Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 213: Lại đến hố trời.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 213: Lại đến hố trời.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Sau khi trải qua cuộc chiến ở Thần Long. Bây giờ thực lực của hắn vẫn còn kém
xa so với cao thủ hàng đầu, mặc dù lần này đến Thần Long là thập tử nhất sinh,
nhưng đối với Diệp Mặc mà nói cũng không phải là không thu hoạch được gì.

Không nói đến việc hắn lấy được “Quả Trú Nhan” và “hạt sen ngàn năm”, mà còn
quen được một cao thủ thực sự, đồng thời hắn cũng đã hiểu thực lực thật sự của
bản thân, với tình hình hiện tại, nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể luyện đến
đỉnh Huyền Cấp cổ võ mà thôi.

Diệp Mặc đã mở Tuyết Liên Tử rồi, xem kỹ tỉ mỉ, bên trong vẫn còn chín hạt,
còn lại thì không thấy đâu, không biết là bị chim tước ăn mất, hay là rơi mất,
nhưng cho dù chỉ còn có chín hạt thì đã quá đủ rồi. Chỉ có điều bây giờ hắn
thiếu một cái lò luyện đan, nếu không có nó thì không thể làm được gì.

Sau khi tiễn Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc đã mua một tấm vé tàu hỏa rất đắt, dù
sao việc hắn làm bây giờ cũng hết sức nguy hiểm, nếu như dẫn theo Ninh Khinh
Tuyết nữa thì quả thật là rất bất tiện.

Diệp Mặc chọn tàu hỏa là vì có vài nguyên nhân, thứ nhất nơi hắn đang ở không
có chuyến bay nào đến thẳng Quế Lâm, thứ hai gần đây hắn cũng không được ngủ
cho ra giấc, hắn định sẽ ngủ một giấc trên tàu hỏa, vậy nên hắn đã mua vé tàu
nằm.

Nhưng không giống với đại đa số khách trên tàu, đó là Diệp Mặc đi tay không.
Người khác thì người nào người nấy túi lớn túi nhỏ, thậm chí cũng không đủ!
Người đi tay không như Diệp Mặc mà lại đi tàu hỏa đường dài thì quả thực là
không nhiều lắm.

Cho nên lúc Diệp Mặc xếp hàng để soát vé, rất nhiều người theo bản năng đứng
cách hắn xa xa một chút, đối với những chuyện này, Diệp Mặc cũng chẳng để ý
làm gì.

Đang lúc Diệp Mặc chuẩn bị được soát vé, thì có người gọi tên hắn:

– Có phải là Diệp Mặc không? Anh đợi một chút.

Diệp Mặc dừng lại, trong lòng thầm nghĩ, Ninh Khinh Tuyết đã đến Ninh Hải rồi,
ở đây còn có ai quen mình nữa sao? Nhưng ngay sau đó hắn đã biết người gọi hắn
là ai rồi, đó là một phóng viên, lưng đeo balo, trước ngực treo lủng lẳng một
cái máy ảnh.

Diệp Mặc đã từng gặp cô ta, nhớ tên cô ta là Tiêu Lôi, lúc đó đi đến Lưu Xà có
từng gặp qua cô ta, cô gái này rất to gan. Nơi nào nguy hiểm là nơi đó có mặt
cô ta, Diệp Mặc dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, cô ta chắc chắn đi
viết bài về cái hố trời ở Long Thần.

– Là cô, gọi tôi có chuyện gì sao?

Diệp Mặc quay đầu lại hỏi một câu.

Là một phóng viên, hơn nữa lại là một phóng viên nổi tiếng, Tiêu Lôi đã từng
gặp qua đủ loại người, thậm chí cô chưa từng bó tay trước bất cứ câu hỏi nào,
nhưng câu mà Diệp Mặc nói với cô, khiến cô đột nhiên không biết nên trả lời
như thế nào, thậm chí mặt cô còn hơi ửng đỏ nữa.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

– Nếu như không có chuyện gì thì tôi lên tàu trước nha, tạm biệt.

– A… anh đợi đã, tôi tìm anh có chuyện.

