Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2130: Không biết sống chết.


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2128 : Không biết sống chết.

Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2128 : Không biết sống chết.

Tiên Vu Học trông thấy ông già mặc áo dài màu xanh lá này tới, vội vàng đứng
lên chắp tay với Diệp Mặc và ông già mặc áo dài màu xanh lá này, không nói nên
lời, liền vội vã cáo từ.

Ông già mặc áo dài màu xanh lá này làm như không trông thấy Tiêu Vu Học, nhìn
lướt qua Thanh Như và Mục Tiểu Vận bên cạnh Diệp Mặc, ánh mắt sáng lên một
cái. Lập tức liền thu hồi ánh mắt của mình lại, bình thản nói:

– Lấy đồ của ngươi ra cho ta xem một chút đi.

Đây là một cường giả Hóa đạo đỉnh cao, hơn nữa khí tức so với Úy Tuyên hình
như còn mạnh hơn một chút. Nhưng theo Diệp Mặc thấy, ông già mặc áo dài màu
xanh lá này cho dù là mạnh mẽ hơn Úy Tuyên, mạnh mẽ cũng có hạn.

Diệp Mặc rót ình một chén rượu xong, trực tiếp cất hũ rượu đi, căn bản là
không cho ông già mặc áo dài màu xanh lá này rót rượu. Không chỉ như thế, Diệp
Mặc còn uống xong rượu trong chén của mình, lúc này mới bình thản nói:

– Đây là chỗ ngồi của ta, ông là người phương nào?

Ông già mặc áo dài màu xanh lá này không ngờ Diệp Mặc vậy mà lại không thèm để
ý đến ông ta như thế, lập tức cười lạnh một tiếng nói:

– Lá gan ngươi rất béo tốt nha, cũng phải, ngươi còn không biết ta là người
phương nào. Ta đây sẽ nói cho ngươi biết vậy, Thân Đồ Hưng Đức chính là ta, có
một biệt hiệu là Lục Bào Thánh.

– Ngươi nói xong rồi, có thể đi rồi.

Nếu như không phải là trong đại sảnh này, Diệp Mặc đã sớm bắn ra bảy mũi tên
liên tiếp rồi, trong thời gian ngắn nhất giết chết người này rồi, khoe mẽ vậy
mà còn khoe trước mặt hắn nữa chứ.

Thân Đồ Hưng Đức nghe thấy Diệp Mặc nói, lập tức có chút không dám tin chỉ vào
Diệp Mặc nói:

– Ngươi chỉ là một Tiên đế tàm thường dám kêu ta đi hả? Cho ngươi thời gian
ba lần hô hấp, lấy Mậu Kỷ Độc Dương Phiên và Thất Diệu Hoàng Cực Tuyền ra cho
ta xem một chút.

Diệp Mặc nhíu mày một cái, hắn không biết ở đây có thể đánh nhau hay không,
Thân Đồ Hưng Đức này hắn không sợ, nhưng ngộ nhỡ có Đạo nguyên Thánh đế, hắn
bây giờ vẫn chưa phải là đối thủ.

– Đồ của ta dựa vào cái gì phải lấy ra cho ông xem?

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng. Lửa giận cũng bị kích phát ra. Nhưng Diệp Mặc lại
vẫn nhịn xuống, cũng không có phát cáu.

– Ngươi không phải là muốn trao đổi, đổi vật liệu luyện chế pháp bảo phi hành
sao? Bản thánh có rất nhiều, tự ngươi chọn lựa đi.

Thân Đồ Hưng Đức nói xong, đưa tay vung ra một đống vật liệu trước chỗ ngồi.

Một đống vật liệu này thoạt nhìn mặc dù nhiều, nhưng đều là một vài tiên tài
cấp thấp như Hư không Bí ngân, Cực Lôi Kim … Thậm chí ngay cả tiên tài cấp hai
– Lam Phong thạch cũng có, trong chỗ tiên tài này đẳng cấp cao nhất là Cực Lôi
Kim cũng chẳng qua chỉ có thể luyện chế tiên khí trung phẩm. Diệp Mặc không
ngờ Thân Đồ Hưng Đức này mặt dày như thế, cầm ra laọi rác rưởi này mà muốn đổi
lấy Mâu Kỷ Độc Dương Phiên và Thất Diệu Hoàng Cực Tuyền, đây rõ ràng là muốn
ngang nhiên cướp đoạt mà.

Diệp Mặc đã chuẩn bị đánh rồi. Hắn lại không định chủ động ra tay. Chỉ cần
Thần Đồ Hung Đúc này dám ra tay trước, hắn lập tức liền đánh cho đến chết.
Trong lòng Diệp Mặc cũng cực ky khó chịu, nói tới nói lui vẫn là thực lực
không đủ, nếu như là đủ thực lực, hắn há có thể quan tâm động thủ trước hay
sau gì gì đó, đã sớm đánh rồi.

