tức nói: truyện copy từ

– Diệp đại ca, thăng cấp Thánh thể không hề giống như bình thường, chẳng
những cần tư chất nghịch thiên, còn cần công pháp nghịch thiên, thậm chí lúc
luyện thể niết bàn không được có chút chỗ thiếu hụt nào, những cái này thiếu
một thức ũng không được. Chỉ cần một điểm trong đó có một chỗ thiếu hụt, tương
lại sẽ không thể thăng cấp Thánh thể. Tiên giới qua nhiều năm như vậy, tương
truyền cũng chỉ có một toàn năng thăng cấp Thánh thể thôi.

Diệp Mặc sau khi nghe xong, đã có chút hiểu ra, hắn thở dài nói:

– Ta biết ta xảy ra ở chỗ nào rồi. Công pháp của ta không có vấn đề, hẳn là
lúc ta niết bàn, Hỗn độn thanh địch ta không dùng hết cả bụi.

Nếu nói công pháp, Diệp Mặc tin tưởng công pháp Tam sinh luyện thể của hắn,
không người nào có thể so được. Chổ thiếu hụt duy nhất hẳn là Hỗn độn thanh
địch hắn dùng để luyện thể bị Băng Du lấy đi một cành nhỏ.

– Ah …

Thanh Như cũng hiểu ra, lập tức liền nói:

– Diệp đại ca, lúc huynh niết bàn không nên đem Hỗn độn thanh địch tách ra
cho người khác. Hỗn độn thanh địch là thánh vật niết bàn tốt nhất. Mộ khi tách
ra rồi, sẽ không còn có cơ hội thăng cấp Thánh thể, aii…

Diệp Mặc mỉm cười nói:

– Hỗn độn thanh địch đúng là thứ tốt cực kỳ hiếm thấy, nếu nói ở Hư Thị không
lấy được thứ này, ta sẽ không tin tưởng lắm. Lần này đi Hư Thị, ta tất nhiên
sẽ lấy về cả bụi Hỗn độn thanh địch, bù đắp vấn đề xuất hiện lúc trước.

Thanh Như lắc đầu nói:

– Không phải, luyện thể niết bàn sở dĩ quan trọng, là vì căn bản không thể
thay thế được. Cho dù huynh tìm được 100 cây Hỗn độn thanh địch, thì cũng
không làm nên chuyện gì.

Diệp Mặc ngây ngốc một chút, chẳng lẽ hắn chỉ phân ra cho Chân Băng Du một
chút như vậy, là đã khiến cho hắn không thể thăng cấp Thánh thể?

Hắn chợt nhớ tới lúc trước Chân Băng Du đã nói, nếu như ngươi muốn luyện thể
thăng cấp đến tầng cao hơn, vậy tốt nhất là dùng cả cây Hỗn độn thanh địch để
niết bàn.

Xem ra Chân Băng Du đã sớm biết niết bàn cần cả bụi Hỗn độn thanh địch rồi,
chẳng qua là lúc đó cô cũng không có nói với mình. Mình – một người không có
sư phụ, không biết những chuyện này cũng là bình thường thôi.

Diệp Mặc cũng không trách cứ Chân Băng Du, lúc ấy hắn và Chân Băng Du chỉ là
quan hệ lập đội lợi dụng lẫn nhau thôi. Chân Băng Du cũng chỉ lấy một cành
nhỏ, tương đối mà nói, lúc ấy cô coi như là suy tính cho chính mình. Hai người
không quen biết lập đội, cô có thể làm được như vậy, cũng là vô cùng không dễ
dàng rồi.

Nếu như hiện tại hắn và Châu Băng Du lại cùng gặp phải lực chọn như vậy, Chân
Băng Du có thể muốn lấy một cành nhỏ hay không? Diệp Mặc rất nhanh liền có đáp
án, Chân Băng Du là tuyệt đối sẽ không lấy.

Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói, Thanh Như bỗng nhiên nói:

– Diệp đại ca, nếu như một phần khác của Hỗn độn thanh địch để huynh niết bàn
bị một người đàn ông khác dùng hết, thì hết cách rồi. Nếu như là một cô gái
dùng hết, thì còn một cơ hội…

Thanh Như nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại, một cơ hội kia chính là song tu,
nhựng lỡ Diệp Mặc căn bản là không quen biết cô gái kia, hoặc cô gái kia là em
gái Diệp Mặc, hoặc là cô gái kia đã mất đi nguyên âm, bất kể là một điểm nào,
cũng đều có nghĩa là Diệp Mặc không có cơ hội. Cô và Tiểu Vận nói chuyện
phiếm, biết rõ Diệp Mặc có hai em gái, một người tên Bắc Vi, một người tên là
Diệp Lăng.