Tiêu Lôi đã phản ứng lại, trong lòng cô Diệp Mặc là anh hùng, là ân nhân cứu
mạng. Không dễ dàng gì mới gặp được, cô làm sao có thể để hắn rời đi như vậy
được.

– Chuyện gì?

Diệp Mặc cũng không vội lắm, dù sao cũng phải mấy phút nữa tàu mới chạy cơ.

– Vâng, ồ, đúng rồi, lần trước anh cứu tôi, tôi vẫn chưa kịp cảm ơn anh, lần
này không dễ dàng gì mới gặp được anh, tôi muốn mời anh một bữa cơm.

Tiêu Lôi nói xong mới cảm thấy mình có chút ngốc nghếch, trong tay Diệp Mặc đã
cầm tấm vé tàu rồi còn đâu, vậy mà cô lại nới mời hắn đi ăn cơm, chẳng thà
không nói còn hơn.

Quả nhiên Diệp Mặc đã giơ tấm vé tàu lên và nói:

– Chỉ là tiện tay thôi mà, cô không cần phải để tâm đâu, chắc là cô đi hố
trời ở Thần Long để viết bài đúng không, nhưng tôi có một ý kiến, nghe hay
không nghe là chuyện của cô, tôi khuyên cô không nên đi, lại càng không nên
đến gần cái hố trời đó.

– A, Diệp Mặc anh cũng biết hố trời sao? Bây giờ chắc là không sao rồi, rất
nhiều đồng nghiệp của tôi đã đến đó để viết bài. Tuy nhiên trước mắt vẫn chưa
cho phép mọi người tiếp cận, chỉ có camera mới được vào thôi, nghe nói hình
như bên trong có một thứ giống như một cái đỉnh vậy, bây giờ truyền về rất
nhiều ảnh của các nghiên cứu của các chuyên gia, còn nói chiếc đỉnh này có thể
được để lại từ thời nhà Tần, thế nên rất có thể cái hố trời này là một ngôi mộ
có từ thời Tần.

Tiêu Lôi nhìn thấy Diệp Mặc vẫn phải đi, có chút sốt ruột, nhưng lại không có
lí do gì để bảo hắn không đi cả, nên đành tìm chuyện để nói.

Diệp Mặc theo phép lịch sự vẫn đứng nghe Tiêu Lôi nói chuyện, dù sao người ta
cũng đang nói chuyện, mình cứ vậy mà đi, như vậy thì hơi vô lễ, nhưng những
lời Tiêu Lôi nói càng ngày càng khiến hắn hứng thú, không ngờ lại là một cái
đỉnh, mình thì đang thiếu một cái đỉnh luyện đan, không biết cái đỉnh đó có
phải là đỉnh luyện đan không nhỉ.

Nghĩ đến đây Diệp Mặc vội vàng hỏi:

– Cô có biết cái đỉnh đó to như thế nào không?

Tiêu Lôi thấy hình như Diệp Mặc cảm thấy hứng thú với thứ ở trong hố trời, vội
vàng nói:

– Bây giờ cũng chưa rõ lắm, nhưng chỗ tôi có ảnh, nói rồi cô bỏ balo xuống,
rồi lục trong đó.

Diệp Mặc đi đến trước mặt Tiêu Lôi theo bản năng, tim đập thình thịch, nếu như
chiếc đỉnh đó thực sự là lò để luyện đan, thì hắn không cần phải tìm lò luyện
đan nữa rồi, để làm một cái lò luyện đan cũng không phải là chuyện đơn giản,
mặc dù nếu có nguyên liệu thì Diệp Mặc cũng có thể làm được, nhưng với võ công
của hắn hiện giờ nếu dùng để chế ra một cái lò luyện đan để luyện “Trú Nhan
Đan” thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Hơn nữa nguyên liệu để làm lò luyện đan
đều là những thứ quý giá, bình thường không thể kiếm được.

Tiêu Lôi ngồi xổm trên mặt đất, cổ áo trễ xuống tận ngực, Diệp Mặc đứng bên
cạnh cô, chỉ cần liếc mắt sang là có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Nhưng Diệp Mặc chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện đó, hắn nhìn chằm chằm
vào tay cô, đối với Diệp Mặc lò luyện đan mới là thứ quan trọng.