– Thân Đồ Hưng Đức, hẳn là ngươi ỷ vào tu vi của mình ột chút, dám muốn làm
gì thì làm ở chỗ Hạm Thần Ổ ta?

Một thanh âm lanh lảnh mang theo lửa giận truyền đến.

Diệp Mặc đã nhìn thấy người tới, là một người đàn ông mảnh khảnh làn da trắng
nỏn, con mắt cực kỳ dài nhỏ, lại mang theo một chút u ám lạnh lẽo sắc bén, bất
ngờ thay cũng là một Hóa đạo tu vi đỉnh cao.

Thân Đồ Hưng Đức trông thấy người Hóa đạo Thánh đế này tới. Lập tức đứng lên
cười ha hả nói:

– Quản lý Ôn Luân nói quá lời, ta chỉ nói chuyện làm ăn với người bạn nhỏ này
ở đây mà thôi, làm sao có thể làm xắng làm bậy được? Mấy thức vừa rồi ta lấy
ra xem ra anh bạn nhỏ này không vừa ý lắm, ta đổi lại vài thứ là được rồi.

Thân Đồ Hưng Đức nói xong vung tay lên, đống vật liệu trước chỗ ngồi lập tức
đã bị ông ta thu hồi lại, lập tức ông ta lại lấy ra một tảng khoáng thạch lớn
khoảng chừng quả bóng rổ nhỏ màu trắng, sau đó nói với Diệp Mặc:

– Anh bạn nhỏ này, cậu thấy khoáng thạch này như thế nào?

– Chân Vân Sa thượng hạng.

Kỳ thật không đợi Thân Đồ Hưng Đức nói, những người chung quanh cũng đã phát
ra tiếng kinh ngạc rồi. Khoáng thạch màu trắng này không hề có tạp chất, quả
thực giống như một khối băng tinh khiết màu ngà, tản mát ra một loại khí tức
linh hoạt kỳ ảo nhẹ nhàng. Cho dù là người không rành luyện khí, cũng biết đây
là vật liệu luyện chế pháp bảo phi hành đỉnh cao.

Diệp Mặc cũng là ánh mắt liên tiếp co rút lại, đây tuyệt đối chính là thứ hắn
muốn, Chân Vân Sa thượng hạng, hơn nữa còn nhiều như thế. Chân Vân Sa là tiên
tài cấp mười hai, đương nhiên thuộc về phạm trù đỉnh cao. Đã có một khối Chân
Vân Sa lớn này, Thời Không Thoa của hắn cho dù là không cách nào luyện chế ra
thần khí phi hành thượng phẩm, cũng kém không xa đâu.

Người quản lý con mắt dài nhỏ làn da trắng nỏn kia trông thấy một khối Chân
Vân Sa lớn này cũng thầm ngạc nhiên thú vị, một khối này luận về giá trị không
thể thấp hơn so với bất luận một món đồ gì mà Diệp Mặc lấy ra. Đương nhiên
Thất Diệu Hoàng Cực Tuyền kia, cũng phải xem số lượng là bao nhiêu đã.

– Đây là Chân Vân Sa thượng hạng, cho dù là người luyện chế hai món pháp bảo
phi hành đỉnh cao cũng đủ đấy. Đương nhiên, nếu như chỉ đổi lấy Mậu Kỷ Độc
Dương Phiên và Thất Diệu Hoàng Cực Tuyền của ngươi, ta cảm giác có chút thiệt
thòi. Tuy ta không biết Thất Diệu Hoàng Cực Tuyền của ngươi có bao nhiêu, nghĩ
là cũng không nhiều lắm. Ta cũng không tham lam, ngoài đổi lấy hai thứ đồ này
của ngươi ra, Tiên tử bên phải ngươi thuận tay đưa cho ta đi.

Thân Đồ Hưng Đúc nói xong, liền chỉ Thanh Như ngồi ở bên cạnh Diệp Mặc.

Sát cơ trên người Diệp Mặc lập tức bộc phát ra, lạnh giọng nói với Thần Đồ
Hưng Đức:

– Cút.

– Ngươi muốn chết…

Thân Đồ Hưng Đức nghe thấy Diệp Mặc cũng dám bảo ông ta cút, lửa giận xoạt một
cái liền bốc lên.

Không đợi ông ta động thủ, người quản lý Hạm Thần Ổ ở một bên đã lạnh lùng
nói:

– Sao hả, hẳn là ngươi muốn động thủ tại đại sảnh Hạm Thần Ổ của ta?