Cho dù là những người bên trên cũng không phải, nếu như cô gái kia không muốn
song tu với Diệp Mặc, thì cũng uổn công.

– Cơ hội gì? (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Diệp Mặc vội vàng hỏi, tương lai dù hắn là chứng được Hỗn nguyên đại đạo vô
thượng, muốn đứng ở chỗ cao hơn, luyện thể đến Thánh thể là nhất định rồi, hơn
nữa còn rất là quan trọng.

Thanh Như nghe Diệp Mặc nói xong, đã biết một phần nhỏ Hỗn độn thanh địch kia
của Diệp Mặc là của một cô gái dùng hết, cô thoáng do dự một chút nói:

– Nếu như cô gái kia bằng lòng cùng Diệp đại ca song tu, hơn nữa cô ấy còn
tình nguyện phối hợp với Diệp đại ca, hoặc là…

Thanh Nhu dù sao cũng là cô gái chưa từng trải sự đời, chuyện song tu này cô
nói ra vẫn có chút khó khăn, huống chi nói là phối hợp.

– Thì ra là vậy.

Diệp Mặc giật mình nói, hắn lại nhớ tới sự kiện tại tiên thành Thanh Mạt với
Chân Băng Du, lúc ấy Chân Băng Du chủ động yêu cầu đem thân thể của nàng cho
hắn. Còn nói một câu, là đem nguyên âm của nàng và một vật khác ra trả lại
ình. Bây giờ rốt cuộc Diệp Mặc đã biết một vật khác kia là cái gì rối, thì ra
chính là vì Hỗn độn thanh địch gây ra chuyện không thể thăng cấp Thánh thể.

Thấy Thanh Như có chút không hiểu nhìn mình, Diệp Mặc cười nói:

– Cám ơn Thanh Như, ta đã hiểu. Bây giờ chúng ta phải đi Tiểu thiên vực nhìn
xem, xem xem trong lúc này có phải thật sự là có rất nhiều thứ tốt hay không.

Thời Không Thoa xông vào trong sương mù xám, một loại sức đẩy mạnh mẽ đến cực
điểm đẩy tốc độ Thời Không Thoa trong nháy mắt liền chậm lại.

Tầng mây sương mù xám kia như vô cùng vô tận, Thời Không Thoa sau khi đi được
một nén nhang, chẳng những càng ngày càng chậm, đến cuối cùng thậm chí còn
không thể mảy may tiếp tục tiến lên được nữa.

– Thanh Như, cô vào Thế giới trang vàng đi.

Diệp Mặc biết rõ dụa vào Thời Không Thoa tuyệt đối không cách nào đột phá tầng
mây này, tiến vào Tiêu thiên vực được.

Thanh Như hiển nhiên cũng rõ ràng tình cảnh trước mắt, vội vàng tiến vào Thế
giới trang vàng.

Diệp Mặc đợi Thanh Như tiến vào Thế giới trang vàng xong, trực tiếp thu hồi
Thời Không Thoa, phóng ra Tử Đao. Diệp Mặc đứng ở bên trên Tử Đao, tốc độ đột
nhiên nhanh hơn.

Lực đẩy của tầng mây xám tuy vô cùng mạnh mẽ, nhưng muốn đẩy Diệp Mặc – một
Dục đạo Thánh đế ra, hiển nhiên vẫn chưa được. Tử Đao mang theo một tia sáng
tím, trực tiếp đã phá vỡ tầng mây trước mắt, lao về phía Tiểu thiên vực.

Lại sau một nén nhang nữa, loại lực đầy kia đột nhiên biến mất không thấy gi
nữa, ngược lại hình thành một loại lực hút mạnh mẽ. Loại lực hút này đối với
Diệp Mâc mà nói, vẫn là không có nửa phần ảnh hưởng gì.

Nửa nén nhang sau, Diệp Mặc cũng đã đã rơi ra ngoài tầng mây, ở trên một mảnh
không gian càng thêm rộng lớn. Đây hiển nhiên không phải là trong hư không,
không gian nơi này có thể cho người bình thường sinh tồn, trong thần thức của
Diệp Mặc còn xuất hiện một thảm thực vật màu xanh biếc dạt dào.