Quả nhiên Tiêu Lôi đã lục thấy một bức ảnh, Diệp Mặc liền cầm lấy tấm ảnh, ảnh
không rõ lắm, hơi mờ mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong quả thực là một
chiếc đỉnh.

Tuy rằng ảnh chụp không rõ lắm, nhưng Diệp Mặc vẫn có thể nhìn thấy bên cạnh
chiếc đỉnh là một lỗ khảm, đó chính là nơi để loại bỏ thuốc thừa. Đây đúng là
một cái đỉnh, là một cái lò luyện đan, chắc chắn là một cái lò luyện đan.

Trong lòng Diệp Mặc vui mừng đến phát điên, hắn không ngờ vừa mới nghĩ đến
chuyện lò luyện đan, chớp mắt một cái lò luyện đan đã xuất hiện ngay trước mắt
hắn. Lúc này, thiện cảm của hắn đối với Tiêu Lôi đã tăng lên bội phần rồi.

– Tấm ảnh này là chụp được ở trong hố trời sao?

Diệp Mặc lập tức hỏi lại.

– Đúng vậy.

Tiêu Lôi cũng lập tức trả lời, rồi sau đó nói tiếp:

– Tôi đến để đón một đồng nghiệp, không ngờ lại gặp được anh ở đây, đúng là
may mắn, nếu như anh không bận gì gấp, tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm, còn vé
tàu tôi sẽ mua giúp anh sau.

Nếu gặp được lò luyện đan, Diệp Mặc chắc chắn cũng sẽ không đi nữa, đương
nhiên là phải ở lại rồi, Tiêu Lôi nói như vậy, hắn lập tức gật đầu đồng ý

– Ha ha, bây giờ chắc tàu cũng đã đi mất rồi, cho dù không muốn ở lại cũng
không còn cách nào nữa. Mời cơm thì không cần đâu, cô xem xem hình như đồng
nghiệp của cô đến rồi đó.

Tiêu Lôi quay đầu lại, quả nhiên thấy một đôi nam nữ lưng đeo balo đang bước
tới, Tiêu Lôi vội giơ tay vẫy vẫy, nói:

– Bạch Khiết, Sở Động ở bên này.

– Tiêu Lôi, đây là bạn trai của cậu đúng không? Vừa rôi tớ đã chụp giúp cậu
một tấm rồi đấy.

Cô gái đó bước đến trước mặt hai người, nói rồi quay sang bắt tay với Diệp
Mặc.

– Xin chào, tôi là Bạch Khiết, là đồng nghiệp của Tiêu Lôi.

Diệp Mặc giơ tay ra bắt lấy tay Bạch Khiết, sau đó lại bắt tay với Sở Động,
rồi mới lên tiếng nói:

– Tôi là Diệp Mặc, tôi và Tiêu Lôi quen nhau cũng chưa lâu.

– Vậy anh phải cố gắng đấy nha, Tiêu Lôi là mỹ nữ của đài chúng tôi, người
theo đuổi cô ấy xếp thành cả một hàng dài rồi đó, mặc dù điều kiện của anh
cũng không tệ, nhưng anh cũng phải cố lên đó nha.

Bạch Khiết là người rất thân thiện, rất nhanh có thể nói đùa với Diệp Mặc luôn
được.

Tiêu Lôi vội vàng đánh Bạch Khiết một cái:

– Bạch Khiết, cậu muốn chết hả, nói linh tinh, đi thôi, hôm nay tớ mời, đi ăn
cơm nào. Diệp Mặc là ân nhân cứu mạng của tớ, tớ mời anh ấy đi ăn cơm chứ
không phải như cậu nghĩ linh tinh đâu.

Sở Động nhớ ra, vội vàng nói:

– Diệp Mặc, lẽ nào là cao thủ đã cứu cậu ở Lưu Xà? Đúng là ngưỡng mộ đại danh
đã lâu.

Bạch Khiết trong mắt cũng toát ra vẻ gì đó như là đánh hơi được thông tin, rõ
ràng giá trị của Diệp Mặc trong mắt cô đã tăng lên rất nhiều.