Thân Đồ Hưng Đức thoáng cái liền tỉnh táo lại, ông ta biết tại đại sảnh này
căn bản là không có cách nào động thủ, ông ta tiện tay chộp Chân Vân Sa của
mình lên, xoay người rời đi. Ông ta cũng không hề rời khỏi cái đại sảnh này,
chỉ tìm một chỗ ngồi xuống, vừa vặn cũng có thể trông thấy vị trí của Diệp
Mặc.

Người quản lý mặt trắng của Hạm Thần Ổ như có hứng thú nhìn thoáng qua Diệp
Mặc, cũng không nói lời nào, quay người đã đi ra khỏi đại điện này.

Diệp Mặc điềm nhiên như không có việc gì, căn bản như chuyện gì cũng chưa từng
phát sinh vậy, vẫn bình chân như vại cùng Thanh Như còn có Mục Tiểu Vận, ba
người uống rượu nói chuyện phiếm.

Phùng Anh Vệ vẫn luôn ở một bên trông thấy Diệp Mặc ngay cả Lục Bào Thánh cũng
dám bảo cút, sắc mặt cũng hơi hơi thay đổi một chút, lập tức đứng lên, không
tiếp tục ở lại trong đại sảnh này nữa.

Tiên Vu Học ở một góc khuất càng thêm tin tưởng Mậu Kỷ Độc Dương Phiên là do
Diệp Mặc giết Úy Tuyên lấy được, nếu không Diệp Mặc sẽ không dám nói với Lục
Bào Thánh như thế?

Khả năng là vì Lục Bào Thánh – Thân Đồ Hưng Đức, về sau cũng không có người
nào tới tìm Diệp Mặc gây sự nữa.

Một ngày sắp qua đi, Diệp Mặc rất là thất vọng, ngoại trừ Lục Bào Thánh Thân
Đồ Hưng Đức kia. Đến bây giờ cũng không có ai lôi vật liệu tới tìm hắn.

Ngay khi Diệp Mặc muốn dẫn Mục Tiểu Vận và Thanh Như rời khỏi đại sảnh trở lại
nơi ở. Một người đàn ông trung niên Hóa đạo sơ kỳ đi đến trước mặt Diệp Mặc,
chắp tay nói với Diệp Mặc:

– Vị tiên hữu này, ta ưng ý Mậu Kỷ Độc Dương Phiên của ngươi, ngươi xem xem
đồ của ta như vầy có thể đổi được hay không?

Nói xong y lấy ra một cái túi đựng đồ đưa đến trước mặt Diệp Mặc, Diệp Mặc
tiếp nhận cái túi chứa đồ, thần thức quét vào, bên trong lại là một chiếc lông
vũ màu lửa đỏ. Thần thức của Diệp Mặc vừa tiếp xúc với lông vũ, lập tức có một
loại khí tức nhẹ như lông hồng truyền đến, tương tự cũng có một loại khí tức
bay bổng mạnh mẽ xen lẫn ở trong đó.

Ma Ngọc Kỳ Vũ.

Diệp Mặc đầu tiên đã nhận ra chiếc lông vũ màu lửa đỏ này là vật gì rồi. Ma
Ngọc Kỳ Vũ chắc chắn là tiên tài cấp mười hai, là thứ tốt có thể luyện chế
thần khí thượng phẩm, về phẩm chất, Ma Ngọc Kỳ Vũ này không hề thua kém so với
Chân Vân Sa vừa rồi Thân Đồ Hưng Đức lấy ra. Về độ hiếm, Ma Ngọc Kỳ Vũ càng
khó kiếm hơn.

– Có thể.

Diệp Mặc không chút do dự thu hồi lông vũ, đồng thời lấy ra một lá cờ đen bị
cấm chế bao lấy đưa đến trước mặt người Hóa đạo Thánh đế này.

Hóa đạo Thánh đế này tiếp nhận Mậu Kỷ Độc Dương Phiên, thần thức quét vào
trong cấm chế, lập tức sắc mặt vui vẻ, vội vàng thu hồi Mậu Kỷ Độc Dương Phiên
chắp tay với Diệp Mặc, quay người rời khỏi đại sảnh.

Diệp Mặc đã nhận đước một thứ. Trong lòng cũng cực kỳ thỏa mãn. Hắn biết nếu
đã không có ai tới trao đổi, chờ đợi thêm nữa cũng không ích gì. Dù sao cái
đại sảnh này chỉ có bấy nhiêu người. Có người muốn đổi đã sớm đến đổi rồi.

Hắn vẫy tay một cái gọi tiên nữ đăng bố cáo kia tới, rút lại năm vạn tiên
tinh, hủy bỏ quảng cáo, dẫn theo Mục Tiểu Vận và Thanh Như trực tiếp trở lại
phòng mình.