Diệp Mặc đã rơi vào trên một mảng cỏ, mấy con thỏ hoang nhìn thấy Diệp Mặc tới
vậy mà không thèm né tránh, ngược lại còn nhìn chằm chằm Diệp Mặc cẩn thận
nhìn ngó, cũng khó trách mấy con thỏ rừng này không hề sợ, sau khi Diệp Mặc
Dục đạo, khí tức trăn thân thu lại, đã mượt mà đến mức không có một chút khí
thế nào tràn ra ngoài rồi.

Thần thức của Diệp Mặc khuếch tán ra, rất nhanh liền hoàn toàn bao trùm cả cái
Tiểu thiên vực này. Nơi này đối với Diệp Mặc mà nói cũng không lớn, diện tích
nhiều nhất cũng chỉ tương đương một nửa địa cầu.

Khiến cho Diệp Mặc thất vọng là ở đây chẳng những không có tiên linh thảo cao
cấp, cho dù là có một ít linh thảo đẳng cấp cũng không cao, hoặc là tiên linh
thảo cấp thấp bình thường, chứ đừng nói chi là thần linh thảo và một vài thần
linh vật, Đạo quả gì đó, yêu thú lại càng không có, chỉ có dã thú đơn giản và
một vài loại chim.

Thanh Như và Vô Ảnh, Tiểu Băng Sâm cũng đã đi ra, Mục Tiểu Vận, Phục Phi cùng
với Cừu Nhưỡng còn đang trong quá trình bế quan tu luyện.

– Lão đại, ở đây hình như là một Tiểu thiên vực rất thông thường thôi.

Vô Ảnh cũng đã nhìn ra ở trong này không có bao nhiêu thứ tốt.

Tiểu Băng Sâm lại lắc đầu nói:

– Chưa chắc đâu, rất nhiều Tiểu thiên vực thoạt nhìn như không có vật gì tốt,
nhưng hoặc là có thứ nghịch thiên chân chính đã bị che giấu đi, cho dù là thần
thức cũng chưa chắc có thể tìm được trong lúc vội vã.

Diệp Mặc giật mình, hắn đối với Tiểu Băng Sâm vẫn tương đối tin tưởng, đối với
thiên địa linh vật Tiểu Băng Sâm có sự mẫn cảm trời sanh, nếu Tiểu Băng Sâm đã
nói như vậy, cho thấy lời nói có đạo lý riêng của nó.

Thấy lão đại nhìn mình, Tiểu Băng Sâm càng đắc ý nói:

– Nơi này là Tiểu thiên vựa bên ngoài Thánh đạo giới, hơn nữa khí tức ở đây
tuy không phải là đậm đặc lắm, lại cũng đều là khí tức thần linh khí cùng loại
như Thánh đạo giới…

Tiểu Băng Sâm nói đến đây, Diệp Mặc mới tỉnh ngộ lại, hắn đã quen với khí tức
thần linh khí, lại không ngờ ở đây tuy đều là linh vật thông thường và một vài
tiên linh thảo đơn giản, lại không có nghĩ tới khí tức nơi này cũng không phải
là giống như khí tức bình thường trên địa cầu.

Tiểu Băng Sâm nói tiếp:

– Bình thường những nơi như thế này, đều có hai lối giải thích, một là ở đây
xác thực không phải là nơi tốt đẹp gì, nhưng em cho rằng khả năng này không
lớn. Thứ hai là nơi này có một thứ tốt nghịch thiên, thứ này đã hấp thụ trọn
99% thần linh khí và linh nguyên của cái Tiểu thiên vực, chỉ để lại một chút
cho những thực vật khác, chúng ta đương nhiên sẽ không trông thấy thứ gì tốt.

Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ tới vài lọ Vạn niên thạch duẫn tủy hắn lấy được ở
tiểu thế giới Thần Châu, lúc trước Thạnh duẫn tủy kia là Ly Thành cho hắn. Bây
giờ nghĩ lại, tiểu thế giới Thần Châu sở dĩ lại xuất hiện thứ nghịch thiên như
Vạn niên thạch duẫn tủy này, nói không chừng thật sự là cũng gần như Tiểu Băng
Sâm nói, toàn bột lonh khí của tiểu thế giới Thần Châu đều bị Vạn niên thạch
duẫn tủy hấp thu hết.

Vô Ảnh nghe thấy Tiểu Băng Sâm nói ở đây có khả năng có một thứ đồ tốt cực kỳ
nghịch thiên, trong mắt sớm đã toát ra tinh quang.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.