Tiêu Lôi bất đắc dĩ kéo hai người ra một chỗ, cô thực sự hối hận khi đã đem
chuyện lúc đó đi kể lung tung rồi. Xem ra cô đúng là có khiếu để trở thành một
phóng viên giỏi.

Bị ba người kéo đi ăn, rồi lại còn lấy số điện thoại, rồi lại bị họ ép nhớ số
điện thoại, lúc này Diệp Mặc mới có cơ hội trốn được.

Tiêu Lôi thì lại rất thất vọng, không dễ gì mới gặp được Diệp Mặc, nhưng chỉ
ăn được với nhau bữa cơm, hơn nữa còn bị hai đồng nghiệp này làm kỳ đà cản
mũi, thì làm gì còn đường mà phát triển nữa, chuyện này đúng là khiến cô bực
bội.

– Không thể nào, Tiêu Lôi, cậu thực sự đã thích người đó rồi sao?

Sau khi Bạch Khiết thấy Diệp Mặc đi rồi, rồi lại thấy bộ dạng thất vọng của
Tiêu Lôi, nên bắt đầu trêu chọc, bởi Tiêu Lôi không nói thì Bạch Khiết và Sở
Động cũng không biết Diệp Mặc chính là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp.

Tiêu Lôi lắc lắc đầu, không phải là cô thích, mà là có một cảm giác gì đó
không nói nên lời được, so với Diệp Mặc, thì Vương Tiền Quân chính là một tên
cặn bã. Nhưng cô cũng hiểu rõ, bất luận là ở phương diện nào, thì cô cũng
không thể nào sánh được với Ninh Khinh Tuyết.

Hơn nữa Ninh Khinh Tuyết mới là vợ hợp pháp của Diệp Mặc, nếu như hôm nay
không gặp hắn ở đây, thì Tiêu Lôi cũng sẽ không đi tìm Diệp Mặc.

– Đi tôi, chúng ta nói về chuyện của hố trời xem nào, nếu như thuận lợi,
không chừng hôm nay chúng ta có thể vào được bên trong đó để xem xét, lần này
vào hố trời không chỉ có đám phóng viên chúng ta, mà còn có cả đài truyền
hình, thế nên cạnh tranh sẽ rất khốc liệt, tớ hi vọng chúng ta có thể làm ra
được một tiết mục xuất sắc nhất, mà những đài truyền hình khác không thể bì
kịp được.

Tiêu Lôi lập tức nói đến ý tưởng để làm phóng sự về hố trời.

Lúc Diệp Mặc trở lại Thần Long, xung quanh Thần Long đã bị vây kín bởi nhân
viên có vũ trang, hơn nữa còn có rất nhiều máy xúc xung quanh, bất luận cái gì
đến gần cũng đều bị chặn lại, sau đó tất cả đều biến thành một bãi đất phẳng.
Xem ra với tốc độ này, nói không chừng chỉ cần hơn nửa ngày, là có thể tiếp
cận hố trời rồi.

Rất nhiều phóng viên bao vây hiện trường, không ngừng quay chụp.

Diệp Mặc chú ý một chút, ở đây có một vài cao thủ, nhưng người cao cường nhất
thì cũng mới chỉ đến kỳ đầu của Huyền Cấp thôi, bây giờ hắn chỉ cần ẩn mình là
có thể vượt qua những người này mà không cần động đến chân khí.

Lò luyện đan là một chuyện lớn đối với Diệp Mặc, hắn chắc chắn sẽ không để nó
rơi vào tay người khác, một khi đã như vậy, nhưng rất khó có được.

Tốc độ ẩn thân của Diệp Mặc chỉ mất có mấy phút đồng hồ, hắn đã vượt qua vòng
vây của máy xúc, tiếp đó là đứng bên miệng hố, mặc dù bây giờ còn cách hố trời
mười mấy mét nữa, nhưng một khi Diệp Mặc đã vào được đến tận đây, thì những âm
thanh xung quanh dường như đều bị tắt hết cả, lập tức trở nên yên lặng đến rợn
người.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.