Sau khi vào phòng, Diệp Mặc lần nữa bố trí cấm chế cho ba gian phòng, rồi mới
nói với mấy người Mục Tiểu Vận:

– Mọi người ở lại đây tu luyện đừng ra ngoài.

– Tướng công, không phải là anh muốn luyện chế thần khí sao? Chẳng lẽ bây giờ
muốn đi khỏi đây?

Mục Tiểu Vận nghi hoặc nhìn Diệp Mặc hỏi.

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Ta ra ngoài một lát, chờ ta trở lại rồi, chúng ta sẽ bắt đầu bế quan.

Mục Tiểu Vận hình như biết Diệp Mặc muốn ra ngoài làm gì rồi, chỉ nhỏ giọng
nói:

– Anh cẩn thận một chút.

Một lát sau, Diệp Mặc lại cẩn thận đi ra Tiên tức lâu, hắn cúi đầu bước nhanh
đi đến hướng ra bên ngoài khu vực Hạm Thần Ổ, đồng thời thần thức chú ý đến
sau lưng.

Thân Đồ Hưng Đức đã sớm nhìn chằm chằm căn phòng của ba người Diệp Mặc rồi,
lão ta đang nghĩ làm thế nào mới có thể tiến vào căn phòng của Diệp Mặc, tiêu
diệt ba người Diệp Mặc. Cùng lắm đến lúc đó cho Phượng Ôn Luân – người quản lý
Hạm Thần Ổ chút lợi ích là được, ông ta cũng không tin Phượng Ôn Luân thực sự
sẽ vì mấy tiên nhân nho nhỏ không đâu, mà đến tìm lão gây phiền phức.

Nhưng có nằm mơ ông ta cũng không nghĩ đến, Diệp Mặc cũng dám rời khỏi Hạm
Thần Ổ. Bất kể Diệp Mặc có tâm tư gì, lão đều mừng rỡ như điên. Lão ta lập tức
đi theo Diệp Mặc, thoáng cái cũng đã đi ra khỏi Hạm Thần Ổ. Ông ta suy đoán
Diệp Mặc có thủ đoạn gì, hoặc là che giấu tu vi, là cố ý dụ lão đi ra. Nhưng
tâm tư của lão cũng giống như Diệp Mặc, cho dù Diệp Mặc cũng là Hóa đạo Thánh
đế, lão cũng không sợ. Lão tuyệt đối không tin Diệp Mặc là một Đạo nguyên
Thánh đế, chuyện đó không có khả năng.

Diệp Mặc chỉ sợ Thân Đồ Hưng Đức không đuổi theo, Thân Đồ Hưng Đức đuổi theo,
hắn ngược lại thở phào nhẹ nhỏm. Hắn biết rõ Thân Đồ Hưng Đức sẽ không bỏ qua
cho hắn, cho dù là hắn ở trong phòng, chỉ sợ cũng không an toàn như vậy.

Trong đại sảnh, người của Hạm Thần Ổ chắc chắn sẽ không để cho Thân Đồ Hưng
Đức động thủ, nhưng không ở trong đại sảnh, Thân Đồ Hưng Đức muốn động thủ, ai
biết Hạm Thần Ổ này có quan tâm hay không? Nếu như Hạm Thần Ổ mặc kệ, đối với
hắn có thể không phải là chuyện tốt gì.

Cũng không phải nói Diệp Mặc sợ Thân Đồ Hưng Đức kia, mà là Diệp Mặc cho rằng
hắn muốn giết Thân Đồ Hưng Đức nhất định phải sử dụng đòn sát thủ của mình.
Trong phòng mà động thủ, bất kể có thể lan đến gần Mục Tiểu Vận hay không,
cũng có khả năng sẽ khiến cho thần thông của hắn bị lộ ra cho Hạm Thần Ổ biết.

Chính vì vậy, Diệp Mặc mới lựa chọn động thủ bên ngoài Hạm Thần Ổ.

Lúc trước trong đại sảnh Hóa đạo Thánh đế nhỏ gày ngăn cản Thân Đồ Hưng Đức
động thủ kia trông thấy Diệp Mặc cũng dám ra khỏi Hạm Thần Ổ, cũng sửng sốt
một chút. Khi y trông thấy Thân Đồ Hưng Đức đi theo Diệp Mặc cũng ra khỏi Hạm
Thần Ổ, lập tức cười lạnh một tiếng:

– Không biết sống chết.

Cũng không biết y nói Diệp Mặc không biết sống chết, hay là nói Thân Đồ Hưng
Đức không biết sống chết.

Thanks

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.